Chuyển ngữ: Cacmons
Gương mặt tươi cười của Khúc Liễm cứng lại, trong lòng suýt chút gào lên: Lừa quỷ à! Nào có ai mà cư xử đến vậy được, thực sự giống như là hóa thành một người khác vậy, nàng thà mong rằng là phân thân của hắn còn hơn. Chỉ là khi nhìn thấy hắn híp mắt nhìn sang, trong mắt ẩn chứa không biết điều gì, khiến lòng nàng lại căng lên, tạm thời không dám hỏi gì thêm.
- Sao không nói gì nữa vậy?
hắn lại hỏi, vươn tay vuốt ve mái tóc dài ngang lưng của nàng.
Khúc Liễm nói thật lòng:
- Ta chẳng biết nói gì cả!
hắn bật cười, cười rất chi phóng khoáng, toàn thân đều thay đổi, không còn là thiếu niên trong trẻo ôn hòa kia nữa, mà là kẻ mang khí chất nguy hiểm không thể giải thích. hắn lại cúi đầu, hôn nhẹ lên mặt nàng, giọng nói ấm áp:
- Thực thẳng thắn nhỉ! Nhưng vậy là tốt, đừng có bày trò trước mặt ta.
Khúc Liễm không hé răng.
Trong phòng lập tức an tĩnh hẳn, chỉ có tiếng côn trùng kêu ở bên ngoài cửa vọng vào mà thôi.
- Ta đi trước đây, lần sau lại tìm nàng.
hắn đứng dậy, khi nàng ngẩng đầu lên, không hiểu sao trong mắt hắn ngập ý cười, khom người ôm nàng vào lòng, dán vào tai nàng mà nói:
- Lớn nhanh lên nào, đợi nàng cập kê, ta cưới nàng về làm thê tử rồi, đến chừng đó...
Đến chừng đó sẽ làm sao?
Khúc Liễm không hiểu sao lại thấy hoảng sợ, đôi mắt trong suốt ngập nước phản ánh chân thật tâm trạng của nàng, khiến hắn vừa thấy đã buồn cười, giọng nói trở nên tà ác hơn, kề sát thổi hơi vào tai nàng:
- Đương nhiên là - bắt nạt nàng cho đã rồi!
Gương mặt nàng đỏ bừng lên, hận không thể đá hắn một cước.
Đừng nghĩ rằng bề ngoài của nàng giống tiểu bạch hoa là dễ khi dễ nhé!
Thế nhưng bây giờ nàng không đủ can đảm đá hắn, nói sao cũng thấy rằng nếu đá hắn, nàng sẽ rất thảm.
Cuối cùng chỉ đành đờ đẫn mặc hắn ôm lại giường, rồi đắp chăn làm ổ cho nàng, cười rồi cúi đầu hôn lên mặt nàng, mới đứng dậy đi mất, khiến rèm cửa rung động.
Khúc Liễm xém cắn chăn.
Như vậy là quá quang minh chính đại rồi, khiến nàng sinh nỗi hoài nghi.
Quả nhiên, lát sau, nàng khàn giọng gọi một tiếng, khi thấy Cung Tâm vào, bấy giờ Khúc Liễm mới hiểu tất cả, tức giận đến mức mặt trắng bệch cả ra.
Trong lòng nàng có cảm giác giận dữ, nghĩ Kỉ Lẫm chính là một kẻ lừa đảo, lúc đầu cư xử nhã nhặn như thế, rồi sau đó lại bắt nạt nàng. Dù họ có là hôn thê, hôn phu của nhau đi chăng nữa, thì cũng chỉ mới định danh phận thôi, chưa thành thân mà, vậy mà hết ôm rồi hôn nàng như thế, quả thực chính là mộtkẻ mặt người dạ thú.
Cung Tâm thận trọng nhìn nàng, thấy ngực nàng phập phồng rất mạnh, thì trong lòng cũng không biết nói làm sao.
Chuyện vừa rồi, dù nàng ta không tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn nghe thấy âm thanh, cũng biết chắc chắn Khúc cô nương đã bị khi dễ. Nhưng bản thân nàng ta cũng chỉ là một thị nữ nho nhỏ, làm gì được đây? Đặc biệt là khi chủ tử trở mặt, tốt nhất là nghe lời người, nếu không nếu người phát điên lên, ngay cả đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng không cản được đâu.
Khúc Liễm thấy Cung Tâm cúi gằm mặt mà đứng, cơn giận chững lại, rồi bỗng nguôi dần.
Xưa nay nàng không phải kẻ thích gây khó dễ cho người khác, tất nhiên biết rõ Cung Tâm chỉ là mộtnha hoàn, có muốn ngăn cũng ngăn không được.
- Lúc nãy là thế tử vào à?
Khúc Liễm hỏi.
Cung Tâm đáp vâng, lại ngẩng đầu liếc nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, không nhìn ra vui giận, tạm thời không rõ nàng đang nghĩ gì.
- hắn... hắn dường như không giống bình thường.
Khúc Liễm thử nói.
Cung Tâm dường như hơi nghi ngờ nhìn nàng, như thể không hiểu nàng nói gì vậy.
Trong lòng Khúc Liễm cười lạnh, nói:
- Dù ta và thế tử quen biết không lâu, nhưng biết rõ nhân cách huynh ấy cao thượng, trước nay thủ lễ, vừa rồi...
Cung Tâm lại cúi đầu, nói không nhanh không chậm:
- Khúc tiểu thư nghĩ nhiều rồi!
Khúc Liễm thiếu chút nữa xì khói, ngầm hiểu Cung Tâm là nha hoàn của Kỉ Lẫm, nào có chuyện nói chủ tử của mình sai, e là trong đó có bí mật, chỉ là khó lòng hỏi được từ chỗ Cung Tâm.
Nàng cố làm bản thân bình tĩnh lại, không vội, dù sao rốt cuộc nàng cũng sẽ biết, bèn nhân dịp hỏi:
- Công chúa đã dậy chưa? Nếu dậy rồi, ta cũng nên sang thỉnh an người, cáo từ hồi phủ thôi!
- Xin tiểu thư đợi một chút, nô tỳ sai người đi hỏi xem sao.
Khúc Liễm thản nhiên đồng ý, giương mắt nhìn nàng ta đi.
Cung Tâm đi rồi, Khúc Liễm lại gọi:
- Bích Xuân.
một lúc sau, Bích Xuân hai mắt còn mơ màng buồn ngủ bước vào, Khúc Liễm thấy thế, còn gì không rõnữa đâu, càng thêm tức giận hơn.