Caleb đã rất kinh ngạc trước độ dài đoạn đường mà con tin của hắn đồng ý bước đi chỉ để tránh khỏi ‘căn phòng của cô ta’. Hắn tự hỏi, không phải lần đầu tiên, mình đang nghĩ cái quái gì thế. Hắn biết rõ đây là điều
cuối cùng mình nên làm, mời cô ta bước vào không gian của hắn. Cô ta đã
tìm đường len lỏi quá xa vào tâm trí của hắn rồi. Càng ở cạnh cô ta lâu
bao nhiêu, hắn càng thấy khó tin tưởng bản thân bấy nhiêu. Đặc biệt là
vào ngay thời điểm này, khi mỗi cái liếc mắt về phía cô gái lại gợi lên
kí ức lúc cô ta run rẩy bên dưới hắn, khao khát nhiều hơn nữa nhưng lại
không bao giờ nhận ra. Cô ta đã khác rất xa so với cô gái rụt rè hắn gặp hôm đó trên đường phố Los Angeles. Điều hắn đã làm là sai, đâu đó sâu
trong lòng hắn biết điều đó, ấy vậy mà hắn vẫn không thể thật lòng nói
mình sẽ không làm vậy lần nữa dù có được cho cơ hội. Hoặc hắn không muốn làm vậy lần nữa. Chỉ là có điều gì đó ở cô ta, điều gì đó hắn muốn nếm
trải và chạm vào. Điều gì đó hắn muốn chiếm lấy. Đây là lần đầu tiên cô
ta đưa ra lời đề nghị, và hắn phải kiềm chế dữ dội để từ chối.
Một cơn rùng mình bất ngờ chạy dọc xuống xương sống và “mũi giáo” của
hắn lập tức cương lên. Trong khi tâm trí còn đang nghi ngờ điều hắn muốn thì cơ thể đã thể hiện rõ ràng rồi. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận
điều mà cô ta hẳn đang cảm nhận khi đứng cách đó vài mét, bị bịt mắt và
khẽ run rẩy. Hắn cảm thấy nền gạch lạnh ngắt bên dưới đôi chân trần của
mình, ngửi thấy mùi khen khét của nến trong không khí, và nếm thấy vị mồ hôi thoảng trên môi mình. Hắn muốn nếm mồ hôi của cô ta. Hắn muốn làm gì đó để khiến bản thân quên đi vẻ sụp đổ của mình lúc ở bàn bếp.
Quả là sai lầm khi hỏi cô ta những câu hỏi đó. Hắn đâu thật tâm muốn
biết. Hắn đặc biệt căm ghét lúc trò chuyện về mấy bà mẹ. Hắn bảo mẹ hắn
đã chết. Và có thể là vậy thật, theo như hắn biết. Có nói gì thì bà ta
cũng chết rồi. Cảm giác say mê ngay lập tức nguội lạnh trước kí ức về vẻ mặt thương xót của cô gái. Mặc xác thương cảm đi. Hắn không cần điều đó. Hắn không cần bất cứ điều gì từ bất cứ ai hết, nhất là từ cô ta. Đồ dối trá.
Có khả năng Caleb cũng có một người mẹ đâu đó ngoài kia, và theo như lời cô gái, bà ta có thể vẫn đang mong nhớ hắn. Sao hắn lại không thể nhớ
ra bà ta chứ? Hắn cảm giác, đâu đó, rất xa xôi, hắn đã từng…yêu thương
bà ta. Nhưng lúc này hắn lại chẳng cảm thấy gì khi nghĩ về bà ta cả.
Thật là…rối rắm. Dứt khỏi sự bức bối và những suy nghĩ phức tạp, Caleb
dời sự tập trung trở lại cô gái.
Hắn mỉm cười với chính mình khi nhìn vào cô ta, lúc này đang đứng nghiêm trang giữa căn phòng tắm ngoại cỡ thời cổ. Ở một vài quốc gia, chỗ này
có thể là cả một căn nhà. Cô ta đứng cách đó vài mét, bị bịt mắt và dễ
tổn thương. Nhưng đây chính là lựa chọn của cô ta. Thân hình cân đối
đang run rẩy kia khuấy động hạ bộ mềm rũ của hắn. Cô ta hẳn không hề
biết khả năng gây ảnh hưởng của mình; con tin bé nhỏ ngây thơ của hắn.
Mái tóc của cô ta xõa tung, được để khô tự nhiên sau khi họ tắm cùng
nhau. Nó khó chế ngự hệt như chủ nhân của nó vậy, và cũng quyến rũ gần
như thế.
Trước lúc bước vào phòng hắn, cô ta dần trở nên vô cùng rụt rè. Lý do
thật đáng ngờ. Hắn đã giải phóng khoái lạc của mình vào bên trong cô ta, sau đó thì cô ta đã ăn hết một khẩu phần thật lớn và uống say mèm.
Không cần phải là thiên tài mới nhận ra tại sao cô ta thình lình lại cố
giải bày để thoát ra khỏi phòng hắn, trong khi phải khó khăn lắm mới
nhận được lời mời. Cô ta rất đáng yêu lúc say. Song lúc nào cô ta chẳng
đáng yêu, dù không say sưa đi nữa.
Nhưng đến cuối cùng, cô ta lại xuôi theo hắn. Tin tưởng hắn sẽ chăm sóc cô ta như đã hứa.
Cô gái thở hổn hển khi nghe thấy tiếng hắn đẩy bàn vào vị trí, và hắn tự hỏi liệu cô ta đang nghĩ âm thanh đó có thể là gì. Lúc trông thấy đôi
nhũ hoa cương cứng của cô ta nổi lên trên nền chiếc váy ngủ xa tanh, hắn gần như đã bật rên rỉ, chúng dường như đang nài xin được hắn đưa vào
miệng, mút mát cho đến khi cơ thể cô ta đầu hàng trước những cơn run rẩy dữ dội. Hắn thở dài. Có chuyện quái gì với hắn thế này? Sau khi rời
Tehran, hắn đã lên giường với vô số phụ nữ. Đã làm hết mọi thứ hắn mơ
tưởng được làm. Hắn đã ở cùng rất nhiều phụ nữ, vậy mà chẳng ai trong số họ tác động đến hắn như cô ta cả.
Nếu bài học đầu tiên mỗi nô lệ phải học đó là chấp nhận rằng những ước
nguyện của mình không hề quan trọng, tiếp đến, bài học đầu tiên mỗi chủ
nhân phải học đó là không trở thành nô lệ trước những khao khát của bản
thân. Nguyên lý rất đơn giản, để kiểm soát một nô lệ, phải kiểm soát bản thân trước.
Sau ba tuần vừa qua, việc điều khiển ý chí cô gái theo ý hắn, khiến cô
ta phản ứng lại theo cách mà hắn muốn, đã trở nên dễ dàng hơn. Thế
nhưng, cơ thể cô ta càng phục tùng bao nhiêu, thì tâm trí càng có vẻ xa
cách bấy nhiêu. Càng biết ít về suy nghĩ của cô ta, hắn càng muốn tìm
cách để đi sâu vào đó. Nhưng mỗi lần cố hắn đều bị chặn lại, bị từ chối, bị đẩy ra - tức chết đi được. Cuộc xâm chiếm của hắn đang trên đà đi
lên, nhưng sự bùng nổ giữa họ thì vẫn y như cũ. Điều đó bắt đầu khiến
hắn thấy lo ngại theo nhiều cách khó mà giải thích được.
Lẽ ra hắn phải thấy thỏa mãn, đúng hơn là nhẹ nhõm. Vladek sẽ không có
được gì từ cô ta hết. Trong tâm trí mình, cô ta sẽ vẫn được an toàn và
không bị chạm đến, dù thể xác thì không như thế. Dù vậy, ý nghĩ Vladek
chạm vào cô ta vẫn khiến hắn khó chịu.