Thê Điều Lệnh

Chương 45: Chương 45: Chương 44






Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons



Khúc Liễm đứng đợi dưới cây hòe cổ thụ bên ngoài Gia Thiện đường một lát, vẫn không thấy mẫu thân và hai tỷ đệ ra, lòng lập tức lạnh đi hơn nửa, cuối cùng không còn cách nào, đành phải di di chân, bèn đi gọi một tiểu nha đầu hầu hạ trong Gia Thiện đường đến, dặn nàng ta nếu thấy mẫu thân nàng ra, thì đến báo cho bọn nàng một tiếng.

- Biểu tiểu thư yên tâm, cứ giao cho nô tỳ là được.

Tiểu nha đầu nhận bạc, cười hì hì cam đoan.

Khúc Liễm lo lắng không yên dẫn Bích Xuân đi.

Nàng không thể không lo, bởi lời Kỉ Lẫm nói lúc nãy, vô cùng có hàm ý.

Đại trưởng công chúa Thục Nghi là người thế nào, có việc gì cần đến lão nhân gia bà hạ cố đi bái phỏng Khúc gia? Lại liên tưởng đến việc trước đó đại trưởng công chúa Thục Nghi ưu ái mình quá mức trong Gia Thiện đường, Khúc Liễm có cảm giác đầu run lên.

Lại nhớ những chuyện xảy ra từ khi biết Kỉ Lẫm đến giờ, còn thêm thái độ của tỷ tỷ, nàng cảm thấy dường như mình đã đoán ra điều gì đó, nhưng lại không chắc chắn lắm.

Nàng nguyện rằng mình không biết gì còn hơn.

Thế nên, Khúc Liễm có tính đà điểu, quyết định trước hết phải đi khỏi chỗ này, tránh phải chạm mặt tam hoàng tử và Kỉ Lẫm ra.

- Tiểu thư...

Bích Xuân hơi bất an gọi, thấy vẻ u buồn trên gương mặt của Khúc Liễm đúng là khiến người khác đau lòng.

Tuy nói, bề ngoài tiểu thư nhà nàng ta bẩm sinh đã thế, mày liễu hơi cau, tạo cảm giác mảnh mai u sầu, cực kỳ khiến người khác đau lòng, khiến người khác không đành lòng nổi giận với nàng, hận không thể chiều theo nàng. Nhưng đó chỉ là mặt ngoài, phải xuyên qua bề mặt nhìn thấu nội tâm hung tàn mới được, tiểu thư nhà nàng ta không yếu đuối đến thế đâu.

Vậy nên, khi nàng bỗng buồn phiền như bây giờ, khiến Bích Xuân cảm thấy có chuyện không hay.

Rất nhanh, dự cảm này được ứng nghiệm.

Khúc Liễm cũng không quay về Phong Lâm viện tìm Lạc anh, mà tìm chỗ ngồi xuống, muốn chờ mẫu thân và tỷ tỷ đến tìm.

Thế nhưng nàng đợi thật lâu, cũng chẳng đợi được họ, mãi đến khi yến hội bắt đầu, Lạc anh nổi giận đùng đùng đến tìm nàng, đành phải thở dài, đicùng Lạc anh đến viện đãi tiệc.

Đến viện đãi tiệc, nhanh chóng thấy một nhóm quý nữ ăn mặc gọn gàng diễm lệ, bọn nàng đến nhập bọn, từng tiểu thư đều vô cùng đoan trang, tươi cười hết sức khéo léo, nhìn qua chính là tiểu thư hiền lành tốt bụng nhàn lương thục đức có giáo dục. Đương nhiên, cũng có một số người hoạt bát, vui vẻ nói chuyện ríu rít với người bên cạnh, sắc mặt vui vẻ, thể hiện ra một vẻ đáng yêu khác.

Khúc Liễm quan sát hết, nhanh chóng nhận rõ trong lòng.

Tuy hôm nay là ngày sinh Lạc lão phu nhân, nhưng cũng biến thành nơi để kết thân, chẳng qua là nhân dịp để các trưởng bối xem mắt mà thôi. Mà nhóm quý nữ đến đây hôm nay ắt đều đã được trưởng bối trong nhà dạy bảo, đây là lúc để nở mày nở mặt, tốt nhất là thể hiện cho thật tốt, khôngchừng trong số các phu nhân ở đây, sẽ có người là mẹ chồng tương lai của mình.

Lại thêm các nàng cũng biết, hôm nay còn có đại trưởng công chúa Thục Nghi đến, càng căng thẳng hơn.

Bây giờ so ra, mấy người hồn nhiên hoặc thoải mái, đều là các tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, hoặc các cô nương đã định thân, các nàng thật sự khôngquá khẩn trương, cũng không cần để ý lắm. Dù sao chỗ các tiểu cô nương ngồi cách chỗ trưởng bối khá xa, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy mình bị thất lễ gì đó.

Khúc Liễm nhìn quanh, xa xa thấy tỷ tỷ và mẫu thân ngồi cùng bàn với Lạc lão phu nhân, lập tức kinh hãi.

Nàng biết mẫu thân mình chỉ là vợ kế, hơn nữa tính cách cũng rất tiểu bạch hoa, tuy ngoài mặt Lạc lão phu nhân có khách sáo, nhưng dù sao vẫn không ưa, dù phải nâng Khúc Thấm lên, cũng sẽ không tự mình mời mẫu thân nàng ngồi chung bàn, chắc có thể chỉ cho người đón tiếp mẫu thân mà thôi, vốn sẽ không cần coi trọng trước mặt người khác như thế, vì không có lợi gì cho Khúc Thấm.

Vậy thì vì sao chứ?

Nàng hơi mê mang.

- A Liễm, đến ngồi đây này.

Lạc anh kéo Khúc Liễm ngồi xuống, xung quanh có mấy tiểu thư các nhà có quan hệ thông gia với Khúc gia.

- anh biểu muội, Liễm biểu muội.

Sau khi ngồi xuống, có người lập tức đến chào hỏi, hai người đồng thời nhìn sang, thì thấy một cô gái mặt tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, cũng khôngxem là xinh đẹp, nhưng khiến người khác cảm thấy đáng yêu. Nàng ta là Lưu Tinh, là đích tiểu thư phủ Thừa Ân bá, Lạc đại phu nhân là cô ruột của nàng ta, coi như là thanh mai trúc mã với Lạc anh, Lạc Thừa Phong, thường đến Lạc gia chơi.

Lưu Tinh là người hoạt bát, đến chỗ các nàng liền nói líu ríu không ngừng, thế nhưng đều nói chuyện có liên quan đến Lạc Thừa Phong, làm Lạc anhnghe mà thấy phiền.

- Sao ngươi cứ nói chuyện của thất ca ta hoài vậy? Có thể đừng nhắc đến huynh ấy nữa không? Phiền quá.

Lưu Tinh bĩu môi:

- Đâu phải muội không biết tỷ thích thất biểu ca, thế nhưng hôm nay ta đã tìm huynh ấy cả nửa ngày, cũng chưa gặp huynh ấy, cũng chẳng biết huynh ấy đi đâu. Hồi nãy ta nghe nói hình như là đại biểu ca gọi huynh ấy đi tiếp tam hoàng tử điện hạ, thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công. thật là, có cái gì mà phải tiếp chứ...

Lại chuyển sang giận dỗi, hiển nhiên là đầy một bụng lửa giận đối với chuyện hôm nay không gặp được Lạc Thừa Phong.

Lạc anh xoay người xem thường, không muốn để ý đến nàng ta nữa, quá hiểu cái đức hạnh này của nàng ta rồi, không quan tâm đến nàng ta là tốt nhất, ngẩng đầu nhìn quanh, lại thường nói chuyện đôi câu với Khúc Liễm, thì thầm tâm sự bí mật của tiểu cô nương.

- Đại trưởng công chúa Thục Nghi còn ở đây, chắc là Kỉ Huyên Hòa cũng chưa đi đâu nhỉ? A Liễm, ngươi cảm thấy có đúng không?

Khúc Liễm:

-...

- Đại trưởng công chúa Thục Nghi thoạt trông thật uy nghiêm, đôi khi lại rất sắc bén, còn nghiêm hơn đáng sợ hơn cả cha ta, ta hơi sợ bà, mỗi khi đứng trước mặt bà, bắp chân liền run lên, nói chuyện cũng không lưu loát, ngươi nói phải làm sao mới được đây?

Khúc Liễm:

-...

- A Tinh thật phiền, cả ta lẫn thất ca đều không thích nàng ta, sao nàng ta cứ thích quấn lấy thất ca ta thế nhỉ? A Liễm, ngươi nói thử đi chứ? cônương cũng không thể lộ liễu như thế.

Khúc Liễm:

-...

- Ôi, bọn Lâm tỷ tỷ thế mà ngồi chung cùng trò chuyện với Tịch Tư được,... Hừ, nhìn đức hạnh kia của họ kìa, thấy mà mắc ghét! A Liễm, ngươi thấy đúng không?

Khúc Liễm:

-...

thật vất vả đợi đến khi kết thúc yến hội, mọi người lại dời bước sang Phong Lâm viện nghe diễn.

Khúc Liễm mất hồn theo sát Lạc anh, ánh mắt vẫn trông về phía trước, phát hiện Lạc lão phu nhân đi song song với đại trưởng công chúa Thục Nghi, theo sau họ là một đám nữ quyến, trong đó có mẫu thân và tỷ tỷ nàng, khiến Khúc Liễm muốn bước lên tìm họ cũng không dám đường đột chen vào. Càng khiến nàng lo lắng là, vì cái lông gì mà giờ tỷ tỷ không phái ai đến tìm nàng chứ? rõ là lúc nãy tỷ tỷ còn cho người canh chừng mình chặt chẽ như phạm nhân mà, sao giờ lại phủi tay, mặc kệ rồi?

Có điều khác thường ắt có chuyện.

Mọi việc không bình thường khiến Khúc Liễm đề cao tinh thần, ngay cả trận đấu giữa Lạc anh và Tịch Tư bên cạnh cũng không thèm để ý, mãi đến khi nghe thấy có ai gọi mình, mới mơ màng quay lại, thấy sắc mặt Tịch Tư hơi tức giận, còn có bọn Lạc Lâm thầm vui sướng khi người gặp họa.

- Gì cơ?

Vốn Tịch Tư hơi tức giận, nghĩ là Khúc Liễm này chẳng thèm để ai vào mắt, chỉ là giờ nhìn gương mặt nàng vô tội nhìn mình, đôi mắt trong trẻo ngập nước kia phản chiếu hình ảnh của mình, thoạt trông yếu đuối lại ngây thơ, giận đến cỡ nào cũng không phát ra nổi, chỉ đành bất đắc dĩ nói:

- Thoạt nhìn Liễm biểu muội không khỏe lắm, sao vậy?

Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Khúc Liễm kinh nghiệm phong phú, nháy mắt đăng nhập trạng thái, ngại ngùng nói:

- không sao đâu, chỉ là vừa nãy có chuyện suy nghĩ, thật có lỗi quá, lần sau sẽ không phạm phải sai lầm thế này nữa, mong mọi người tha thứ nhé!

Tịch Tư chấp nhận lời nàng nói, không lại để ý đến nàng nữa, tiếp tục dùng ánh mắt chém giết với Lạc anh.

Tới Phong Lâm viện, liền thấy sân khấu kịch đã sớm được dựng xong trong sân, trước sân khấu kịch có một viện hai lầu tinh xảo, có thể ngồi đây xem diễn.

Đương nhiên, mấy người Lạc lão phu nhân lên lầu hai, còn lầu một là chỗ của các tiểu cô nương. Đương nhiên, cũng có một vài tiểu cô nương lên lầu hai, thường là theo hầu bên người trưởng bối. Thế nhưng làm vậy, so ra rất gò bó, không tự do như ở lầu một cùng các bạn đồng trang lứa.

- A Liễm, chúng ta cũng lên lầu đi.

Lạc anh bừng bừng hưng phấn nói.

Khúc Liễm vội kéo nàng ta lại:

- Nếu ngươi lên, phải ở cạnh ngoại tổ mẫu hầu hạ, ngươi không sợ đại trưởng công chúa Thục Nghi nữa à?

Quả nhiên Lạc anh do dự hẳn, chỉ là đến khi thấy Tịch Tư cũng lên, lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, đi lên theo.

Khúc Liễm rất bất đắc dĩ, đành phải bất chấp mà đi theo.

Đến lầu hai, liếc mắt có thể thấy Lạc lão phu nhân và đại trưởng công chúa Thục Nghi ngồi trên ghế chủ vị, chung quanh là nữ quyến các nhà, trênbàn bày đầy các loại trái cây trà bánh, buổi diễn còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người ngồi cùng nhau tán gẫu nói đùa, tiếng cười vang khắp nơi.

Tịch Tư theo một vài tiểu cô nương các phủ huân quý ngồi cạnh trưởng bối nhà mình, thoạt trông ngoan ngoãn đoan trang.

Khúc Liễm sang ngồi với tỷ muội Lạc gia, nàng nhìn tỷ tỷ và mẫu thân cạnh Lạc lão phu nhân, nhất thời hơi do dự, muốn đi qua, ngồi phía sau mẫu thân.

Thế mà chẳng cho nàng có thời gian đi sang, khi các nàng vừa vào, đại trưởng công chúa Thục Nghi đã thấy, rồi cười tủm tỉm vẫy tay với nàng:

- Liễm nhi, đến ngồi đây này.

Trong phút chốc, Khúc Liễm lại lần nữa trải nghiệm chuyện đã xảy ra lúc trước ở Gia Thiện đường, trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người.

Lạc anh và Tịch Tư có chút không thể tin được nhìn nàng, dường như không rõ người lợi hại như đại trưởng công chúa Thục Nghi, sao lại thích nàng đến vậy.

Khúc Liễm trong ánh mắt của mọi người, kiên trì bước lên.

Sau đó, có một vị phu nhân trẻ tuổi nói:

- Ai ôi, dung mạo đứa bé này thật xinh đẹp, hình như ta chưa từng gặp bao giờ, là của phủ công chúa à? Người cũng giấu kỹ quá rồi, đứa bé xinh đẹp như vậy, cũng nên để chúng con mở mang tầm mắt với chứ.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây.

Đại trưởng công chúa Thục Nghi kéo tay Khúc Liễm để con bé ngồi cạnh mình, vỗ vỗ vai gầy của nàng, cười với vị phu nhân kia:

- không phải là ta giấu đâu, mà là phủ Bình Dương hầu giấu đấy, thế nhưng vị tiểu cô nương này là vị hôn thê của Huyên Hòa, cũng coi như là người phủ ta.

Đại trưởng công chúa Thục Nghi vừa nói lời này ra, cả lầu yên ắng hẳn, chỉ có tiếng huyên náo từ lầu dưới truyền lên, càng khiến nơi này có vẻ thêm phần tĩnh lặng.

Khúc Liễm trực tiếp phát ngốc.

Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều rơi trên người Khúc Liễm, có nghi ngờ, có nhìn cho kỹ, có địch ý, không tin được, cũng có không thể tưởng tượng nổi.

Thế nhưng các vị phu nhân ở đây đều là người khôn ngoan, nhan chóng phản ứng lại được, lại là vị phu nhân trẻ tuổi kia mở lời:

- Vị hôn thê của Huyên Hòa ư? Con từng gặp đứa bé Huyên Hòa kia, vài ngày trước lúc ở phủ Hoài An quận vương, con còn gặp phu nhân Trấn quốc công, lại chưa từng nghe bà nói đến việc Huyên Hòa có vị hôn thê, là đính hôn từ bao giờ thế ạ?

Lời này vừa thốt ra, trong lòng các vị phu nhân ở lầu này khẽ động.

Vài ngày trước, phu nhân Trấn quốc công về nhà mẹ để là phủ Hoài An quận vương, có ý gì không cần nói cũng biết, e là phu nhân Trấn quốc công muốn chọn con dâu cho con trong số các cô nương nhà mẹ đẻ rồi. Giờ đại trưởng công chúa Thục Nghi chọn một tiểu cô nương không có gì ấn tượng trước mặt mọi người, còn nói đây là vị hôn thê của Kỉ Huyên Hòa, sao lại không khiến người khác thấy kỳ quái cho được chứ?

Lỗ tai các bà đều dựng cả lên, muốn nghe giải thích của đại trưởng công chúa Thục Nghi.

Mà mấy tiểu cô nương bị chuyện này chấn động đến quên cả phản ứng mà ngẩn ngơ, mãi đến khi nhìn lại thì đã thấy đại trưởng công chúa Thục Nghi kéo Khúc Liễm ngồi cạnh.

Đại trưởng công chúa Thục Nghi vỗ vai Khúc Liễm, dường như không phát hiện tiểu cô nương đang cứng đờ, mỉm cười nói:

- Nhắc đến việc này, ta cũng mới biết gần đây, đứa con không nên thân kia của ta khi Huyên Hòa còn nhỏ đã định hôn sự cho nó, nếu không phải vì tuổi Huyên Hòa đã lớn, sắp cưới vợ, ta còn không biết đâu. May là, Liễm nhi rất hợp tính ta, ta cũng rất hài lòng.

Tuy đại trưởng công chúa Thục Nghi chỉ nhẹ nhàng giải thích mấy câu, nhưng cái câu "rất hài lòng" cuối cùng kia thể hiện thái độ của bà, dù trước kia là Trấn quốc công hồ đồ mà định ra, nhưng lão nhân gia bà rất hài lòng, yêu thích tiểu cô nương này, đừng ai mong bắt nạt.

Thái độ của đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng chứng minh hôn sự này là thật.

Trong chốc lát, Khúc Liễm lại lần nữa nhận lễ rửa tội bằng ánh mắt, hơn nữa rất nhanh, chuyện thế tử Trấn quốc công Kỉ Lẫm đính hôn từ nhỏ nhanh chóng truyền khắp Lạc gia.

Tất cả mọi người mới biết việc này đều ngây ngẩn.

Thân phận thế tử Trấn quốc công, miễn là người kinh thành đều biết, tuy vì Trấn lão quốc công qua đời mà sau này phủ Trấn quốc công trở nên rất khiêm tốn, nhưng có Hoàng thượng, Thái hậu nhớ thường, thường sẽ ban thưởng thứ này thứ kia, sao có thể khiêm tốn mãi được?

không thể nghi ngờ là vì phủ Trấn quốc công còn có đại trưởng công chúa Thục Nghi, nên vẫn thánh sủng không suy, mà con cả của Trấn quốc công Kỉ Lẫm, từ khi sinh ra đã được phong thế tử, sau lại được Hoàng thượng ban chức quan ngũ phẩm, tuy nói là chức quan nhàn tản, nhưng chứng minh cho thái độ của Hoàng thượng, cũng không phải những con cháu các phủ vương công khác trong kinh thành này có thể sánh bằng.

Kỉ Lẫm như vậy, chắc chắn là con rể hiền trong lòng tất cả các phu nhân, đặc biệt khi tuổi hắn mỗi năm một lớn, Kỉ Lẫm xuất sắc đã rõ như ban ngày, mọi người cũng bắt đầu chú ý đến hôn sự của cậu ta. Tiếc là vì đại trưởng công chúa Thục Nghi quá mạnh mẽ, vô cùng yêu thương trưởng tôn này, ngay cả vợ chồng Trấn quốc công cũng không có cách nào can thiệp vào hôn sự của con trai.

Thế mà hôm nay, lại nghe nói thế tử Trấn quốc công đã đính hôn từ nhỏ, vị hôn thê cũng đã có, sao mà không sợ cơ chứ? Con rể hiền cứ vậy mà bay mất, khiến tất cả mọi người bắt đầu quan tâm vị hôn thê của Kỉ Lẫm rốt cuộc là thần thánh phương nào.

- Vị hôn thê ư?

Thế tử Trữ vương Chu Lang hôm nay cũng đến chúc thọ Lạc lão phu nhân vô cùng khiếp sợ:

- Sao ngươi có vị hôn thê mà ta lại không biết? Tiểu tử ngươi giấu đến là kỹ nhỉ!

Kỉ Lẫm không quan tâm đến hắn ta, mà uống trà với tam hoàng tử ngồi đối diện, và huynh đệ Lạc gia ngồi cạnh tiếp đãi.

không thấy ai tiếp lời, Chu Lang lại hỏi:

- Đúng rồi, vị hôn thê của ngươi là ai vậy?

Bấy giờ, tam hoàng tử mới lên tiếng:

- Lang đệ, vị hôn thê của hắn là cháu gái Đô Sát viện tả đô ngự sử Khúc đại nhân.

- Cháu gái Khúc đại nhân là?

Chu Lang một mực mù tịt, cháu gái Khúc đại nhân, nhưng là ai mới được chứ?

Thế nhưng mọi người ở đây sẽ không bàn luận một cô nương cao thấp mập ốm ra sao, đương nhiên sẽ không nói rõ là ai, tâm can Chu Lang ngứa ngáy, đuổi theo Kỉ Lẫm hỏi cho ra lẽ, chỉ là Kỉ Lẫm cứ cười mà không nói, mới không thèm nói cho hắn biết đâu.

Vị hôn thê của mình,sao phải kể với hắn chứ? Dù họ đã từng gặp gỡ, hắn cứ không nói ra đấy.

Tất cả mọi người ở đây đều thấy được tâm trạng Kỉ Lẫm rất tốt, dường như ngay cả ánh mặt trời cũng ấm áp hẳn lên, dĩ nhiên là hắn rất thích vị hôn thê của mình. Kỉ Lẫm như vậy, khiến công tử các phủ huân quý có mặt đều hiếm khi có hứng thú với thân phận vị hôn thê của hắn.

Bọn họ đều không ngờ Kỉ Lẫm có vị hôn thê đính hôn từ nhỏ, việc này thật sự rất bất ngờ, mà tam hoàng tử khẳng định, người đó chính là vị cônương vừa mới quen biết khi trước, thế không phải là quá dọa người hay sao.

Chỉ có Lạc Thừa Phong hồn bay phách lạc ngồi tại chỗ, cả người như mất hồn, làm Lạc Thừa Tự đang cẩn thận tiếp đãi mấy người tam hoàng tử tức đến mức muốn đạp cho nó một đạp. không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Bày ra cái vẻ như rơi xuống vực sâu vạn trượng thế là thế nào? Quả là nên đề nghị với phụ thân, đem đệ đệ không biết điều này ném đến thư viện Đan Sơn đọc sách mới được.

Bên nữ quyến có thái độ mạnh mẽ của đại trưởng công chúa Thục Nghi, bên nam có tam hoàng tử chính miệng khẳng định, thân phận hai người đều vô cùng tôn quý, có họ thừa nhận, vậy hôn sự này chắc chắn là thật, không có gì ngoài ý muốn nữa.

Kết quả như vậy, không riêng Kỉ Lẫm hài lòng, mà Khúc Thấm cũng hết sức tán thành.

Hai người đều cảm thấy, rốt cuộc cũng giải quyết xong một mối lo lớn.

Chỉ có Khúc Liễm ngồi ngẩn ra tại chỗ, làm tâm điểm ánh mắt của mọi người, mãi đến khi buổi diễn kết thúc, khách khứa đều đi hết.

Từ đó đến khi về, Khúc Liễm đều bị đại trưởng công chúa Thục Nghi giữ lại, khiến nàng đành âm thầm quan sát phản ứng của những người khác, thế nhưng trong lúc nàng liếc qua, phát hiện ánh mắt hết sức phức tạp của bọn tỷ muội Lạc gia và Tịch Tư nhìn sang, nếu không có đại trưởng công chúa Thục Nghi ở đây, chỉ e họ đã sớm xông lên trực tiếp thẩm vấn nàng.

Dù có lên tra khảo nàng đi nữa thì nàng cũng không biết gì mà!

Nàng có vị hôn phu từ nhỏ sao nàng lại không biết gì hết vậy chứ!?=口=! Có ai khổ hơn nàng nữa không?

Nàng vốn không biết thế nào mà mình và Kỉ Lẫm lại đính hôn từ nhỏ, nhưng dựa theo lời đại trưởng công chúa Thục Nghi, hôn sự này là phụ thân định ra cho nàng khi ông còn sống. Người chết là lớn nhất, nếu là phụ thân đã mất định ra, người ngoài nghi ngờ gì đó cũng không hay.

Chỉ là cuối cùng nàng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai ý!

Sao lại thế được cơ chứ? Dù lúc trước nàng đã từng đoán, nhưng cũng không ngờ lại là kết quả này, Sau đó, nàng lại nhớ lại biểu hiện của tỷ tỷ từ khi trọng sinh đến nay, chẳng trách tỷ ấy thấy Kỉ Lẫm tốt đến thế, muội phu mà, người một nhà, sao mà không hợp mắt cho được? Hơn nữa cái hôn sựnày vừa nhìn đã biết nàng trèo cao, bỏ qua chuyện hình như hắn bị tinh thần phân liệt, dù bề ngoài, phẩm chất hay gia thế của Kỉ Lẫm đều thuộc hàng đầu, trong mắt người đời, chính là một chàng rể hiền, ngược lại là nàng không xứng với Kỉ Lẫm mới phải.

Vậy nên, hôn sự tốt như thế rơi vào người nàng, sao mà tỷ tỷ lại không dụng tâm tính toán vì nàng được chứ? không tính toán gì mới là đứa ngốc đấy.



*********************​Chú thích:

Cây hòe: là một loài cây họ đậu, có nguồn gốc từ Đông Á, ở Việt Nam thường được dùng làm cảnh hoặc làm thuốc.

IMG

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.