Caleb thở dài nặng nề, chán nản trước biến chuyển của mọi chuyện. Phiền phức
hơn cả thái độ của Mèo Con đó là viễn cảnh chuyến viếng thăm sắp tới của Rafiq. Trước đó hắn đã cố gọi cho Rafiq, trong lúc Mèo Con thay quần áo và chải tóc, nhưng ông lại không trả lời. Caleb chỉ có thể phỏng đoán
rằng Rafiq hoặc là đang trên đường đến, hoặc là đang phớt lờ hắn. Hắn hi vọng là vế sau. Điều cuối cùng hắn cần sau một hành trình lái xe vô
cùng dài và mệt mỏi, chính là phải đương đầu với Rafiq.
Mối quan hệ của họ vượt xa hơn cả phức tạp. Đối với Caleb, Rafiq là rất
nhiều điều. Tại một thời điểm nào đó ông là người giám hộ của hắn. Rồi
là một người bạn. Còn bây giờ? Rafiq gọi hắn là em trai. Song
Rafiq vẫn còn hơn thế nữa. Ông nắm giữ một loại sức mạnh và sự ảnh hưởng lên Caleb mà hắn thấy không mấy dễ chịu. Caleb từng là một thiếu niên
khó bảo. Sau chuyện Narweh, hắn chỉ còn lại nỗi sợ hãi đang dần chuyển
thành giận dữ. Đã có những lúc họ cãi vã, và Caleb đã nhìn thấy những
điều ở Rafiq mà hắn ước mình sẽ không bao giờ thấy lần nữa.
Rafiq sẽ không dừng lại cho đến khi kế hoạch của ông diễn ra suôn sẻ.
Mọi người đều có thể được dùng làm vật hi sinh, bất kì ai, một thiệt hại buộc phải có. Nếu chuyện đó có bao giờ xảy đến, Rafiq sẽ giết hắn, và
vì thế, Caleb phải chuẩn bị ra đòn trước. Hòa ước trong thực tế khiến
chẳng ai trong hai người họ thích thú gì với nhiệm vụ cả.
Khi Caleb đánh xe qua những con đường hẹp, hắn dành thời gian nghĩ về
việc mình sẽ làm gì nếu Rafiq đang chờ hai người họ ở Tuxtepec. Hắn siết chặt bánh lái hơn. Hắn biết quá rõ. Đó chính là vấn đề. Hắn biết chính
xác chuyện gì sẽ xảy ra.
Chuẩn bị cho cô ta đi.
“Sẽ mất cả ngày hôm nay và nửa ngày mai chúng ta mới đến nơi.” Hắn thả
lỏng siết tay trên bánh lái và tựa người vào lưng ghế. Hắn cần phải thôi mềm mỏng với cô. Phải khiến cô trở nên mạnh mẽ, trở nên cứng rắn, vì
hắn biết rõ hơn ai hết thực tế lạnh lùng có thể thức tỉnh những kẻ nhẹ
dạ như thế nào. Bước đầu tiên đó là nói ra sự thật về tương lai của cô,
nhưng hắn phải thúc đẩy cô nhiều hơn. Hắn phải khiến cô hiểu. Sẽ chẳng
có tương lai nào cho họ cả. “Tôi khuyên em nên dành thời gian nghĩ về sự hệ trọng của hoàn cảnh hiện tại đi. Tôi tha thứ cho em vì đã bỏ trốn,
nhưng chỉ bởi vì số phận đã hoàn thành tốt việc trừng phạt em mà thôi.”
Caleb giữ hai mắt nhìn thẳng, không muốn quan tâm đến cô gái đau khổ
đang ngồi cạnh mình. Không cần nhìn cũng biết những lời hắn nói tổn
thương cô nhiều đến thế nào. Dư âm nỗi đau của cô dường như cũng tác
động đến hắn. Ít nhất đó là điều hắn muốn tin - một dư âm.
Hắn nhớ lại cảm giác môi cô áp lên những vết sẹo của mình. Cô ấy hôn những vết sẹo của mình còn mình thì lại gây ra cho cô ấy những vết sẹo mới.
“Anh vẫn quyết định đi đến cùng sao?” Giọng của Mèo Con đầy đau khổ, nhưng cũng chất chứa sự giận dữ và kiên định.
Hắn đã tự nhủ hết lần này đến lần khác rằng: Cô ta chỉ đang lên kế hoạch trả thù thôi. Cô ta sẽ không bao giờ quan tâm đến mày đâu. Nếu tự nhắc nhở bản thân đủ nhiều, có lẽ hắn sẽ có thể để cho sự thật thấm
vào đầu mình. Vậy nên, hắn lặp đi lặp lại những lời kia như một câu thần chú. Cô ta đang chơi mày đấy. Cô ta chỉ đang chờ thời cơ để thoát khỏi mày thôi.
“Tôi chưa bao giờ nói khác đi cả, Mèo Con. Tôi không hề phá vỡ lời hứa
nào với em hết,” Caleb đáp, giọng gay gắt và kiên quyết. Hắn cần phải
đóng sập cánh cửa giữa hai người họ lại. Đó là cách duy nhất để tiến lên và đảm bảo mạng sống cho cô. Cả mạng sống của mày nữa.
Caleb chờ đợi cô bật khóc bất cứ lúc nào. Đó chính là vũ khúc của họ: cô chống cự hắn, hắn làm tổn thương cô, và cô khóc…hắn cảm thấy thật khốn
nạn. Một vòng lẩn quẩn. Hắn ngạc nhiên khi nghe thấy sự cứng cỏi trong
giọng của cô khi cô vặt lại.
“Anh đã hứa rằng nếu tôi làm theo lời anh bảo, tôi sẽ vượt qua dễ dàng
hơn. Anh vẫn còn tin điều đó sao, Caleb? Anh thật sự nghĩ bán tôi đi làm nô lệ tình dục sẽ khiến tôi tốt hơn à?”
“Chấm dứt rồi,” hắn nói.
“Mẹ kiếp anh,” cô nạt.
Cơn thịnh nộ trào dâng và bùng nổ ngay sau cảm giác tội lỗi. Hắn đã hứa
với cô, nhưng không phải theo cái cách mà cô nghĩ. “Ý tôi là dạy em cách sống sót qua chuyện này. Tôi đã luôn mong trang bị cho em những gì em
sẽ cần. Nếu nói theo cách đi thì, phải,” hắn rít. “Tôi sẽ giữ lời hứa. Nhưng tôi cũng đã đưa ra những lời hứa khác nữa - với một người đã có được lòng trung thành của tôi.”
“Chẳng phải tôi nên có được lòng trung thành của anh sao, Caleb?” Cô nhạo báng hắn. “Tại sao vậy? Còn lòng trung thành của tôi thì sao? Anh đã làm gì để có được điều đó hả? Caleb siết chặt quai hàm. “Anh còn tệ hơn đám lái mô tô kia nữa,”
cô nói, cả người căng lên rồi cong lại, sẵn sàng tấn công. “Ít ra bọn
chúng còn biết bản thân là một lũ quái vật. Anh thật đáng khinh! Anh là
một con quái vật nhưng lại tưởng mình là thứ khác.”
Hơi nóng dâng lên nơi xương sống của Caleb rồi lan dần xuống những ngón
tay. Hắn siết lấy bánh lái chặt đến độ các khớp ngón tay nổi lên trắng
bệch. Bản năng đầu tiên của hắn chính là đánh cô, thả bánh lái ra rồi
tát vào mặt cô, nhưng việc đó sẽ chứng tỏ được gì chứ? Chỉ chứng tỏ là
cô đã đúng mà thôi, mà dĩ nhiên là cô đúng. Chỉ có một tên quái vật mới
có khuynh hướng cư xử như hắn, và chỉ có một tên quái vật mới thấy bản
chất của mình là bình thường, hoặc cố hợp lý hóa nó.