Ngày thứ 287: Kaiserslautern, Đức
Phải vô cùng khó khăn hắn mới học được rằng, sẽ chẳng có tương lai nếu
tất cả những gì hắn nhìn thấy là báo thù. Thứ duy nhất báo thù từng đem
lại cho hắn đó là một khắc thỏa mãn ngắn ngủi, theo sau đó là cả một vực thẳm hoang vắng. Hắn đã từ bỏ nó rồi. Hắn muốn cảm thấy được lấp đầy
thay vì trống rỗng, được yêu thương, thay vì bị sợ hãi.
Tình yêu, Caleb tự nhủ với bản thân. Tình yêu chính là mục đích của tất
cả chuyện này. Hắn đã mơ về giây phút này gần một năm nay rồi, nhưng giờ khi giây phút đó đến, hắn lại chần chừ. Làm vậy có đúng không? Hắn có
nên nghe theo lời khuyên của mình: bỏ đi và không bao giờ nhìn lại
không? Hắn không chắc nữa.
Trong vai trò một kẻ huấn luyện nô lệ, hắn đã đào tạo qua ít nhất là hai mươi cô gái. Một số thì tự nguyện, dâng hiến bản thân như một nô lệ mua vui để thoát khỏi cảnh nghèo túng, hi sinh tự do để đổi lại sự đảm bảo. Số khác là những đứa con gái của đám nông dân bần cùng, bị ép buộc phải đến tìm hắn nhằm làm nhẹ gánh cơm áo và đổi lấy món tiền hồi môn. Một
số nữa là những bà vợ thứ tư hoặc thứ năm của các tộc trưởng và chủ ngân hàng, được chồng họ gửi đến để học cách thỏa mãn “khẩu vị” khác biệt
của các đức lang quân. Hắn đã huấn luyện nhiều người đến độ đã quên mất
tên của họ.
Giờ hắn đã biết về tất cả họ rất rõ ràng. Ojal Nath bị bán đến Thổ Nhĩ
Kỳ; chủ nhân của cô đã chết và truyền lại cô cho con trai của ông ta.
Caleb đã phải trả một khoảng tiền rất lớn để thả tự do cho cô. Hiện tại
cô đã được an toàn bên gia đình và có đủ tiền để tự nuôi sống bản thân
cùng con gái.
Hắn đã đến quá muộn để cứu Pia Kumar, cô đã chết được gần năm năm. Người vợ mới của chủ nhân cô đã đánh đập cô đến chết. Caleb đã đảm bảo chôn
cả hai kẻ đó cùng nhau. Chôn sống.
Isa Nasser, Naba Mazin và Jamila Awad đã khước từ sự tự do. Ngay từ đầu, họ đã tự nguyện đến tìm hắn và đã có cuộc sống hạnh phúc bên những
người chồng/chủ nhân đáng kính. Họ sợ Caleb nhiều hơn là sợ cuộc đời nô
lệ của mình. Hắn đã chúc họ may mắn và thề sẽ luôn trông chừng họ.
Những năm tháng ở cùng Rafiq đã gầy dựng nên danh tiếng cho hắn, và
Caleb tận dụng triệt để nỗi sợ hãi đến từ cái danh ‘đệ tử trung thành’
của Rafiq đó. Rất nhiều máu đã đổ trong mười tháng qua, một phần trong
đó thuộc về Caleb, nhưng nó không hề mang lại sự cứu rỗi. Caleb biết hắn không bao giờ có thể được cứu rỗi cả, và hắn thấy yên ổn với điều đó.
Hắn không thể biến sai thành đúng, nhưng hắn có thể mang một tương lai
tốt đẹp hơn đến cho những người hắn đã tổn hại vì sự ích kỉ của mình.
Chuyện này không hề liên quan đến báo thù. Caleb đã có đủ sự báo thù cho nhiều kiếp sống sau này rồi. Những chuyện hắn đã làm với Rafiq và Jair ở Mexico đã không mang đến cho hắn sự khuây khỏa. Chúng mang đến cho hắn
những cơn ác mộng. Với Caleb, mục đích hiện tại chính là vì tình yêu.
Hắn yêu Livvie. Thông qua cô, hắn đã học được tình yêu có thể khiến
người ta làm những gì, và chính điều đó đã thúc đẩy hắn tiến tới. Cô đã
tặng hắn một món quà, và trong khi không hề xứng đáng với nó, hắn cố đảm bảo rằng nó sẽ không bị lãng phí.
Công việc của hắn còn lâu mới kết thúc, và hắn vẫn tiếp tục dốc sức cho
nhiệm vụ của mình, nhưng đường còn dài mà Caleb chỉ là con người thôi.
Có một lỗ hổng trong tim hắn, và mỗi ngày nó lại lớn thêm, đe dọa sẽ kéo hắn vào vực sâu tuyệt vọng.
Caleb, từ vị trí chéo góc thuận lợi của mình bên kia đường, liếc nhìn cô gái hắn đã quan sát suốt ba mươi phút vừa ra. Tóc cô được vén khỏi mặt, miệng mím lại nặng nề trong khi cô nhìn đăm đăm vào chiếc laptop trên
bàn trước mặt. Đôi lúc cô hơi bồn chồn, để lộ ra sự lo lắng không thể
che giấu. Khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, hắn cảm thấy bản thân
như vỡ òa vì hi vọng và thiêu đốt vì xấu hổ.
Sau khi rời Mexico, Caleb đã đi xa hơn nữa về phía nam, cho đến khi có
thể đặt được vé đi Thụy Sĩ. Hắn thích Zürich, hắn thích sự phong phú và
giàu có của nó, và hắn biết sẽ không có ai nhận ra mình ở đó cả. Hắn đã
đầu tư tiền vào việc buôn bán, hiện tại, hắn đã có đủ tiền để sống theo ý muốn và có thể đi khắp thế giới để giải phóng những người phụ nữ đã bị
hắn hại. Thế nhưng, theo đuổi sự khổ sở không phải bản chất của hắn, vậy nên, hắn đã đi tìm Livvie.
Ban đầu, có hằng hà sa số những thông tin. Hắn chỉ cần ngồi vào máy tính và lướt qua hàng tá những tin tức từ những tuần lễ sau khi cô được giải cứu là xong. Mọi thứ không hề dễ dàng với Livvie khi cô bước qua biên
giới. Cô đã là mục tiêu tranh cãi của giới truyền thông đói tin tức. Họ
bám theo từng bước chân của cô, và sự ngần ngại tiếp xúc với báo chí của cô chỉ biến cô thành một mục tiêu hấp dẫn hơn.
Gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên màn hình vi tính của hắn, nhưng tất
cả những gì hắn biết được chỉ là cô từ chối trò chuyện với bất kì ai.
Trông cô rất buồn bã, và tim hắn đau đớn bởi hắn biết đó là lỗi của
mình. Và rồi, một vài tuần sau khi tin tức được đưa ra, Livvie dường như đã biến mất.
Caleb đã gọi cho ngân hàng ở Mexico và được thông báo rằng, tài khoản do hắn mở đã bị đóng nhiều tháng trước rồi. Người đóng tài khoản không hề
để lại tin nhắn nào cho ngân hàng cả.
Kế hoạch tiếp theo của hắn đó là tìm kiếm Livvie thông qua gia đình cô.
Caleb biết FBI sẽ luôn theo dõi Livvie nên đã quyết định sẽ thuê một
thám tử tư trên mạng. Gia đình Livvie đã chuyển đi và vị thám tử tư do
hắn thuê không thể cung cấp cho hắn bất kì câu trả lời nào. Thay vào đó, người đó lại đề nghị được gặp trực tiếp, và thế là Caleb đã cắt đứt
toàn bộ liên lạc.
Hắn gần như đã từ bỏ hi vọng tìm thấy cô cho đến khi nhớ ra cô có một
người bạn tên Nicole. Caleb không biết họ của cô ta, vậy nên hắn phải tự mình đi lanh quanh để tìm cô ta. Cô ta hiện đang học đại học ở
California. Hắn đã đi theo cô ta nhiều tuần liền, nhưng tuyệt nhiên
không thấy bất kì dấu hiệu nào của Livvie cả.
Dịp may của hắn đến khi Nicole để laptop của mình không ai trông coi để
tham gia chơi ném đĩa Frisbee với mấy người bạn. Caleb chỉ việc đi ngang qua chiếc bàn để đầy các vật dụng và cầm nó lên, kèm theo đó là mấy thứ có giá trị khác mà hắn chỉ mất vài giây để lấy được. Hắn muốn việc này
trông giống một vụ trộm thông thường.
Không dễ gì tìm được Livvie, và ban đầu, hắn thấy khá mừng. Tuy nhiên,
khi nhiều tháng trôi qua, hắn trở nên ám ảnh với việc muốn biết tình
hình cô thế nào. Laptop của Nicole là cơ hội tốt nhất để hắn tìm hiểu
Livvie đã sống ra sao. Hắn tự nhủ rằng mình chỉ muốn đảm bảo cô được an
toàn và hạnh phúc, nhưng tận sâu trong tâm trí, hắn biết lý do thật sự
mình muốn tìm lại cô.
“Em là của anh! Chẳng phải chính anh đã nói thế sao? Chẳng phải chính anh đã hứa hẹn à? Chúng ta đã thề thốt rồi!” cô khóc.