Thê Điều Lệnh

Chương 25: Chương 25




Trong thanh âm của Kỷ Lẫm chứa đựng tình cảm sung sướng quá rõ ràng, người ở nơi đây hiển nhiên là đều có thể cảm nhận được.

Quý thị và Khúc Loan đều sửng sốt, cảm thấy hơi hoài nghi, cho rằng vị Kỷ công tử này, khi nhắc đến Khúc Liễm, biểu hiện cũng quá rõ rệt rồi phải không?

Khúc Liễm nghiêm mặt, không nhịn được nhìn sang, đối diện là gương mặt mỉm cười, ánh mắt trong trẻo thích thú của thiếu niên kia, thì sắc mặt càng cứng đờ.

Nàng thực sự không nhớ rõ hồi bé mình đã gặp cậu ta lúc nào, nhìn điệu bộ của cậu ta kìa, thì chắc là không phải nói dối đâu nhỉ!

Bấy giờ, liền nghe được Quý thị ngạc nhiên nói:

- Hóa ra là còn có chuyện này, chẳng lẽ là Kỷ công tử nói lúc...

Hình như nghĩ đến việc gì đó, sắc mặt của bà có phần ảm đạm hẳn.

Nếu bà nhớ không lầm, theo lời Kỷ Lẫm là chuyện xảy ra vào năm trượng phu còn tại thế nhậm chức tri phủ tại phủ Tuyên Đồng, khi đó trượng phu vừa mới nhậm chức, trưởng nữ Khúc Thấm được Lạc lão phu nhân đón vào kinh ở, con trai út mắc bệnh thủy đậu, bà đành cùng con trai út ở lại phủ Thường châu chữa bệnh, định mấy ngày nữa thằng bé hết bệnh thì đến phủ Tuyên Đồng đoàn tụ với trượng phu, khi ấy chỉ có con gái thứ bốn tuổi theo ông mà thôi.

Cũng không ngờ, khi con trai út khỏi bệnh, hai mẹ con đang chuẩn bị đi phủ Tuyên Đồng, thì tin dữ truyền đến, trượng phu ra ngoài bị nạn dân gây thương tích, không cầm cự được bao lâu thì qua đời, con gái thứ vì hoảng sợ quá độ, ngã bệnh nặng một trận.

Việc này, trong mắt một phụ nhân xem chồng là trời như Quý thị, quả là việc lớn như trời sập vậy, cả người đều như mơ. Khoảng thời gian đó, cũng đã từng làm chuyện ngu ngốc, đến nay nhớ lại, vẫn là đau lòng tuyệt vọng.

Kỷ Lẫm áy náy nói:

- Khi ấy, gia phụ đúng dịp đi ngang qua Tuyên Đồng, vốn không mang theo nhiều thị vệ lắm, không ngờ trên đường gặp phải một nhóm nạn dân, may mà được Khúc đại nhân ra tay tương trợ mới có thể an toàn rút lui, cũng không ngờ Khúc đại nhân rốt cuộc vẫn... Lúc đó, Liễm muội muội đang ngã bệnh, con theo phụ thân đến phủ nha thăm, Liễm muội muội ở đó, tinh thần không tốt lắm, người cũng mơ mơ hồ hồ, e là không nhớ được con đâu.

Dứt lời, lại mỉm cười với Khúc Liễm.

Khúc Liễm hơi bĩu môi.

Dựa theo lời Kỷ Lẫm, chẳng lẽ phụ thân nàng chính là ân nhân cứu mạng của phụ thân Kỷ Lẫm? Thế nhưng, nàng thực sự nhớ không ra chuyện trước khi phụ thân qua đời, khi ấy vì không hợp khí hậu, nàng đang ngã bệnh, bệnh đến nỗi hồ đồ luôn, nàng còn chưa kịp thích ứng, đã nghe nói phụ thân bị thương khá nặng, nàng đã bệnh càng thêm bệnh, thiếu chút nữa không ngồi dậy được, cả người cứ mơ màng.

Chẳng lẽ gặp nhau lúc đó?

Nghe được lời nói của Kỷ Lẫm, ánh mắt của Khúc Thấm cũng mang theo tia nghi hoặc, nhịn không được đánh giá thiếu niên trước mặt, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Cô còn nhớ kiếp trước có nghe Kỷ gia nhắc qua, việc hôn ước giữa hai nhà được định ra trước khi phụ thân qua đời, khi ấy trưởng bối hai nhà đính hôn bằng miệng, lấy một khối ngọc bội làm tín vật, chia ra làm hai, một nửa do Kỷ gia giữ, một nửa được Quý thị xem như di vật của trượng phu mà giữ lại. Kiếp trước cũng vì có hai mảnh ngọc làm tín vật, chuyện vui giữa hai họ mới thành.

Nhưng mà, hôn ước này được định ra sao, tình hình lúc ấy thế nào, lại không rõ lắm. Năm đó theo lời Kỷ gia, Khúc gia sa cảnh phạm tội bị đày, thậm chí Kỷ gia đã định hối hôn, nếu không vì Kỷ Lẫm yêu thích muội muội, lại là quân tử giữ chữ tín, e rằng sớm đã bị người có tâm khiến phải giải trừ.

Hôm nay theo lời Kỷ Lẫm, hóa ra phụ thân là ân nhân cứu mạng của Trấn quốc công, chẳng lẽ thực vì lẽ này mà định ra hôn ước năm xưa? Tuổi tác của Kỷ Lẫm và muội muội tương đương, khi ấy phụ thân gặp chuyện không may, lại vừa lúc có dẫn muội muội theo, nên mới định ra hôn ước cho hai đứa.

Nếu vậy, vì sao ở kiếp trước, có người nói vốn người đính hôn với Kỷ Lẫm là cô, chứ không phải là muội muội? Cũng bởi như thế, mấy vị cữu cữu Lạc gia còn gây ra chuyện tranh giành công đạo cho cô nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Khúc Thấm không nhịn nổi có phần lo âu.

Đến khi Kỷ Lẫm cáo từ rồi, Khúc Thấm trở về phòng của mình, bảo muội muội về phòng xong, chuyện đầu tiên cô làm là gọi Từ Sơn đến.

- Thúc tranh thủ phái người đi tìm những phụ tá theo phụ thân khi còn tại thế, nếu có thể thì hãy mời họ vào kinh, ta có chuyện cần. Việc này rất cấp bách, phải làm nhanh một chút đó.

Từ Sơn thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, trong lòng rùng mình, gật đầu nói:

- Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ đã biết, nhất định sẽ mau chóng tìm ra bọn họ.

Sau đó, thoáng ngập ngừng, rồi nói tiếp:

-Năm ấy lão gia có phần xem trọng một vị phụ tá tên là Diệp Trường Thanh Diệp tiên sinh, có rất nhiều chuyện lão gia đều tìm ông ta thương lượng, nếu có thể mời ông ta đến, chuyện tiểu thư muốn biết chắc ông ta cũng sẽ nắm rõ. Thuộc hạ đã tìm được địa chỉ của ông ta, hẳn là không lâu sau, có thể mời ông ta đến.

Khúc Thấm nghe được thì mừng rỡ:

- Vậy thì tốt quá!

Lại dặn dò Từ Sơn vài câu, mới để ông lui ra.

****************************************************​

Bên kia, sau khi tiễn Kỷ Lẫm, Khúc Loan trở lại phòng thưa với Quý thị.

- Lần này Kỷ công tử ghé thành Thanh châu có việc, ít ngày nữa cũng sẽ hồi kinh, theo lời huynh ấy, đồng hành cùng Kỷ công tử còn có thế tử Trữ vương Chu Lang, huynh ấy nói nếu không chê, chúng ta kết bạn cùng họ vào kinh, trên đường cũng có người trò chuyện.

Nói vậy, Khúc Loan kỳ thực biết rõ, Kỷ Lẫm này có ý cất nhắc mình, bằng không với gia thế của Kỷ Lẫm, dạng bằng hữu nào mà không có cơ chứ.

Chẳng lẽ huynh ấy thực sự nể mặt phụ thân?

Quý thị do dự, bàn bạc:

- Nương thấy Kỷ công tử này còn trẻ tuổi, nhưng hành đồng lại rất có nguyên tắc, là người đáng tin, nếu con có thể giao lưu nhiều hơn với cậu ta, cũng tốt.

Rồi thở dài:

- Nếu cậu ta là con bạn cũ của phụ thân con, chúng ta cũng không nên câu nệ hình thức, vậy cũng tốt.

Khúc Loan nghe xong, cười cười, nói:

- Kỷ công tử quả thực là người có nội hàm, lúc nãy ở thành Thanh châu, con cùng huynh ấy thảo luận học vấn, con rất khâm phục huynh ấy.

Sau khi nghe xong, Quý thị yên lòng. Sau này, con trai sẽ là người chống đỡ mon hộ, tuy tuổi còn nhỏ, đã có thể tự quyết định chuyện của mình, nếu nó cảm thấy tốt, vậy tùy nó thôi, bà sẽ không quá can thiệp vào quyết định của nó, tránh cho nó bị giáo dục theo kiểu của phụ nhân, không tốt cho tương lai sau này của nó.

Đến khi Khúc Liễm nghe nói thuyền phải dừng ở bến đò thành Thanh châu thêm một buổi sáng, chờ Kỷ Lẫm cùng vào kinh, cảm thấy cả người đều không khỏe.

Lúc trời sẩm tối, đã an bài mọi việc thỏa đáng, Kỷ Lẫm và Chu Lang sang thuyền thỉnh an Quý thị.

Tuy thân phận Chu Lang cao quý, nhưng tính cách cởi mở hào phòng, vì Kỷ Lẫm, lần đầu gặp Quý thị cũng có phần tôn trọng bà, khiến ấn tượng của Quý thị dành cho cậu ta không tệ. Kỷ Lầm thì càng không cần phải nói, chưa kể đến ngoại hình đã gây hảo cảm kia, như thể trời sinh đã khiến người khác muốn thân cận, nhiều người trò chuyện cùng cậu ta, không ai thấy cậu ta không tốt.

Kỷ Lẫm và Chu Lang đi thuyền lớn ba tầng, xem ra có khí thế xa hoa, lập tức khiến thuyền quan của Khúc gia trở nên kém cỏi.

Khúc Liễm nhìn ra từ cửa sổ, có thể thấy hoa văn chạm khắc trên lan can, còn có thị vệ cùng gia đinh thủy thủ trên tàu, một lần nữa có nhận thức mới với thân phận của Kỷ Lẫm và Chu Lang.

Nàng ngắm một lúc, rồi yên lặng rút đầu về.

Buổi tối, Khúc Loan được Kỷ Lẫm phái người đến mời sang chiếc thuyền ba tằng kia, Chu Lang đặc biệt chiêu đãi nó. Vì bên Chu Lang và Kỷ Lẫm không có trưởng bối nữ quyến đồng hành, nên vẫn chưa mở tiệc chiêu đãi nữ quyến Khúc gia, nhưng vẫn cho người làm bàn tiệc đưa sang, vô cùng quan tâm chu đáo, còn có một vị ma ma sắc mặt nghiêm khắc và mấy nha hoàn đặc biệt đến thỉnh an Quý thị và hai vị tiểu thư Khúc gia.

Nha hoàn kia chính là Cung Tâm mà Khúc Liễm từng gặp ở Chúc gia, mà ma ma họ Lệ kia, nghe nói chính là ma ma hầu hạ bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi ngày trước, sau này vì yêu thương cháu trai, mà phái bà ta đến chăm sóc Kỷ Lẫm, cũng là ma ma có uy tín ở Kỷ gia, có bà ta đại diện, cho tam phòng Khúc gia thể diện.

Mãi đến canh ba, Khúc Loan mới trở về.

Ba nữ nhân Khúc gia đều chưa ngủ, biết Khúc Loan về rồi, Khúc Thấm và Khúc Liễm đều đến phòng Quý thị, đã thấy Kỷ Lẫm đưa Khúc Loan về.

Sắc mặt Khúc Loan bình thường, hình như không có uống rượu.

Vốn tưởng là thiếu niên tụ tập, nhất định sẽ uống rượu vui đùa, không ngờ Kỷ Lẫm cho là tuổi Khúc Loan còn nhỏ, uống rượu có hại cho sức khỏe, để nó uống hai chung thì sai người đổi trà, nhưng Chu Lang trái lại đã uống say, giờ đang ngủ, do đó Kỷ Lẫm tự mình tiễn Khúc Loan về.

Quý thị rất hài lòng với hành vi săn sóc của Kỷ Lẫm, cảm thấy cách làm việc của thiếu niên này dù thế nào cũng khiến người khác thoải mái, yên tâm, bèn cười nói:

- Thật làm phiền Kỷ công tử, đa tạ Kỷ công tử đã đưa tiểu nhi về, nếu Kỷ công tử không chê, hãy ngồi xuống uống chung trà rồi hãy đi nhé!

Kỷ Lẫm khéo léo chối từ, nhanh chóng rời đi.

Những ngày tiếp theo sau đó, Khúc Loan không còn vùi đầu khổ học trong phòng nữa, mà thường được mời lên thuyền khác, thảo luận cùng Chu Lang, Kỷ Lẫm, mấy thiếu niên tuổi tác tương đương, lại cùng xuất thân từ nhà quan lại, cầm kỳ thi họa đều biết, trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Hơn nữa, vị Chu Lang này xuất thân là thế tử phủ thân vương, vì không phải tham gia khoa cử, có phần xao nhãng bài vở, Kỷ Lẫm từ nhỏ đã thông minh hiếu học, tiên sinh dạy bảo đều là học giả uyên thâm đương thời, kiến thức phi phàm, Khúc Loan thường tán gẫu hoặc xin cậu chỉ bảo bài vở, rất có tiến bộ.

Đến bước này, nếu bài vở của Khúc Loan có điều khó hiểu, thắc mắc, nó liền vui vẻ đi hỏi Kỷ Lẫm, hai người rất hợp nhau.

So với nó, tình huống này khiến Khúc Liễm rất bối rối.

Vì Khúc Loan và Kỷ Lẫm khá hợp tính nhau, Quý thị lại càng tán thưởng Kỷ Lẫm không ngớt, khiến Kỷ Lẫm và người Khúc gia cũng thân thiết hơn, Kỷ Lẫm hoàn toàn không xem mình là người ngoài, thường đến thăm hỏi Quý thị, hoặc được Khúc Loan mời đến phòng nó uống trà tán gẫu, như người một nhà vậy.

Số lần càng lúc càng nhiều, khó mà tránh khỏi.

Mỗi lần Kỷ Lẫm gặp nàng, đều ra vẻ thích thú sung sướng, chưa kể Quý thị và Khúc Thấm, mấy lần như vậy ngay cả Khúc Loan cũng cảm nhận được điều gì đó. Nhưng Kỷ Lẫm chưa hề làm ra chuyện vô lễ nào, ngoan ngoãn tuân thủ khuôn phép, Khúc Loan nghĩ đến phụ thân đã qua đời, bèn không nhiều lời nữa.

Da mặt Khúc Liễm không dày như vậy, không chịu nổi một mỹ thiếu niên sáng ngời biểu hiện rõ ràng thiện cảm của hắn dành cho nàng đến thế, một mực ra vẻ cầu được quan tâm, vô cùng xấu hổ, hơn nữa có Khúc Thấm âm thầm trợ giúp, suýt nữa là quên mất sự kỳ lạ của Kỷ Lẫm trước đây.

Nhưng chỉ là suýt thôi, chứ chưa quên được, chẳng những không quên, mà thậm chí rất nhanh thôi, Kỷ Lẫm lần nữa khiến nàng phải khắc sâu ký ức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.