Mặt trời sắp lặn, ráng chiều phủ khắp hoàng thành, cả thế giới náo nhiệt ban ngày dần đi vào đêm khuya tĩnh lặng.
Trong phủ Trấn quốc công vốn xưa nay yên tĩnh, bởi thế tử trở về mà nhộn nhịp hẳn lên.
- Thế tử, người đã trở lại rồi, thật tốt quá! Mấy ngày nay người đi vắng, công chúa vẫn mãi nhớ nhung người. Mọi việc trên đường thuận lợi chứ? Không gặp phải chuyện gì đúng không, thế tử có gặp đại sư Minh Phương chưa? Có uống thuốc đúng giờ không? Đầu có còn đau không...
Kỷ Lẫm vừa bước qua cửa, Văn quản gia giống như miếng da trâu bám theo lải nhải suốt đường đi, ra vẻ vì hắn trở về mà vui đến phát khóc, giọng nói cũng sắp nghẹn ngào, trông rất đáng thương, khiến người khác không đành lòng cắt lời ông ta.
Tuổi tác của Văn quản gia đã hơn 50,có lẽ là vì thời trẻ thường theo Trấn quốc công chinh chiến mà bị thương, tuy khi ấy không sao, nhưng đến khi già rồi thì đủ loại bệnh thường bộc phát, hay bị giày vò vì đau ốm. Bây giờ trông ông rất già nua, tóc đã hoa râm, da mặt nhăn nhúm, đồi mồi rải rác, ngay cả đôi tay đã từng mạnh mẽ ấm áp cũng trở nên chai sạn, nhưng vẫn ấm áp như xưa.
Kỷ Lẫm đột nhiên bước chậm lại, Văn quản gia vốn muốn rảo bước đuổi theo, nên nhanh chóng đi chậm như rùa giống thường ngày, hai người họ hầu như là dùng tốc độ của rùa mà đi đến Hàn Sơn nhã cư nơi đại trưởng công chúa Thục Nghi ở.
- Văn quản gia, người cứ yên tâm, ta rất khỏe, không có chuyện gì cả.
Kỷ Lẫm ôn hòa đáp lời.
Văn quản gia cười ha hả nhìn hắn, ánh mắt đảo qua gốc cổ thụ cao hơn các tòa nhà xung quanh ở giữa Hàn Sơn nhã cư, nụ cười trên môi càng thêm nồng đậm, nếp nhăn nơi khóe mắt càng rõ hơn, tràn ngập yêu thương nhìn Kỷ Lẫm, cố bước nhanh hơn, chỉ e lão già ông vướng chân thế tử, khiến công chúa trong Hàn Sơn nhã cư phải chờ.
Sắp đến Hàn Sơn nhã cư, đã thấy có một nha hoàn nhất đẳng mặc y phục màu đỏ thẫm đứng đợi sẵn ở nguyệt môn, nha hoàn kia để lộ khuôn mặt trứng ngỗng rất xinh đẹp, cười tươi lên như viên ngọc trong veo rực rỡ, thấy mấy người Kỷ Lẫm, nét mặt nở rộ niềm vui mừng, thoạt nhìn hết sức vui vẻ, vội bước nhanh đến hành lễ.
- Thế tử, người đã về rồi.
Kỷ Lẫm không ngừng bước, chỉ nói:
- Làm phiền Minh Châu tỷ tỷ phải chờ ở đây, tổ mẫu đang bận sao?
Minh Châu đi cạnh đáp lời:
- Công chúa biết thế tử hôm nay sẽ về, đã chờ người từ sáng sớm ạ.
Sau khi Kỷ Lẫm nghe xong, vội bước nhanh hơn.
Chân hắn dài, mỗi bước bằng hai bước của người khác, Văn quản gia và Minh Châu suýt đuổi không kịp, đành phải từ từ theo sau.
Tới chính phòng Hàn Sơn nhã cư, vừa qua cửa lại thấy một phụ nhân khoảng 50 tuổi búi tóc tròn, cài hai chiếc trâm vàng nạm ngọc đã chờ sẵn, khi nhìn thấy hắn, vội chạy đến hành lễ, xúc động nói:
- Thế tử đã về rồi, ngày nào công chúa cũng nhắc đi nhắc lại...
- Ma ma đừng đa lễ, giờ ta vào thỉnh an tổ mẫu nhé!
Kỷ Lẫm cười nói.
Ma ma này chính là Lâm ma ma hầu hạ cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi, theo hầu hạ từ khi bà vẫn còn là công chúa trong cung, sau này đại trưởng công chúa Thục Nghi lấy chồng, cũng đi theo đến phủ Trấn quốc công, vẫn là tâm phúc bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi, ngay cả Trấn quốc công thấy bà ta cũng phải cung kính xưng ma ma, không dám láo xược.
Lâm ma ma thấy Kỷ Lẫm trở về sau mấy tháng xa nhà, cảm thấy tuy nhìn hắn gầy hơn, nhưng thần thái có vẻ lão luyện hơn nhiều, trong nỗi xúc động pha lẫn dịu dàng yêu thương, đương nhiên là vô cùng vui vẻ khi thấy hắn trở về.
Kỷ Lẫm bước vào phòng ngủ của đại trưởng công chúa Thục Nghi, Ô ma ma đích thân thông báo giùm hắn, sau khi vào, liền thấy một vị phụ nhân chừng năm mươi tuổi ngồi trên giường lớn gần cửa sổ, làn da được bảo dưỡng không tệ, mịn màng trắng trẻo, trên người mặc bộ bối tử tiên hạc ngậm cỏ tiên màu đinh hương, toàn thân thoạt trông cao quý lại có một vẻ sắc bén uy nghi, đôi mắt kia trầm tĩnh hữu thần, trong sắc sảo có cương nghị và lạnh lùng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Thế nhưng, khi bà thấy thiếu niên đang bước vào phòng, sự sắc bén trong mắt biến thành yêu thương, còn đôi mắt nhìn thiếu niên kia đầy cưng chiều, giang hai tay cười nói:
- Huyên Hòa đã về rồi à, mau đến đây tổ mẫu nhìn cái nào.
Kỷ Lẫm cười bước lên, ôm chặt tổ mẫu, để tổ mẫu dùng lực vừa phải vỗ lên vai hắn, tựa như lãng tử phiêu bạc chân trời, rốt cuộc trở về nhà được trưởng bối bao dung ấm lòng, làm cho nụ cười trên mặt hắn rực rỡ mà chân thành, còn tỏa sáng hơn nắng tháng ba.
Trước mặt tổ mẫu, hắn cũng chỉ là một cậu bé mười bốn tuổi bình thường mà thôi.
Đến khi nha hoàn dâng lên ít trà bánh hắn thích, Kỷ Lẫm ngồi cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi, nói chuyện đi phủ Thường châu với bà.
- Cháu đã gặp được đại sư Minh Phương, người bảo cháu chuyển lời thăm hỏi tổ mẫu, cảm tạ sự trợ giúp tổ mẫu dành cho người năm xưa, còn nói là nếu tổ mẫu có việc gì cần người giúp đỡ, cứ để cháu truyền tin đến người, người đã cho cháu cách liên lạc..
Đại sư Minh Phương phiêu bạc khắp nơi, không có nơi tu hành cố định, đến tu hành ở chùa nào, đều là tùy duyên. Cũng bởi vì thế, có đôi khi hành tung của người trở nên khó xác định, muốn tìm người vào thời điểm mấu chốt cũng không phải là việc dễ dàng.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe xong vừa mừng vừa sợ, vỗ tay cười nói:
- Được vậy thì tốt quá, cũng không uổng công cháu đi một chuyến này. Đúng rồi, đại sư Minh Phương đã trị khỏi bệnh cho cháu chưa?
Đây mới là mối quan tâm lớn nhất của bà, nếu không vì yêu thương cháu trai, bà cũng sẽ không đi tìm đại sư Minh Phương, quấy rầy ông tu hành sau nhiều năm như vậy.
- Đại sư Minh Phương kê đơn cho cháu, kể từ khi dùng thuốc của người, cháu thấy khỏe hơn nhiều, có lẽ là có hiệu quả.
Kỉ Lẫm nói.
Người như đại trưởng công chúa Thục Nghi, sao lại không hiểu được hàm ý trong lời của cháu trai, e là cả đại sư Minh Phương tinh thông y lý cũng không thể trị tận gốc, nên chỉ có thể trước dùng thuốc rồi từ từ tính tiếp, không tránh khỏi thất vọng, ánh mắt nhìn cháu trai cũng chan chứa chút thương tiếc.
- Tổ mẫu, cháu không sao đâu, dù sao mấy năm nay cũng đã như vậy...
Kỉ Lẫm sợ đại trưởng công chúa Thục Nghi lại lo lắng cho mình, vội nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, tổ mẫu, lần này cháu đi phủ Thường châu, đã gặp được tứ tiểu thư Khúc gia.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi sửng sốt, thấy dáng vẻ vui mừng của cháu trai, trong lòng thấy hơi phức tạp, không lộ sắc mặt, ra vẻ cảm thấy rất hứng thú:
- Hả, chính là tiểu cô nương gặp được ở Tuyên Đồng năm đó mà cháu kể sao... Giờ cũng đã mười hai tuổi rồi phải không? Trông thế nào? Tính tình ra sao?
- Dung mạo rất xinh, tính tình cũng ngoan, cái gì cũng tốt hết.
Kỉ Lẫm cười tít mắt đáp.
- Cháu nói quá rồi, trên thế gian này nào có người mười phân vẹn mười đến thế, chẳng phải là ngươi dọa tổ mẫu của ngươi sao.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi vỗ đầu hắn.
Kỉ Lẫm cười hì hì nói:
- Trên đường đi cháu đều kết bạn cùng người Khúc gia mà đi, khi cháu đến mừng thọ Chúc lão thái quân, đã gặp nàng ấy ở Chúc gia. Liễm muội muội không chỉ hiếu thảo với trưởng bối, yêu tỷ thương đệ, mà còn có tay nghề châm tuyến rất giỏi, viết chữ rất đẹp, huệ chất lan tâm (1), ôn nhu săn sóc... Nếu tổ mẫu không tin, ngày khác đưa thiệp mời đến Khúc tam phu nhân, mời họ đến làm khách rồi xem một lần là biết...
Đại trưởng công chúa Thục Nghi tươi cười nghe cháu trai kể trải nghiệm trên đường đi của nó, còn có sự yêu thích mà nó dành cho Khúc tứ cô nương, trong lòng sớm ngàn xoay trăm chuyển, thấy thời gian cũng đã không còn sớm, vội bảo:
- Được rồi, được rồi, cô nương nhà người ta mới mười hai tuổi thôi, còn vài năm nữa mới cập kê, cháu đừng có nôn nóng mà làm ra chuyện phá hủy thanh danh cô nương người ta, nữ nhi không thể so với nam nhi, nếu chỉ cần hơi vô ý, dù chẳng phải lỗi của mình, nhưng sẽ phải chịu sự hà khắc của thế gian với nữ tử đó.
Kỉ Lẫm vội nói:
- Tổ mẫu yên tâm, cháu sẽ biết chừng mực! Cháu chắc chắn sẽ không quên lời dạy của tổ mẫu đâu, tuy thích Liễm muội muội, nhưng cũng sẽ không vì tình cảm mà đánh mất lễ giáo.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe xong hết sức hài lòng, mới nói:
- Trước đi xuống rửa mặt chải đầu, rồi lát nữa sang dùng bữa tối với ta.
Kỉ Lẫm tươi cười đáp vâng, rồi lui xuống.
Đợi khi Kỉ Lẫm đi rồi, tươi cười trên mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi từ từ phai nhạt, trở nên nghiêm túc hẳn.
Lâm ma ma mang một chung trà nhỏ đến, cười hỏi:
- Công chúa sao vậy? Lo lắng cho thế tử à?
Lâm ma ma hầu hạ bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi cả đời, không gả cho ai, tuy hai người là chủ tớ, nhưng kì thực tình cảm rất sâu sắc, đại trưởng công chúa Thục Nghi chưa từng xem bà là người hầu, mà ngược lại xem như tỷ muội, đặc biệt khi tuổi đã lớn, tính tình bồng bột của tuổi trẻ không còn, bên cạnh có tỷ muội có thể cùng nhau trò chuyện, ngày trôi qua mới chưa từng không thú vị
Vì vậy, có một số lời Lâm mẹ có thể nói, thậm chí là vì đã biết rõ tính tính của đại trưởng công chúa Thục Nghi, mỗi lần đều có thể nói thẳng vào trọng điểm.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi thở dài, nói:
- Làm sao ta có thể yên tâm? Ngươi vừa rồi hẳn cũng thấy, nó đối với con bé Khúc gia kia, thật sự rất yêu thích, mấy năm nay, ta còn chưa từng thấy nó để ý đến cô nương nào như vậy, năm đó cũng bởi con bé, Huyên Hòa mới có thể trở thành dáng vẻ ôn hòa như bây giờ, trong lòng ta cực kì cảm kích nó, nhưng cảm kích thì cảm kích, cũng không thể cứ vậy mà mặc cho Huyên Hòa, Huyên Hòa xứng đáng có được điều tốt nhất... Có lẽ, ta nên tự mình xem qua một cái mới an lòng được.
Lâm ma ma nghe xong, cười nói:
- Công chúa lại nhọc lòng rồi, cho dù người không tin cô bé Khúc gia kia, chẳng lẽ lại không tin vào ánh mắt của thế tử hay sao? Thế tử được chính tay người dạy dỗ, đương nhiên ánh mắt sẽ không tồi. Hơn nữa thế tử có đôi khi nổi tính bướng bỉnh lên, thật là giống người, có đánh vỡ đầu cũng không chịu khuất phục...
Đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe thấy thì rất vui vẻ, sau đó lại nói:
- Ta sao có thể không lo? Huyên Hòa cũng mới mười bốn tuổi, tiểu tử choai choai, thì có thể biết được cái gì? Hơn nữa nó được một tay ta nuôi lớn, dù là cha của Huyên Hòa, năm xưa ta cũng chưa từng để tâm đến thế...
Lòng người đều được làm bằng thịt, đứa bé hao tâm tổn huyết nuôi lớn, sớm chiều làm bạn, nhìn nó từ một cậu bé ngây thơ dần lớn lên trở thành một thiếu niên ưu tú, hình thành nên loại tâm tình kiêu ngạo lại yêu thương, hận không thể đem những gì tốt đẹp nhất trên thế giới dâng lên trước mặt nó.
Hai người đang trò chuyện, bỗng có nha hoàn vào báo, Trấn quốc công Hạ Nha đã về.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe xong sắc mặt lạnh nhạt đi vài phần, nói:
- Để nó vào.
Một nam tử trung niên mặc áo thụng ám văn đoàn hoa (2) màu xanh đen bước vào, mặt ông ta như ngọc, thân hình cao gầy, phong thái dáng điệu giơ tay nhấc chân đều vô song, quả là phong lưu phóng khoáng, mặc dù đã từng năm tháng, nhưng vẫn làm cho các tiểu cô nương thấy mà mặt đỏ tim đập.
Sau khi Trấn quốc công vào, trước hết hành lễ với đại trưởng công chúa Thục Nghi, rồi nói:
- Mẫu thân, nghe nói Huyên Hòa đã về ư? Sao không thấy nó đến thỉnh an người?
Nói xong, trong giọng nói có chút không hài lòng.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cho là Huyên Hòa cũng như ngươi sao? Nó mới về đã đến thỉnh an ta, ta mới bảo nó xuống đi chải mặt rửa đầu, lát nữa đến dùng bữa cùng ta.
Thấy con lộ vẻ khó xử như vậy, cười lạnh nói:
- Đã lâu Huyên Hòa chưa về nhà, lát nữa ngươi thu lại cái tính nết của mình, đừng có tùy tiện nổi giận trước mắt ta, đỡ cho ta thấy mà phiền lòng.
Trấn quốc công càng lúng túng, ngượng ngùng nói:
- Mẫu thân, không phải là con sợ Huyên Hòa học xấu, không hiếu thuận với người hay sao? Bình thường bận rộn không có thời gian dạy dỗ, nên...
Đại trưởng công chúa Thục Nghi còn muốn nói điều gì, thì nghe được nha hoàn bà tử vào báo cháu trai đến, đành phải nuốt lời vào bụng, mà bảo:
- Được rồi, ta không muốn nghe mấy lời này nữa, cha con ngươi đều đã đến, thì cùng lão già như ta dùng bữa cơm đi.
Đến khi Kỉ Lẫm vào, thấy phụ thân đã ở trong phòng, cũng không chút kinh ngạc, bước lên hành lễ với phụ thân.
Trấn quốc công ngồi ở vị trí bên dưới đại trưởng công chúa Thục Nghi, gương mặt nghiêm túc, dĩ nhiên là không thể thấy được vẻ khó xử vừa rồi, hỏi con chuyện đi phủ Thường châu lần này, đợi khi nghe con đáp lại từng việc, mới vuốt chòm râu mà nói:
- Nếu đã về, cũng không nên xao lãng việc học, sáng mai nhớ đến chỗ thầy Phó.
- Dạ, phụ thân.
Kỉ Lẫm cúi đầu đáp.
Thấy dáng vẻ phục tùng của con, Trấn quốc công lại nói:
- Với lại, chỗ nương con, con cũng nên đến thỉnh an bà ấy...
- Việc này ngày mai nói sau đi!
Đại trưởng công chúa Thục Nghi cắt ngang lời Trấn quốc công:
- Huyên Hòa còn phải cùng ta trò chuyện, đến chừng đó chắc đã trễ, ngày mai tính tiếp.
Trấn quốc công thấy mẫu thân đã mở lời, đành phải thôi, chỉ là có phần bất mãn mà giương mắt nhìn con.
Kỉ Lẫm buông mắt nghĩ suy, đôi mi thật dài như cánh bướm, nhẹ nhàng rung động che đôi mắt xinh đẹp kia, vốn không để sắc mặt của phụ thân vào mắt.
************************************************
Nghỉ tạm một đêm, ngày thứ hai đến kinh thành, Khúc Liễm tinh thần sáng láng rời giường.
Bích Xuân và Bích Hạ vừa hầu hạ nàng thay quần áo, vừa cười nói:
- Tinh thần của tiểu thư hôm nay dường như rất tốt, sắc mặt cũng tốt hơn hồi còn trên thuyền nhiều.
Khúc Liễm ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy người trong gương đồng được lau sáng bóng, nhìn kỹ mà xem, cũng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mịn màng, vừa nhìn đã thấy đầy sức sống, cười nói;
- Tuy ở trên thuyền cũng vững vàng, nhưng dẫu sao cũng không thật sự là phòng ở, đôi khi vẫn ngủ không được ngon.
Trong lòng hai nha hoàn Bích Xuân nghe xong đều đồng ý, dù không bị say sóng, nhưng đợi trên thuyền lâu đến vậy, vẫn có phần mệt mỏi.
Hôm nay họ muốn đến phủ Bình Dương hầu thỉnh an Lạc lão phu nhân, Bích Hạ búi song loa kế (3) cho Khúc Liễm, lại chọn một sợi dây chuyền hoa nhài (4) bằng vàng ròng, một đôi hoa tai hoa lựu bằng vàng ròng khảm hồng ngọc, trên người mặc bối tử (5) ám văn màu hồng nhạt, toàn thân thoạt nhìn tươi mát thanh nhã, lại không làm mất đi vẻ hoạt bát đáng yêu của tiểu cô nương.
Khúc Thấm đến xem cách ăn mặc của muội muội, âm thầm gật đầu, liếc mắt qua tráp trang sức của muội muội, phát hiện trang sức của muội muội vẫn còn hơi ít, để xem ngày nào đến Trân bảo trai chọn mua một ít vậy, chỉ là chuyện tiền nong... Khúc Thấm nghĩ, cô phải lên ý tưởng cho tam phòng họ thêm chút tiền thu, bằng tiền quỹ công ra cũng tiền thu từ cửa hàng điền trang, thật sự có chút không đủ dùng.
Kinh thành cũng không phải phủ Thường châu, kinh thành không chỉ có vật giá đắt đỏ, quần áo trang sức của nữ nhân cũng mau thay đổi, kết giao với mấy quý nữ tiểu thư quan gia này, cũng không thể đổi đi đổi lại chỉ có mấy thứ, sẽ khiến người ta chê cười. Khúc Thấm cũng không muốn giống như kiếp trước nữa, không biết bao nhiêu người nói xấu sau lưng họ, cô thì không sao, nhưng ai mà dám khiến muội muội nhục nhã, cô không thể nào không xé xác kẻ đó ra.
- Tỷ tỷ, muội chuẩn bị xong rồi, chúng ta đến chỗ mẫu thân dùng bữa đi.
Khúc Liễm tiến lên giữ chặt tỷ tỷ không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt có phần âm trầm khó đoán.
Khúc Thấm bình tĩnh lại, thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn thật sự khiến người ưa thích của muội muội, cười gật đầu, hai tỷ muội dắt tay nhau đến chỗ Quý thị.
Người một nhà dùng xong bữa sáng, rồi xuất phát đi phủ Bình Dương hầu.
***************************
Chú thích
(1) Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết
(2) Ám đoàn hoa: hoa văn dạng tròn in/thêu chìm