Ngày thứ nhất
Tôi mới chỉ vừa cài xong cúc áo sơ mi khi chuyện đó xảy ra. Một tiếng nổ rất lớn vang lên và có thứ gì đó đập ngay vào mặt tôi. Tôi với lên để
chạm vào má mình. Hơi thở rời bỏ tôi chỉ trong một nhịp tim. Caleb đang ở phía trên tôi, la hét, nhưng tôi không nghe được anh đang nói gì. Hình
như tôi chẳng nghe thấy bất kì điều gì cả.
Đầu tôi đau nhói. Tôi đã va nó xuống sàn khi Caleb lao vào tôi. Gạch vụn bay tứ tung khắp nơi.
“Livvie!” Caleb vừa hét vừa lắc tôi. Nó xuyên qua sự tĩnh lặng trong đầu tôi.
BÙM! Một cơn lũ gạch vụn nữa bay về phía chúng tôi. Caleb nằm bên trên, che chắn mặt tôi bằng đôi tay mình trong khi vùi đầu vào gần vai
tôi.
Có kẻ phải gió nào đó đang bắn chúng tôi. Hai mắt tôi lia đến cửa và tôi có thể nhìn thấy nhiều lỗ hổng rất lớn ở những chỗ vốn trước đó là mặt
gỗ.
Chúng tôi lăn ra phía sau giường. Cả người tôi run lẩy bẩy và tôi không
hể biết chuyện gì đang diễn ra cả. Caleb đang đẩy tôi và tôi kêu lên vì
đau.
“Chui vào bồn tắm!” Anh hét lên. Rồi anh đẩy tôi lần nữa.
Tôi xoay sở gượng dậy trên hai tay và đầu gối. Bò về phía phòng tắm, tôi loay hoay chui vào trong bồn tắm. Rồi tôi nhận ra Caleb không hề đi
cùng mình.
“Caleb!” Tôi hét to. Cánh cửa phòng tắm đóng sập lại. Tôi quá sợ hãi nên không dám nhúc nhích.
“Anh ấy sẽ chết ở ngoài đó đấy, đồ quỷ cái ngu ngốc! Làm gì đi chứ!” Phần Tàn Nhẫn gào lên.
Tôi không động đậy nổi. Mẹ nó, tôi không động đậy nổi. Toàn bộ thế giới
của tôi như biến thành một thước phim quay chậm, và tôi chẳng thể làm gì để khiến nó nhanh lên được. Có thứ gì đó ươn ướt trên mặt tôi. Tay tôi
với lên và lúc rời ra thì dính đầy máu.
“Caleb!” Tôi lại hét.
Một tiếng rầm lớn làm rung chuyển cửa phòng tắm, và thế là tôi ném mình trở lại bồn. Tôi không thể ngừng la hét hay khóc lóc.
“Cô là đồ hèn nhát chết bầm, Livvie! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô,” Tàn Nhẫn nói.
Tôi áp tay lên tai, lệnh cho giọng nói kia biến đi. Tôi vẫn có thể nghe
thấy cô ta la hét, cầu xin tôi hãy làm gì đó. Tôi có thể nghe thấy tiếng la hét ngay bên ngoài cửa; có đánh nhau. Cánh cửa liên tục rung lên vì
bị thứ gì đó đập vào.
“Giúp anh ấy đi!”
“Cô muốn tôi phải làm gì?!” Tôi gào to thành tiếng.
“Ở yên đó!” Tôi nghe Caleb hét.
“Giúp anh ấy đi!”
Nghe được giọng Caleb, biết rằng anh đang đấu tranh để giành sự sống chỉ cách đó vài mét dường như loại bỏ được đôi chút hoảng loạn trong tôi.
“Khẩu súng, Livvie. Khẩu súng. Nó đâu rồi?” Tàn Nhẫn nói.
Tôi hít vào nhiều hơi thật sâu, những hơi thở cuồng loạn, khi cố nhớ lại. Khẩu súng đâu rồi? Khẩu súng ở đâu? Trong túi xách.
“Tốt lắm, Livvie. Túi xách ở đâu?”
Tôi nấc lên thật lớn, “Tôi không biết.”
Một tràng la hét lớn và giận dữ xuyên qua cửa. Tôi không hiểu gì cả,
nhưng tôi biết đó là tiếng Ả Rập. Bọn họ đến đây tìm chúng tôi. Rafiq
đến đây để giết chúng tôi.
“Túi xách!” Tàn Nhẫn gào.
Những hình ảnh. Chúng vụt qua loang loáng trong tâm trí tôi rất nhanh:
tôi đã mang cái túi vào. Tôi đặt nó lên bàn. Caleb cầm lên và mang vào
phòng tắm. Anh cần được may lại vết thương trên đầu. Nó vẫn ở đó khi tôi đi tắm.
Tôi nhìn quanh phòng tắm nhưng lại không hề thấy nó.
Nó vẫn ở đó khi tôi lên giường. Tôi và Caleb đã quan hệ với nhau, sau đó anh muốn mặc quần lót mới. Cạnh bên phần giường của Caleb.
“Ra đó đi, Livvie. Đi lấy súng đi,” Tàn Nhẫn nói.
Tôi lắc đầu tới lui trong lúc nức nở. Tôi không biết có gì ở ngoài kia. Nếu mở cửa ra…
“Bọn họ đã biết cô ở trong này rồi! Cô sẽ chết. Caleb sẽ chết. Xin cô đấy!”
Tôi lồm cồm leo ra khỏi bồn tắm. Phòng tắm rất nhỏ, chân tôi vẫn còn
chạm vào mép bồn khi tôi đặt tay lên cửa. Tôi vẫn có thể nghe thấy Caleb đang đánh nhau với ai đó ở phía bên kia.
“Em ra ngoài đây!” Tôi hét.
“Không!” Caleb gào lên và rồi có tiếng loảng xoảng rất lớn.
Tôi ghì siết tay nắm cửa và kéo mở nó. Giá treo quần áo ở ngay phía bên
kia của phòng tắm, tạo thành một hốc vuông nho nhỏ ngay cạnh phòng ngủ.
Tôi có thể thấy Caleb trên sàn phòng, vật lộn với ai đó.
“Chạy đi, Livvie!”
Tôi đứng lên, cố chạy vượt qua họ và leo lên giường. Một bàn tay vươn ra tóm lấy cổ chân tôi. Tôi ngã xuống, mặt lao thẳng xuống sàn, nhưng đau
đớn không bao giờ đến. Hai chân tôi quẫy đạp, không hề quan tâm mình
đang tấn công cái gì hay ai. Bàn tay đó buông ra.
Tôi nhìn lại và thấy máu đổ. Đầu Caleb gục xuống. Có tiếng thét lớn,
hoảng loạn vang lên và người đang ở bên dưới Caleb kéo tóc anh để lôi
ngược ra sau. Miệng Caleb há ra trong một tiếng hét và máu tuôn trào.
Những tràng la hét vẫn tiếp tục, hết đợt này đến đợt khác.
Tôi đông cứng. Tiếng hét. Tôi không chịu được tiếng hét.
Cơ thể Caleb đột nhiên bị ném về phía hốc vuông kia. Tôi không nhận ra
kẻ tấn công chúng tôi. Mặt gã ta dính đầy máu và một mảng da lủng lẳng
trên gò má gã.
Tôi thét lên.
Gã đàn ông kia vẫn tiếp tục la hét khi ném mình lên trên Caleb. Gã đang đập đầu anh xuống nền đất.
Tôi buộc mình phải di chuyển. Lồm cồm chạy về phía giường, tôi điên
cuồng mò mẫm bên dưới đó, tìm kiếm chiếc túi xách. Nó ở ngay đó! Tôi kéo nó ra và trút hết mọi thứ xuống sàn. Khẩu súng rơi ra và tôi siết lấy
nó. Đạn được bắn ra. Mu bàn tay đập thẳng vào mặt tôi.
“Livvie!” Caleb hét lên. Âm thanh đó là tiếng òng ọc ẩm ướt.
Tôi nhanh chóng bình tĩnh trở lại và giữ lấy khẩu súng bằng cả hai tay.
Tôi lên cò súng, tay run rẩy khi chỉa vào gã đàn ông ở trên Caleb.
“Xuống khỏi người anh ấy! Ngay lập tức!”
Gã quay lại nhìn tôi, mảng da lủng lẳng trên mặt trong khi máu vẫn tiếp
tục tuôn trào, hết đợt này tới đợt khác. Gã xông tới và tôi siết cò. Lực bắn khiến tôi ngã ngửa. Tầm nhìn của tôi mờ đi trong vài giây. Tôi
loạng choạng trườn lùi lại trên hai tay, tìm kiếm khẩu súng phía sau
mình.
Tôi đã bắn gã. Kẻ tấn công chúng tôi đang nằm trên mặt đất, cơ thể vặn
vẹo và run rẩy. Tay gã cào cấu lồng ngực. Máu ở khắp mọi nơi.
“Tôi đã làm gì thế này?!” Tôi hét lên.
“Tôi đã làm gì thế này?!”
“Tôi đã làm gì thế này?!”
“Caleb, Livvie! Tập trung nào. Tập trung vào Caleb. Caleb đâu rồi?” Tàn Nhẫn hỏi.