Trong lúc Khúc Liễm đang bổ não, Khúc Thấm không biết được rằng muội muội đang YY mình và muội phu, nếu mà biết, không bắt muội muội nằm sấp trên giường mà đánh đòn trừng trị là chuyện không thể nào.
Lòng Khúc Thấm giờ đang hơi kích động, thấy hai thiếu niên bước vào, suy nghĩ không tránh được bay đi hơi xa.
Chu Lang thì quên đi, chuyện của hắn ta và Chúc Kiêm ở kiếp trước dù ai đúng ai sai, cuối cùng vẫn là hắn ta thỏa hiệp, nếu kiếp này mọi thứ không xảy ra, hắn vẫn thỏa hiệp thì hắn ta và Chúc Kiêm đúng là không có duyên phận, tuyệt đối không có chuyện gì lại khiến Chúc Kiêm không danh không phận vào phủ làm tiểu thiếp cho hắn ta.
Người cô để ý chính là cậu thiếu niên kia - Kỷ Lẫm, Kỷ Huyên Hòa.
Muội phu của cô.
Kiếp trước, cô nằm giường bệnh triền miên mấy năm, không có cách nào xuống đi lại, mỗi lần muội muội về thôn trang thăm cô, đều là do muội phu đưa đến, sau này muội muội sinh con, cũng là cậu ta mang đứa bé đến cho cô xem. Cũng nhờ Kỷ Lẫm, những người trong kinh thành kia mới mắt nhắm mắt mở.
Con của muội muội trông rất giống Kỷ Lẫm, nho nhỏ, mềm mại, thực sự rất đáng yêu, đôi mắt mở to ngắm mọi người xung quanh, ngoan ngoãn như muội muội A Liễm hay ngẩn người dễ thương lúc nhỏ của cô, cô nhìn nó mà trong lòng cũng mềm mại thành nước.
Tình cảm của hai đứa nó rất tốt, dù quá trình đã trải qua rất nguy nan trắc trở, nhưng rốt cuộc vẫn ở bên nhau.
Kiếp này, có cơ hội, không thể để việc hôn sự của muội muội gặp nhiều khó khăn như kiếp trước được.
Thấy hai thiếu niên vừa vào đã bước vội lên thỉnh an Chúc lão thái quân, trong lòng Khúc Thấm vui mừng, có lẽ vì đã sống qua một đời, cách nhìn mọi việc cũng trưởng thành hơn, nhìn Kỷ Lẫm bây giờ vẫn còn non nớt, không có dáng vẻ thành thục, thủ đoạn khéo léo của ngày sau, làm cô có cảm giác như đang nhìn con trai.
Dẫu vậy, vẫn là một thiếu niên cực kỳ xuất sắc, như một khối ngọc đẹp thầm lặng tỏa sáng rực rỡ, làm người khác không làm sao dời mắt đi được.
Cậu ta thong dong trấn tĩnh, không chút lo lắng.
So với những người cùng trang lứa, Kỷ Lẫm chắc chắn là người vô cùng ưu tú.
Cũng bởi sự xuất sắc đó, nhiều người mới không đồng ý mối hôn sự này.
Khúc Thấm thấy rất hài lòng, không nhịn được nhìn qua muội muội bên cạnh. Nhưng khi đúng lúc chạm phải ánh mắt như dòng suối mát trong khe núi của muội muội, toàn bộ cảm xúc của Khúc Thấm đều bị nghẹn lại.
Ánh mắt của nha đầu kia có ý gì vậy chứ?
Khúc Thấm từ nhỏ đã cùng ở chung với nó mà lớn lên, rất yêu quý muội muội này, cũng biết bề ngoài của nó mảnh mai yêu kiều làm người khác sinh lòng thương tiếc, khiến người ta mềm lòng. Nhưng không thể phủ nhận rằng, có đôi lúc, cô không thể hiểu nổi những ý tưởng kỳ lạ của nó, cũng không biết có học được những điều kỳ quái đó từ trong sách nào. Cô biết kể từ khi biết đọc sách viết chữ, muội muội rất thích đến lục lọi trong thư phòng, đọc một vài quyển sách kỳ lạ, một phòng sách phụ thân để lại, nó đều đã đọc qua.
Không phải là nha đầu kia lại đọc được quyển sách kỳ lạ nào đó, rồi lại có ý tưởng lạ lùng gì nữa chứ?
Khúc Thấm khẽ giơ tay lên, nhờ tay áo rộng thùng thình che bớt, tìm đến nhéo hông muội muội một cái.
Chân mày Khúc Liễm nhảy lên, hơi tội nghiệp nhìn tỷ tỷ, không biết tỷ ấy nhéo mình làm gì, giờ trông tỷ ấy lại rất nghiêm chỉnh, khiến nàng cảm thấy như thể tỷ ấy chưa từng làm việc gì vậy.
Khúc Thấm ra hiệu cho nó nhìn hai thiếu niên đang hành lễ với Chúc lão thái quân.
Khúc Liễm lập tức bối rối, thôi tốt hơn là nhìn tỷ phu tương lai đi vậy.
Đến khi Khúc Liễm thực sự nhìn chăm chú hai người kia, cuối cùng Khúc Thấm (nguyên văn : Khúc Bí, nhưng mình không hiểu chữ “Bí” có nghĩa gì, nó còn có nghĩa là Tất Dương, hay đây là tên tự của Khúc Thấm??? Mình không rõ nên đành dịch theo ngữ cảnh, nếu sau này tìm được ý nghĩ của nó thì sẽ sửa sau, mong mọi người thông cảm vậy) cũng hài lòng gật đầu, hiện giờ số người biết chuyện hôn ước giữa Kỷ gia và Khúc gia không phải nhiều lắm, bởi phụ thân đến khi qua đời cũng chưa nhắc đến bao giờ. Vì vậy, kiếp trước mới có nhiều trắc trở phát sinh, do đó nhân dịp này, làm thế nào cũng phải đổi cách khiến hôn sự này thật chắc chắn mới được.
Hai người kia hành lễ xong, Chúc lão thái quân cười ha hả mà gọi họ đến, hỏi chuyện thường ngày, chẳng hạn như bọn họ ở đây có gì không quen không, ăn uống ra sao, có ngủ ngon không, xem những nếp nhăn trên mặt bà, ai cũng thấy được trong lòng Chúc lão thía quân đang rất vui vẻ.
Phần lớn người trong phòng là các vị phu nhân có tuổi, Khúc gia lại có quan hệ tốt với Chúc gia, ba tỷ muội Khúc gia ngồi trong góc phòng cũng chẳng khiến người khác chú ý, nên không cần thiết phải tránh đi.
Chu Lang là cậu thiếu niên như ánh mặt trời, tính tình thẳng thắn thích nói lời thật, cười to trả lời Chúc lão thái quân:
- Ngài không cần lo lắng cho chúng con, chúng con ăn ngon ở tốt ngủ được, chắc là nhờ ở gần Chúc lão thái quân, hưởng lây phúc khí của ngài, không biết là hưng thịnh đến mức nào đâu!
Lời nói khoe khoang mình may mắn một phen, làm Chúc lão thái quân vô cùng vui vẻ.
Kế đó, thiếu niên còn lại cũng mở lời:
- Đúng đấy ạ, ngài cũng biết rõ A Lang là kẻ da thô thịt béo, ở ra sao cũng được, ngài không cần lo nghĩ làm gì đâu ạ!
Nghe giọng nói của cậu ta, tim mọi người không khỏi loạn nhịp.
Giọng nói rất êm tai, như phun châu nhả ngọc, lại giống như ngọc cầm tấu minh (tạm dịch: như tiếng đàn ngọc).
Làm người khác không nhịn được mà nhìn sang, thấy ánh mắt cậu ta nhìn Chúc lão thái quân như ngọc ấm, khiêm nhã dịu dàng, ấn tượng tốt về cậu ngay lập tức nhân đôi.
Khúc Liễm không thể không có chút xao lòng, thiếu niên từng gặp một lần này, chỉ cần bề ngoài kia đã đủ khiến người khác cảm mến, mà cậu ta còn có phong độ giao tiếp hoàn mỹ đến thế, quả thật là dễ dàng khiến thiện cảm của mọi người tăng lên gấp bội.
Nếu có một tỷ phu vừa nhiệt tình lại vừa nhã nhặn như vậy cũng không tồi.
Trong lúc nàng đang nghĩ thế, cậu ta bất chợt nghiêng đầu nhìn sang.
Khúc Liễm sửng sốt, theo bản năng nheo mắt, liền thấy trong mắt cậu ta có ý cười, không đợi nàng nhìn cho rõ, cậu ta lại quay đầu lại khẽ trò chuyện với Chúc lão thái quân. Lão nhân gia lớn tuổi rồi, thích nói hết chuyện này sang chuyện khác, cậu ta lại không hề mất kiên nhẫn tí nào, thong dong chững chạc, ấm giọng đáp lời, nữ quyến xung quanh đều âm thầm gật đầu, đặc biệt nhà ai có con gái chưa có hôn phối, tâm tư rục rịch hẳn lên.
Khúc Liễm ngồi phía sau Khúc đại thái thái, nghe thấy hai vị phu nhân trẻ tuổi như hoa bên cạnh đang nhỏ giọng thảo luận về thân phận của vị biểu thiếu gia Chúc gia này, lỗ tai nàng không khỏi dựng lên.
Khúc Thấm thấy thế, không nén nổi buồn cười, khóe mắt liếc sang khuôn mặt ửng đỏ của Khúc Tịch ngồi cạnh, theo ánh mắt của nó, phát hiện ra người nó đang nhìn chính là Kỷ Lẫm, trong lòng không nhịn được cười lạnh.
Ánh mắt này, cô đã thấy nhiều lắm.
- Lão thái quân à, ngài đừng nghe Huyên Hòa nói lung tung, ta thực ra rất kén chọn đó nha, thế nhưng ở nơi của lão thái quân, tựa như được về nhà vậy, nên mới cảm thấy rất yên tâm.
Vẻ mặt Chu Lang như bị oan uổng, cố tình đùa dai, khiến bà cụ cực kỳ vui vẻ.
Quả nhiên, Chúc lão thái quân liền cười đến ngã trước ngửa sau.
- Huyên Hòa là đứa bé ngoan, A Lang cũng vậy, các con đều là những đứa trẻ ngoan.
Chúc lão thái quân kéo họ lại mà cười ha ha bảo.
Sau khi hai cậu thiếu niên kia cáo từ mà đi, có người rốt cuộc không nhịn được nữa.
- Lão thái quân à, hai cậu kia là con nhà ai vậy? Chao ôi, diện mạo rất tuấn tú, tính tình cũng tốt nữa, thật sự không biết nhà ai may mắn mới nuôi dưỡng được thành đứa trẻ xuất sắc như thế, khiến người khác thật là yêu mến.
Khúc Liễm nhìn về phía các bà, phát hiện ra người hỏi chính là phu nhân tri phủ.
Tri phủ Trần gia cũng có hai cô nương chưa xuất giá, chắc là Trần phu nhân thấy phong độ lễ nghi của hai người kia, lại liên tưởng đến thông gia và người quen cũ của Chúc gia, biết ngay xuất thân của hai người kia ắt không phú cũng quý, đặc biệt là khí phách kia, hết sức cao quý, gia thế chắc là không tệ.
Lời Trần phu nhân vừa dứt, nữ quyến nơi này nhìn như không ai để tâm, nhưng thực ra đều ngóng tai mà nghe.
Chúc lão thái quân cười to nói:
- Bọn chúng ấy à, là người đến từ kinh thành, trưởng bối trong nhà chúng luôn có lòng nhớ thương bà già ta, nên đặc biệt phái chúng đến đây mừng thọ.
Cũng không hề đề cập đến thân phận của hai người kia.
Các nữ quyến khác của Chúc gia cũng chỉ mỉm cười ngồi yên, không nói lời nào, chẳng qua sắc mặt của họ thận trọng lại hơi đắc ý mà thôi.
Hiển nhiên là biết thân phận của hai thiếu niên kia.
Tuy không biết được thân phận của hai thiếu niên kia, mọi người cũng không giận, thái độ này của Chúc gia, cho thấy rõ rằng không thể tùy tiện nói ra thân phận của hai người kia.
Nàng chung quy vẫn cảm thấy, thiếu niên mà lão thái quân gọi là “Huyên Hòa” kia, vừa rồi có mấy lần nhìn nàng, giống như lần trước ở chùa Tể Minh, chẳng qua bề ngoài người ta đẹp, dù chuyện thiếu lễ độ như vậy, mà do hắn làm ra, thì cũng không khiến người khác cảm thấy vô lễ ... Hay là nàng tự kỷ, thật ra hắn đang nhìn tỷ tỷ thôi, dù sao hai tỷ muội cũng ngồi gần nhau mà.
Nghĩ vậy, Khúc Liễm nhìn Chúc đại thái thái, thấy bà tuy rằng tươi cười, nhưng trong nụ cười kia vẫn ẩn chứa một ít thất vọng.
Chờ đến khi tỷ muội Chúc Kiêm đến, Chúc đại thái thái càng thất vọng hơn.
Khúc Liễm hiểu ngay, e rằng trong lòng Chúc đại thái thái cũng có tính toán nhỏ của riêng mình, suy cho cùng hai người kia ở tạm tại Chúc gia, Chúc gia hẳn là phải biết rõ thân phận của họ, nhân phẩm và tướng mạo họ đều không tệ, có người làm mẹ nào lại không động tâm đây?
Tiếc là tỷ muội Chúc Kiêm đến quá muộn, không gặp được hai người kia.