Một năm vừa rồi trôi qua như một cơn lốc. Tôi đã đánh mất quá nhiều và
chỉ có lúc này tôi mới bắt đầu lấy lại được một chút. Đến hôm nay, tôi
đã nhìn thấy bốn trong số bảy kì quan, và tôi định sẽ đi xem kim tự tháp trước khi hết năm. Tôi có một công việc, trong số tất cả các công việc, tôi lại làm hầu bàn tại một quán Applebee’s. Ai lại đến Barcelona để ăn một phần Applebee’s chứ? Nhưng chẳng sao cả, đó là công việc và nó giúp tôi trả học phí cho các khóa học ở Đại Học Châu Âu Barcelona, nơi tôi
đang theo học bộ môn sáng tác.
Tôi không thích dựa vào tiền của Caleb, vậy nên tôi đã thuê một cố vấn
tài chính để giúp tôi đầu tư và trông chừng các giao dịch. Mỗi tháng,
tôi sẽ nhận được một khoảng tiền lãi khá hậu hĩnh để bổ sung vào thu
nhập hầu bàn của tôi.
Ban đầu mọi chuyện rất khó khăn, nhưng rồi nó trở dễ dàng hơn khi tôi
xem xét và chia nhỏ phần tiền lãi ra. Tôi thức giấc mỗi sáng, đi tắm,
đánh răng, mặc quần áo rồi đi làm. Tôi gặp gỡ nhiều người và thậm chí
còn kết thân được vào người bạn nữa. Tôi đã gặp Claudia và Rubio khi xếp hàng đi xem công chiếu The Rocky Horror Picture Show. Claudia hóa trang thành Colombia, còn bạn trai cô ấy là Riff Raff. Riêng tôi chẳng hóa trang gì cả.
Họ là những người bạn tuyệt vời. Họ không hỏi han tôi về quá khứ, còn
tôi cũng không đưa ra bất kì thông tin nào. Hầu như chúng tôi chỉ thích
hẹn đi chơi sau giờ làm và cùng uống sangria bên ngoài El Gallo Negro. Bọn họ phục vụ món cơm thập cẩm Tây Ban Nha thịt gà/hải sản ngon nhất so
với những nơi khác. Sau khi đã ăn và uống rượu, chúng tôi thường đi xem
bộ phim mới nhất hoặc trở về nơi tôi ở để chơi trò Rock Band trên máy
Play Station.
Bạn bè tôi có thể không thắc mắc về quá khứ của tôi, nhưng lại luôn hứng thú với hiện tại và tương lai. Họ thường cố gán ghép tôi với những
người bạn khác của họ, nhưng tôi kiên quyết từ chối. Không phải là tôi
không muốn có bạn trai, tôi muốn chứ, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng.
Caleb vẫn tràn ngập trong những giấc mơ của tôi, và luôn giữ ‘vai chính’ trong những tưởng tượng đó. Tôi vẫn còn giữ bức ảnh Reed cho tôi, và vì thế, tôi vẫn có thể mường tượng ra gương mặt anh vô cùng rõ ràng mỗi
lúc tự chạm vào mình. Đôi khi nhẹ nhàng và chậm rãi, tìm kiếm một cơn
cực khoái kéo dài sau một giấc ngủ ngắn tuyệt vời. Đôi khi, tôi thích
nhanh và dữ dội. Tôi véo mạnh nhũ hoa và xoa xát âm vật trong khi đẩy
những ngón tay vào sâu trong ‘cô bé’ của mình, thầm nhớ lại những lời
Caleb từng nói trong đầu.
“Có tuyệt không, Vật Cưng?” anh hỏi.
“Có, Caleb,” tôi trả lời.
Tôi chưa bao giờ nhắc đến Caleb với Claudia hay Rubio. Những kí ức hay
mộng tưởng là chuyện riêng của tôi, song tôi nghĩ Claudia đều biết mỗi
khi tôi nhớ đến Caleb. Cậu ấy mỉm cười và nắm lấy tay tôi, nhắc nhớ rằng tôi không còn đơn độc nữa.
Tôi nghĩ về Caleb thường xuyên hơn trong những tháng gần đây. Kể từ khi
tôi cảm nhận được ánh mắt anh đang quan sát tôi vào một ngày nọ bên
ngoài một quán cà phê ở Đức. Khi đó tôi đang ngồi gõ lóc cóc trên
laptop. Tôi đang viết về anh.
Tôi bắt đầu viết ra câu chuyện của chúng tôi hơn một năm rồi, mọi chi
tiết tôi có thể nhớ được. Tôi biết lẽ ra mình không nên công khai những
gì đã xảy ra, nhưng rồi một ý nghĩ chợt lóe lên, rằng có bao nhiêu người muốn nghe câu chuyện của tôi đây. Tại sao tôi không nên kể ra? Tôi
không phải là một kẻ ngốc toàn tập. Tôi đã thay đổi tất cả tên và nơi
chốn. Tôi quyết định xuất bản quyển sách dưới dạng tiểu thuyết hư cấu.
Và dĩ nhiên là tôi có bút danh rồi. Điều quan trọng với tôi đó là, người ta sẽ đọc nó và có lẽ sẽ hiểu lý do tại sao tôi vẫn yêu người đàn ông
đã giam giữ mình như tù nhân.
Tôi biết tất cả về James Cole. Reed có thể là một tên khốn, nhưng tim
của anh ta thường đặt đúng chỗ. Anh ta đã kể cho tôi nhiều nhất có thể.
Phần còn lại là do tôi luận ra. Ban đầu, tôi đã đau đến thắt ruột trước
mọi điều mình biết được. Tôi đã gọi Caleb là một con quái vật, song anh
chỉ làm những chuyện được dạy phải làm mà thôi.
Tôi thường nhớ về cái ngày anh bước vào phòng, dính dầy bụi đất, vấy máu và gục ngã vì chuyện gì đó đã làm. Không nghi ngờ gì chính anh đã giết
Rafiq. Tôi chỉ ước anh biết rằng những giọt nước mắt của anh đã bị phí
hoài. Tôi tự hỏi liệu lý do Caleb đẩy tôi đi có phải là do anh thấy tội
lỗi về chuyện đã làm với Rafiq để cứu tôi hay không. Có lẽ, nếu anh biết Rafiq thực sự là một con quái vật thế nào, anh sẽ mang tôi theo thay vì ném tôi ra khỏi cuộc đời anh. Nhưng nghĩ lại, có lẽ là không.
“Cậu lại mang vẻ mặt ‘lạc giữa không gian’ đó nữa rồi kìa,” Claudia nói
khi ngồi xuống ở vị trí đối diện tôi trên bàn. “Một ngày nào đó cậu sẽ
phải kể cho mình nghe đấy. Mình biết chắc đó là một cậu trai.” Cô nhướng nhướng mày lên xuống.
Tôi mỉm cười với cô, “Cậu đến muộn. Rubio đâu rồi?”
“Anh ấy tình cờ gặp lại một người bạn, Sebastian ấy. Mình nghĩ chốc nữa là họ tới thôi.”
“Claudia,” tôi càu nhàu. “Mình phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây? Mình không hứng thú với chuyện xem mắt đâu.”
“Không phải mà! Mình thề, đó hoàn toàn là tình cờ thôi. Bọn mình đang
trên đường đến đây thì chạm mặt nhau ấy chứ.” Cô nhanh chóng rót cho
mình một ly sangria và bắt đầu nhấp môi. Quả là một kẻ nói dối dở tệ.
“Thêm nữa, anh ấy tuyệt lắm. Anh đấy đang là sinh viên tại EUB và muốn
trở thành nghệ sĩ. Anh ấy cũng rất giỏi nữa, Rubia và mình đã xem qua
vài bức tranh của anh ấy rồi.”
“Mình phải đi đây,” tôi nói và bắt đầu thu gom vật dụng. Tôi hoàn toàn
không có tâm trạng để đối mặt với một vụ hẹn hò giấu mặt ‘tình cờ’ nữa.
Claudia đảo mắt rồi kéo tôi trở lại chỗ ngồi. “Đừng có khiếm nhã thế
chứ, Sophia. Rubi không đời nào ghép đôi cậu với một tên hề đâu. Thôi
mà, ở lại uống thêm một bình nữa đi.”
“Vậy, đây đúng là một vụ sắp xếp!” tôi quắc mắt với Claudia và cô thậm chí còn không đỏ mặt.
“Phải, đúng rồi, cậu đã bắt được bọn mình. Bọn mình là một đám bạn tồi
vì mong muốn cậu được hạnh phúc.” Cô vung hai tay lên một cách rất kịch.
“Mình đang hạnh phúc, Claudia. Mình sẽ hạnh phúc hơn nữa nếu các
cậu thôi ghép đôi cho mình đi.” Tôi khoanh tay trước ngực nhưng biết
mình không thể giận lâu được.
“Xin lỗi, Sophia,” người bồi bàn cắt ngang. Tên anh ta là Marco và anh
ta biết khá rõ nhóm nhỏ của tôi. Anh ta có mời tôi đi chơi vài lần,
nhưng tôi luôn từ chối.
“Gì thế, Polo?” Tôi mỉm cười nói. Anh ta rất ghét biệt danh của mình.
“Vui ghê nhỉ. Có người bảo anh đưa cho em cái này,” anh ta nói và đưa tôi một mảnh giấy.
“Ồôôô, một người hâm mộ bí mật!” Claudia nói. Cả Marco và tôi cùng đỏ
mặt, nhưng chỉ có Marco có được đặc quyền quay lưng khỏi những tình
huống kì cục thôi.
“Cậu là một kẻ đáng ghét, cậu biết không?” Tôi nói với Claudia, nhưng cô chỉ mỉm cười.
Tôi giở mảnh giấy ra và chỉ cần đọc qua dòng đầu tiên là biết được do ai gửi.
Anh không thể tưởng tượng được em nghĩ về anh thế nào…
Tôi đứng dậy nhanh đến độ hất đổ cả bình sangria(*), và nó vỡ nát trên
sàn. Tim tôi đập rộn theo một nhịp điệu điên cuồng nhưng quen thuộc.
Claudia nhổm dậy, cố lôi kéo sự chú ý của tôi, nhưng tôi lại đang quá
mải miếng lướt mắt qua đám đông để tìm kiếm anh. Anh đang ở đâu đó quanh đây. Anh đang ở đây! Tôi không thấy được anh và chỉ muốn thét lên. Tôi
không thể mất anh lần nữa. Tôi không thể! Nước mắt đã dâng lên ầng ậc
trong mắt tôi. Tôi nhìn xuống mảnh giấy:
Và anh không mong em sẽ tha thứ cho anh. Thế nhưng, vì lòng ích kỉ,
anh vẫn phải hỏi rằng, em có thấy mừng khi anh đã buộc em ra khỏi xe
không? Anh đã đúng phải không? Có phải những gì em cảm nhận về anh đều
do anh điều khiển không? Nếu phải, xin hãy biết rằng anh vô cùng xin
lỗi. Rằng anh sẽ KHÔNG BAO GIỜ làm phiền em nữa – anh thề em sẽ không
bao giờ có lý do để phải sợ anh. Nhưng nếu anh sai, nếu em vẫn còn quan
tâm đến anh – gặp anh nhé? Paseo de Colon, tháp San Sebastia, tám giờ
tối nay.
- C
“Mình phải đi rồi, Claudia,” tôi nói.
“Chờ đã! Có chuyện gì thế? Nói với mình đi, Sophia,” Claudia hét với theo sau tôi.
Tôi đã đi được nửa dãy phố rồi. Trong khi chạy, tôi nhìn quanh mình. Anh có đang quan sát tôi không? Tôi có nên gọi cho Reed không? Đây có thể
là một cái bẫy, nhưng tôi không nghĩ thế. Chỉ có Caleb mới biết được
cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi thôi. Chính là anh rồi. Tôi biết điều đó từ tận trong xương tủy của mình.
Khi về đến nhà, mặt tôi đã đầy nước mắt. Tôi nhìn lên đồng hồ. Chỉ mới
bốn giờ thôi. Tôi còn phải đợi đến tận bốn tiếng nữa. Tôi đã đợi suốt
một năm trời rồi, song bốn tiếng cuối cùng này sẽ là một sự tra tấn.