Tôi không còn đau nhức nữa, không hề trong suốt nhiều ngày rồi. Mấy vết
bầm đã biến mất còn những vết xước đã đóng vảy. Khi chúng lành lại, sẽ
giống như tất cả mọi vết tích về khoảng thời gian tôi ở bên Caleb đều bị xóa sạch. Tôi vòng hai cánh tay quanh bụng và siết lại cho đến khi ý
nghĩ đó qua đi. Nếu một tháng trước bạn bảo tôi như thế, tôi sẽ rất buồn vì có làn da không tì vết, tôi sẽ gọi bạn là đồ ngốc và đánh bạn thật
mạnh. Nhưng giờ tôi ở đây: một cô gái không có dấu tích, và cũng không
có lý do để tiếp tục tiến về phía trước.
“Không phải vậy đâu, Vật Cưng. Em có đủ mọi lý do đấy,” bóng ma
của Caleb thì thầm vào tai tôi. Tôi không biết liệu giọng nói của anh
trong đầu có biến tôi thành người điên không, nhưng dù có là gì tôi cũng chả quan tâm. Nó là những gì còn lại của tôi sau khi những vết xước
lành lại. Tôi không thể từ bỏ anh. Thêm nữa, tôi cũng biết giọng nói kia không phải thật, dù tôi có ước ao nhiều thế nào đi nữa.
Vào ban đêm, tôi thích lắng nghe giọng anh trong tâm trí mình, khi bệnh
viện yên tĩnh hơn và tôi có thể tập trung biến ra anh thật nhất có thể.
Tôi mở hai chân ra và tự thỏa mãn mình với kí ức về khuôn miệng của anh
mút mát nhũ hoa của tôi, còn những ngón tay anh khẽ khẩy tới lui ở vùng
đất bí mật. Nếu tôi thật sự, thật sự cố gắng, tôi có thể sẽ nghe được
tiếng của anh, cảm nhận được anh, thậm chí là dệt lên được cả mùi hương
của anh nữa – song tôi lại không bao giờ có thể khiến anh hôn mình. Tôi
thường bật khóc sau mỗi lần lên đỉnh. Đó chính xác là chuyện tôi không
kể với Sloan. Tôi khá chắc là cô ta sẽ có một ngày khó quên nếu biết
được thông tin đó.
Tôi tận dụng thời gian chờ đợi Reed để đi tắm, và diện lên bộ trang phục bệnh viện điên khùng gợi-cảm-hết-chỗ-chê mà họ đã cấp cho tôi: quần dài và áo sơ mi màu xám. Bạn sẽ nghĩ là đáng ra họ phải có thứ gì đó tươi
vui hơn, nếu xét đến hoàn cảnh xung quanh, nhưng rồi tôi nghĩ tới phòng
thủ công và quyết định mọi thứ chỉ có thể đến thế thôi. Sắc da của tôi
không hợp với màu vàng. Bữa trưa được đưa đến, và tôi gạt mấy mẩu cà rốt mềm nhũn ra, ăn phần thịt bò được phủ nước sốt nhưng vẫn nhạt thếch,
rồi uống sữa. Tôi còn ăn cả phần Jell-O màu xanh lá nữa. Trong thời gian bị bắt cóc, Caleb từng cho tôi ăn ngon hơn mấy người này nhiều. Tôi bật cười trước lời nói đùa của chính mình.
“Có gì vui à, Cô Ruiz?” Tôi nhìn lên từ khay thức ăn và thấy Reed.
“Phải,” tôi nói, “một chuyện rất vui, anh Reed ạ.” Anh ta mỉm cười,
không lộ răng, nhưng vẫn đẹp như cũ. Tôi tự hỏi không biết Reed có bạn
gái không. Anh ta không đeo nhẫn cưới. Bạn gái của Reed sẽ như thế nào
nhỉ?
“Muốn chia sẻ không, hay cô phải ra điều kiện trao đổi với tôi trước?”
anh ta nói rồi ung dung bước vào phòng, đứng ở cuối giường.
“Anh buồn cười quá, anh Reed. Tôi ra điều kiện với anh kia đấy, mỉa mai làm sao.” Anh ta lại cười và nhún vai. Tôi bắt chước làm
theo. “Tôi cười là vì thức ăn ở đây tệ quá, Caleb từng cho tôi ăn ngon
hơn nhiều. Dường như chỗ này mới chính là ngục tù đấy.”
“Cứ đề nghị đi và tôi sẽ chuyển giao cô cho Lầu Năm Góc; nghe nói họ có
phục vụ món mì Ý rất ngon vào mỗi thứ Năm.” Anh ta đặt cặp tài liệu lên
ghế rồi tựa người lên tường.
“Ôi trời, cảm ơn nhé. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ chịu đựng chuyện đồ ăn kinh khủng vậy. Nếu tôi có đi bất kì đâu từ chỗ này, thì sẽ là đến nhà tù
mới ở một cái thị trấn nào đó ở Trung Tây Hoa Kỳ, nơi anh quyết định sẽ
giấu tôi.” Tôi trao cho anh ta nụ cười ngọt ngào, hợm hĩnh nhất của
mình. “Nhân tiện, chuyện đó thế nào rồi?”
Reed lắc đầu, không hề lúng túng. Không phải là tôi trông mong sẽ nhận
được phản ứng từ anh ta, người đàn ông này không hề dễ mất bình tĩnh…trừ khi bạn hôn anh ta. Tôi lại mỉm cười, tươi hơn nữa, để lộ cả răng, và
nụ cười này chẳng mảy may ngọt ngào. Ý nghĩ kia thật hứa hẹn, dường như
là điểm chung duy nhất của chúng tôi.
“Đi thẳng vào vấn đề thôi, Cô Ruiz. Tôi đã điều tra sâu hơn về bạn trai
cô cùng đám bằng hữu khủng bố của hắn, và tôi có vài câu hỏi dành cho
cô, bắt đầu với: Cô đã gặp Muhammed Rafiq lúc nào?”
Cứ để cho Reed phá hủy vẻ vui tươi của giây phút này đi. Người đàn ông
này là một người máy, và anh ta được lập trình với một mục tiêu duy
nhất: bắt được kẻ xấu bằng mọi cách cần thiết. Tôi sẽ rất kính trọng anh ta nếu anh ta không cố hủy hoại toàn bộ cuộc đời tôi. Chỉ là một phương thức khác anh ta dùng để gợi nhắc cho tôi về Caleb. “Đó không phải chỗ
chúng ta dừng lại, anh Reed. Anh đã nói rằng tôi có thể kể cho anh toàn
bộ câu chuyện kia mà.”
Anh ta thở dài. “Tiến sĩ Sloan đã gọi cho tôi sau khi rời khỏi bệnh
viện. Tôi sẽ lấy tất cả các ghi chép của cô ấy sau, nhưng hiện tại, cô
ấy bảo rằng chuyện duy nhất thu thập được sau khoảng thời gian ở cùng cô hôm nay đó là chuyện Caleb chính là người để lại cho cô món tiền ở
Zacatecas. Hai trăm năm mươi ngàn đô-la là một khoản tiền lớn để chuyển
giao và ký thác cho một cô gái mà hắn ta định bán đấy. Tôi chắc chắn rất muốn nói về chuyện đó, nhưng lúc này chuyện quan trọng đó là tìm hiểu
thêm về Rafiq. Cô gặp gã khi nào?”
Reed chỉ mới đến đây chưa tới mười phút, vậy mà anh ta đã xoay sở chọc
tôi điên lên rồi. “Tôi không biết chuyện anh ấy đã làm. Tôi đã không hề
biết gì cho đến khi anh ấy để lại món tiền đó cho tôi.” Mất khoảng một
giây, nhưng rồi phần còn lại của những gì anh ta nói ngấm dần vào, và
tôi cũng tức giận với Sloan nốt, chuyện duy nhất thu thập được
sau ba giờ đồng hồ trò chuyện đó là Caleb đã đi đến ngân hàng sao? Như
thế lạnh lùng quá. Dạo gần đây, những người ở quanh tôi quả là tràn đầy
bất ngờ.
“Rafiq, Cô Ruiz. Cô gặp gã ta khi nào?” Rõ ràng Reed đã quyết định bỏ
qua không gian đầy ấn tượng của phòng thủ công, và tiến hành thẩm vấn
ngay ở phòng tôi. Tốt thôi.
“Gã ta đã ở sẵn đó khi chúng tôi tới Tuxtepec,” tôi thì thầm. Đây không
phải một phần của câu chuyện mà tôi muốn kể, nhưng tôi biết mình phải
làm thế. Sự thật là – tôi muốn Reed có thể đến được buổi đấu giá. Tôi
muốn anh ta vây bắt đám khốn kiếp kia và trả tự do cho các nô lệ. Tôi nợ họ điều đó. Tôi nợ bản thân mình điều đó. Tôi nợ Caleb điều đó. “Gã đã
chờ chúng tôi.”
Reed và tôi im lặng một lúc. Anh ta lôi một chiếc máy ghi âm ra khỏi túi áo khoác, bấm nút thu âm rồi đặt nó xuống giường. “Tôi sẽ giúp cô xem
xét qua lời khai sau. Tôi biết chuyện này rất khó, Cô Ruiz. Tôi cũng
biết cô nghĩ tôi muốn làm mọi chuyện theo cách này, nhưng không phải
đâu. Tôi chỉ muốn làm việc của mình và khiến cho những kẻ đó trả giá cho việc chúng đã làm, với cô và với rất nhiều phụ nữ cùng trẻ em khác. Có
cả trẻ em ở đó nữa…cô có biết không?” Tôi lắc đầu. Tôi ghét anh ta vì đã gieo ý nghĩ kia vào đầu mình. Tôi không thể chịu được viễn cảnh một đứa trẻ phải chịu đựng đau khổ. Không đùa cợt hay trêu chọc nữa. Reed lẳng
lặng nhấc cặp tài liệu lên rồi đặt xuống đất trước khi ngồi xuống.
Tôi hắng giọng và liếm môi. Đây là nơi câu chuyện thật sự bắt đầu.