Thê Điều Lệnh

Chương 22: Chương 22




Hôn kỳ của Khúc Hàm càng lúc càng gần, Khúc gia xưa nay vốn yên tĩnh (nguyên văn: điệu thấp) cũng náo nhiệt hẳn lên, mấy nhà thế giao, có quan hệ thông gia với bàng chi của Khúc gia nhộn nhịp đến chúc mừng.

Chỉ có điều, Khúc đại lão gia không thể rời kinh gấp trở về chủ trì hôn lễ cho con gái được.

- Đại bá không về tham dự hôn lễ của Đại tỷ sao?

Khúc Liễm có phần ngạc nhiên hỏi.

Khúc Hàm là đích trưởng nữ của chi trưởng đó, cũng là vị tiểu thư đầu tiên của Khúc gia xuất giá, vả lại còn gả cho đích trưởng tử Phương gia, ngày sau chính là con cháu trong nhà(nguyên văn: tông tử), Khúc đại gia giờ là trưởng tộc Khúc gia, dẫu sao cũng nên về một chuyến, không lẽ có việc gì ở kinh thành khiến đại bá không thể rời đi ư?

Khúc Loan nhấp một ngụm trà, gật đầu nói:

- Hạo ca nói bác cả thật sự là không về được, không thể xin nghỉ phép được, may là trong nhà còn có Trạch đại ca, thật ra cũng không sao đâu.

Khúc Trạch năm nay đã 18 tuổi, coi như là người trưởng thành rồi, tiễn muội muội xuất giá cũng được.

Tuy không biết vì sao Khúc đại gia không về, nhưng thấy Khúc đại thái thái không có hành động hay chút vẻ nào khác thường, mọi người cũng chỉ có thể tin vào lời giải thích bề ngoài kia. Khúc Liễm lại có mắt nhìn hơn người, len lén quan sát Khúc Thấm, phát hiện lúc Khúc Thấm nghe đệ đệ nói, có vẻ hơi phản đối.

Được rồi, e là phải có chuyện gì khuất tất bên trong đây.

Quả thực là có nội tình, theo Khúc Thấm được biết, vốn đại bá của họ đã sắp xếp mọi việc thỏa đáng, lần này trừ về tham dự hôn lễ của con gái ra, còn nhân tiện chủ trì việc tu sửa từ đường, không ngờ trong triều đúng lúc phát sinh vụ án đặc biệt quan trọng, tạm thời bị giữ lại, không có cách nào thoát thân. Về phần vụ án này... Đến giờ còn không có chút tin tức nào, sau này khi Khúc Thấm vào kinh, đến Lạc gia làm bạn với Lạc lão phu nhân, mới mơ hồ nghe được mấy vị cữu cữu lén nói một câu, hình như là có liên quan đến việc Tĩnh An thân vương qua đời.

Tĩnh An thân vương này vốn là thái tử thời tiên đế, sau này vì phạm sai lầm mà bị phế, giam lỏng trong cung, không ngờ mới mấy năm đã mất. Tiên đế chịu đả kích này, không lâu sau cũng băng hà, mới để đương kim hoàng đế thượng vị.

Khúc Thấm vốn không để chuyện này trong lòng, giờ lại liên tưởng đến việc gì đó, sắc mặt hơi âm trầm.

Khúc Liễm trông thấy mà trái tim nhỏ run run, cảm thấy tỷ tỷ có lẽ biết được có việc gì không tốt sắp xảy ra, chẳng lẽ có liên quan đến việc địa bá lần này không về được? Trăm ngàn lần đừng nha, nếu không sẽ không xong mất.

Tuy Khúc đại gia không về được, nhưng hôn lễ vẫn tiếp tục được cử hành.

Người Phương gia đi đón dâu trực tiếp xuất phát từ Giang Bắc, đến trước hôn lễ, sau đó lại cho người đến thúc giục việc trang điểm.

Ngày mai, Khúc Hàm xuất giá, cả Khúc gia vô cùng náo nhiệt, mãi đến khi có người Phương gia dẫn cô dâu đến, rồi đến tiếp đãi khách khứa xong, Khúc gia mới khôi phục sự tĩnh lặng thường ngày.

Sau khi Khúc Hàm xuất giá, còn hai ngày nữa là lễ tắm Phật, qua lễ tắm Phật, họ liền phải xuất phát vào kinh.

Khúc Liễm sớm biết ngày họ xuất phát, nhưng tiếp đó lại nói thầm với tỷ tỷ:

- Không đợi đại tỷ lại mặt sao? Bên đại bá mẫu sẽ không sao chứ?

Khúc Thấm thờ ơ nói:

- Từ Bắc Giang đi thuyền đến phủ Thường châu cũng phải mất 7, 8 ngày đường, hẳn 1 tháng sau đại tỷ mới lại mặt, chúng ta cũng không chờ được, đại bá mẫu cũng biết, có phần thông cảm, không cần lo lắng.

Rồi nựng mặt của nàng, cười nói:

- Muội ấy, con bé này, cũng đừng lo lắng hết việc này đến việc khác thế, cứ để đầu óc thanh thản đi, không sao đâu.

Khúc Liễm hiểu bản thân vốn không hề lo lắng,mà là mẫu thân nàng quá nhọc lòng, nói mãi bên tai nàng, là một đứa con gái ngoan ngoãn hiếu thảo, đương nhiên phải giúp bà rồi.

Khúc Lấm lại nghĩ muội muội thường ngày trông an tĩnh dịu dàng, kỳ thực là một người có tính hay lo nghĩ lại mẫn cảm, cũng giống như Quý thị, may mà từ bé đã có cô che chở, nghiêm khắc quản giáo, mới khiến nó không trưởng thành như Quý thị, nếu muội muội mà lớn lên giống hệt Quý thị, cô nhất định sẽ điên mất.

Khúc Thấm lại nựng khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của nàng, cảm thấy thật dễ chịu, nhịn không được lại nựng thêm , mãi đến khi mắt nàng trở nên ngập nước, mới cười nói;

- Được rồi, muội không cần quan tâm đến việc này, có tỷ đây mà. Đúng rồi, bên muội dọn dẹp thế nào rồi? Không có gì khó khăn chứ?

Vẫn lo nha hoàn bà tử bên phòng muội muội không hữu dụng, quên này quên nọ, nóng lòng muốn chính mình đến xem, sắp xếp mọi việc ổn thỏa hết mới được.

Dù có trọng sinh, Khúc Thấm vẫn luôn là người yêu thương quan tâm đến mọi người trong nhà.

Khúc Liễm vội không ngừng gật đầu, tỏ vẻ mình đã sai người thu xếp xong xuôi rồi, châu báu trang sức y phục thường dùng gì đó đã xếp vào rương hết rồi, sẽ không bỏ sót gì đâu.

Khúc Thấm hài lòng gật đầu, rồi lại chạy sang chỗ đệ đệ.

Khúc Liễm thấy dáng vẻ nữ chiến binh của tỷ ấy, đột nhiên phát hiện, tỷ tỷ tuy có tình cảm căm ghét phức tạp đối với kinh thành, nhưng hễ nhắc đến việc vào kinh, là tinh thần sẽ tăng vọt, cũng không biết tương lai sắp phải đối mặt với chuyện gì nữa.

Bận rộn vài ngày, tất cả những gì cần chuẩn bị đã được thu xếp ổn thỏa, cuối cùng họ cũng xuất phát.

Biết họ sắp vào kinh, người có quan hệ thân thiết với Khúc gia đều đặc biệt gửi quà đến theo đúng lễ nghĩa, tỷ muội Chúc Kiêm Chúc Gia cũng tặng lễ vật cho hai tỷ muội Khúc Liễm.

Đến ngày xuất phát, Quý thị dẫn con cái đến chào tạm biệt Khúc lão phu nhân, mọi người ở bên ngõ Bình An này đều tập trung ở Hạc Minh đường của Khúc lão phu nhân, Khúc đại thái thái, Khúc tứ thái thái, Khúc tứ gia, còn có mấy huynh đệ tỷ muội Khúc gia, tặng quà chia tay cho nhau, còn việc từ biệt thế nào thì không cần đề cập đến.

Tạm biệt người trong nhà xong, đoàn người mới xuất môn, hai huynh đệ Khúc Trạch và Khúc Hạo đích thân đưa họ đến bến tàu rời phủ Thường châu.

Lần này họ vào kinh, đi bằng thuyền dành cho quan lại của Khúc đại gia, Khúc đại thái thái còn đặc biệt mang theo danh thiếp của Khúc đại gia, như thế cũng an toàn hơn một chút, miễn là mấy kẻ cướp thuyền có ánh mắt mà thấy thuyền cho quan cũng sẽ không có can đảm tùy tiện gây chuyện, thật ra thì an toàn hơn nhiều so với thuyền buôn bình thường.

Quý thị dẫn hai con gái lên thuyền trước, còn Khúc Loan ở lại cảm tạ hai huynh đệ Khúc Trạch đưa tiễn.

Gương mặt tròn trĩnh đầy thịt của Khúc Hạo rất hâm mộ nhìn Khúc Loan, nói:

- Đến mùa thu, ta cũng sẽ cùng nương vào kinh, khi ấy huynh đệ chúng ta sẽ gặp lại nhau rồi còn cùng đi học nữa. Đệ nhớ phải chăm chỉ đọc sách đó, đừng bị kinh thành phồn hoa thu hút, đi những nơi không nên đi, xao nhãng bài vở, đệ phải biết, sau này tam thẩm vào hai vị tỷ tỷ còn phải dựa vào đệ . Nhưng cũng đừng học hành quá sức, cả ngày như một tiểu cô nương không bước ra khỏi cửa, nhân mấy ngày này, đệ hãy cố mà làm quen với kinh thành, đợi khi ta vào kinh, đệ phải dẫn ta đi tham quan một phen nhé...

- A Hạo!

Khúc Trạch lên tiếng khiển trách, cảm thấy đệ đệ này càng nói càng kỳ cục, Khúc Loan cũng không phải đến kinh thành để đi chơi, hơn nữa với tính tình thông minh chững chạc của Khúc Loan, không cần ai thúc giục cũng rất chuyên cần học tập, chẳng giống đệ đệ đã bị mẫu thân chiều hư. Lại càng không nói đến nếu việc hôn sự của Khúc Thấm không có gì ngoài ý muốn được định ra, thì không đến mùa thu họ hẳn đã về rồi.

Khúc Họ lén nháy mắt với Khúc Loan sau lưng đại ca, Khúc Loan thấy vậy thì phì cười.

Nó và Khúc Hạo tuổi tác tương đương, cùng nhau đi học ở tộc học, thường ngày cũng khá thân thiết, đương nhiên tình cảm không còn gì phải bàn, Khúc Hạo nói chuyện với nó cũng không kiêng kỵ gì.

Đợi đến lúc thuyền sắp khởi hành, Khúc Hạo thừa dịp Khúc Trạch không chú ý, lại ghé vào tai Khúc Loan nói:

- A Loan, đệ có còn nhớ hai vị công tử đến từ kinh thành gặp vào dịp sinh nhật Chúc lão thái quân không? Chính là hai người họ Chu với họ Kỷ kia ấy, Kỷ công tử kia thật là quân tử như ngọc, dáng dấp rất dễ nhìn. Nghe nói bọn họ cũng sẽ hồi kinh vào mấy ngày này, nếu họ đi chậm, không chừng các đệ có thể gặp được trên đường đấy.

Khúc Loan có phần sửng sốt, thấp giọng hỏi:

- Huynh nói bọn họ sao... Huynh thế nào mà biết được?

Tuy Chúc gia hết sức che giấu thân phận của Chu công tử và Kỷ công tử, nhưng nhìn cách ăn nói và phong thái, còn có thái độ cung kính của người Chúc gia đối với họ, ít nhiều có thể đoán được thân phận họ không tầm thường, nhưng sao Khúc Hạo lại nhắc đến họ, còn biết cả lộ trình của họ chứ?

Khúc Hạo cười hì hì nói:

- Đệ đừng xem thường huynh, huynh biết còn nhiều việc hơn nữa kìa. Đến lúc đi đường nếu có gặp, đệ nhất định phải thận trọng mà bắt lấy cơ hội tốt này... Thôi, nếu quá chủ động lại là không tốt, vẫn cứ cư xử giao tiếp như bình thường đi.

Khúc Hạo quyết định không nên chỉ bậy làm gì, ngộ nhỡ dạy hư Khúc Loan, hai vị tỷ tỷ của Khúc Loan nhất định sẽ không tha cho cậu ta.

Đừng thấy Khúc Liễm dịu dàng yêu kiều, nhưng đánh người cũng không kém ai, Khúc Hạo lại là đứa nghịch ngợm, trước kia không ít lần xúi giục Khúc Loan trốn học, sau khi bị Khúc Liễm biết được, trực tiếp dẫn người đến đánh cậu ta. Đến giờ cậu ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị đôi tay nho nhỏ trắng trẻo đó nện lên người đau đớn đến thế nào, so ra, Khúc Thấm chỉ là người lạnh lùng mà quan sát, tuy cũng giáo huấn cậu ta một phen, nhưng cũng chỉ là nói chuyện sắc bén hơn chút thôi, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với Khúc Liễm thích động tay chân kia.

Khúc Loan không đem lời cậu ta để ở trong lòng, cười cười, thấy sắp đến lúc, bèn cáo từ cùng họ.

Đến lúc nó trở lại thuyền, vào khoang thuyền, liền thấy các nha hoàn bà tử đang sắp xếp rương hòm, dọn dẹp hành lý, còn mẫu thân và hai tỷ tỷ chắc đã vào khoang trong nghỉ ngơi rồi.

Khúc Loan đến thăm mẫu thân trước, rồi lại đi sang phòng của hai tỷ tỷ, thấy cả hai tỷ tỷ đều đang ở trong phòng đại tỷ, cùng uống canh bách hợp hạt sen (1).

Thấy nó đến, Khúc Thấm vội bảo nó đến uống canh, cười hỏi:

- Hai đường huynh nói gì với đệ vậy?

Khúc Loan vừa uống canh vừa đáp:

- Cũng không có gì quan trọng, chỉ là luôn dặn dò đệ, để đệ chăm sóc cho mọi người thật tốt thôi.

Khúc Thấm khẽ cười, không hỏi nữa.

Đến khi uống canh xong, Khúc Thấm giục đệ đệ muội muội đi nghỉ ngơi, nói với đệ đệ:

- Tuy đi thuyền quan rất êm, nhưng trên thuyền không thích hợp đọc sách quá nhiều, đỡ phải khó chịu say sóng, việc học hành không nên vội vã nhất thời...

Khúc Loan lớn chừng này, đây là lần đầu tiên đi thuyền ra khỏi phủ Thường châu, Khúc Thấm lo nó bị say sóng.

Đương nhiên là Khúc Loan đồng ý.

Đến giờ ngọ, Khúc Liễm ngủ trưa tỉnh dậy, liền nghe nha hoàn nói, Quý thị bị say sóng, may mà Đại tiểu thư đã sớm chuẩn bị, sai người pha trà chanh, Quý thị mới không nôn quá nhiều.

Khúc Liễm vội đi thăm mẫu thân.

Không ngờ Khúc Thấm đã ở đó, đang ngồi bên giường nói chuyện với Quý thị. Tinh thần Quý thị có vẻ không được tốt, sắc mặt hơi tái xanh, dễ thấy là rất không khỏe. Khúc Liễm nghĩ nghĩ, phát hiện ra mình cũng là lần đầu tiên đi thuyền giống mẫu thân mà, không ngờ mẫu thân lại say sóng, rồi nhìn Khúc Thấm như đang có tính toán gì đó, trong lòng có phần sáng tỏ.

- Nương không sao chứ?

Khúc Liễm ngồi trên chiếc ghế nhỏ nha hoàn vừa đem tới, lo lắng hỏi.

Tinh thần của Quý thị không tốt lắm, nói chuyện một lát cũng mệt mỏi:

- Nương không sao, ít nhiều nhờ tỷ tỷ con nhờ người pha trà chanh, mới không quá khó chịu, e là vài ngày mới quen được. Các con không cần lo lắng, nương sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.

Nói xong, không nhịn được hơi áy náy, cảm thấy để các con gái phải săn sóc cho mình, làm cho trong lòng bà có chút băn khoăn.

Tuy Khúc Liễm lo lắng, nhưng thấy Khúc Thấm đã chăm sóc chu toàn, đành phải nén lại.

~(1) Canh bách hợp hạt sen là một món canh truyền thống của người Hán, nấu bằng hạt sen, nấm trắng ( một loại nấm quý, có nguồn gốc từ Đồng Giang) làm thành hình hoa bách hợp, vừa dinh dưỡng lại vừa đẹp mắt. Món canh này tốt cho phổi, người bị nhức đầu và trị ho, nổi tiếng là món ăn tốt cho sức khỏe dành cho mọi lứa tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.