Thê Điều Lệnh

Chương 17: Chương 17




Ôm eo, bịt miệng, kéo đi.

Ba hành động thực sự lưu loát, khiến Khúc Liễm căn bản là không kịp phản ứng, đã bị người ta kéo vào hang động trong hòn non bộ.

Ánh sáng trong sơn động rất lờ mờ, hơn nữa còn hơi ẩm, hơi lạnh thấm tận vào lòng nàng, trái tim đập nhanh vì sợ hãi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trong nháy mắt rất nhiều tin tức các thiếu nữ vị thành niên bị hiếp dâm ở kiếp trước nhảy ra trong đầu, trong lòng nàng căng thẳng vô cùng, nhất thời hơi hoang mang, Bích Xuân vẫn đi theo nàng đâu rồi?

Bích Xuân làm sao mà không cảnh báo tiếng nào vậy?

Người ôm nàng từ phía sau rất cao, hầu như giam cả người nàng vùi trong lồng ngực của hắn, hơn nữa sức lực cũng rất mạnh, hơi thở xa lạ và sức lực nam tính kia làm nàng giãy dụa.

- Nếu khôn hồn thì đừng nhúc nhích.

Giọng nói réo rắt như châu như ngọc vang lên bên tai, làm nàng cứng đờ trong nháy mắt.

Không phải là ảo giác của nàng, thanh âm vốn dĩ vẫn cho là rất êm tai, lúc này tràn ngập tà ác, như tiếng đàn ngọc tinh khiết bị thứ tà ác ô nhiễm.

Thấy nàng từ từ thôi vùng vẫy, người nọ rốt cuộc buông tay vẫn che miệng nàng xuống, chẳng qua vẫn không thả cánh tay đang ôm eo nàng ra, mà giữ tư thế này, xoay người nàng lại.

Sau khi tầm mắt đã quen với bóng tối mờ mịt trong sơn động, Khúc Liễm mới nhìn rõ thiếu niên ôm eo nàng, giam nàng vào trong ngực hắn, hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, chìm trong bóng tối, như có mũi nhọn kỳ lạ ẩn bên trong, làm lưng nàng phát lạnh, tay chân cũng có chút run rẩy - có thể là vì sơn động này quá âm u lạnh lẽo chăng?

- Ngươi...

Khúc Liễm hơi kinh nghi bất định (tạm dịch: vừa ngạc nhiên, nghi ngờ vừa sợ hãi) nhìn hắn, dĩ nhiên nhận ra đây chính là thiếu niên vài lần có duyên gặp gỡ kia.

- Ngươi muốn làm gì?

- Hả, đối với một tiểu nha đầu như muội, tất nhiên là không làm gì cả.

Giọng nói của cậu ta khe khẽ mà dịu dàng, như tiếng đàn ngọc vang lên, nhưng ngón tay xẹt qua má nàng kia lại khiến nỗi bất an dâng nên trong nàng, thanh âm thờ ơ (nguyên văn: mạn bất kinh tâm) bức nàng thấy khó chịu.

Nếu đã biết nàng chỉ là tiểu nha đầu, lại còn không thả nàng ra?

Thế nhưng, khi cánh tay vẫn còn vòng qua eo nàng kia làm nàng không có cách nào chuyển động, dù rất sốt ruột, Khúc Liễm nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nàng vẫn còn nhớ nụ cười vui vẻ của cậu ta dành cho nàng ở bức tường tử đằng, đẹp như hoàng tử lương thiện trong truyện cổ tích, tuy rằng sau đó ép nàng phải nhận huyết ngọc đáng ngờ, nhưng coi như cũng có chút bình thường, không giống bây giờ, dù sao vẫn mang đến cho nàng một cảm giác rất kỳ lạ.

Hoặc là do ánh sáng trong sơn động này quá mờ, khiến nàng sinh ra ảo giác rồi.

- Vậy huynh có thể thả ta ra được không?

Khúc Liễm nhỏ giọng nói.

Tay cậu ta cẩn thận mơn trớn gương mặt của nàng, dường như đang đo đạc gì đó, làm xong hết, mới chậm rãi lên tiếng:

- Được.

Sức lực giữ eo nàng không còn nữa, Khúc Liễm chưa kịp mừng thầm, thì cổ tay đã bị cậu ta bắt được, nắm chặt tay nàng.

Lần đầu tiên trong đời nắm tay một nam sinh xa lạ, sắc mặt Khúc Liễm hơi ửng đỏ, cảm giác này thật khó mà diễn tả bằng lời, một mối nguy mơ hồ làm nàng không phản ứng lại buông tay cậu ta ra, mà cho tay vào trong áo lấy miếng huyết ngọc đưa cho cậu ta.

Cậu cúi đầu, nhìn huyết ngọc nàng đưa, sắc mặt khó lường.

- Vật này rất quý giá, ta không thể giữ được, trả huynh này.

Sau đó vờ như không có chuyện gì mà rút tay ra, lại nói:

- Ta đã ra ngoài hơi lâu, giờ phải về, xin công tử cứ tự nhiên.

Ngay khi nàng định rời khỏi, thì lần nữa bị người ta kéo lại.

- Đừng gấp.

Thanh âm của cậu ta rất êm dịu, mang theo ý cười.

- Lúc nãy muội đang làm gì vậy? Nhìn trộm ư?

Da mặt Khúc Liễm khẽ run rẩy, đúng là nàng đang nhìn trộm, nhưng bị người khác nói thẳng ra, dù da mặt nàng có dày cũng hơi không nhịn được. May mà nàng dằn xuống, điềm nhiên nói:

- Không phải, ta chỉ đến tìm tỷ tỷ thôi.

Sau khi nghe xong, cậu ta thế mà lại nở nụ cười, lại kéo nàng vào lòng, vòng tay ôm eo nàng, đối diện với nàng, cúi đầu cười nói:

- Nói dối, tiểu bại hoại ngoài miệng toàn nói dối thôi.

Khúc Liễm:

-...

Bộ rất quen thuộc với nàng hay sao hả? Nàng sợ lắm đó! >___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.