The Famous Heroine

Chương 3: Chương 3




Nữ bá tước Bridgwater đã sẵn sàng tuyên bố rằng bà rất hài lòng. Không hề có câu hỏi nào về sự hài lòng của bà về Elizabeth và Jane, dĩ nhiên. Elizabeth đã tiến vào gần như ngay lập tức tới vòng quay của hôn nhân và ở nguyên đó. Jane đã một lần nữa được tìm tới bởi những người hâm mộ của năm ngoái và được giới thiệu thêm với một vài người bạn của anh cô. Nhưng dù vậy, Jane, thậm chí ngoài vẻ xinh đẹp, thanh nhã và ngọt ngào của mình, nàng còn là con gái của một công tước.

Không, đó là về Cora rằng vẻ duyên dáng mà nàng đã thể hiện rất đáng hài lòng. Ngoài những thực tế đáng tiếc rằng nàng đã trượt chân trước mặt quý ngài lộng lẫy màu ngọc lam Lord Francis Kneller, và một lượng lớn tóc nàng đã rơi xuống vai trong suốt ba điệu nhảy, trong đó là một điệu nhảy đồng quê mạnh mẽ, và nàng đã giẫm lên đuôi váy của minh kéo nó rách toạc phía trên đường xếp của những mũi khâu - đó chỉ là một sự cố nho nhỏ của những điều mà nàng đã làm trong ánh sáng, nàng đã cư xử khá phù hợp. Và bao gồm cả buổi khiêu vũ vào bữa ăn tối, nàng đã có một đối tác, ngoại trừ điệu waltz nàng không được phép nhảy vì người bảo trợ của Almack không cho phép, rõ ràng đã không cho nàng cả thời gian để gật đầu chấp thuận. Đó là tất cả một lô những chuyện vô lý, cho đến lúc Cora được để mắt đến, nhưng sự duyên dáng của nàng trông có vẻ uể oải một cách đáng báo động và sự tự chủ dường như rất mỏng manh khi nàng đề cập đến sự việc.

Có vẻ như Cora đã thực hiện rất tốt.

Nàng đã không thật sự tự tin vào bản thân. Những tiểu thư, người đã nói với nàng - đó chỉ là vài cá nhân - những người bạn duyên dáng của nàng hoặc một trong những cô gái. Quý ông, người mà đã nhảy với nàng ban nãy thật phong nhã, Lord Francis Kneller. Tất cả bọn họ, nàng nghi ngờ, có một bàn tay vặn xoắn đằng lưng - dĩ nhiên chỉ theo nghĩa bóng - nó có vẻ như một sự khuyến khích bắt buộc với nàng.

Và một số lại quá tự tin, nàng thừa nhận, đó là do câu chuyện phi thường của nàng đã lan truyền. Nàng là một nữ anh hùng tuyệt vời, dường như là vậy. Nàng đã cứu sống con trai của Lord George Munro, là con thứ hai của dòng họ Bridgwater - trong sự rủi ro đáng kể của đời nàng. Đặc ân của ngài bị ngập sâu trong mối nợ với nàng. Tất cả mọi chuyện đều được đề cập đến. Tất cả mọi người nhìn nàng gần như là một người đặc biệt - chỉ như nếu nàng thật sự là một người đặc biệt.

Đó chưa thật sự là một điều gây lúng túng. Đặc biệt là khi nàng nhớ lại mình đã ngu ngốc thế nào khi nàng lao xuống sông, cách mà nàng đã thực hiện. Nàng thật sự không phải là một nữ anh hùng - chỉ như là không có đầu óc. Như Edgar đã chỉ ra sau đó trong lúc nàng đang cực kỳ đau đớn với tình trạng tồi tệ của chiếc mũ bonnet của mình. Anh ta đã đưa nàng đi và mua cho nàng một chiếc mũ mới trước khi nữ bá tước bước đến và mang nàng đi để tìm cho nàng một người chồng trong hàng ngũ của tầng lớp quý tộc như là một phần thưởng cho sự anh hùng của nàng.

Đó là một buổi tối thành công. Người bảo trợ đã cho Cora biết và thậm chí nàng còn cảm thấy điều đó. Nhưng rắc rối là một phần của nàng mà nàng cảm thấy một cách rõ ràng ở ngón chân mình. Nàng không dám cởi dép để ngọ nguậy ngón chân hoặc để đánh giá thiệt hại. Nàng không cần phải có mắt đánh giá. Nàng sẽ rất ngạc nhiên nếu nó không phải là những vết phồng rộp trên từng ngón chân. Nàng có thể cảm thấy những ngón chân phồng rộp của mình và thầm nghĩ chúng không có ở đó. Thật khó khăn để ngồi ăn tối, cười và trò chuyện với người đồng hành, Ngài Pandry, và những người khác cùng bàn - một người phụ nữ đã lặp đi lặp lại yêu cầu của bà để nàng kể lại câu chuyện về Henry thân yêu nhỏ bé và hành động anh hùng của nàng trong lúc thử thách mình với dòng sông chảy xiết ở Bath - thật khó để nói chuyện một cách thâ mật khi mà mười ngón chân của nàng công thêm cả sự ám ảnh về tiếng rít đau đớn đáng chú ý của nàng.

Việc khiêu vũ sau bữa tối gần như là không thể. Từ chối khiêu vũ lại càng không thể. Một nửa tâm trí nàng dành để xử lý cuộc hội thoại trên bàn trong khi nửa còn lại đang cảm thấy cực kỳ khó xử. Nagf quá xấu hổ để thừa nhận với người bảo trợ của mình. Một quý cô thực sự, nàng không còn nghi ngờ gì, sẽ khiêu vũ ngay cả khi tất cả mười ngón chân của mình gãy và mắt cá chân cứng đơ. Một quý cô thực sự … Nàng chưa bao giờ như vậy - trước sự cố của Henry bé nhỏ, rằng - nàng chưa bao giờ là một quý cô thực sự. Nàng đã luôn hài lòng với bản thân mình. Nàng không hề mong muốn phải bắt đầu giả vờ bất cứ điều gì không giống với bản thân mình. Nàng là con gái của cha nàng. Cha nàng thì không, ông tuân thủ chính xác như một quý ông. Nàng luôn yêu quý cha mình.

Nàng đã nói với nữ bá tước khi họ trở lại phòng khiêu vũ rằng nàng cần đi đến phòng nghỉ của các quý cô và nàng chỉ rời đi một chút thôi - lời nói được thốt ra với một sự đỏ mặt bối rối. Nàng đã từ chối lời đề nghị đi kèm.

Nàng thực sự đã có ý định đi đến phòng nghỉ, nhưng đột nhiên nàng nhớ lại lúc nàng đi với người bảo trợ trước đó khi tóc nàng bị rối và đường viền váy cần mạng lại mà ở đó thật đông đúc và ồn ào. Nếu nàng ngồi đó đủ lâu để có thể làm quen thêm với bất kỳ ai thì một điều chắc chắn rằng nàng sẽ nhận được thêm những lời nhận xét. Và nàng sẽ nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của những người làm. Thay vì đó, nàng quay người và đi qua cánh cửa kiểu Pháp mở ra phía ban công.

Ban công trống trải. Sau giờ ăn tối, tất cả mọi người đã sẵn sàng khiêu vũ hoặc tiếp tục đánh bài., nàng đoán. Nàng phát hiện ra một chiếc ghế trống đằng sau một chậu hoa lớn và dày đặc. Nàng thật sự biết ơn điều đó và cố gắng ngọ nguậy ngón chân. Nhưng nỗ lực đó hoàn toàn không hiệu quả. Nàng không nghĩ rằng đôi dép lại khiến nàng đau như vậy, nhưng nàng cho rằng điều đó chỉ ra đôi dép được làm cho nàng có kích thước quá nhỏ.

Nàng nhìn xung quanh một cách cẩn thận và thậm chí còn ngó qua vai, Không có ai trong tầm nhìn. Mọi người đều đang trong phòng khiêu vũ. m nhạc đang nổi lên lần nữa. Nàng nhấc một chân lên đầu gối, uốn cong bàn chân và giữ nó trong hai tay. Nàng giữ nó chỉ một chút cố không để sự cám dỗ đó đi xa hơn. Nhưng điều đó thật quá rõ ràng. Nàng cởi dép và nó ra phía ban công bên cạnh chiếc dép còn lại. Thật thoải mái, quá mát mẻ, ngay cả nỗi đau cũng thật tuyệt. Nàng nhắm mắt và thở dài.

“Có rắc rối gì sao?” Một giọng nói uể oải, gần như buồn chán hỏi.

Nàng ngay lập tức chú ý, vẫn nắm chặt bàn chân mình. Sau đó, nàng thở ra qua gò má căng phồng trong hơi thở gấp gáp ồn ào khi nàng nhìn thấy người lạ vừa hỏi. Đó là Lord Francis Kneller. Nàng sẽ xấu hổ khủng khiếp nếu điều này bị bắt gặp bởi một ai khác. Lord Francis gần như là một người bạn gái. Không phải nàng suy nghĩ điều này với sự độc ác. Sau một buổi tối quan sát anh, nàng đã thấy đôi mắt mình dõi theo anh khắp phòng khiêu vũ, thỉnh thoảng trao đổi vài lời và khiêu vũ với anh một lần. Nàng tin rằng anh hạnh phúc với việc là chính mình. Như bất kỳ người nào khác, nàng hoàn toàn chắc chắn.

“Ồ, là ngài.” Nàng nói. Dù vậy, nàng vẫn nhìn xuống chiếc áo choàng của mình, một khoảng nào đó gần đầu gối. “Tôi chỉ đang đau chân. Tôi đã đi ra đây, ơi mà tôi nghĩ không có ai để ý thấy” - “Chỉ đau thôi sao” anh hỏi - “Hay nó đang phồng rộp?”

“Phồng rộp” Nàng thừa nhận sau một khoảng dừng ngắn. Giờ thì tất cả thật đáng xấu hổ. “Bàn chân tôi quá lớn, ngài thấy đấy, nó là một sự lựa chọn tồi cho một đôi dép quá nhỏ”

“Nó đúng là một ý tưởng không khôn ngoan” Anh nói và ngồi xuống chiếc ghế đá bên dưới lan can và đặt chân nàng vào lòng. Anh xoa bóp nó với ngón tay cái, tránh chạm vào những ngón chân. Nàng cười khúc khích và rụt chân lại, nhưng áp lực chủa ngón tay anh quá nhẹ nhàng và thật sự dễ chịu.

“Nàng là một quý cô khá cao” Anh nói - “Nàng sẽ không thể đứng thăng bằng được trên đôi chân nhỏ xíu, ta tin rằng một sự cố lúc tối đã chứng minh điều này. Bên cạnh đó, nàng trông thật buồn cười. Nếu so về tỉ lệ”

Nàng cười khúc khích, cơn đau đã bị lãng quên một chút “Kiêu ngạo là mọt điều thật khủng khiếp” Nàng nói, cho rằng anh sẽ hiểu nàng đang ám chỉ anh.

“Khi mà nó gây ra những vết phồng rộp, phải” Anh nói “Ta cho rằng bàn chân kia của nàng cũng tương tự”

“Phải” Nàng thừa nhận một cách buồn bã. Anh đặt bít tất dài của nàng xuống và chân kéo bên kia của nàng vào lòng, tháo dép, và tiến hành xoa bóp bàn chân nàng “Thật sự rằng không phải việc của tôi, Lady Downes” cuối cùng anh nói - “Nhưng ai là người đang hộ tống nàng vậy, vì Chúa”

“Ồ, không có gì đâu” Nàng nói - “Chỉ có người đi kèm tôi thôi. Tôi đã có nhiều sự thoải mái hơn khi tôi trở thành một nữ anh hùng. Tôi đảm bảo với ngài đấy”

“Cha mẹ nàng cho phép nàng đi lang thang không có ai hộ tống sao” Anh hỏi với một cái nhướn mày.

“Mẹ tôi mất rồi” Nàng nói - “Edgar - anh trai tôi đã nói với tôi một lần, cách đây lâu rồi, rằng bà đã mạo hiểm cả tính mạng khi sinh tôi, bà đã rất sợ hãi và rời bỏ thế giời này mà không khó khăn chút nào. Cha tôi đã la mắng anh tôi một trận nghiêm trọng và thậm chí đã đánh anh ấy, tôi tin rằng, dù tôi đã đã xin lỗi vì điều đó được nói ra chỉ như một trò đùa ngay cả khi nó là một trò đùa ngớ ngẩn. Cha tôi đã không cho phép tôi đi lang thang mà không có người hộ tống, như ngài thấy đấy. Nhưng giờ tôi đã trở thành một nữ anh hùng và là một quý cô được bảo trợ, tôi không thể di chuyển một phân nào, có vẻ như là vậy, nếu như không có một người giám sát”

“Điều đó chỉ là để bảo vệ cho nàng, ta đảm bảo đấy” Anh nói - “Làm thế nào mà nàng biết rằng ta không tận dụng sự tự do này với riêng nàng? Thật vậy, Ta đã tận dụng nó. Rất nhiều quý cô mà ta biết sẽ ngất mất nếu như họ biết ta đã vuốt ve bàn chân nàng trong cả mười phút vừa qua”

Cora giật mạnh đầu và cười phá lên “Ồ, tôi biết là tôi an toàn với ngài mà” Nàng nói, và sau đó nhận ra lời nói của mình quá khiếm nhã mặc dù nó không hề có ý tàn nhẫn “Ngài đã được giới thiệu với tôi qua công tước Bridgwater” Nàng nói thêm.

“Người bảo trợ của nàng có biết nàng đã ra đây không” Anh hỏi.

Nàng mỉm cười với anh một cách ranh mãnh “Tôi đã nói với nữ công tước rằng tôi đã đi đến phòng nghỉ” Nàng nói - “Nhưng ở đó quá đông đúc, nó không được mát mẻ và yên tĩnh như ở đây”

“Nàng hãy ở yên đây” Chang đứng dậy sau khi đặt chân nàng sang bên cạnh “Tôi sẽ đi giải thích với nữ công tước rằng nàng đã sẵn sàng để về nhà và đã có sự sắp đặt nếu như bà ấy không ở đây để giám sát được. Sau đó ta sẽ trở lại và hộ tống nàng” - “Bà ấy sẽ biết về những vết phồng rộp của tôi” Nàng nói “CÓ vẻ như điều này thật không đúng phép tắc”

“Ngay cả một trong những cô công chúa trong hoàng gia cũng sẽ phải nói ra nếu như cô ấy đi một đôi dép quá nhỏ và sau đó tiếp tục nhảy với sự hăng hái phi thường” Anh nó “Tôi sẽ trở lại”

Và anh đi khỏi.

Nàng sẽ phải đóng gói hành lý và quay trở về Bath, Cora nghĩ. Thật đáng hổ thẹn khi phải là người rời vũ hội đầu đầu tiên bởi vì một bàn chân phồng rộp. Giờ thì người bảo trợ sẽ phải cùng nàng về sớm, cả Jane và Elizabeth nữa - và không nghi ngờ gì thẻ khiêu vũ của họ đã đầy và họ sẽ phải cáo lỗi với tất cả những người đàn ông họ đã hẹn để khiêu vũ. Và họ sẽ phải đau khổ để mất một buổi tối giải trí, nhưng họ quá lịch sự để đổ lỗi cho nàng một cách công khai.

Nếu như nàng không nhảy xuống sông, một tưởng tượng có phần tàn nhẫn. Sự tồn tại của Henry bé nhỏ không phụ thuộc vào một nữ anh hùng như trên sân khấu kịch.

Phải, nàng nghĩ, khom lưng xuống để nhặt dép và chú ý đến chúng với một cái nhăn mặt, nếu nàng bị gửi về nhà trong sự nhục nhã, nàng cũng chẳng quan tâm. Nàng đã không sẵn sàng để trở thành người được bảo trợ bởi nữ công tước Bridgwater ngay lúc đầu. Nhưng bà đã nài nỉ nàng - quý cô George cũng vậy, dù không được ra ngoài nhưng cô ấy đã chuyển những lời nài nỉ của mình qua chồng cô với một lá thư dài, và cha nàng đã nghĩ rằng đây là một cơ hội tuyệt vời cho nàng. Ngay cả Edgar cũng đã nói với nàng rằng một kẻ ngốc mới đi từ chối một cơ hội như vậy đến với mình.

Nhưng nàng không cần một quý ông làm chồng. Không hoàn toàn như vậy, trên thực tế. Dù cho đó là một lời nói dối, nàng thừa nhận một cách công bằng. Tất cả những gì nàng cần là một người chồng. Và tất nhiên phải là một người dễ chịu, một người được giáo dục và lịch sự đúng nghĩa. Nhưng chủ yếu là nàng muốn có một người chồng dựa trên tình cảm và là một người đồng hành tốt. Nàng không có một tiêu chuẩn cụ thể cho những gì nàng thật sự muốn nhưng nàng sẽ thuyết phục bản thân thừa nhận đều đó. Nàng sẽ dành tình cam cho chồng mình, điều đó có thể. Và nàng biết rằng nàng muốn có con.

Có lẽ, nàng nghĩ, nàng chỉ cần Lord Francis hộ tống nàng trở lại phòng khiêu vũ. Nàng có thể ngồi đó trong phần còn lại của buổi tối mà không cần làm phiền bất cứ ai. Nhưng đã quá muộn để nghĩ về điều đó. Nàng uốn cong chiếc dép trên tay như thể nàng nghĩ rằng làm vậy có thể tăng kích thước của nó. Và sau đó Lord Francis quay trở lại. Cora ngượng ngùng nhìn qua vai mình nhưng chỉ có Betty đúng đó, chỉ có người hầu của nữ công tước ở đó.

“Người bảo trợ của nàng đang sắp xếp đi kèm và hộ tống Lady Elizabeth và Lady Jane về nhà quý cô Fuller” Anh nói “Ta sẽ hộ tống nàng ra xe ngựa, Miss Downes. Ta đã mang theo Betty với mục đích nàng sẽ không bị bắt gặp trong một tình huống không thích hợp khi di chuyển một phân mà không có sự bảo vệ của người đi kèm, nàng thấy đấy”

Quý cô Fuller là em gái của hầu tước Heyden, hôn phu của Elizabeth. Cora cảm thấy tốt hơn khi biết rằng mình không hủy hoại buổi tối của Elizabeth và Jane. “Bà ấy có khó chịu không?” Nàng hỏi

“Người bảo trợ của nàng?” Anh nhướn mày “Chúa tôi, Ta không thể tin được có khi nào nữ bá tước tỏ ra mình khó chịu, Lady Downes. Trên thực tế, ta tin rằng bà ấy đã bớt căng thẳng hơn bất cứ điều gì khác. Bà ấy đã đi đến kết luận rằng nàng đã biến mất nhẹ như không. Không, ta không khuyên nàng cố nhét chân mình lại đôi dép đó”. Nàng thở dài - “Tôi không thể đi trở lại phòng khiêu vũ chỉ với đôi bít tất được” Nàng nói “Ngay cả khi chỉ là con gái của một thương gia thì tôi cũng biết về việc cư xử cho đúng mực, chúa tôi” - Anh nói “Đi nào, Chúng ta sẽ hoàn toàn tránh được phòng khiêu vũ”

Anh cầm dép nàng lên, khi nàng đứng dậy và đưa chúng cho Betty. Sau đó, anh đưa tay ra và dẫn nagf từ từ bước từng bước xuống khu vườn. Betty âm thầm theo sau. Cora thành thật hy vọng rằng những người đang đi dạo trên ban công sẽ không nhìn xuống và chú ý thấy nàng đã cởi dép.

“Thật đáng xấu hổ” Nàng nói với một tiếng thở dài khi họ bước xuống “Phải bỏ lỡ phần còn lại của buổi khiêu vũ. Chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc. Ngài thật tử tế, ngài Francis. Ngài có thích khiêu vũ không?”

“Khi ta có thể được tháp tùng quý cô đáng yêu nhất trong số các vị khách bên cạnh?” Anh nói “Hoàn toàn không, thưa Lady”

Cora cười khúc khích “Thật là một lời nói dối hoàn hảo” Nàng nói “ Ngài sẽ xuống thẳng địa ngục mất thôi, ngài Francis” - “Chúa cứu tôi” Anh nói một cách khá uể oải.

Họ đang bước về phía ngôi nhà trước mặt, có vẻ là vậy. Ngôi nhà được bao quanh ba mặt bằng một lối đi bộ rải sỏi. “Đây là nơi tốt nhất”, anh nói khi họ đến gần “Và lý do tôi cảm thấy quả là một ý tưởng khôn ngoan khi để Betty cách một quãng khá xa”. Và anh thảnh thơi thả tay mình ra quay sang nàng, và kéo nàng vào vòng tay mình.

Cora thét lên.

“Đây chắc chắn không phải một điều khôn ngoan” Anh nói “Lại gần đây, Cora, làm ơn”

“Ngài đâu có quan tâm đến tôi” Cora nói, cảm thấy khá bối rối và bàn tay trở nên thừa thãi khi nàng không biết phải làm gì với chúng, nàng đặt chúng lên vai anh “Tôi nặng cả tấn đấy”

Giọng của anh, khi anh nói, lộ ra sự thật qua mỗi từ anh nói - anh đang thở một cách khó khăn “Chỉ một phút thôi, Lady đầy-của-hồi-môn (Dowries)”, Anh nói “Ta đảm bảo với nàng”

Anh mạnh mẽ không thể tin được. Ngay cả Edgar, cũng cao và vạm vỡ và là một người rất rất nam tính - nàng đã từng thấy cách mà những người phụ nữ nhìn theo anh ấy với những ánh mắt khác nhau từ nuối tiếc đến gần như muốn nuốt chửng - thậm chí Edgar đã đỏ mặt và thở hắt ra vài tuần trước. Và với Lord Francis Kneller, người mà nàng vẫn không thể cưỡng lại việc so sánh anh với một con công, đã áp chặt nàng vào phía sau nhà, dọc theo toàn bộ chiều dài của nàng và sau đó nhìn vào nàng trước sự chờ đợi háo hức một cách duyên dáng của nàng. Cora đã hy vọng vì mục đích của lòng kiêu ngạo rằng anh sẽ không đặt nàng xuống để sẵn sàng giành được một nụ hôn và trước khi sức mạnh cơ bắp của anh lộ ra cho mục đích của chúng, nhưng anh đã không làm vậy.

Không hề có bất cứ lý do nào, nàng cho là vậy, để tin rằng một người đàn ông ăn mặc như anh và là người đã nói chuyện và di chuyển với sự sang trọng được dạy dỗ rất bài bản, người mà như một lẽ tất nhiên - ẻo lả không phải là một từ thích hợp. Đó là từ quá tàn nhẫn và thật sự không đúng. Nàng không thể nghĩ ra từ nào phù hợp một cách chính xác. Dù sao thì, không có lý do nào để tin rằng một người như anh là một kẻ yếu đuối. Tuy nhiên đó chỉ là điều mà nàng đã trông chờ được thấy ở Lord Francis Kneller. Không một ai, nàng kết luận, đúng chính xác với sự kỳ vọng. Tất cả mọi người là những cá thể riêng biệt và cần phải được đánh giá, trên tất cả, với giá trị thật sự đúng đắn.

Nàng cảm thấy rất hài lòng với cái nhìn sâu sắc về cuộc sống đã mang lại cho nàng trong buổi tối hôm nay. Và điều gì nếu như anh là một người yếu đuối? Sự nhận thức khôn ngoan giờ như một sự ảnh hưởng đến hiểu biết của nàng. Rằng thực tế đã nàng đã đánh giá sai về anh. Nàng thích anh. Anh đã rất tử tế với nàng và về cơ bản, anh đã dành cho nàng sự yêu mến của anh.

“Nàng trông hơi lơ đãng, Lady Downes?”, anh hỏi, giọng nói của anh vẫn mang âm hưởng của sự uể oải mặc dù thực tế rằng anh đang thở gấp. “Gì cơ ạ?” Nàng nói.

Tuy nhiên, họ đã đi đến cỗ xe ngựa và anh thật mạnh mẽ khi xoay nàng lại và nhấc nàng vào trong thay vì làm một việc dễ dàng hơn là chỉ đơn giản thả nàng ra và để nàng tự bước lên. Anh đưa tay cho Betty, cô khẽ nhún gối và đưa tay cho anh.

“Ta đã hỏi” anh nói, dựa vào cỗ xe ngựa sắp chuyển động và nhìn Cora, “Nếu ta có thể có vinh dự được hộ tống nàng đi dạo trong công viên vào chiều mai. Ta đoán rằng nàng sẽ không thể đi bộ một trên bất kỳ đoạn đường dài nào trong ít nhất vài ngày tới”

“Trong công viên”, nàng nói “ Hyde Park?” Đó thật là một giấc mơ. Đó là đỉnh cao. Tất cả mọi người, ngay cả tầng lớp trung lưu của Bristol - tất cả đều ở đó trong Hyde Park vào buổi chiều trong cả mùa vũ hội.

“Không có thêm ai khác” anh nói “Chính xác là vào lúc 5 giờ, Lady. Đó là khoảng thời gian có rất nhiều xe ngựa, và người cưỡi ngựa, người đi bộ trên Rotten Row cùng sự di chuyển với tốc độ của một con ốc sên.” - “Điều đó thật tuyệt!” Cora nói, siết chặt tay trên ngực “Và ngài muốn tôi đi cùng?”

“Câu trả lời đơn giản và đầy đủ nhất là đồng ý hay không, nàng biết đấy”, anh nói.

Nàng cười toe toét với anh và sau đó nhớ rằng các quý cô thì không cười toe toét. Nàng đã được nhắc nhở bởi nữ công tước Bridgwater. Người đánh xe gập những bậc thang lại và bắt đầu đóng cửa. Nhưng Cora đã vội nghiêng người về phía trước.

“Vâng, dĩ nhiên” nàng nói “ Và cảm ơn ngài, ngài rất tử tế”

***

“Đây là điều mà Elizabeth làm, với một sự hiểu biết ước chừng” người đi kèm của nàng nói khi họ trên đường về nhà, cô ta nói một cách ác ý. - “Elizabeth có giữ một sự kỳ lạ và niềm tin khá đau đớn rằng bàn chân phải làm sao để trông càng nhỏ càng tốt. Tôi sẽ luôn nhớ điều này khi cùng cô ấy đến găp người thợ đóng giày. Và vào ngày mai, hoặc sớm thôi bàn chân tôi sẽ lành lại, chúng ta phải bắt đầu lại lần nữa. Betty, tôi tin rằng, tất cả chỉ do kích thước của đôi dép thôi mà”

Betty trông đã rạng rỡ hơn “Lord Francis đã nói rằng bàn chân nhỏ trên một người có thân hình lớn trông nhật ngớ ngẩn” Cora nói. - “Và Lord Francis là một chuyên gia về vẻ đẹp nữ tính và thời trang” người đi kèm của nàng cho biết “Cô sẽ làm tốt đối với sự chú ý của ngài ấy, Cora. Nhưng tôi cũng sẵn sàng đánh cuộc rằng ngài ấy không ngụ ý rằng cô to lớn. Có phải ngài ấy đã sử dụng từ cao thôi không? Ngài ấy được dạy dỗ rất tốt trong việc sử dụng từ ngữ”

Nàng không cảm thấy hổ thẹn sau tất cả, Cora nghĩ. Nàng ngồi dịch xuống, chìm vào sự êm ái của chiếc ghế và thư giãn. Thật sự là một khoảng thời gian ngắn ngủi thú vị. Đêm nay nagf đã nhảy với rất nhiều quý ông, và cả với con trai của một công tước - dù không quan trọng là anh ăn mặc thật giống như một con công. Những vết phồng rộp cũng thu lại được chút thắng lợi đáng giá, Nàng cảm thấy thích thú hơn rất nhiều. Và ngày mai nàng sẽ đi dạo bằng xe ngựa và 5 giờ chiều.

Nàng nhắm mắt và nghĩ về lá thư nàng sẽ viết cho cha và Edgar vào sáng mai.

***

Lord Fracis Kneller đang trong một tâm trạng u ám. Anh đùa giỡn với bữa ăn sáng của mình, đẩy những miếng bầu dục thành một hình tam giác gọn gàng vào một bên đĩa và xếp hàng xúc xích thành một hàng những người lính. Một người lính cao hơn hai người còn lại ở hai bên - anh di chuyển để hai bên trông thật dối xứng. Anh không thể quyết định hoàn toàn những góc để đặt miếng bánh mì nướng của mình sao cho hiệu quả thẩm mỹ là lớn nhất. Trái tim anh đang nặng trĩu như thể sắp rơi bịch xuống gót giày của anh.

Anh đã cảm thấy gần như vui vẻ sau khi rời khỏi buổi vũ hội của gia đình Markley. Mặc dù buổi sáng của anh là cưỡi ngựa trong công viên, anh cũng đã cảm thấy rất vui vẻ. Anh giữ suy nghĩ của mình về quý cô Cora Downer, và bằng cách nào đó mọi suy nghĩ đó mang lại sự vui thích mới mẻ, và đôi lúc anh thấy anh đang cười - với nó.

Anh cảm thấy phần nào phấn khởi trong kế hoạch mang lại cho nàng vẻ thời trang, có lẽ còn có thể tìm cho nàng một người chồng, điều mà nữ công tước đã mang nàng đến London. Anh nghĩ rằng có lẽ cuối cùng anh đã tìm ra một điều gì dó thú vị để khắc phục tâm trạng và năng lượng của mình. Có thể sẽ không dễ dàng để Miss Downes trở nên thời trang dù không ai trong số những bạn nhảy tối qua cảm thấy như thế anh ta bị cưỡng chế phải khiêu vũ với nàng. Đã có một vài cái nhìn thèm muốn, dĩ nhiên, đặc biệt là khi nàng nhảy với một vẻ sôi nổi nhất.

Vào lúc mà anh về nhà vững vàng trên con ngựa của mình và sải bước vào phòng cho bữa sáng, anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Dù cho anh vẫn luôn vậy, dĩ nhiên. Luôn luôn sâu thẳm bên trong, có điều gì đó vượt ra khỏi sự nhận thức của anh, sự nhận thức rằng không cần biết anh ở đó hay không, trong xã hội này, anh vẫn sẽ không còn thấy lại được Samantha.

Anh vẫn gần như vui vẻ. Chiều nay anh sẽ đưa Miss Downes lên cỗ xe ngựa bốn bánh và đưa nàng đi dạo trong công viên và xem những trò tiêu khiển được mọi người thực hiện ra sao.

Sau đó, anh ngồi xuống trước bữa sáng với tờ báo mới và những bức thư. Và thay vì đọc báo đầu tiên và giải quyết những lá thư, anh gẩy tay qua những lá thư và phát hiện ra bức thư của Gabe - người bạn thân của anh, bá tước Thornhill. Và bởi vì Gabe là bạn của anh, và đang sống ở Yorkshire là vùng đất liền kề với Highmoor, vùng đất của hầu tước Carew. Lord Francis mở vào đọc bức thư trước khi làm bất cứ điều gì khác.

Các giống cây trồng đang phát triển. Cừu cho rất nhiều lông, mọi việc đều rất tốt đẹp, và những con bò đang sinh sôi. Tất cả mọi thứ, trên thực tế, cực kỳ tốt đẹp đối với Gabe mặc dù anh ta giả vờ than phiền về chuyến thăm Harrogate với vợ và các con của mình để mua sắm. Lord Francis biết rằng Gabe cực kỳ say mê vợ và gia đình của mình và thậm chí có thể đưa họ đến Bắc Kinh để mua sắm nếu anh ta nghĩ nó sẽ mang lại niềm vui cho họ. Dù không phải ngay lập tức, dĩ nhiên. Nữ bá tước Thornhill đang có thai - Lord Francis đã biết trước - và Gabe đã thắt chặt số lượng những chuyến du lịch mà anh cho phép vợ mình làm trong thời gian này.

“Và những người hàng xóm, Frank”, Gabe viết, chỉ khi mà Lord Francis đang cảm thấy tự hào và cực kỳ chán nản trong sự chắc chắn về những điều đang được nói đến. “Dù chẳng có việc gì thì Jennifer vẫn gọi họ hầu như hàng ngày khi mà họ không gọi chúng tôi. Và từ khi tôi không cho phép cô ấy đi xa khỏi tầm mắt thì cô ấy đã tìm ra cách tế nhị đến vậy. Tôi cũng nói chuyện với họ hầu như hàng ngày - ngoại trừ những buổi gặp mặt. Chúng tôi đã rất vui và một chút ngạc nhiên khi thật sự tôi là người duy nhất cảm thấy ngạc nhiên. Jennifer đã tuyên bố rằng Samantha đã không kết hôn với bất kỳ điều gì ngoài tình yêu (cậu biết những người phụ nữ lãng mạn thật không chữa được và Jennifer là người khó chữa nhất). Nhưng nếu cậu có bất kỳ nghi ngờ nào, Frank, và tôi biết cậu là một người bạn đặc biệt của Samantha, thì cậu có thể nghỉ ngơi được rồi. Cô ấy không kết hôn với Carew vì tước vị hay tài sản của anh ta. Vợ tôi đã cực kỳ phẫn nộ khi tôi không đủ khôn ngoan khi đặt ra giả thuyết đó với cô ấy. Và một điều nhỏ nữa, Frank, trước khi tôi quay lại lý do đầu tiên của bức thư để mời cậu dành chút thời gian của mùa hè này với chúng tôi - những đứa trẻ nói rằng mùa hè của chúng không thể hoàn hảo nếu thiếu bác Frank, người cùng bơi và trèo cây và chơi bắt dễ với chúng năm ngoái. Và một điều nhỏ hơn nữa, Jennifer đã nói thầm với tôi và tôi sẽ nói thầm lại với cậu, trong sự tin tưởng tuyệt đối, dĩ nhiên, rằng hầu tước phu nhân của Carew đã có một món quà cho hầu tước của cô ấy với một người thừa kế hoặc - một trái cấm - một cô con gái trong khoảng 9 tháng tới” Lord Francis đọc phần còn lại của bức thư với đôi mắt như thế không thuộc về anh.

Vậy là nàng sẽ có con. Đó là một sự ngạc nhiên khó khăn khi mà nàng mới kết hôn hơn một tháng trước. Dĩ nhiên nàng sẽ có con. Đó không phải là việc của anh. Anh đã để mất nàng ngay khi nàng đính hôn với Carew. Anh đã hoàn toàn mất nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.