The Famous Heroine

Chương 9: Chương 9




Phải, tất nhiên, không có scandal. Cora đã không dự kiến sẽ có. Thật điên rồ! Tất cả những gì đã xảy ra là mọi người nhìn thấy nàng đang cười không kiềm chế trong vòng tay Lord Francis Kneller - Lord Francis của tất cả mọi người. Đây là một tình huống cực kỳ lúng túng, nhưng chỉ có vậy, không gì khác. Không một ai có thể có bất kỳ cảm giác nghi ngờ nào vào bất kỳ điều gì khác. Và dường như là không một ai làm vậy.

Đối với những tuần tiếp theo, nàng đã bị bao vây bởi những người hâm mộ, cả những người cũ và những người mới. Nàng có hai lời đề nghị cầu hôn và từ chối cả hai. Không ai trong số những quý ông đang ngưỡng mộ nàng nhắc đến sự cố tại buổi khiêu vũ của Lady Fuller- - ít nhất là không phải sự cố đó. Một vài người đã bị lóa mắt bởi thực tế là hoàng tử xứ Wales đã nói chuyên với nàng.

Một vài tiểu thư nàng quen biết đã có một vài lời nhận xét về tai nạn, thật vậy. Một người trong số họ đã nói với nàng, nàng đã thật sự may mắn vì có Lord Francis Kneller như một phần có giá trị. Hình như anh đã điều gì đó có phần phù hợp cho việc đó. Với Lord Francis như một thành viên trong sự buộc tội của một ai đó, nó dường như là, một trong những sự kiện để thu hút nhiều thành viên hơn, đây là sự thật, Cora nghĩ, sau đó anh sẽ đạt được nhiều thành công hơn. Dĩ nhiên anh không phải trả giá về tội lỗi của một quý ông. Nàng phải nhớ để hỏi lại anh trong lần tiếp theo nàng gặp anh. Họ đã cùng cười sau chuyện đó. Danh dự của quý cô Pamela Fletcher người đã không được để ý tới trong vài năm này, chủ yếu vì một tính cách khó chịu, trong sự đánh giá của Cora - là một chút tử tế.

“Lord Francis Kneller đã gắn với sự cố của Miss Cora”, cô ta giải thích thật lòng với một tiểu thư trẻ “bởi vì anh ta đã quen với việc trở thành một phần sự cố của một ai đó, quý ông tội nghiệp” cô thở dài.

Không ai sau đó bày tỏ sự quan tâm đến cách cô ta đang thổi phồng lời nhận xét. Nhwng không ai muốn để bắt đầu nói chuyện về thời tiết hoặc bất kỳ chủ đề vô thưởng vô phạt nào khác. Tất cả mọi người trông đều hơi xấu hổ, trừ Cora, người trông có một vẻ quan tâm nhẹ nhàng. Và như vậy là quý cô Fletcher lại tiếp tục dù không được khuyến khích.

“Lord Francis đã từng là một phần trong sự cố của Samanta Newman trong vài năm, ai cũng biết” cô nói, đang nói chuyện với Cora, mặc dù rõ ràng là cô ta nghĩ rằng Cora không biết “Anh ta đã từng hết lòng vì cô ấy. Có tin đồn rằng anh ta đã rất đau lòng khi biết cô ấy kết hôn với hầu tước Carew hồi đầu mùa. Nhưng ai có thể đổ lỗi cho cô ấy được?” Cô ta nhìn về nhóm người với sự thỏa thuận cho một nụ cười để tiếp tục, “Hầu tước là một người cực kỳ thiếu hình thức bên ngoài, và anh ta là một người què, mặc dù không ai muốn sử dụng một từ ngữ thô tục đến như vậy, nhưng anh ta đã được nói rằng thu nhập mỗi năm hơn 50 nghìn bảng, tôi có thể bị cám dỗ để cưới anh ta nếu anh ta hỏi” Cô ta nói với tiếng cười khúc khích vui vẻ.

Miss Fletcher, Cora kết luận, là một người thiếu não trầm trọng. Nếu Lord Francis đã từng là một người hâm mộ của một phụ nữ trong nhiều năm, điều đó không phải là dấu hiệu cho thấy rằng anh đã có một mối quan tâm thật sự lãng mạn dành cho cô ấy sao? Lord Francis đã đau khổ vì người con gái anh yêu đã kết hôn với một người đàn ông khác, vì tài sản của anh ta? Những thứ thật vô nghĩa. Nàng giữ một vài mẩu tin nhỏ về những chuyện ngồi lê đôi mách này để chia sẻ với anh nữa. Nàng sẽ trêu chọc anh về Samantha bất-cứ-tên-gọi-nào, giờ là hầu tước phu nhân của đâu-cũng-được.

Nhưng điều rắc rối là, mặc dù tuần lễ sau buổi khiêu vũ của Lady Fuller là một tuần vô cùng bận rộn, và mặc dù những quý ông đã tới nhiều hơn, quá đủ để nhảy với Cora và lái xe với nàng, và đi dạo với nàng và trò chuyện với nàng, thì cũng không bao giờ có một người đó, chỉ một người có thể làm được tất cả những điều đó.

Trong cả tuần nay nàng đã không trao đổi một từ nào với Lord Francis Kneller. Nàng nhìn thấy anh hai lần - một là ở nhà hát nơi mà nàng ở đó với một nhóm của bá tước Greenwald, và một lần khi nàng đi mua sắm trên đường Oxford. Những lần gặp tình cờ không đủ để họ có thẻ tiến gần nhau và trao đổi nhiều hơn chỉ là những lời chào thoáng qua.

Đó là điều khiêu khích và là điều ảm đạm nhất. Nàng quyết định nàng không muốn những người cầu hôn, thậm chí nàng còn không tiếp đón họ, nhưng những người cầu hôn vẫn đến cả ngày, tất cả các ngày. Nàng chỉ muốn một người bạn cho hai tuần cuối cùng nàng còn lại ở London - một người bạn, người mà nàng có thể thư giãn và tán gẫu và cười lớn. Nàng chẳng thấy điều gì ở người bạn nàng có ở London - mặc dùng điều đó dường như là ngớ ngẩn và không trung thành về mặt tư tưởng, khi nàng có Jane và cả Elizabeth là những người bạn.

Nàng biết rằng nàng sẽ nhớ Lord Francis khi nàng quay trở về Bristol. Nhwng nàng không sẵn sàng để bắt đầu nhớ anh sớm. Dĩ nhiên, anh không nợ gì nàng. Anh đã tử tế hơn nàng nghĩ rằng một quý ông có thể. Anh đã mệt mỏi trong việc có sự chú ý của nàng. Anh không nghĩ về nàng như một người bạn. Làm cách nào nàng có thể thậm chí nghĩ rằng anh có thể? Ý nghĩ này gây cho nàng chút ý nhục nhã.

Chỉ còn một tuần nữa nàng sẽ rời London. Ngoài những thông báo hàng ngày trong việc vui chơi giải trí, còn có một việc mà nàng đặc biệt mong đợi. Nàng sẽ đến VauxhallGardens tối nay, một lần nữa là một phần trong nhóm của bá tước Greenwald. Nàng đã không còn cảm giác vui mừng trước cơ hội được nhìn thấy khu vườn nổi tiếng và kỳ diệu vào ban đêm, khi chúng được cho rằng có ma thuật với rất nhiều đèn với tất cả các tầng lớp xã hội và âm nhạc và đồ ăn và pháo hoa.

Đây sẽ là sự hồi hộp đáng nhớ để lưu giữ trước khi nàng trở về nhà. Làm thế nào mà màng lại mong mỏi được về nhà! Làm thế nào mà nàng mong mỏi được khoe với cha và Edgar tất cả những điều nàng đã thấy và đã làm! Làm thế nào mà nàng có thể mong muốn để kể với họ về cuộc gặp với hoàng tử. Nàng sẽ giữ lại những chi tiết quan trọng - những điều mà anh đã nói với nàng một cách riêng tư - những điều họ đã nói trực tiếp với nhau. Nàng muốn thấy biểu hiện của họ khi họ nghe nó.

Ồh phải, đã rất lâu rồi nàng không về nhà. Nhưng trước tiên là Vauxhall và một tuần cuối cùng để vui vẻ.

***

Anh không hoàn toàn biết anh vẫn đang làm gì ở London. Không có lý do thực sự nào để ở lại và mùa lễ hội đã hầu như kết thúc. Nhiều người đã rời đi. Nhưng, anh sẽ đi đâu? Anh có một bất động sản của riêng mình ở Wiltshire, được trông coi bởi mẹ anh, nhưng anh luôn cảm thấy không yên nếu không anh đã lấy một căn nhà dành cho những bữa tiệc. Anh không cảm thấy giống tổ chức một bữa tiệc. Anh không thể đến nhà anh trai mình trong vài tuần - đói luôn là một lời mời để anh ở lại đó, và những đứa trẻ sẽ trở nên mê mệt những trò chơi. Hoặc anh có thể đến nhà một trong hai người chị em gái của mình. Cả hai người trong số họ sẽ hành động ngay lập tức chạy như bay ra trước anh với những hồ sơ về những người đủ tiêu chuẩn ở địa phương. Không, anh sẽ không ở trong tâm trạng nhw vậy trong gia đình mình, đặc biệt là với những thành viên mai mối trong gia đình - ngay cả với người chị em họ cũng sẽ không hoàn toàn vô tội trong chuyện này.

Anh có thể đến Brighton, nơi mà việc vui chơi giải trí trong mùa lễ hội sẽ vẫn tiếp tục hầu như không suy giảm trong một môi trường mới. Nhưng anh sẽ không cảm thấy như vậy thêm nữa. Anh có thể đến Chalcote ở Yorkshine thăm Gabe và Lady Thornhill…

Không, anh không thể. Highmoor nằm sát vách Chalcote và họ đến thăm hầu như mỗi ngày. Gabe đã viết nhw vậy. Anh có thể không bao giờ quay trở lại Chalcote - không trong một thời gian nữa, một thời gian dài nữa, dù sao thì, cho đến lúc anh có thể chắc làm vậy mà không tự đá vào mông mình. Anh chắc chắn không muốn nhìn thấy Samantha với cái tử cung đang ngày càng phát triển. Suy nghĩ đó khiến anh gần như thấy hoảng loạn.

Và vì vậy anh ở lại London đơn giản là vì anh chẳng còn nơi nào khác để đi. Bên cạnh đó, trong một vài ngày anh không chắc rằng vụ scandal đã được ngăn chặn trong sự rủi ro trong buổi dạ vũ của Lady Fuller. Anh không thể hiểu được điều gì đang xảy ra với mình trong lúc này.

Anh không thể nhớ được nụ cười bất lực như thể không còn gì trên đời từ khi anh là một cậu bé, và anh chắc chắn không thể nhớ đã bao giờ anh bán vào một người phụ nữ trong khi anh làm vậy. Và họ đã bị nhìn thấy. Nó là một sự nhục nhã đáng basod dộng. Anh đã không chắc rằng Bridgwater và mẹ của cậu ta, ngay cả với tất cả tầm quan trọng và sự ảnh hưởng của họ, sẽ có thể thuyết phục được tất cả mọi người rằng những gì họ đã làm trước sự chứng kiến của rất nhiều người không thể nào là một cái ôm nồng nhiệt.

Anh ở lại để có thể cầu hôn một người phụ nữ nếu như điều tồi tệ nhất có thể đến theo cách tồi tệ nhất. Đó là một suy nghĩ đáng báo động. Fairhurst sẽ lấy đầu anh. Bridgwater đã nói vậy. Đó là điều hoàn toàn đúng - nhưng đầu anh sẽ sẽ bị lôi xuống bằng cách nhai hơn là chặt. Ngay cả đứa con trai nhỏ tuổi của công tước Fairhurst cũng được dự kiến là có một bàn chân khá cao. Thậm chí Samantha sẽ cau mày với cô dâu của anh.

Samantha - anh ước rằng anh có thể ngừng nghĩ về nàng. Anh đã quá mệt mỏi vì làm vậy. Anh đã quá mệt mỏi để chăm sóc một trái tim tan vỡ.

Đó không phải vụ bê bối. Hoặc hợp lý hơn cả là tất cả mọi người chắc chắn không thể có ai có ý nghĩ nghiêm túc rằng anh có thể tán tỉnh hoặc hẹn hò với Miss Downes - hoặc bị lóa mắt bởi danh tiếng hoàng tử đã chú ý tới nàng trong phòng khiêu vũ, và sự không thận trọng nhỏ của nàng sẵn sàng có thể được tha thứ trong sự chúc mừng thắng lợi của nàng với một cái ôm cởi mở với bạn nhảy của nàng lúc đó. Hoặc Bridge và mẹ cậu ta đã hoàn thành một ngày làm việc rất tốt khi giảm thiểu đáng kể tin đồn ngày càng tăng.

Lord Francis đã làm phần của mình trong khả năng có thể, nhưng bằng cách giữ khoảng cách một cách thận trọng với Miss Downes. Điều đó có nghĩa là tránh né phòng khiêu vũ bất cứ khi nào thấy nàng trong đó và chạy trốn xuống phố, khi anh phát hiện ra nàng, để họ không phải mặt-đối-mặt nhau, và cưỡi ngựa dạo trong Hyde Park buổi chiều, rời khỏi công viên chỉ sau một vài phút sau đó bởi nàng đã tới lái de với Pandry. Điều đó có nghĩa là phải thận trọng và nhìn ngó xung quanh.

Điều đó có nghĩa là có đôi chút chán nản.

Anh nhớ đến việc nói chuyện huyên thuyên vui tươi và tiếng cười rạng rỡ của nàng. Anh nhớ những trò vui nhộn của nàng. Có một cái gì đó nực cười ngay cả trong thực tế là tiếng cười vui nhộn đã gần như đồng lõa cho họ với vụ bê bối và một sự buộc tội kéo dài. Anh phải thừa nhận với chính mình mỗi cuối tuần rằng đã có hai dịp cao điểm trong tuần khi anh không thể rời mắt khỏi nàng và buộc phải nâng một tay lên trong sự thừa nhận. Cả hai lần nàng đã cười rạng rỡ và vẫy tay chào hớn hở.

Cũng như nếu nàng thật sự quan tâm. Anh nhớ cảm giác khó chịu của mình tại buổi khiêu vũ và sự chắc chắn của anh đã tăng lên rằng nàng đã để cho cảm giác của mình với anh phát triển một cách ấm áp. Anh vẫn hy vọng rằng nàng không yêu anh. Nhưng anh phải thú nhận rằng cả hai lần anh thấy nàng đều gần như một phụ nữ, người đang kìm cảm xúc dành cho một người yêu khó với tới.

Anh khiêu vũ với Lady Augusta Haville chỉ một lần trong cả tuần - lần đầu tiên anh làm vậy mặc dù anh đôi lúc đã suy nghĩ về nó và cô ấy đã có những tín hiệu sẵn sàng cho một khoảng thời gian thậm chí là lâu hơn thế. Buổi sáng hôm sau, anh nhận được một lời mời bất ngờ từ mẹ của Lady Augusta cho một bữa tiệc tối tại Vauxhall. Tại sao lại không? Anh nghĩ với một cái nhún vai, lời mời vẫn còn trong tay anh sau khi anh đã sẵn sàng để từ chố. Tại sao laijkhoong? Anh đã tới Vauxhall chỉ một lần trong năm nay. Đó luôn là chuyến viếng thăm đáng giá. Và nếu có bất kỳ tin đồn dai dẳng nào về Miss Downes và anh, sau đó anh sẽ đặt nó xuống và nghỉ ngơi bằng cách xuất hiện trước công chúng với Lady Augusta và những người quen của cô.

Anh đã viết lại một lời chấp nhận.

***

Vauxhall thật sự huyền diệu. Ngay sau khi họ vào đến từ lối cửa sông, Cora đã biết rằng đây sẽ là nơi tất cảng những người nàng đã gặp ở London sẽ luôn trong tâm trí và trong những giấc mơ của nàng. Hôm nay là một ngày nóng và đến tối thời tiết vẫn ấm áp, với chỉ đủ dễ dàng để đặt những chiếc đèn lắc lư trên những tán cây, mang đến những ánh sáng hình vòng cung nhiều màu sắc dưới những lối đi xung quanh.

Dàn nhạc đang chơi trong nhà và một vài cặp đôi đã sẵn sàng để khiêu vũ. Vauxhall là thiên đường tình yêu, Jane trước đây đã nói, đỏ mặt và chắc chắn rằng cô ấy đã nói ngoài tầm nghe của mẹ cô - và của cả Elizabeth.

Ở đây có những con đường rộng để đi dạo và cũng có vài con đường hẹp, tối, nơi mà một cặp vợ chồng có thể có một vài phút bí mật nếu họ đủ thông minh để sắp xếp một cách đủ kín đáo và không quá lâu để bị nhớ tới.

Có lẽ, Jane đã nói, với hai bàn tay siết chặt ngược và mắt nhắm, để Cora biết được cô thật sự đang tập trung suy nghĩ - có lẽ ở Vauxhall cô đã có nụ hôn đầu tiên. Jane và bá tước Greenwald, Cora đoán, một tình yêu sôi nổi và có đôi chút khó chịu với thực tế là đám cưới của cô phải đợi cho đến đám cưới của người chị gái Elizabeth.

Điều này phải thật tốt đẹp. Cora nghĩ, sự sôi nổi trong tình yêu. Nàng nghĩ nhiều hơn khi họ tới Vauxhall. Mặc dù họ là những người đầu tiên ngồi xuống bàn ăn tối, nàng ao ước đã được khiêu vũ và được đi bộ dọc theo những lối đi râm mát. Nàng muốn có ai đó lãng mạn hơn một chút Mr. Corsham và cả với ai đó - người mà nàng có thể đánh cắp một nụ hôn. Nhưng dù sao thì, nàng cũng có ý định tận hưởng mọi thứ bây giờ.

Tinh thần của nàng đã làm nàng có đôi chút nản lòng khi nàng phát hiện ra Lord Francis Kneller tại một căn phòng không xa phòng nàng. Anh đã không thấy nàng. Anh đang ở cùng một nhóm bao gồm cả Lady Augusta Haville đáng yêu và một vài tiểu thư và quý ông khác, tất cả họ, Cora nhận ra, đều có tước hiệu.

Anh đang ngồi cạnh Lady Augusta và chú tâm vào cuộc trò chuyện của cô ấy. Anh nhìn vẫn rất thanh lịch như anh vẫn luôn nhw vậy, chỉ hơi-trái-giới-tính. Áo khoác của anh màu oải hương và áo ghi lê màu bạc.

Thực tế, tinh thần của Cora đã khá hơn một chút so với sự chán nản. Nàng cảm thấy cực kỳ chán nản, nếu nàng có thể nói thật lòng. Nàng không ghen tuông - Lord Francis không hề tán tỉnh Lady Augusta hơn là anh sẽ tán tỉnh nàng hoặc bất kỳ tiểu thư nào. Nhưng nàng cảm thấy ghen tị. Nàng muốn anh ngồi cạnh nàng, nhìn nàng, trò chuyện chú tâm với nàng. Ôi, chúa ơi, nàng nghĩ, nàng cảm thấy ghen tuông. Nàng muốn anh là bạn nàng. Nàng không muốn chia sẻ anh.

Chia sẻ? Nàng gần như cười lớn mặc dù Mr. Corsham đang có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với một cặp đôi màu xám về giá đặt thầu tại Tattersall tuần này. Không có câu hỏi nào từ Lord Francis. Anh không hề quan tâm đến nàng nữa. Anh không nói chuyện với nàng cả tuần. Anh có thể đến khu riêng của Lord Greenwald ở nhà hát trong suốt giờ nghỉ để tỏ lòng kính trọng của anh. Anh có thể đã vội vã xuống phố Oxford để chào nàng. Nhưng anh giữ khoảng cách với nàng trong cả hai lần. Bây giờ, vào tối nay, anh thậm chí không nhận thấy nàng mặc dù nàng đã ít nhất hai mươi lần liếc nhìn anh.

Bữa tiệc muộn cuối cùng cũng kết thúc và nàng ra sàn khiêu vũ, đầu tiên là với Mr. Corsham và su đó với một tử tước, người không may sở hữu hai bàn chân trái và không có khả năng cảm nhận nhịp điệu. Sau đó, nàng đi với Mr. Corsham và hai cặp đôi khác, bao gồm Jane và bá tước của cô. Nữ công tước và mẹ của bá tước trong khu riêng.

Tất cả đều rất đẹp đẽ. Cora nghĩ khi họ đi tản bộ. Nàng đã cố gắng để tượng tượng rằng nàng đang đi với một người nào đó rất đặc biệt. Mặc dù nó không phải là vấn đề nếu không phải vậy. Vị trí và buổi tối đáng yêu này là thật. Yên bình. Nhẹ nhàng. Nàng lắc đầu và cố gắng để nhìn bầu trời và những ngôi sao vượt ra ngoài những ánh đèn và những tán lá đang đu đưa.

Lord Francis cũng đang đi bộ dọc theo con đường này. Anh và Lady Augusta bên cánh tay và một cặp đôi khác đang đi với họ. Họ không quay trở lại. Có lẽ, Cora nghĩ, họ sẽ đi xa hơn. Có lẽ, họ sẽ dừng lại và trò chuyện. Mặc dù nàng không thực sự muốn điều đó. Bây giờ thì nàng biết, anh đã cố tình tránh nàng trong suốt tuần qua. Nàng sẽ không ép buộc anh vào một cuộc thảo luận. Và nàng sẽ không thể nói chuyện hay cười với anh, dù sao thì, anh đã có Lady Augusta bên cạnh và nàng với Mr. Corsham.

Không, nàng hi vọng rằng họ sẽ không gặp nhau.

Jane và bá tước đã tụt xuống sau nhóm. Chẳng bao lâu, Cora nhận thấy, họ đã hoàn toàn biến mất. Nàng mỉm cười với chính mình. Họ sẽ lặng lẽ xuất hiện trở lại sau vài phút, nàng chắc chắn. Họ bao giờ cũng kín đáo, hai người họ. Các cặp đôi khác cũng đi cách nàng một khoảng nhỏ.

Và sau đó là một sự phân tâm, chỉ đến lúc Cora nghĩ rằng nàng đã nhìn thấy Lord Francis và nhóm của anh đang tiến đến từ xa. Một phụ nữ ăn mặc khá tồi - bất cứ ai cũng có thể trả lệ phí để có thể vào Vauxhall và có lẽ cũng có thể được gia nhập mà không phải trả tiền - nói một vài điều với Mr. Corsham và bắt tay anh. Anh nói thô lỗ với cô ta và đã cố gắng nhún vai ra để giữ cô, nhưng cô ta kiên trì bám lấy anh và bắt đầu một câu chuyện về nỗi đau mà không nghi ngờ gì không hướng về sự hứng thú của Cora và sự cảm thông nếu nàng bắt buôc phải lắng nghe. Nhưng nàng không.

Một đứa trẻ phóng ra từ những cái cây bên trái nàng và lao vào lòng nàng khóc lóc ầm ỹ, bám vào trang phục dạ hội buổi tối của nàng. Nó là một cậu bé nhỏ nhắn, rách rưới, đi chân trần. Cora cúi người lắng nghe cậu bé với một cái cau mày quan tâm.

“Cứu với” cậu bé nói với hơi thở hổn hển “Anh ấy bị mắc kẹt trên một cái cây, thưa bà. Anh ấy quá sợ hãi để leo xuống. Và chắc chắn chúng tôi sẽ bị đánh nếu chúng tôi bị kẹt trên đó” Sau lời phát biểu cảm động này mà không cần tạm dừng, cậu bé lại tiếp tục khóc và bám vào nàng quay nàng lại để kéo đi.

Cora bối rối trong một lúc - không quá lâu - liếc nhìn về phía Mr. Corsham. Nhưng anh ta vẫn đang cố gắng trong việc tách người phụ nữ từ cánh tay mình và không nhận ra cậu bé. Tuy nhiên, ở đâu đó bên trái Cora, trong một vài cái cây tối, một đứa trẻ đang lơ lửng trên cây và có thể rơi khỏi đó bất cứ lúc nào, và cả hai cậu bé sẽ gặp rắc rối nếu bị bắt. Không nghi ngờ gì, họ đã lẻn vào khu vườn vui vẻ, hy vọng có thể quan sát tất cả những sự huy hoàng bên trong từ trên một cái cây. Khổ thân những cậu bé nghèo.

Không nói gì với Mr. Corsham, Cora nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ và cùng nó bước vào bóng tối. Nàng thậm chí còn không nghĩ đến việc nàng cần ai đó hộ tống và sự trùng hợp ngẫu nhiên về những chuyện không may luôn xảy đến với nàng cùng lúc.

“Đừng sợ” nàng hướng dẫn cậu bé với giọng nói nhẹ nhàng nhất “Chúng ta sẽ đưa anh trai cháu xuống trong thời gian sớm nhất. Tôi là một chuyên gia leo trèo.. luôn

Bí mật đó không bao giờ mất - không bao giờ. Và cũng như việc không thất bại, tôi thấy rằng sẽ không gây thiệt hại gì cho hai em. Không nghi ngờ gì hai em đã nghịch ngợm lẻn vào đây mà không trả tiền, nhưng mọi người sẽ biết những cậu bé vẫn chỉ là những đứa trẻ”. Cậu bé vừa chạy theo vừa thở hổn hển bên cạnh cô.

“Bây giờ” Cora nói khi họ bước sâu vào con đường hẹp và tối nhất của Vauxhall “Cậu ta ở đâu? Tôi không nghe thấy tiếng khóc. Cậu ta thật là một cậu bé dũng cảm” Hoặc đã hóa đá vì sợ hãi mà có thể thậm chí không phát ra một tiếng động “Eh, thưa cô” cậu bé nói, nhẹ nhàng và với một tông giọng dừng đột ngột.

Cora dừng lại và chăm chú nhìn lên trên. Và cảm thấy một cánh tay vòng qua eo nàng và một cánh tay khác vòng qua cổ. Và nàng ngửi thấy mùi kinh tởm của hành và tỏi, mùi hôi thối của miệng và mùi mồ hôi. Một bàn tay lần lên tóm lấy miệng nàng trong khi nàng đứng chết trân vì ngạc nhiên.

“Im lặng, thưa tiểu thư” một giọng nam khàn nói bên tai nàng “không ai sẽ đến tận đây cả. Trói tay cô ta lại, Jemmie, và nhanh lên. Tao sẽ có được điều này”

Jemmie, một thằng nhóc trông thảm hại tụt xuống từ trên cây, cố gắng giật lấy chiếc vòng tay cực kỳ đắt tiền là quà của Edgar tặng sinh nhật nàng. Người đàn ông xấu xí kinh tởm với hơi thở và cơ thể bốc mùi nâng bàn tay nàng lên và nắm lấy viên ngọc trai mà papa đã tặng mẹ nhân ngày kỷ niệm đám cưới thứ 5 của họ, chỉ vài tháng trước khi mẹ nàng qua đời.

Cora cắn tay hắn, giẫm mạnh bàn chân xuống chân gã và giật mạnh tay vào thằng bé cùng lúc. Đó là một bàn tay cực kỳ bẩn và nó không hề phù hợp với một đứa trẻ. Nhưng nàng đã thật sự giận dữ. Nàng đã đi vào bụi cây tối tăm với sự an toàn bị đe dọa và với một chiếc váy yêu thích để sẵn sàng leo lên một cái cây để giải cứu một đứa trẻ khốn khổ và như là một phần thưởng, nàng đang bị đối xử thô bạo và bị cướp. Đó là giới hạn cuối cùng của nàng trước khi người đàn ông kêu ăng ẳng và cậu bé thì thét lên.

Nếu nàng có thể quay lại, nàng nghĩ, nàng có thể có được đòn tấn công tốt nhất của mình, Edgar đã một lầ hướng dẫn nàng cách tự vệ, nếu có khi nào nàng thấy mình bị khóa cứng và không thể vùng thoát được. Edgar đã khá bối rối khi dạy nàng nhưng anh khá cương quyết trong việc đó.

Vấn đề là nàng không thể quay người lại.

Nhưng dường như đứa trẻ đang bay thẳng lên không và sau đó đáp xuống nền đất đầy màu sắc ánh đèn cách nàng vài feet - may mắn cho cậu bé là cậu ta đang nắm cổ tay Cora và chiếc vòng đeo tay của nàng trước khi bắt đầu chuyến bay. Cùng lúc đó người đàn ông bẩn thỉu thả tay khỏi người nàng và tài sản của nàng, gầm lên như ông ta đang làm vậy.

Cora xoay mạnh người lại, việc đó sẽ gia tăng áp lực lên đầu gối phải của nàng hơn đầu gối trái để có thể tự vệ. Nhưng nàng đã không có cơ hội để sử dụng. Nàng buộc phải đứng lên và trông như một phụ nữ bất lực đứng nhìn ai đó đang vật lộn với - một ai đó, người mà trông như một tên cướp trong bóng tối, nếu như người đó có thể mặc một chiếc áo khoác màu hoa oải hương.

Cậu bé đi cùng nàng đã bỏ chạy âm thầm vào đêm tối.

Cora siết chặt hai tay trên miệng. Anh sẽ bị giết mất. Ôi, người đàn ông hào hiệp đáng yêu. Anh không biết gì về những tên côn đồ và bọn cướp như nàng, người đã sống tại Bristol trong cả thời thơ ấu và thường xuyên được đưa đến những bến cảng cùng papamình.

Anh sẽ bị giết trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Nàng chờ đợi một cơ hội để giúp đỡ. Nó đến khá sớm, khi tên cướp lùi lại một cách đáng kinh ngạc. May mắn là, hắn bị trượt chân trên một gốc cây. Cora đập mạnh vào hắn bằng cả hai tay từ phía sau cùng lúc và sau đó để hắn tiếp tục ngã xuống. Nàng đá hắn vào một bên sườn với đôi dép của mình khi hắn ngã, việc này gây thiệt hại đáng kể lên những ngón chân của nàng đã lành lại chỉ mới gần đây. “Đây” nàng nói một cách cáu kỉnh, đặt hai tay vững chãi trên hông và nhìn trừng trừng vào gã “- nhận lấy”.

Rõ ràng tên cướp biết hắn đã gặp đối thủ. Hắn nhấn một bàn tay xuống dưới cằm, nhăn nhó và xoay đầu từ bên này sang bên kia, và sau đó loạng choạng đứng dậy và biến mất vào bóng tối sau thằng bé đồng bọn.

“Được rồi” Cora nói, nhìn chăm chú vào bóng tối “chúng ta chắc chắn đã dạy cho hắn ta một bài học”. Nhưng sau khi nàng xoay người, trong nỗi sợ hãi tột cùng của nàng trước khi nhận ra người giúp đỡ nàng là Lord Francis Kneller.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.