Matthew nhìn đồng hồ và quyết định gọi bữa tối trước khi nhà hàng Trung
Hoa anh yêu thích đóng cửa đêm nay. Anh gần như rỏ dãi trước ý nghĩ về
món mì tỏi và trứng cuộn giòn rụm. Đã từng có thời gian anh gọi đến hai
phần, nhưng gần một năm rồi kể từ khi anh có đồng sự để chia sẻ những
giờ điều tra dài dằng dặt; những ngày này, anh chỉ làm việc một mình.
Thế cũng tốt, vì anh không giỏi lắm trong vấn đề con người. Anh quá
thẳng thắn và người ta thì lại không đánh giá cao chuyện đó lắm.
Anh giỏi chuyên môn và người ta tôn trọng anh, nhưng vậy không có nghĩa
là họ sẵn sàng chớp lấy cơ hội được làm việc cùng anh, hay la cà bia bọt sau giờ làm việc. Thế nhưng họ vẫn làm theo điều anh yêu cầu, vậy nên
chẳng có gì để chê trách cả. Nếu anh yêu cầu một trong các nhà phân tích ở phía sau giúp anh thực hiện một nghiên cứu nào đó, họ sẽ vẫn bực dọc
làm theo và giữ lại mọi lời chê trách trong lòng cho đến khi được làm
việc cùng một nhóm tốt hơn.
Matthew đã yêu cầu được một đội đặc nhiệm hỗ trợ trong vụ án này. Rất có thể sẽ có một sự thay đổi cục diện bất ngờ và khả năng xảy ra rắc rối
mang tầm quốc tế, nếu họ tố chức đột kích ở Pakistan. Song, sếp của anh
lại từ chối thành lập một lực lượng tinh nhuệ, trừ khi Matthew có được
bằng chứng rõ ràng về việc các nghi can khủng bố và các mục tiêu chính
trị sẽ có mặt tại buổi đấu giá.
Nếu không hiểu rõ vấn đề, anh hẳn sẽ kết luận rằng Cục đang cố ý để cho
vụ án này “chìm phà”. Khuôn mặt của Olivia Ruiz xuất hiện đầy rẫy trên
tin tức, kèm theo là những đoạn băng giám sát mờ ảo và các đoạn video
ghi bằng điện thoại về cảnh tượng cô đối mặt với đội tuần tra biên giới. Chuyện như thế không dễ gì cho qua được.
Anh lướt qua thông tin có được về Muhammed Rafiq và đồng bọn của gã. Gã
ta là một sĩ quan quân đội người Pakistan có cấp bậc cao. Gã từng chiến
đấu bên cạnh lực lượng quân đội Mỹ với tư cách đồng minh trong suốt
chiến dịch Bão Sa Mạc. Gã được tặng thưởng huy chương cao quý và
được đồn thổi là rất thân cận với vị Thiếu Tướng từng giúp đỡ công cuộc
lật đổ tổng thống Pakistan năm 1999. Nói ngắn gọn, trong hội của gã đàn
ông có kha khá kẻ quyền thế.
Nếu anh muốn ai đó chết, anh thật không thể tưởng tượng có khó khăn gì
ngăn được mình làm thế. Dĩ nhiên anh sẽ phải làm điều đó mà không khiến
mình hay cấp trên hổ mặt trước cộng đồng quốc tế. Có lẽ nào chính sự
tham gia của anh là lý do khiến cho Cục chần chừ không dốc toàn lực cho
vụ này chăng?
Matthew cầm bút lên và viết ra danh sách những điều anh cần phải tìm
kiếm: các căn cứ quân sự ở Pakistan, các đường băng ở gần đó hoặc ở tại
căn cứ, các khu hải quan và trạm tiếp nhiên liệu. Có một điều chắc chắn
là Rafiq sẽ không dùng máy bay dân dụng, gã sẽ cần một chiếc máy bay
riêng, một chiếc máy bay không dính phải các rắc rối về thủ tục hải
quan. Không nhiều nhặn gì, nhưng khởi đầu thế là được.
Tiếng chuông điện thoại nội bộ khiến anh giật mình. Đồ ăn của anh cuối
cùng cũng đến rồi. Anh đi thang máy xuống tầng một để gặp người giao
hàng, boa cho anh ta một khoản tiền đáng kể rồi chầm chậm đi trở ngược
lên cầu thang bộ để thưởng thức bữa ăn béo ngậy ngon lành.
Nhiều giờ sau, Matthew quyết định kết thúc đêm nay và lái xe trở về
khách sạn. Anh định sẽ dậy sớm vào sáng mai và quay lại bệnh viện để
thăm Olivia lần nữa. Cô hẳn đang trông ngóng tin tức về yêu cầu được gia nhập chương trình bảo vệ nhân chứng của mình, mà anh thì chẳng có thêm
chút thông tin nào để đưa ra cả, nhưng anh vẫn cần nghe nốt lời khai của cô.
Nếu thông tin của cô cung cấp được những kết quả mà cấp trên của anh đòi hỏi, thì yêu cầu của cô chắc chắn sẽ được thông qua, nhưng không phải
vì những lý do chính đáng. Điều mà cô gái cần chính là công lý. Cô cần
những gã đàn ông đã bắt cóc, cưỡng hiếp và tra tấn cô phải trả giá cho
tội ác của chúng trước công chúng. Cô cần những gã đàn ông kia phải bị
xét xử và kết tội vì cư xử thiếu tính người, chỉ đến khi đó, cô mới có
thể thu gom được những mảnh vụn đời mình và tiến về phía trước.
Tuy nhiên, nếu kết luận của anh là đúng, Cục sẽ để tâm đến vấn đề an
ninh quốc gia nhiều hơn là công lý cho một cô gái mười tám tuổi. Sẽ
chẳng có lệnh bắt chính thức, không có xét xử công khai, vì thông tin cô có thể cung cấp và tổ chức đã thu thập được bằng chứng về việc tham gia buôn người của các nhà lãnh đạo quân sự giàu có và quyền lực, các
nguyên thủ quốc gia và các tỷ phú có thế lực sẽ là một tài sản vô giá
trong tay của chính phủ Mỹ.
Đó quả là một câu hỏi về lương tâm khá hóc búa theo như Matthew thấy.
Olivia đang trốn chạy. Cô không muốn đối diện với cuộc sống trước đây
hay những người có liên quan đến nó, đó chính là thứ cảm xúc Matthew
hiểu rất rõ nhưng lại không thể đồng tình. Đồng thời, anh sẽ là người
cuối cùng đưa ra lời khuyên làm sao để người ta vượt qua được những tổn
thương tinh thần. Anh vẫn bị hủy hoại, vẫn có vấn đề đầu óc, mặc cho bao nhiêu chuyên gia anh đã từng trò chuyện cùng thời niên thiếu. Hồ sơ của anh đã được xác nhận, và dù có là mục tiêu hay ý định gì thì anh cũng
phù hợp với nhiệm vụ cả, song anh hiểu rõ tâm trí mình. Anh biết rõ
những giới hạn và xu hướng của bản thân. Thiết nghĩ việc đó cũng có ích, nhận thức về sự thiếu sót đã cho anh khả năng nhìn xa trông rộng khi
giải quyết công việc.
Anh bước vào phòng khách sạn rồi đặt chiếc cặp da xuống bàn. Dốc hết mọi thứ trong túi áo quần ra, anh cẩn thận sắp tiền lẻ mang theo thành từng chồng theo trị giá rồi xếp chúng thành hàng ngang theo kích cỡ. Chìa
khóa, ví và đồng hồ của anh cũng được sắp xếp cẩn thận. Anh cởi áo vét
rồi treo nó vào tủ. Kế đó, anh ngồi xuống và cởi giày cùng tất chân ra,
tiếp theo là áo sơ mi và cà vạt. Cuối cùng, anh tháo dây nịt, cuộn nó
lại rồi đặt lên bàn cùng những thứ khác trước khi cởi bỏ quần lót. Anh
đặt giày ngay ngắn bên dưới gầm giường và cho những thứ khác vào túi
giặt là của khách sạn. Đó chính là thói quen hằng đêm của anh và nó mang lại sự thoải mái. Thứ tự rất quan trọng.
Anh đứng khỏa thân trong bầu không khí ấm áp, hơi ẩm ướt của Texas và lờ đi cảm giác râm ran nơi cậu nhóc đang cứng lên của mình. Anh biết lý do mình cương cứng và ước gì bản thân không như thế. Anh đã không thể
cưỡng lại sự cám dỗ của việc đọc đi đọc lại những ghi chép thẩm vấn của
mình, mặc kệ thông tin đầy hứa hẹn anh đã thu thập được thông qua việc
đào sâu tìm hiểu về Rafiq. Dù hầu hết câu chuyện đầy bạo lực của cô gái
thật đáng hối tiếc, dù bạo lực là kết quả trực tiếp của những sự kiện
đầy nhục cảm thật đáng khinh, song, cái cách cô kể lại một cách chi tiết bằng vẻ ranh ma, sự phấn khích sai trái và vẻ khuấy động rõ rệt là đủ
đẩy anh đến bờ vực. Nó khiêu khích anh, và theo sát sự chán ghét chính
là mạch đập nhanh hơn không thể chối bỏ nơi anh.
Nhưng dù gì anh sẽ không làm thế. Anh sẽ không suy tưởng. Anh sẽ không
tự thỏa mãn mình. Anh sẽ không chọn cách “ăn bánh trả tiền”. Làm thế có
nghĩa là sẽ bước một bước sai lầm, bởi anh biết nó sẽ dẫn đến tội lỗi
chắc chắn ở ngay sau đó.
Thay vào đó, anh cúi xuống sàn và bắt đầu hít đất nhiều lần nhất có thể. Anh đã quá mệt mỏi và các bắp cơ đang phản đối. Hai giờ sáng không phải thời điểm để tập thể dục, cơ bắp kêu gào biểu tình, nhưng vậy lại tốt
hơn lựa chọn còn lại. Anh ép buộc bản thân cho đến khi mồ hôi chảy dọc
xuống lưng còn dạ dày thì run lên, cho đến khi hai cánh tay anh dọa sẽ
ngã khuỵu…cho đến khi chẳng còn chút cơ hội nào cho dục vọng bùng lên.
Sau đó anh đi tắm rồi lên giường.
Anh đã ngủ một giấc thật yên bình và không hề mơ mộng gì.