Hôm sau, tỷ muội Khúc gia theo Quý thị đi chùa Khô Đàm, rước một pho tượng Phật về, thờ ở trong Phật đường nhỏ.
Sau khi Quý thị vào kinh, liền sai người giữ phòng cạnh phòng ngủ của mình sắp xếp thành một Phật đường nhỏ, tiện cho bà thờ Phật. Quả là sau khi rước Phật về, bên phòng Quý thị, lại bắt đầu tràn ngập mùi các loại nhang hương, tỷ đệ Khúc gia tuy đã quen, nhưng vẫn có chút dở khóc dở cười.
Cùng với việc Quý thị rước tượng Phật về, cuộc sống của người tam phòng Khúc gia ở kinh thành cũng dần tiến vào quỹ đạo.
Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, Khúc Loan bắt đầu đi học hằng ngày ở tộc học Lạc gia, Khúc Thấm cũng ngày nào cũng dẫn Từ Sơn đi mua sắm ngoài phố, làm điều tra thị trường, xem làm nghề gì trong kinh thành mới tốt, Khúc Liễm ngoài việc thêu thùa cùng trồng hoa chăm cỏ, cũng rất có hứng thú bàn bạc tìm cách kiếm tiền với Khúc Thấm.
Tiếc là tuy Khúc Liễm đã hai kiếp làm người, nhưng kiếp trước nàng vẫn là cô bé không ra xã hội, cũng không trải qua nhân sinh phong phú, cũng không bởi trọng sinh một lần thì tích lũy được kinh nghiệm hữu ích gì, vốn không giúp được gì. Khúc Thấm ngược lại, dạo bên ngoài mấy ngày, trong lòng đã có ý tưởng nhất định, thấy muội muội không giúp được gì, không đành lòng để con bé phải lo lắng việc phàm tục dính đầy hơi tiền này, bèn đuổi nó đi.
Khúc Liễm đau đầu, nàng cũng không nghĩ rằng thương nhân là thấp hèn gì đó, có thể kiếm được tiền là được rồi. Vì thế, lấy bạc riêng của mình ra, đem tiền riêng của mình đưa đến chỗ Khúc Thấm, để tỷ ấy làm vốn, coi như là góp một phần tâm ý của mình.
Bây giờ cho hết bạc riêng đi, nàng liền thành kẻ nghèo rồi ==!
Khúc Thấm sao lại coi trọng một hai ngàn lượng bạc này của muội muội? Vốn cũng không cần con bé bỏ ra, nhưng suy nghĩ lại, vẫn nhận, nói với muội muội:
- Tiền này của muội nhân tiện nhập cổ phần đi, đến lúc đó sẽ chia tiền lời cho muội, làm đồ cưới cho muội luôn.
Khúc Liễm lúng túng, sao lại nhắc đến đồ cưới của nàng chứ?
Thấy sắc mặt muội muội là lạ, Khúc Thấm nghĩ nàng còn nhỏ tuổi nên không hiểu, vừa sai Hồng Nhị thu bạc vừa nói:
- Kiếp nữ nhân chúng ta, không được tự do có nhiều lựa chọn như nam nhân, ngay cả khi có nhiều cơ hội, thì cũng có bao nhiêu phép tắc thế gian trói buộc nữ tử. Nữ nhân muốn sống tốt, sống thẳng lưng, trừ gia thế là yếu tố bên ngoài, tiến tài cũng là yếu tố bên trong không thể thiếu, đặc biệt là đồ cưới lại càng quan trọng hơn.
Rồi lại giảng giải tầm quan trọng của đồ cưới linh tinh cho nàng, nói đến Khúc Liễm xấu hổ, đành phải ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Tuy Khúc Thấm tính toán kiếm thêm tiền cho gia đình, nhưng cũng không tự mình ra mặt gây chú ý, từ xưa sĩ nông công thương, thương vẫn được người đời cho là hèn kém nhất, là tiểu thư khuê các thế gia, Khúc Thấm sẽ không tự tạo nhược điểm, mà dưới tay cô có quản sự, có thể giao cả cho Từ Sơn quản lý.
Khúc Thấm giao cho Từ Sơn một khoản tiền, ngoài việc để Từ Sơn làm vốn buôn bán bên ngoài, cũng để Từ Sơn mua một vài điền trang cửa hàng gì đó ở kinh thành, số lượng cũng không nhiều, vì nhiều quá cũng không mua nổi, mà đất kinh thành có hạn, điền trang tốt đều đã có chủ, dù bán ra cũng không được lợi, thậm chí có tiền cũng không mua được, cửa hàng trên những con đường tốt ở kinh thành cũng khó mà mua được.
Nhưng điều này không quan trọng, Khúc Thấm chỉ cần nói một tiếng với Lạc lão phu nhân là được, Lạc lão phu nhân muốn thêm chút đồ cưới cho Khúc Thấm, đương nhiên không phản đối, thậm chí còn cho quản sự ra mặt, nói tốt giùm Từ Sơn với người ta.
Quả nhiên, không quá vài ngày sau, mọi chuyện đã được thực hiện thỏa đáng.
Khi Từ Sơn cầm khế đất đến, Khúc Thấm rất hài lòng, xem qua, thì bảo Hồng Nhị cất đi, lại hỏi Từ Sơn chuyện buôn bán, đến khi hỏi xong từng việc một, cuối cùng mới nhắc đến phụ tá Diệp Trường Thanh của phụ thân, hỏi bao lâu thì ông ta vào kinh.
Từ Sơn hơi áy náy nói:
- Tiểu thư, e một thời gian nữa Diệp tiên sinh mới vào kinh được. Diệp tiên sinh cảm kích sự trọng dụng của lão gia năm xưa, đã đồng ý vào kinh, chỉ là ông ta còn phải xử lý chuyện trong nhà, chừng xử lý xong rồi mới vào kinh.
- Thế thì bao lâu?
Khúc Thấm hơi nóng lòng.
- Thuộc hạ không biết, e là không ít hơn một tháng đâu.
Sau khi Khúc Thấm nghe xong, đành phải nén sự nóng vội của mình lại. Năm xưa Diệp Trường Thanh có thể được phụ thân tin tưởng, là người có bản lĩnh, nếu ông ta không cảm kích ơn tri ngộ của phụ thân năm xưa, vốn sẽ không vào kinh. Đợi ông ta vào kinh lần này, để ông ta theo cạnh đệ đệ, sau này cũng tiện chỉ dạy cách đối nhân xử thế cho đệ đệ.
Đến tháng năm, thời tiết kinh thành bắt đầu dần nóng lên.
Hai tỷ muội Khúc Thấm cũng thu dọn hành lý, đến Lạc phủ ở.
Hai tỷ muội có viện riêng của mình ở Lạc phủ, đấy là Lạc lão phu nhân đặc biệt sắp xếp cho cháu ngoại mình yêu thương, Khúc Liễm chẳng qua là hưởng nhờ phúc của tỷ tỷ, là người ở ké mà thôi.
Sau khi hai tỷ muội đến phủ Bình Dương hầu, nhanh chóng đến thỉnh an Lạc lão phu nhân, lại thấy Lạc đai phu nhân và Lạc tứ phu nhân đang ở đó.
Lạc tứ phu nhân vừa thấy hai tỷ muội, thì che miệng cười nói:
- Có hai cháu ngoại xinh đẹp này ở cùng, lão phu nhân thật có phúc, cũng không biết con có thể hưởng nhờ phúc của lão phu nhân không, lão phu nhân phải thương con nhiều vào mới được.
Lạc lão phu nhân được nàng ta dỗ đến tươi cười đầy mặt, chỉ vào bà nói:
- Con mà mở miệng, nói thế nào cũng nói được, con có ngày nào mà không đến chỗ ta chứ? Trà ngon cũng bị con uống ké không ít rồi.
- Không còn cách nào, nếu một ngày con không gặp lão phu nhân, trong lòng hoang mang, đành phải ngày nào cũng đến ăn ké uống ké vậy.
Lạc lão phu nhân được bà ta nịnh đến càng vui vẻ, Khúc Thấm và Khúc Liễm ngồi cạnh nhã nhặn cười cười, chỉ có Lạc đại phu nhân hơi gượng cười, thỉnh thoảng lại đảo mắt quanh tỷ muội Khúc gia, làm trong lòng Khúc Liễm sợ hãi, không biết vị đại cữu mẫu này có ý gì.
Nói đùa một lúc, Lạc lão phu nhân nói với tỷ muội Khúc gia:
- Cũng không còn sớm nữa, Thấm nhi và Liễm nhi về nghỉ một lúc đi, đến tối nhớ sang đây dùng bữa.
Khúc Thấm và Khúc Liễm vội đứng dậy, thưa vâng, rồi lui xuống.
Bảo hai tỷ muội Khúc gia đi rồi, Lạc lão phu nhân nói với Lạc đại phu nhân:
- Bên đại gia có ý gì, gần đây có tin tốt nào không?
Lạc đại phu nhân biết hôm nay lão phu nhân sẽ hỏi, không khỏi buồn phiền trong lòng.
Kỳ thật với thế lực của phủ Bình Dương hầu, làm mai cho một biểu cô nương đương nhiên rất dễ dàng, có rất nhiều lựa chọn. Nhưng vị biểu cô nương này không thể so sánh với những người khác, là đầu quả tim của lão phu nhân, thế nên khó tuyển người cho con bé này, nếu chọn người có gia thế tương đương với Khúc Thấm, e là lão phu nhân không hài lòng, nếu tuyển cho Khúc Thấm người có gia thế quá tốt, thân phận Khúc Thấm lại không đủ, người ta vốn không để vào mắt, thật là rất khó xử.
Điều này khiến Lạc đại phu nhân không nhịn được cơn tức, rõ ràng là Khúc Thấm mất cha mất mẹ, tuy là danh môn vọng tộc, dòng dõi thư hương ở phủ Thường châu, nhưng thân phận này cũng không cao, lão phu nhân lại nhất định muốn ở kinh thành, ánh mắt lại cao, không phải vương tôn quý tộc là không được, họ biết tìm đâu đối tượng đồng ý cưới Khúc Thấm? Hôn nhân là việc tốt giữa hai họ, mình thích người ta, người ta cũng không nhất định sẽ chịu mình, dù phủ Bình Dương hầu có thế lực đến đâu, cũng không thể vì vậy mà đắc tội người ta được đúng không?
Mấy ngày nay, bà và đại gia đều tìm hiểu những công tử có độ tuổi thích hợp một phen, tìm được rất nhiều người xứng đôi với Khúc Thấm, trong số đó cũng có không ít nhà huân quý, nhưng lão phu nhân đều không vừa ý, ngại cái này sợ cái kia, khiến họ từ vô cùng hăng hái đến mệt mỏi, rốt cuộc nhận ra, lão phu nhân chọn hôn phu cho Khúc Thấm theo tiêu chuẩn của đích nữ Hầu phủ.
Nghĩ vậy, Lạc lão phu nhân có hơi chủ quan, dù là khi Khúc tam gia còn tại thế, cũng chỉ là một tri phủ địa phương, Khúc Thấm chỉ là con gái tri phủ, sao có thể làm hoàng tử phi? Quý tộc có vòng giao tế của riêng nó, ít quan lại nào chọn vợ ngoài vòng lẩn quẩn ấy, lại càng không chọn thê tử không cha không mẹ chẳng giúp ích được gì.
Chỉ là, nếu lão phu nhân lên tiếng, họ cũng không cách nào từ chối, đành phải tiếp tục thử xem.
- Nương, lão gia thương Thấm nhi nhất, đương nhiên là cũng nguyện lòng tìm một vị hôn phu vừa ý cho Thấm nhi, vẫn còn đang tìm đấy.
Lạc đại phu nhân nói ngắn gọn.
Lạc lão phu nhân nhíu mày, hơi không hài lòng với đáp án này.
Bấy giờ, Lạc tứ phu nhân đảo mắt, cười nói:
- Nương, mấy ngày nữa là sinh nhật người, chẳng bằng đến khi ấy làm lớn một phen, mời thân quyến bằng hữu của Lạc gia đến cho đông vui, người lại dẫn Thấm nhi theo cạnh, để nhiều người trông thấy con bé, không chừng mấy vị phu nhân thấy khí độ của Thấm nhi như thế, trong lòng sẽ thích thì sao? Không phải con nói chứ, Thấm nhi kế thừa dung mạo xinh đẹp của mẫu thân con bé, lại lớn lên cạnh người, là cô nương tốt như vậy, e đến khi ấy người phải hoa mắt.
Sự nịnh hót này khiến mặt mày lão phu nhân hớn hở, sự không vui lúc nãy mau chóng tan biến, vỗ tay Lạc tứ phu nhân nói:
- Theo con nói vậy. Thôi, ta vốn không muốn năm nay quá mức phô trương, mời một ít thân hữu đến ăn bữa cơm là được, giờ xem ra nên làm lớn, chỉ mong mấy tỷ muội già của ta đừng cười ta đã già lại còn thích khoe khoang...
- Sao lại thế? Nương đây là có phúc, là chúng con cháu hiếu thảo với người...
Lạc đại phu nhân ngồi cạnh, thấy đệ muội dỗ lão phu nhân mặt mày hớn hở, trong lòng hơi khinh thường.
Bà còn không biết Hồng thị này có ý gì ư? Chẳng qua là mơ ước của cải trong tay lão phu nhân thôi, đến khi lão nhân gia trăm tuổi, sẽ phải ở riêng, đến khi ấy đại phòng họ kế thừa Hầu phủ, tứ phòng sẽ biến thành bàng chi, số tài sản kế thừa từ quỹ chung cũng không nhiều, đều theo lệ thường mà chia, nên bèn nịnh hót lão phu nhân, muốn chiếm chút lợi ích từ lão phu nhân.
Lão phu nhân cả đời quản gia, nói trong tay không có của cải là không thể nào, tùy tiện lấy ra một chút, cũng sẽ khiến người khác lóa mắt.
Đến tối, sau khi Lạc đại gia trở về, Lạc đại phu nhân nói chuyện đãi lớn sinh nhật lão phu nhân năm nay với ông ta.
- Vốn không phải là nói sẽ làm nhỏ thôi sao?
Lạc đại gia hơi kinh ngạc.
Lạc đại phu nhân vừa hầu hạ ông thay quần áo vừa bĩu môi nói:
- Còn không phải là nhờ tứ đệ muội ư, nhân cơ hội trước mặt lão phu nhân mà nói chuyện làm lớn sinh nhất, đến khi ấy tiện tìm đối tượng cho Thấm nhi, cũng không nhìn lại thân phận Thấm nhi, chẳng phải là đích nữ Hầu phủ chúng ta, chỉ có người ta chọn con bé, sao có thể để nó chọn ai được?
Lạc đại gia nghe xong không được vui nói:
- Thấm nhi là con gái của muội muội, con bé từ nhỏ đã không còn cha mẹ, chúng ta làm trưởng bối nên tận tâm hơn, cũng khiến lão phu nhân an tâm. Được rồi, nếu lão phu nhân đã lên tiếng, thì nghe lời người đi.
Lạc đại phu nhân biết ông sẽ nói thế, tuy rằng oán giận vì bị trách, nhưng không dám tranh luận cãi lời, đành phải nói nhượng theo vài câu.
Hai tỷ muội Khúc Thấm cũng không biết tính toán của Lạc lão phu nhân, dù đoán được, các nàng cũng không làm được gì.
Các nàng đang chiêu đãi bọn tỷ muội Lạc gia đến thăm.
Biết các nàng được lão phu nhân đón đến ở Lạc gia, mấy tỷ muội Lạc gia chưa lấy chồng đều sang đây, mọi người cùng nhau uống trà tán gẫu, rất náo nhiệt.
Lạc Anh cười hì hì nói với Khúc Liễm:
- Tốt qua, ngày mai bắt đầu đi, ngươi đi cùng ta đến Trúc Tuyên trai đọc sách, đi nha,
Vẻ mặt Khúc Liễm đau khổ gật đầu, quả nhiên là nàng biết mà, đến Lạc phủ không được tự do nhàn hạ như ở nhà mình, có thể sắp xếp thời gian theo ý mình.
- Vui quá, chúng ta đều được đi chung rồi.
Lạc Anh chọt nhẹ vào mặt nàng, sau đó nhỏ giọng nói với nàng:
- Đúng rồi, ta nói cho ngươi biết nha, phụ thân và nương ta gần đây đều bận tìm đối tượng cho Thấm biểu tỷ, nhưng dường như tổ mẫu chẳng vừa lòng ai, nên hiện giờ ta cũng không biết ai là tỷ phu tương lai của Thấm biểu tỷ.
Ánh mắt Khúc Liễm hơi thay đổi, nhanh chóng hiểu là đương nhiên do ánh mắt lão phu nhân cao, muốn chọn cho cháu gái mình yêu thương người tốt nhất, nên mới không quyết định. Tuy nói vậy thật rất tổn hại tới uy nghiêm của mình, nhưng Khúc Thấm cũng biết hoàn cảnh nhà họ, e là môn đăng hộ đối thì lão phu nhân không vừa mắt, mà chỗ có thể lọt vào mắt, thì người ta lại không thèm nhìn đến họ.
Tưởng tượng đến chuyện như vậy, không nhịn được hơi bực mình,.
Khúc Liễm cũng biết tuy tỷ tỷ nhà mình ngàn tốt vạn tốt, nhưng khó mà chống lại thời đại lấy phụ thân làm chủ này, đúng lúc là phụ thân họ lại mất sớm.
Thế nhưng nàng vẫn dặn dò Lạc Anh, nếu có tình huống gì mới thì tiếp tục báo với nàng.
Lạc Anh vỗ ngực cam đoan, nàng ta là cháu gái nhỏ đích tôn, lại là thai long phượng, rất được cha mẹ yêu thương, dễ tìm hiểu tin tức, không ai đề phòng nàng ta.
Đến khi nói xong việc này, Lạc Anh thừa dịp bọn tỷ muội đều vây quanh Khúc Thấm trò chuyện, nhân cơ hội kéo Khúc Liễm vào phòng nói chuyện, rồi sai nha hoàn bên người của nàng ta Thúy Bình lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn, cười nàng không ngừng, cười đến mức sắc mặt Khúc Liễm dần hóa đen.
Hộp gỗ đàn không có gì, nhưng nếu là do Lạc Anh lấy ra, Khúc Liễm liền phải vô cùng cảnh giác, bởi vì từ bé đến lớn đã rất nhiều lần xảy ra chuyện này, mỗi một lần mấy thứ này đều đại diện cho một ai đó đưa đến.
- Ê, không phải bình thường ngươi thích luyện chữ sao? Trong này là một bản dập của danh gia tiền triều, do thất ca ta đặc biệt đi tìm, để tặng ngươi này.
Khúc Liễm không mở ra, mà đẩy nó về phía nàng ta, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta không thể nhận được!
- Vì sao?
Lạc Anh trừng mắt, hơi tức giận.
- Cái này Thừa Phong vất vả nửa năm mới tìm được, vẫn đợi khi ngươi vào kinh, rồi tặng cho ngươi đấy.
Nàng ta cảm thấy một tấm lòng son của huynh trưởng ruột thịt của mình bị Khúc Liễm chà đạp, dù là tỷ muội tốt cũng sẽ trở mặt.
Khúc Liễm không biết nói sao, tiếp tục ra vẻ chính trực nghiêm trang nói:
- Chính bởi thế, ta mới không thể nhận được. Ngươi đừng quên, chúng ta đều đã lớn, không còn nhỏ nữa.
Rồi hạ giọng mềm mại, hơi buồn buồn nói:
- Ngươi cũng biết mà, nếu không có tỷ tỷ ta, ta vốn không có quan hệ huyết thống gì với các ngươi, ngoại tổ mẫu và mấy vị cậu mợ nể mặt tỷ tỷ mới tiếp nhận ta, đương nhiên ta không thể làm việc gì có lỗi với họ được, bằng không ta cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân... Ngươi hiểu chứ?
Câu cuối cùng “Ngươi hiểu chứ?” nói bằng giọng điệu đáng thương, một đôi mắt ngập nước chớp chớp, khiến Lạc Anh ngơ ngẩn, rõ là ban đầu bị nàng kiên quyết từ chối mà tức giận, nhưng vừa thấy dáng vẻ nhu nhược của nàng, nỗi tức giận kia như một quả bong bóng xì hơi, dễ dàng tiêu tan.