Có thể bác tài quá mạnh khỏe nên Liêu Thanh Tùng
sợ ông ta phản công lại bất cứ lúc nào, vì thế anh ta thả bác tài và lập túc rút con dao ra, đồng thời kéo một cô gái đội mũ hồng lại.
Lưỡi dao sáng láng kề sát chiếc cổ mịn màng nõn nà khiến cô gái hét lên thất thanh.
“Câm miệng! Không được hét! Nếu hét nữa là tôi giết cô thật đấy!”, tay cầm
dao của Liêu Thanh Tùng run rẩy khua khoắng uy hiếp cô gái đội mũ hồng.
Chuyên gia đàm phán khuyên: “Hãy bình tĩnh, hãy bình tình! Đừng giết người, anh có yêu cầu gì thì chúng tôi sẽ đáp ứng”.
Tiêu Tiếu cầm Thẻ đọc suy nghĩ, không ngừng giải thích: “Anh ta bị oan,
chuyên gia đàm phán của các anh hãy mau nói họ biết rằng anh ta bị oan
đi, như thế thì tất cả đều có thể ổn thỏa. Anh tôi căn bản là không dám
giết người, cũng sẽ không giết hại cô gái đội mũ hồng xinh đẹp như thế
đâu. Trong lòng anh ta vẫn mong đợi một cuộc sống mà cả đời được ở bên
vợ con”.
“Cậu nghiêm túc một chút đi”, chuyên gia đàm phán rất không hài lòng với lời nói bừa bãi của anh chàng còn hơi sữa này.
Nhưng chuyên gia lại hét lên với Liêu Thanh Tùng: “Anh có điều kiện gì thì cứ nói ra”.
Quả nhiên, Liêu Thanh Tùng bắt đầu đưa ra điều kiện.
“Cho tôi một vé về quê, không cần vé hạng sang!”
Chuyên gia tỏ ra đã hiểu, nói anh ta tiếp tục ra điều kiện.
“Phục hồi công việc cho tôi, tôi muốn làm thầy giáo. Thầy giáo được biên chế
chính thức, như thế thì mới không phải chịu cảnh về già mà không có
người nuôi dưỡng, bị bệnh mà không có ai chăm sóc”, Liêu Thanh Tùng toàn thân run rẩy, hét lên.
Chuyên gia đàm phán hết sức ngạc nhiên bởi những yêu cầu thực sự đáng thương đó, liền nói: “Được”.
“Tôi còn muốn một căn phòng rộng tám mươi mét vuông. Phải sửa sang đàng
hoàng”, Liêu Thanh Tùng nói ra một thứ trong giấc mộng khác của mình.
Tuy giá cả không rẻ nhưng đương nhiên cũng không thành vấn đề. Mạnh Tử
đã nói “Cư giả hữu kỳ cư” (Người ở thì cần có nhà), đó mới là cuộc sống
bình thường.
“Tôi còn muốn có một cô gái, khoảng hai mươi hai đến hai mươi lăm tuổi, cao hơn một mét sáu mươi, học thạc sĩ trở lên”, ngay cả việc tìm bạn đời anh ta cũng dám yêu cầu.
“Tôi còn muốn…”,
lời hoang đường cuối cùng của Liêu Thanh Tùng còn chưa nói xong đi
“đoàng” một tiếng. Một viên cảnh sát anh dũng đứng cách đó một trăm mét, bắn một phát sung trúng đầu Liêu Thanh Tùng.
Anh ta đã chết, giống như một thân cây bỗng bị chặt đổ, ngay cả rễ cũng bị lật tung lên mặt đất nóng bỏng.
Tiêu Tiếu nhìn Thẻ đọc suy nghĩ bỗng trở thành một tấm trắng tinh, không
ngăn nổi sự kích động trong lòng, cậu ta điên cuồng xông về phía đoàn
người và bị cảnh sát bắt giữ.
“Anh ta quá thảm hại, anh ta bị
oan, anh ta bị một nữ sinh hãm hại đến nỗi mất việc và mất đi tất cả…
Thẻ đọc suy nghĩ đã viết như thế!”, Tiêu Tiếu không ngừng giải thích.
Không có ai tin cậu ta, người ở bệnh viện tâm thần đến rất nhanh và đưa Tiêu Tiếu đi.
“Hóa ra là tâm thần, chẳng trách toàn nói lời hoang đường, lại đi nói giúp
cho một tên cướp”, cảnh sát nhìn Tiêu Tiếu bằng ánh mắt phản cảm.
Bạch Tiêu hoang mang khi thấy Tiêu Tiếu bị dẫn đi, Thẻ đọc suy nghĩ của cô vẫn ở trên người cậu ta.
“Thẻ của tôi, trả lại cho tôi, trả lại Thẻ đọc suy nghĩ cho tôi!”, Bạch Tiêu ở phía sau hét lớn.
Tiêu Tiếu quay đầu lại, nhìn cô bằng con mắt khinh thường, nói: “Cô sẽ mãi
mãi không có được Thẻ đọc suy nghĩ nữa! Tôi đã giấu đi rồi. Mãi mãi cô
sẽ không tìm thấy. Tôi sẽ dùng Thẻ đọc suy nghĩ để làm những chuyện lớn
kinh thiên động địa”.
Bạch Tiêu trở nên u mê, cô hoàn toàn không
thể hiểu nổi suy nghĩ của một bệnh nhân tâm thần, Tiêu Tiếu giấu Thẻ đọc suy nghĩ làm gì chứ? Lần này cậu ta không cứu được tên cướp nên nhất
định là rất tức giận. Lần sau, cậu ta sẽ không dùng Thẻ đọc suy nghĩ để
đi cướp ngân hàng hay đánh cắp tin tức quân sự hoặc thậm chí là tiêu
diệt trái đất chứ?
Trước khi Thẻ đọc suy nghĩ xuất hiện, Bạch
Tiêu cảm thấy cuộc sống là điều gì đó rất xa xôi. Trên thế giới, mỗi
ngày đề diễn ra đầy đủ quá trình sinh lão bệnh tử của biết bao người
bình thường, cũng có sự thương vong với quy mô lớn do chiến tranh và tai nạn gây ra. Lúc đầu, Bạch Tiêu không cảm thấy những điều to lớn ấy có
liên quan đến mình, nhưng bây giờ cô phát hiện, tất cả những chuyện cô
chứng kiến đều là một vài câu chuyện nhỏ gợi mở ra.
Sự phát sinh
của những sự việc nhỏ nhoi tưởng chừng như không hề quan trọng ấy chính
là những chiếc đèn xanh đèn đỏ mà số phận đã vì sự sinh tồn của chúng ta mà đặt chúng ở ngã tư đường, cũng là mật mã số phận mà thế giới thần bí đã vì sự thay đổi của chúng ta mà thiết lập nên.
Tất cả đều do những sự tình cờ tạo nên.
Bạch Tiêu không thể để Thẻ đọc suy nghĩ ở chỗ Tiêu Tiếu được, nhân cách của
con người này không hoàn thiện lại là bệnh nhân tâm thần liều mạng, rất
nguy hiểm.
Bạch Tiêu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy trên thế giới này chỉ có Ngũ Hạnh Nguyệt là có thể thuyết phục được Tiêu Tiếu.
Cô gọi điện cho Ngũ Hạnh Nguyệt, nói cô mau chóng đến để cứu thế giới.
Hai mươi phút sau, Ngũ Hạnh Nguyệt đã đến.
Ngũ Hạnh Nguyệt có mái tóc dài giống như một thiên sứ đứng trước mặt Bạch Tiêu.
Toàn thân cô ta toát lên dáng vẻ như vừa bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình.
Bạch Tiêu không kìm nổi nữa, cô nói rõ chân tướng với Hạnh Nguyệt.
Cuộc sống vốn rất tàn nhẫn. Chúng ta sớm muộn gì rồi cũng trưởng thành, phải đối mặt với thế giới tàn nhẫn đó. Không ai có thể cứu chúng ta, không
ai có thể mãi mãi tạo cho chúng ta những mộng tưởng đẹp, trừ phi chính
chúng ta làm tiêu tan những ảo tưởng của mình.
Bạch Tiêu nói với
Ngũ Hạnh Nguyệt: “Tối đó Tiêu Tiếu đã nhìn thấy cậu bị bọn du côn cưỡng
ép, nhưng vì nhát gan và nhu nhược nên cậu ta đã bỏ chạy. Cậu ta vì
không cứu cậu nên đã bị sa sút tinh thần. Cậu ta không thể tha thứ cho
bản thân nên luôn sống trong sự hổ thẹn và tự trách lương tâm, tinh thần của cậu ta thất thường nên đã được đưa vào bệnh viện tâm thần”.
Ngũ Hạnh Nguyệt nghe rõ từng câu từng chữ, cô im lặng nhìn Bạch Tiêu, nước mắt lã chã rơi.
Bạch Tiêu không biết phải an ủi ra sao.
Cô đưa tay ra, lau nước mắt còn vương trên má của Ngũ Hạnh Nguyệt.
Da cô ấy rất lạnh.
Ngũ Hạnh Nguyệt lắc đầu, nói: “Tiêu Tiếu đã hiểu lầm rồi. Anh ấy không biết chân tướng sự việc. Không phải tớ bị côn đồ cưỡng ép mà chỉ bị bắt cóc
thôi, chúng đòi cha tớ ba nghìn tệ. Cha đã vì sự an toàn của tớ và muốn
sự việc như thế không tái diễn nữa nên mới cho tớ đi du học. Nhưng ở
nước ngoài tớ rất cô đơn. Tớ trở nên rất mập, ăn kiểu gì cũng vẫn mập.
Để có được thân hình nhỏ nhắn như trước, tớ đã không ăn gì, đến nỗi suýt nữa thì chết đói. Ở bên đó tớ không có bạn, tớ nhớ gia đình, nhớ Tiêu
Tiếu, nhớ buổi hẹn dang dở của chúng tớ. Tớ muốn tìm đến anh ấy và bắt
đầu một tình yêu. Tối đó tớ đã thất hẹn rồi sau đó không còn gặp lại anh ấy nữa. Tớ luôn muốn tìm anh ấy, nói cho anh ấy biết tối đó không phải
tớ cố ý thất hẹn. Thời gian đó tớ rất thích anh ấy, tớ không biết những
bạn cùng lớp tại sao lại hư cấu sự việc đáng sợ và chướng tai đến thế.
Tiêu Tiếu hoàn toàn không có gì phải hổ thẹn và giày vò bản thân đến mức phát bệnh như thế. Tớ rất thương anh ấy”.
Bạch Tiêu kinh ngạc nhìn Ngũ Hạnh Nguyệt, nói: “Cậu có thể tha thứ cho cậu ấy không? Cậu không hận cậu ấy sao?”.
“Vì sao tớ lại hận anh ấy chứ? Nhát gan là điểm yếu trong tính cách mà suốt đời chúng ta không chiến thắng nổi. Anh ấy không cố ý, huống hồ anh ấy
đã vì giây phút nhát gan mà phải trả một cái giá đắt như thế.”
Bạch tiêu có chút cảm động, những suy nghĩ hẹp hòi như bị đẩy ra khỏi bộ não.
Khoan dung, chỉ có khoan dung mới có thể khiến chúng ta được giải thoát từ trong đau khổ và thù hận.
Hóa ra, Ngũ Hạnh Nguyệt thật sự có được sự thiên vị của số phận, cô ấy là
một người hoàn hảo. Đối với cô gái như thế, bị bắt cóc rồi được trả về
khi tốn mất ba nghìn tệ còn có kết cục tốt đẹp hơn rất nhiều so với bị
cưỡng ép.
Bạch Tiêu kéo tay Ngũ Hạnh Nguyệt, an ủi: “Không sao
đâu. Bây giớ cậu có thể giải thích và nói rằng cậu yêu cậu ấy, cậu không bị bọn côn đồ cưỡng ép. Đồng thời, tớ cũng có một yêu cầu, cậu có thể
đáp ứng tớ không?”.
Ngũ Hạnh Nguyệt nói: “Đương nhiên rồi, cậu đã giúp tớ tìm thấy Tiêu Tiếu, cậu giống như một nàng tiên có phép màu”.
Bạch Tiêu nói: “Cậu hứa là sẽ cho tớ căn phòng và nhiều thứ nữa nhưng tớ đều không cần, tớ muốn lấy lại Thẻ đọc suy nghĩ. Cậu giúp tớ lấy lại nó từ
chỗ của Tiêu Tiếu nhé!”.
Ngũ Hạnh Nguyệt gật đầu.
Họ cùng xuất hiện trước mặt Tiêu Tiếu.
Tất cả chân tướng đều được nói rõ ràng, sự hổ thẹn và những ám ảnh tinh
thần của Tiêu Tiếu trong suốt một năm ròng rã, vào giây phút này, cuối
cùng cũng có lý do để cậu ta tha thứ cho bản thân.
Tiêu Tiếu và Ngũ Hạnh Nguyệt ôm chầm lấy nhau, họ cùng khóc vì sự hiểu lầm hoang đường của tuổi trẻ.
Những hoang đường của đời người chính là ở đó.
Tiêu Tiếu trả lại hai tấm Thẻ đọc suy nghĩ còn lại.
Cậu nắm tay Ngũ Hạnh Nguyệt, làm thủ tục ra viện và rời khỏi bệnh viện tâm thần. Đây là một kỳ tích của tình yêu.
Chỉ cần nhận được sự tha thứ của những người mình yêu thương thì tất cả những đau khổ trong lòng chúng ta đều sẽ tiêu tan hết.
Ngày hôm sau có một tin tức được lan truyền khắp nơi: Ngũ Hạnh Nguyệt đã bỏ
trốn cùng Tiêu Tiếu. Con gái của một nhà bất động sản đã bỏ trốn cùng
anh chàng bị bệnh tâm thần, đây đích thị là một vở kịch.
Không ai biết rằng họ đã bỏ trốn đi đâu. Còn về việc bỏ trốn như thế có đúng hay không, có đem đến cho họ hạnh phúc hay không thì phải rất lâu, rất lâu
sau nữa chúng ta mới biết được.
Đây là bí mật chỉ mình Bạch Tiêu
biết, là cô đã đưa ra ý kiến để hai người bỏ trốn. Tình yêu của họ, chắc chắn rằng vừa không được gia đình chúc phúc vừa không có được sự thấu
hiểu của thế giới. Họ thà yêu nhau trong sự lên án của thế tục còn hơn
là rời khỏi thế giới không khoan dung đối với con người này.
Ngũ Hạnh Nguyệt trên đường bỏ trốn đã gửi cho Bạch Tiêu một tin nhắn, nói cho cô biết mình đang ở đâu.
Cha của Ngũ Hạnh Nguyệt cũng từng tìm Bạch Tiêu để nghe ngóng tình hình, còn nói sẽ trả giá bằng một căn nhà mười phòng.
Nhưng Bạch Tiêu quyết định sẽ mãi mãi không nói ra. Bởi trên thế giới này, đa phần người ta sẽ không tha thứ cho những người điên cuồng vì tình yêu
như thế.
Tha thứ là điều mà chúng ta nên học nhất. Đó là cách thức duy nhất để chúng ta chuộc lại lỗi lầm.
Tha thứ cho những điều không tốt đẹp của thế giới, tha thứ cho người khác
vì những tổn thương họ gây ra cho mình, tha thứ cho những tính xấu, như
thế mới khiến cho tâm hồn lúc nào cũng được thoải mái.