The Deed

Chương 5: Chương 5




“Anh ấy đã tỉnh chưa?”

Emma nhận thấy em họ nàng ánh lên vẻ hy vọng khi nàng xuống dùng bữa tối, nàng thở dài lắc đầu. Nàng đã ngồi bên Amaury suốt cả ngày, để ý chàng đến khi mắt nàng nhòa đi, nhưng chàng vẫn chưa tỉnh. Nàng bắt đầu cảm thấy rất lo lắng khi thấy chàng vẫn bất tỉnh. “Không, anh ấy vẫn chẳng hề động đậy gì,” nàng ngập ngừng. “Alden đang canh chừng chàng. Cậu bé sẽ gọi nếu có bất cứ điều gì bất thường.”

Rolfe nhíu mày, ánh mắt chàng liếc về phía vị cha xứ đang ngồi đối diện và bắt gặp cái nhíu mày của ông.

Emma nhướng mày khi nhận thấy sự trao đổi âm thầm đó. “Gì vậy, thưa các ngài?”

Cả hai người đàn ông đều quay sang phía nàng tỏ vẻ thông cảm.

“Các ngài đang nghĩ gì vậy?” Emma uể oải hỏi. “Các ngài nhìn như thể ta đang trong tình trạng bi đát lắm vậy.”

“Ta tin rằng em họ phu nhân và vị cha xứ của chúng ta đang phiền muộn không biết phu nhân sẽ thế nào khi chồng mới cưới của nàng chết,” Blake lặng lẽ nói làm nàng đột ngột quay sang phía chàng.

“Chồng tôi sẽ không chết,” nàng nói với giọng khắc nghiệt hơn nàng tưởng. “Mà hơn nữa, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với tôi cả.”

“Phu nhân không nghĩ rằng ngay khi người chồng thứ hai của nàng chết, nhất là ngay sau đám cưới, Bertrand sẽ lại đến gõ cửa lâu đài lần nữa sao?”

Emma cứng người khi nghe thấy lời ám chỉ đó. “Không, tôi…”

“Phu nhân sẽ lại goá bụa một lần nữa, giống như trước ngày hôm qua vậy. Và vẫn sẽ là chủ nhân của điền trang mà Bertrand thèm muốn.”

Emma tái mét mặt khi nghe Blake nói, mắt nàng lo lắng lướt qua những người làm trong nhà. Ý nghĩ về việc người của nàng đã ngán ngẩm thế nào khi phải chịu đựng sự cai quản của Phu nhân Ascot khiến ruột nàng quặn lên. Có khi đến cả nàng cũng phải chịu sự kiểm soát của bà ta ấy chứ. Thêm vào đó, đây cũng là vấn đề mà đức vua sẽ phải đối phó, nguy cơ đe dọa đến an nguy của Ngài khi Bertrand được trao thêm quyền lực. Mà nàng thì thậm chí còn chẳng có đến một người thừa kế để mà bấu víu. Chu kỳ của nàng đã xuất hiện từ chiều nay rồi.

Chàng không thể chết. Đơn giản thế thôi. Chàng không thể chết được … Vì nàng sẽ không thể lấy Ngài Bertrand.

Rolfe vươn tới nắm lấy tay Emma để trấn an nhưng nàng vùng ra rồi đứng bật dậy. “Tôi phải lên xem chồng tôi thế nào rồi,” nàng thì thầm rồi quay đi.

Amaury mê man li bì hơn ba ngày, trong suốt ba ngày này Emma không rời chàng nửa bước, ở bên chàng, chờ đợi và chăm sóc chàng. Sự lo lắng và thuyết phục của Rolfe, Blake hay người hầu của nàng cũng không thể khiến nàng bỏ cuộc. Đến cả cha xứ cũng đến thuyết phục nàng, nhưng phải bỏ cuộc khi thấy đó là điều vô ích.

Mặc dù không ngừng mong mỏi chàng thức dậy nhưng Emma đã không ngay lập tức nhận ra được là chồng nàng cuối cùng rồi cũng tỉnh dậy, bất chợt mở bừng mắt như thể chàng vừa chợp mắt ngủ trưa. Emma nhìn thấy, nhưng phải mất một lúc thì đầu óc nàng mới hiểu được là nàng đang thấy gì qua đôi mắt mờ nhoè đi vì mệt mỏi. Khi tâm trí mụ mị của nàng sau cùng cũng nhận thức được chuyện gì xảy ra, nàng nhảy bật khỏi ghế rồi lao ra quỳ xuống bên giường, gọi tên chàng.

Nhăn mặt vì cơn đau xuyên qua từ đỉnh đầu khi chàng mới thử quay người, Amaury liếc sang nhìn nàng bằng khoé mắt.

“Đầu chàng đang đau,” nàng thì thầm, lộ rõ vẻ lo âu, rồi đứng dậy nhanh chóng bước đến cửa. Kéo cửa ra, nàng cất tiếng gọi Maude và Alden, rồi dừng lại khi thấy cha xứ đi ngang qua. “Đức ông của con, thưa cha!”

“Vâng, phu nhân, cha có thể làm gì cho con?” Ông dừng lại trước mặt nàng, hơi nhướn người lên để nhìn vào trong phòng.

“Vâng, thưa cha. Phiền cha gọi Maude giúp con, bảo cô ấy mang giúp con bình trà mà con đã dặn pha sẵn sáng nay để làm đi dịu cơn đau đầu cho công tước. Chàng đã tỉnh rồi.”

“Công tước đã tỉnh rồi sao?” Vị cha xứ già không buồn giấu giếm sự nhẹ nhõm khi nghe được tin tức này.

“Dạ rồi.”

“Ta sẽ đi gọi cô ta ngay đây,” đức cha hứa, rồi quay đi ngay, rồi lại quay người lại. “Con đã dặn cô ta chuẩn bị nó từ sáng nay sao?”

“Vâng, con sợ đầu chàng sẽ đau khi chàng cử động.”

“Nhưng… sao con biết sẽ là hôm nay?”

“Côn không biết, thưa cha. Con sai Maude chuẩn bị một bình trà mới cho chàng mỗi ngày,” Emma nói cho cha xứ biết, rồi đóng cửa và quay trở về bên giường trong lúc đức cha vẫn còn đang ngạc nhiên.

Chồng nàng đã lại nhắm mắt. Nàng không biết chàng có đang ngủ không, nhưng quyết định không đánh thức chàng cho đến khi Maude mang trà vào. Trà rất khó uống. Chàng chắc chắn sẽ không chịu uống đâu, nhưng nó có thể giúp làm dịu đi cơn đau của chàng.

Cắn môi, nàng nhìn chàng chăm chú khi ngồi lại vào ghế. Khuôn mặt xanh xao của chàng đã có chút sắc hồng, nhưng vẫn còn quá xanh so với làn da bình thường của chàng.

Có tiếng gõ cửa nhẹ rồi cánh cửa mở ra, Maude vội vã bước vào, theo sau là Alden. Cả hai đều háo hức nhìn vào người đàn ông họ đang phục vụ khi Emma cầm tách trà ấm lên.

“Có phải đức ông đã tỉnh dậy rồi không, thưa phu nhân?” cận vệ của chàng nôn nóng hỏi.

“Phải.”

“Ôi, lạy Chúa nhân từ, cảm ơn ngài,” Maude nồng nhiệt thì thầm.

Cúi xuống chồng, Emma nhẹ nhàng chạm vào mặt chàng, mỉm cười khi chàng mở mắt. “Maude đã mang cho chàng chút trà để làm dịu cơn đầu của chàng,” nàng thì thầm. “Chàng có thể ngồi dậy để em giúp chàng uống không?”

“Được.” Amaury cau mày với chính giọng nói của mình. Chàng tưởng giọng chàng phải dõng dạc như thường ngày, thế mà nó chỉ là tiếng nói thầm khản đặc. Rồi chàng cố ngồi dậy, nhưng chợt nhận ra chàng dường như chẳng còn chút sức lực nào.

Nhận thấy chàng đang cố ngồi dậy một cách khó khăn, Emma bất chấp nét mặt cáu kỉnh của chàng, đặt tách trà xuống chiếc bàn cạnh giường, rồi cũng bước đến giúp ngay cả khi Alden đã vội vã chạy vòng sang phía giường bên kia để giúp chàng. Cả hai đều phớt lờ những tiếng cằn nhằn làu bàu phản đối của chàng trong khi giúp chàng ngồi dậy ổn định, rồi đưa tách trà lên miệng chàng.

Amaury hớp một ngụm rồi phun ngay ra giường trong ghê tởm.

“Cậu sống rồi.”

Emma quay vẻ mặt còn đang cau có vì hành động của chồng mình ra phía cửa, hướng về nơi phát ra những âm thanh mừng rỡ kia. Blake và em họ nàng đang đi vào, cha xứ cũng đi vào ngay sau đó.

“Không lâu nữa đâu,” Amaury hổn hển nói giọng nhỏ xíu, không rõ ràng hơn trước nhiều lắm. “Tớ đang bị vợ mình cố đầu độc.”

Emma lại cau mày với chồng. “Đây không phải thuốc độc, đây là –“ Nàng ngừng lại giữa chừng khi một bàn tay lớn hơn rất nhiều tay nàng túm lấy cái tách và giật nó khỏi tay nàng trong lúc nàng đang cố ấn tách trà vào miệng chồng mình. Ngẩng phắt đầu lên, nàng há hốc mồm nhìn người đàn ông đang đứng với cái bóng bao trùm lên người nàng như thần chết. Anh ta ít nhất phải cao hơn ông chồng khổng lồ của nàng một cái đầu, và còn to lớn gần gấp đôi. Anh ta xấu xí như quỷ, với khuôn mặt thì nhìn như thể Chúa đã phủ tay lên rồi ấn xuống khi anh ta sinh ra, làm cho mọi nét như bè ra.

“Đây chỉ là trà thôi,” nàng thì thầm, hồn vía muốn bay mất trước vẻ ngoài của anh ta. “Được làm từ cây liễu trắng. Dùng để giảm đau.”

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xanh thăm thẳm như ánh sáng lóe lên trên bầu trời xanh ngắt khiến cho Emma gần như nín thở khi thấy nó. Ôi Chúa ơi, thật ngạc nhiên làm sao, quả là một cú sốc khi nhìn thấy hai viên ngọc lóng lánh đó ở trên khuôn mặt u ám, thô kệch của anh ta. Emma vẫn đang cố vượt qua sự sửng sốt thì người đàn ông đột nhiên gật đầu rồi cúi về phía trước đưa tách trà lên môi chồng nàng, ngang qua đầu nàng.

“Bịt mũi lại thì sẽ đỡ hơn,” Emma lầm bầm khi Amaury cố nhìn quanh để tránh khỏi phải uống. “Rồi bia sẽ xua đi vị của trà,” nàng nói thêm, nhấc cốc bia vẫn để cạnh chàng từ sáng để phòng trường hợp chàng tỉnh dậy và thấy khát.

Làu bàu, chồng nàng cho phép người lạ mặt cho chàng uống thứ trà đó, rồi nhăn nhó chộp ngay lấy cái cốc nàng đang cầm. Biết rằng chàng quá yếu để giữ được cốc bia, Emma ghé nó vào miệng chàng rồi dốc lên, giúp chàng uống cho đến khi chàng ra hiệu đã đủ rồi.

Đặt chiếc cốc xuống bàn, nàng nhìn chàng lo lắng, cố lờ đi người đàn ông vẫn đứng lù lù bên cạnh nàng như một vị thần đang nổi giận.

Sau nhiều lần càu nhàu, nguyền rủa và rùng mình để biểu thị cho sự chán ghét của mình bởi thứ trà thuốc mà Emma đưa, Amaury thở dài liếc sang người đàn ông. “Thật tốt khi gặp lại cậu, George Nhỏ.” Giọng chàng nghe vẫn thều thào, nhưng ít ra mạnh mẽ còn đỡ hơn lúc đầu. Chàng hài lòng nhận ra thế khi ông bạn cười với chàng. “Tớ đoán rằng nhiệm vụ của cậu đã thành công?”

Quay sang nhìn người đàn ông mới đến, Emma thấy anh ta gật đầu, một cái gật đầu dứt khoát.

“Tốt.” Amaury quay đầu, chuyển sự chú ý của mình sang Blake và Rolfe vẫn đang đứng cạnh giường, thay vào chỗ mà Maude vừa mới đứng. “Chuyện gì đã xảy ra với tớ thế?”

“Cậu bị bọn cướp tấn công,” Blake nói.

Amaury gật đầu nhớ lại. “Sáu thằng,” chàng nghiến răng làu bàu.

“Đúng vậy.”

“Tớ bị tấn công bất ngờ. bọn chúng làm con ngựa hoảng sợ và nó đã quẳng tớ xuống đất,” chàng bực bội thừa nhận.

Blake nhíu mày khi nghe thấy điều này, đó là điều rất hiếm khi xảy ra, làm cho Amaury bị rơi vào tình thế bất ngờ, huống hồ gì lại còn để cho bản thân bị ném văng ra khỏi lưng ngựa.

“Tớ đã hạ được bốn … không, ba tên. Tên kia chỉ bị thương thôi, tới nghĩ vậy.”

Blake gật đầu xác nhận. “Hắn đã trốn thoát.”

“Còn hai tên còn lại?”

“Chúng cũng đã chết.”

“Bị tên bắn,” Amaury lẩm bẩm khi chàng nhớ lại chàng đã sửng sốt đến thế nào khi nhìn thấy mũi tên ghim lên lưng của một tên cướp. Chàng nhận ra mình đã phải trả giá quá đắt vì sự phân tâm đó như thế nào, đưa tay lên vuốt nhẹ tấm băng mà Emma đã quấn lên đầu chàng.

Chàng nhăn mặt khi nhớ lại cơn đau như muốn làm đầu chàng nổ tung bởi tên cướp đập lén chàng. Đó là lúc chàng chợt quên mất vì sững sờ và không nhận ra là còn một tên cướp cầm gậy đang tiến lại gần nữa. Không nghi ngờ gì là tên cướp đánh lén chàng cũng bị hạ bởi một mũi tên, có lẽ chỉ vài giây sau khi đập cái gậy vào đầu chàng. Nếu không, chắc chắn rằng chàng đã tiêu rồi.

“Hai tên chết do trúng tên bắn,” Rolfe nói, xác nhận suy đoán của chàng.

“Mũi tên của ai?” Amaury cau mày hỏi.

“Chúa tể Darion,” Alden háo hức nói với chàng.

Chàng nhíu mày. “Ai cơ?”

“Thần rừng Darion. Ngài Rolfe nói ngài ấy là một vị thần cai quản khu rừng.”

Blake khẽ cười khi thấy Alden quá háo hức. “Có vẻ như, ngoài rắc rối to mà bọn cướp mang lại, cậu còn liên quan đến một câu chuyện huyền bí về vị thần rừng nữa. Nhưng cũng là may cho cậu đấy, vì nếu không thì có thể cậu đã xong đời rồi.” Nụ cười của Blake nhạt dần đi khi anh nói tiếp. “Cậu đã bất tỉnh suốt ba ngày rồi đấy.”

“Cái gì?” Amaury choáng váng trợn tròn mắt khi nghe thấy điều này.

“Đúng vậy, thưa công tước,” vị cha xứ nói, bước đến từ sau lưng Emma để tham gia vào câu chuyện. “Ba ngày.

Chúng tôi đã vô cùng lo lắng cho ngài.”

Cuối cùng Amaury cũng cho phép mình nhìn sang vợ. Chàng đã cố tránh nhìn nàng kể từ khi chàng nhìn thấy nàng cúi xuống mỉm cười với chàng lần đầu tiên khi chàng tỉnh lại. Nụ cười bừng sáng làm chàng thấy nó mới chính là nguyên nhân làm đầu chàng đau. Chàng quá căng thẳng vì không biết tại sao nàng lại cười với chàng như thế. Đến giờ phút này, những ghi nhận về thành quả trong cuộc hôn nhân mà chàng đã trao cho nàng là quá ít để nàng có lý do phải làm như vậy. Và thật không may là, khi bây giờ chàng rất muốn nhìn kỹ nét mặt nàng, thì đầu nàng lại đã cúi xuống, che giấu đi những ý nghĩ của nàng.

“Chàng nên nghỉ đi, công tước của em,” nàng thì thầm, vẫn nhìn chăm chú vào đôi tay không ngừng vặn vẹo trên đùi.

“Ta đã ngủ suốt ba ngày nay rồi,” chàng cáu kỉnh nói, bực bội vì vẫn không nhìn được nét mặt nàng.

“Phải, nhưng phu nhân Emma nói đúng,” vị cha xứ lại thì thào, đặt một bàn tay lên vai nàng. “Ngài phải nghỉ ngơi để mau lành vết thương, cả con cũng vậy, phu nhân của ta,” giọng ông nghiêm khắc, khẽ bóp nhẹ vai nàng. “Con đã thức suốt ba ngày ba đêm rồi.”

“Cha nói đúng, thưa phu nhân.” Alden nhìn nàng qua chiếc giường. “Người đã không hề rời Công tước một bước kể từ khi Đức ngài bị thương. Phu nhân sẽ làm cho mình bị ốm mất nếu người không sớm đi nghỉ.”

Amaury thoáng giật mình, rồi cau mày. “Phải rồi, vợ. Nàng cần phải đi nghỉ. Ta sẽ không muốn thấy nàng bị ốm đâu.”

Emma liếc nhìn chàng, nhưng vẻ mặt của nàng không phải là những gì chàng mong đợi. Thay vì vui mừng vì chàng đã hồi phục trở lại, hay tỏ ra hài lòng với sự quan tâm của chàng, nàng trông có vẻ rất bực dọc. “Vì sao tất cả mọi người cứ muốn ra lệnh bắt tôi đi ngủ thế?”

Rolfe nhe răng cười khi thấy nàng cáu kỉnh. “Chị yêu quý, vì không có vẻ gì là chị sẽ tự đi cả.”

***

“Vì sao lại gọi anh ấy là George Nhỏ?” Emma hỏi vào sáng hôm sau, khi nàng ngồi cùng bàn với ông bạn của chồng ở Đại Sảnh.

Blake ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng qua miếng bánh mỳ pho mát chàng đang ăn, rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của Emma khi nàng ngồi xuống cạnh chàng bên bàn ăn. Chàng khẽ mỉm cười khi thấy những người hầu tránh xa và nhìn người đàn ông to lớn với vẻ sợ sệt khi anh ta ngồi vào bàn ăn cùng với những người đàn ông khác.

“Vì anh ta quá to lớn chứ sao.”

Emma nhíu mày. “Nghe chẳng hợp lý tí nào, thưa ngài.”

“Cuộc sống luôn là những điều phi lý mà, thưa phu nhân.”

Emma nhướng mày.

Blake nhún vai. “Ta vẫn không thể lý giải được vì sao người chồng đầu tiên của phu nhân đã không thực hiện nghĩa vụ của mình với nàng.” Chàng đặt câu hỏi như để chứng minh cho nàng thấy sự vô lý của cuộc sống, nhưng sự thực là, bất cứ ai cũng sẽ tự hỏi tại sao mà một người chồng lại có thể không nhận ra sự quyến rũ của người phụ nữ này đủ để đưa nàng lên giường. Chàng nhận ra giờ thì nàng đang đỏ mặt lên vì xấu hổ, rồi tái mặt đi, và chàng biết, chàng đã phạm sai lầm nghiêm trọng.

“Có lẽ chàng thấy tôi xấu xí,” nàng khẽ thì thầm buồn bã, còn Blake thì thật sự trợn tròn mắt với nàng. Không phải vì lời nói của nàng, vì đã có quá nhiều phụ nữ nói những điều tương tự với chàng cốt để moi được những lời ca tụng từ chàng. Chàng sốc, vì có vẻ như là người phụ nữ này thực sự tin vào điều đó.

“Thưa phu nhân, chẳng lẽ từ trước đến giờ không ai nói với nàng rằng nàng rất xinh đẹp sao?” chàng hỏi.

Emma lại thở dài. “Có cha tôi…và em họ tôi nữa, dĩ nhiên rồi,” nàng lặng lẽ nói. “Nhưng đó là vì họ yêu tôi và nói như vậy để làm tôi vui lòng.” Rõ ràng nàng không tin đó là sự thật.

“Không còn ai nữa sao?”

Emma lắc đầu, mắt nàng nhìn vào cái đĩa trước mặt trong khi nàng dùng nghịch một miếng pho mát trong đó.

“Ồ.” Blake ngồi thẳng dậy và nở nụ cười quyến rũ nhất của chàng, mặc dù nàng đang không hề nhìn chàng. “Cho phép ta nói với nàng điều này, phu nhân Emma. Nàng thực sự là một tạo vật rất đáng yêu. Mái tóc nàng có màu vàng của nắng. Môi nàng ngọt ngào như cánh hồng mới nở. Nàng có đôi mắt to long lanh như mắt nai. Nàng thật sự rất…”

Chàng ngập ngừng dừng lại khi nàng đột nhiên quay sang chàng và vỗ nhẹ lên cánh tay chàng với vẻ xoa dịu.

“Ngài thật tốt bụng, thưa ngài, nhưng ngài không cần phải hạ thấp bản thân để nói ra những lời dối trá như thế.”

“Đó không phải là một lời nói dối,” chàng nhanh chóng cãi lại.

“Vậy thì tại sao Fulk lại không ngủ với tôi?” nàng chỉ đơn giản là hỏi ngược lại. Trước khi chàng có thể có câu trả lời, nàng đã đứng lên và rời khỏi bàn ăn.

Emma gặp cậu em họ khi đang trên đường về phòng. Mỉm cười, chàng cúi xuống hôn lên trán nàng thay cho một lời chào.

“Chào chị yêu quý. Chị ngủ ngon chứ?”

“Ừ,” Emma thở dài. “Em cũng vậy chứ?”

“Ngủ say như em bé.”

“Tốt,” Emma lẩm bẩm, lướt qua chàng hướng về phía cửa bếp.

“Chị đi đâu thế?”

“Lấy cho Amaury chút trà. Có vẻ như đầu chàng vẫn còn đau. Trà từ cây liễu trắng sẽ giảm đau và giúp chàng dễ ngủ.”

“Công tước chắc đã ngủ rồi,” Rolfe nói ngay với nàng, bước đến cạnh nàng. “Em vừa mới qua ngó anh ấy. Em ghé qua để nói với anh ấy rằng Cha xứ và em định đi hôm nay.”

“Hôm nay sao?!” Emma dừng lại ngay lập tức rồi quay lại phía em nàng, nàng có vẻ hoảng hốt. “Nhưng em chỉ vừa mới tới mà.”

“Em đã ở đây được bốn ngày rồi,” chàng nhẹ nhàng nhắc.

“Ừ nhưng chúng ta thậm chí còn chưa có lúc nào mà ngồi với nhau.”

“Đúng vậy.” Rolfe mỉm cười lơ đễnh. “Em đã hy vọng và dự tính chúng ta có thể có chút thời gian trên đường quay về triều. Nhưng chồng chị đang bị thương như thế thì có vẻ như chị không thể đi cùng với em được.”

Emma nheo mắt. “Sao Amaury và chị phải đi vào triều cùng em?”

“Anh ấy phải trao lời thề trung thành với Đức vua nhân danh Công tước xứ Eberhart.”

“À phải.” Nàng nhìn xuống sàn nhà với vẻ rầu rĩ, rồi ngẩng lên. “Em có thể hoãn lại chờ đến mai để chồng chị đủ khoẻ mà đi cùng không? Chúng ta có thể — “

“Không được đâu chị.” Rolfe khẽ lắc đầu. “Chúng ta chắc chắn sẽ làm cho đức vua bực bội vì sự chậm trễ và trì hoãn của mình. Ngài gần như đã nghĩ rằng Bertrand có thể đến trước khi đám cưới được cử hành và phá hỏng kế hoạch của ngài.”

“Vậy hãy gửi thư cho Đức vua.”

“Không. Không thể để lộ những tin tức như thế này được, Emma. Bertrand sẽ không được biết rằng đức vua đã sắp đặt chuyện này. Nếu biết, hắn có thể gây rắc rối đấy.” Mỉm cười khi thấy vẻ thiểu não của Emma, chàng khẽ ôm nàng.

“Em sẽ gửi lời chúc của chị đến đức vua, cùng với lời cảm tạ và nói với Ngài rằng chị mong được đến diện kiến Ngài cùng với chồng của mình trong…” Chàng nhướng mày. “Hai tuần nhé?”

Cắn môi, Emma do dự nhìn xuống tay mình. Nàng đã từng đếm từng ngày để chờ ngày được diện kiến đức vua và nàng cũng chỉ mới diện kiến đức vua có một lần. Cha nàng đã không quan tâm lắm đến cuộc sống của hoàng gia, ông ấy gọi nó là sự bừa bãi và thối nát. Cha đã từ chối không đưa nàng đến đó từ khi nàng còn bé. Trong lần đầu tiên vào cung khi đã lớn, Emma nhận thấy rằng cha nàng đã đúng. Nàng đã đến trước ngày diện kiến một ngày, dự định ở lại hai hay ba ngày sau đó, nhưng rồi nàng thay đổi ý định chỉ ngay sau đêm đầu tiên. Thật sự nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhìn thấy nhiều kẻ như những con công kênh kiệu khoe mẽ trong cùng một căn phòng, và chắc chắn cũng chưa bao giờ gặp nhiều kẻ cố tỏ ra hung hăng và đầy thù hận như họ đã thể hiện đến thế. Họ đã tỏ ra rất thích thú và nỗ lực để chế nhạo Emma chỉ nhằm tiêu khiển trong bữa tối, họ che miệng cười khúc khích vì nàng quá vụng về và giản dị. Nhưng đúng là như thế. Bên cạnh họ nàng chỉ như một con chim hồng tước nhỏ bé vụng về trong những bộ trang phục lỗi thời. Nhưng bởi vì nàng sống hầu hết ở vùng thôn quê, nàng phải chưng diện cho ai xem? Thế nhưng không phải những nhận xét hay nhạo báng đã làm nàng thất vọng và từ bỏ ý định ở lại, mà là phản ứng cáu giận của Rolfe. Cậu ấy cảm thấy bị xúc phạm thay cho nàng và đã ra mặt đã bênh vực nàng chỉ vì lời nhận xét thiếu thận trọng của một tiểu thư. Nếu Emma không ngăn kịp, e rằng cậu ấy có thể đã trả đũa cô nàng kia với những lời lẽ chỉ trích đầy khinh miệt, nhưng nàng đã ngăn cản, trấn an và xoa dịu cậu ấy với một nụ cười thích thú.

Emma có thể còn có nhiều của cải hơn tất cả bọn họ cộng lại. Đó là điều làm cho trò cười này trở nên thú vị hơn. Chắc chắn nàng có thể mua được những bộ trang phục đắt gấp mười lần bọn họ, hay ít ra, là cũng bằng bọn họ. Emma đã không để đất đai và trang trại lại cho chồng nàng như một món hồi môn; những thứ này được để lại cho Rolfe. Emma đã có toàn bộ tài sản thừa kế từ mẹ nàng, cộng với tài sản của cha nàng nữa. Giờ đây nàng ngờ rằng đó là lý do duy nhất để Fulk cưới nàng. Lâu đài Eberhart cần phải được sửa sang và tiêu tốn rất nhiều khi nàng mới đến. Lâu đài chẳng khác gì đang bong ra từng mảng quanh tai vị chủ nhân và những người sống trong đó. Một phần tài sản của nàng đã được dùng để sửa sang và tân trang lại điền trang này cho đến khi nó lại một lần nữa có lại vẻ hoa lệ trước đây, nhưng số tiền cần thiết đã bỏ ra để thực hiện việc ấy đã chỉ là một phần nhỏ trong khoản hồi môn của nàng. Vì vậy chẳng có gì khó hiểu khi Ngài Bertrand lại tha thiết theo đuổi nàng và điền trang này đến thế. Thật không dễ gì quay lưng lại với đống tài sản kếch xù đến vậy.

Thở dài, Emma nhìn chăm chú vào cậu em họ, nhớ lại cơn giận của chàng khi nàng bị coi thường ở hoàng cung. Lúc đó nàng đã quyết định không cần phải ở lại sau khi đã diện kiến. Nàng không muốn làm em mình xấu hổ và làm chàng phải thất vọng vì lối ứng xử quê mùa của mình. Giờ thì nàng cũng phải nghĩ cho chồng mình nữa. Nàng không muốn làm chàng xấu hổ… Hay nhìn thấy chàng bị giảm giá trị hay bị chế giễu, nàng chợt nhớ Alden đã từng nói chủ nhân của cậu chỉ có hai bộ lễ phục: một bộ chàng mặc trong lễ cưới và một bộ chàng mặc khi bị tấn công, bộ lễ phục vốn đã sờn nay lại còn bị rách vì bị đâm ở cánh tay.

Amaury giờ đã là một Công tước, và Công tước Eberhart không thể ăn mặc xuề xoà được, nàng quyết định nhanh chóng. Hơn nữa, chàng có thể chết vì lạnh nếu cứ không mặc gì mà đi ngủ mỗi tối, đó là điều nàng đang lo lắng.

“Một tháng đi,” Emma nói với em họ. “Và làm ơn giúp chị một việc khi em về đến Luân Đôn nhé?”

Rolfe nhướng mày dò hỏi.

“Tìm một thợ may tốt nhất ở đó và gửi ông ta đến đây cho chị. Nói cho ông ta biết là sẽ được trả công xứng đáng, và ông ta cần mang theo đến đây những khúc vải thượng hạng của mình nữa.”

***

“Đó là do Fulk, Amaury ạ. Cô vợ tội nghiệp của cậu đã hoàn toàn mất hết tự tin vì sự hờ hững của hắn. Nàng thật sự nghĩ mình xấu xí. Cậu có hình dung nổi không? Tớ đã hỏi Rolfe về chuyện đó. Càng ngày tớ càng thích cậu ta, có vẻ như đó là một gã hay đấy. Ở một mức độ nào đó, cậu ta nói cuộc sống của vợ cậu có vẻ như được bao bọc và bị cô lập. Có rất ít khách đến thăm Kenwick. Chú của cậu ta, tức cha của nàng có vẻ như gần như đã đóng lại trái tim và tự cô lập mình không dành tình cảm cho ai khác nữa sau khi vợ mất. Ông đã dành phần đời còn lại để nuôi nấng tiểu thư Emma và cậu em họ của nàng.”

Amaury nhăn nhó nhìn Blake cứ đi đi lại lại quanh giường chàng. Hiếm khi chàng thấy Blake giận dữ như vậy. Amaury nửa muốn có ý định bảo ông bạn ngậm miệng lại và ngồi xuống. Chàng không thích thấy người đàn ông vốn được nhiều phụ nữ xưng tụng vì có vẻ đẹp như một vị thần ấy lại bày tỏ sự giận dữ hộ vợ chàng, ngay cả khi đó là sự phẫn nộ dùm cho cảm giác bị tổn thương của nàng.

Cáu kỉnh chuyển tư thế nằm trên gối, chàng bực bội giật mạnh mép chăn. Vợ chàng nhất nhất bắt chàng phải nằm nghỉ trên giường. Chàng đã quát tháo và cáu gắt, nhưng rồi bỏ cuộc vì thực sự thấy mệt muốn chết. Chàng đã phải trải qua một đêm thao thức không ngủ được rồi, trằn trọc quay đi quay lại để tránh chạm vào người phụ nữ nằm trên giường ngay cạnh chàng. Nàng đã định ngủ ở phòng khách khi phải chịu thua ý định ép nàng đi ngủ của chàng và mọi người, nhưng chàng không cho phép, bắt nàng phải ngủ trên giường cùng mình. Nàng đã tuân theo yêu cầu của chàng với một thái độ nghiêm túc nhất, đợi cho đến lúc tất cả mọi người ra khỏi phòng rồi mới vội vã bước đến sau tấm bình phong khoác vào người bộ đồ ngủ màu đen gớm ghiếc trước khi trườn vào giường.

Phu nhân vợ chàng gần như đã ngủ gục ngay trước khi kịp đặt đầu xuống gối, điều này cho chàng biết nàng thực sự đã kiệt sức. Nhưng chàng thì lại không có được may mắn như vậy. Mặc cho cơ thể kiệt sức của chàng lên tiếng ngay sau khi tiếng thở đều thanh nhã của nàng vang khắp căn phòng, Amaury vẫn không thể buộc tâm trí phải ngừng bận rộn để nó được rơi vào giấc ngủ sâu mà cơ thể chàng đang đòi hỏi. Đó là do những suy nghĩ của chàng. Giá chàng có thể kiểm soát những ý nghĩ phóng đãng cứ dần dâng lên thì chàng đã có thể nghỉ ngơi được tí chút. Thay vào đó, chàng nằm và nhìn chằm chằm vào nàng đang ngủ, hình dung sẽ thế nào nếu làm tình với nàng … thật hoàn hảo… khi không có đến cả ba tá người đứng ngoài cửa hò reo như thể họ đang trong một cuộc chạy đua.

Cuối cùng thì chàng cũng ngủ thiếp đi trong sự trằn trọc ngay trước bình minh một chút, rồi lại thức dậy không lâu sau đó khi nghe thấy tiếng cửa khép lại khe khẽ, cho chàng biết vợ chàng đã tỉnh và ra khỏi phòng. Nàng quay lại không lâu sau đó để đỡ chàng dậy khi thấy chàng lảo đảo cố với lấy quần áo của mình. Tất nhiên nàng yêu cầu chàng quay trở về giường ngay lập tức. Amaury đã có thể gầm lên khi nàng ra lệnh với mình như thế … nếu không phải là chàng thật sự sắp ngã lăn ra. Emma giúp chàng nằm ngay ngắn trên giường, đỏ mặt quay đi để tránh nhìn vào cơ thể trần truồng của chàng, rồi cho chàng biết nàng sẽ mang đến cho chàng một chút trà.

Mặc dù chàng cố cãi là chàng không còn mệt và không cần phải nằm nghỉ trên giường nữa, chàng vẫn lơ mơ ngủ ngay sau khi nàng đi, rồi chẳng mấy chốc lại bị Rolfe đánh thức. Em họ Emma đã tạt qua để cho chàng biết cậu ta và cha xứ sắp đi. Chàng nghe tin đó với vẻ bàng quan rõ rệt nhưng cũng cố tỏ ra thành thật chúc “Thương lộ bình an” trước khi Rolfe chuyển đề tài sang chị họ mình. Amaury nhanh chóng nhận ra lý do thật sự của chuyến viếng thăm khi Rolfe bắt đầu thuyết giảng rằng chàng nên đối xử với nàng như thế nào, không quên bổ sung thêm những lời đe doạ khắc nghiệt nếu chàng bạc đãi nàng.

Lúc đầu chàng thoáng chút giận dữ với Rolfe vì cậu ta đã tự cho mình cái quyền can thiệp, nhưng sau đó Amaury bình tĩnh lại để hừa nhận với chính mình rằng nếu chàng là Rolfe, chàng cũng sẽ làm y như vậy. Vì thế, thay vì chộp lấy thanh kiếm dựng bên giường rồi đè gã đàn ông ngay xuống nơi hắn đang đứng chỉ tay vào mặt chàng, Amaury chỉ đơn giản nhắm mắt lại giả vờ ngủ khi nghe được một nửa bài thuyết giáo. Phải mất một lúc sau cùng với một hai tiếng ngáy thì Rolfe mới nhận ra trò ngủ giả vờ của chàng; anh chàng phun ra vài câu chửi thề biểu lộ sự bất mãn rồi bỏ đi.

Nhưng cũng chỉ một thoáng sau đó ông bạn Blake của chàng lại xông vào phòng.

Lúc đầu Amaury rất vui mừng khi thấy bạn đến, chàng định bảo cậu ta nói George Nhỏ dẫn vài người ra ngoài nơi chàng hạ nốt mấy tên cướp, tất nhiên là phải cẩn thận để ý bất cứ người nào mang cung tên. Chàng không muốn trả ơn người đã cứu sống chàng bằng món quà là cái chết của họ. Nhưng trước khi chàng có thể bày tỏ sự vui mừng và thốt lên một lời nào, Blake đã tuôn ra cuộc trò chuyện với Emma và bắt đầu chửi rủa nổi xung lên vì “tâm trạng buồn rầu của nàng”, và lải nhải rằng chàng ta thấy Amaury nên “giải quyết nó.” Để tâm trí quay trở lại với câu chuyện của bạn, Amaury phát ngán và ớn vì thấy ông bạn vẫn còn đang say sưa mải mê nói.

Thực sự mà nói chàng thấy bị xúc phạm khi mọi người nghĩ cần phải hướng dẫn chàng cách sống với vợ mình. Không lẽ mọi người nghĩ chàng là tên ngốc vụng về đến thế sao?

“Cậu phải giúp cô ấy lấy lại sự tự tin, Amaury ạ. Nàng rất cần được khen ngợi và tâng bốc. Cậu phải—“

“Cậu thôi ngay cái việc bảo tớ phải chăm sóc vợ mình như thế nào đi, thay vì vậy câu đi mà lo làm các công việc của cậu ấy!” Amaury cuối cùng cũng ngắt lời.

Blake khựng lại. “Tớ chỉ—“

“Đâm đầu vào việc chẳng liên quan gì đến mình. Hãy tự tìm cho mình một cô vợ mà chăm sóc.”

Sự bất bình của Blake nhanh chóng biến đi cũng nhanh như lúc nó đến, thay vào đó là cười tinh quát. “Tớ xin lỗi, Amaury. Tớ không cố ý làm cậu phải ghen tuông đâu. Tớ đã không biết là cậu cũng quan tâm đến cô ấy cơ đấy.”

Amaury ngay lập tức nhíu mày. “Tớ không ghen.”

“Có đấy.”

“Tớ đã nói là không.”

“Tớ thấy có mà.”

“Tớ khô--- Ôi!” Amaury ôm đầu rên rỉ vì đầu chàng đau buốt khi chàng cất cao giọng.

“Tớ biết là có mà.” Blake cười rồi nhanh chóng quay người chuồn đi.

Làu bàu, Amaury nằm lại xuống giường nhắm mắt lại. Có lẽ giờ thì chàng đã có thể ngủ một chút, chàng nghĩ. Quả thật chàng không thể nào ngủ được khi cô vợ bé nhỏ ngọt ngào của chàng nằm ngay bên cạnh. Chàng bỗng băn khoăn tự hỏi rằng có hay không đêm tân hôn của Fulk cũng đã rơi vào tình thế phải được kiểm chứng trước sự chứng kiến của nhiều người như cuộc hôn nhân của chàng, nhưng rồi chàng chợt giật mình nhận ra cuộc hôn nhân trước của nàng không có vẻ gì giống như thế. Tiểu thư Emma là người có quyền tự do lựa chọn hoặc từ chối cuộc hôn nhân không theo ý muốn. Hầu tước Bertrand không thể là mối đe dọa đối với nàng.

Ý nghĩ đó có vẻ đáng sợ. Nhưng nếu không vì sự thật kỳ quặc là Fulk chưa hề ngủ với vợ chàng, thì Amaury đã không nằm đây … trên giường này … trong lâu đài này … với một cô vợ nhỏ bé ngọt ngào, người đã có tác động phá vỡ giấc ngủ của chàng.

Thở dài, chàng quay đầu về phía cửa sổ cạnh giường, để rồi chợt nhận ra nó không mở như chàng nghĩ vào đêm đầu tiên đến đây. Đó là cửa kính. Chết tiệt! Chàng mỉm cười, lâu đài của chàng có cửa kính, một vật đắt tiền và hiếm có. Chàng mới chỉ nhìn thấy cửa kính có ở một lâu đài duy nhất, từ trước cho đến nay mà thôi, đó là cung điện của Đức vua.

Chàng có những ô cửa kính, chàng hài lòng nghĩ, rồi lắc đầu lần nữa. Thật lạ là Fulk không muốn ở đây. Nghĩ mà xem… Một người vợ xinh đẹp, toà lâu đài với những ô cửa kính… Một người đàn ông còn muốn gì hơn nữa?

Nhớ lại chàng đã bị hộ tống trên đường đến đây, cùng những giả thuyết chàng nghĩ về ngoại hình của nàng, chàng bất giác nhăn mặt, nhưng không hề thấy mình ngớ ngẩn chút nào khi đã từng giả định nàng là mụ phù thuỷ già xấu xí.

Chàng có thể nghĩ gì khác chứ? Chàng nghe được là họ đã cưới nhau hai năm và Fulk chưa lần nào thèm ngủ với vợ mình, và vẫn giấu nàng như một bí mật với toàn bộ Luân Đôn. Có khi còn với cả nước Anh.

Đó là lí do mà vợ chàng được cho là vô cùng xấu xí, giờ thì Amaury đã hiểu. Xét cho cùng, Blake đã nói Rolfe cho biết chỉ có rất ít khách đến thăm họ khi nàng còn nhỏ. Rằng hầu hết thời gian nàng sống cùng với cha và cậu em họ. Và có lẽ cũng không có ai theo đuổi hoặc nói về sắc đẹp của nàng ngoại trừ hai người đàn ông nàng biết là rất yêu thương nàng. Khi người chồng hờ hững với nàng, chẳng thể khác được nếu nàng nghĩ nàng không hấp dẫn.

Amaury thở dài, đó là sự thật. Nàng thật sự thiếu tự tin. Nàng rất cần được khen ngợi để lấy lại tự tin, và là chồng của nàng, trách nhiệm của chàng là phải nhận ra điều nàng cần để giúp đỡ nàng. Trong trường hợp đó, chàng có rất nhiều việc phải làm, chàng nhíu mày nghĩ. Phải, chàng phải nói cho nàng biết về sắc đẹp của nàng.

Nôn nóng gõ tay xuống giường, chàng nhìn quanh căn phòng. Chàng thấy rất khó chịu khi Blake nhận ra điều vợ chàng cần trước cả chàng. Xét cho cùng đó là việc của chàng mà. Đột nhiên, chàng thấy bực bội vì nàng không ở bên cạnh chàng. Nàng đang ở đâu đó trong lâu đài, làm những việc mà phụ nữ hay làm để giết thời gian, trong khi Blake – mà Amaury đã không ít lần chứng kiến, người khiến nhiều phụ nữ có thể chết mê chết mệt – lại đang luẩn quẩn ở đó.

Buột ra tiếng chửi thề, Amaury tung chăn sang một bên rồi quay người ngồi dậy bên mép giường. Chàng sẽ bị nguyền rủa và đày xuống địa ngục nếu để cho ông bạn của mình có ý định bày tỏ cảm xúc và chăm sóc cho tâm hồn mỏng manh của vợ chàng. Khốn kiếp, đó là việc của chàng mà! Chàng là chồng nàng!

“Công tước của tôi! Phu nhân Emma! Thưa phu nhân! Công tước đang cố để đứng dậy!”

Chàng quay lại nhìn về phía cửa trong khi Maude vội vã chạy đi, nôn nóng tố cáo chàng. Lầm bầm, Amaury lắc đầu rồi tập trung để cố đứng lên.

Thật là bực mình, đây là lâu đài của chàng cơ mà! Chàng phải được đứng dậy nếu đó là ý muốn của chàng. Xét cho cùng, chàng cũng là chủ nhân ở đây, và chàng sẽ phải nói với vợ chàng như thế, chàng quyết định dứt khoát, trong khi cố đứng vững.

“Ối chồng ơi!”

Mọi dự tính đe dọa và ra oai bay biến đi, thay vào đó là cái đỏ mặt hối lỗi và nhăn nhó khi chàng nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của vợ chàng khi nàng lao vào phòng và thấy chàng đang cố làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.