Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha

Chương 8: Chương 8: Tôi sẽ nuôi cô




Lý Nhược nhìn Nghiêm Từ bằng cặp mắt dè chừng phòng như phòng trộm, cô xoay người nhanh chóng đi vào bên trong biệt thự, quản gia nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp, tránh xa, đề phòng của Lý Nhược đối với Nghiêm Từ thì đã biết chắc có lẽ cô đã bị Nghiêm Từ làm cho hoảng sợ, ông bước đến nói, giọng điệu như nhắc nhẹ với cô:

“Thiếu phu nhân đừng hoảng sợ, đây là Nghiêm Từ thiếu gia cậu ấy là con trai của bác hai thiếu gia, bình thường nếu như không có việc gì thì Nghiêm Từ thiếu gia sẽ ở đây ạ.”

Lý Nhược nâng mày quan sát Nghiêm Từ, nhìn sao cô cũng không thấy giống với Nghiêm Uy, khác xa một trời một vực, một người như đem lại cho người ta cảm giác thân thiện, dễ gần ấm áp như ánh mặt trời, một người thì lại lạnh lẽo tựa như băng, cô buông lỏng sự đề phòng khách sáo chào hỏi trái ngược hẳn với thái độ nhiệt tình của Nghiêm Từ.

Nghiêm Từ nhìn thấy dáng vẻ dè dặt, có phần lãnh đạm của Lý Nhược thì thầm thở dài trong lòng, cứ ngỡ bản thân có một cô em dâu đáng yêu, nhiệt tình, cởi mở ai ngờ Nghiêm gia lại thêm một tảng băng trôi nữa rồi.

Đúng lúc này, Nghiêm Uy quay trở về nhìn thấy hai người anh liền nhanh chóng bước đến đứng bên cạnh của Lý Nhược, quăng cho Nghiêm Từ một cặp mắt sắc bén, Nghiêm Từ xùy một tiếng rồi cười hi hi ha ha trêu ghẹo Nghiêm Uy: “Nghiêm Uy! Em cũng giữ vợ của mình kĩ quá rồi đấy, nếu như không phải hôm nay anh đến đây thì chắc cũng không được gặp mặt em dâu rồi.”

Nghiêm Uy choàng tay qua eo Lý Nhược kéo cô đứng sát lại gần, gương mặt lạnh lùng không để ý đến những lời Nghiêm Từ trêu ghẹo anh lãnh đạm nói: “Nghiêm Từ! Anh đến đây hay làm gì cũng được nhưng anh đừng có mà trêu ghẹo cô ấy.”

Nghiêm Từ khẽ cười một tiếng chưa gì mà đã bảo vệ vợ khư khư rồi, anh bày ra dáng vẻ không đứng đắn, đầu gật gù đồng ý qua loa, nếu anh muốn trêu thì Nghiêm Uy cũng không cản được. Nghiêm Từ thu lại bộ dạng không đứng đắn của mình, nét mặt trở nên nghiêm túc nhìn Lý Nhược hỏi: “Em dâu! Hôm trước người chơi violin ở vườn hoa là em đúng không?” Nhắc đến tiếng đàn ấy tâm trạng của anh càng tốt hơn, anh thật sự rất thích tiếng đàn ấy, hiếm có ai có thể đàn một bản nhạc đầy cảm xúc như thế, mang đến cho người nghe cảm giác tươi mát dễ chịu vô cùng.

Lý Nhược có chút xấu hổ, gật nhẹ đầu: “Do lúc ấy tâm trạng có chút buồn bực nên em mới tùy tiện kéo một bản nhạc thôi.”

“Tùy tiện kéo một bản nhạc mà có thể hay đến như thế sao? Em là thiên tài sao?” Nghiêm Từ hơi bất ngờ trước câu trả lời của Lý Nhược, trong lòng càng thấy thích thú. Tùy tiện kéo cũng có thể hay như thế nếu như thật sự nghiêm túc kéo một bản thì còn hay đến mức nào nhỉ? Nghiêm Từ bỗng dâng lên một cảm giác hiếu kì, tò mò.

Nhìn thấy Lý Nhược lắc đầu rồi cúi đầu xuống ngượng ngùng, Nghiêm Uy nheo mắt lại nhìn Nghiêm Từ chằm chằm, Nghiêm Từ bắt gặp ánh mắt này của Nghiêm Uy anh nâng mày cất tiếng nói: “Anh đây là khen em dâu kéo violin hay không hề có ý trêu chọc gì cả, đừng có nhìn anh như thế được không?”

Nghiêm Uy hừ lạnh một tiếng nắm lấy tay của Lý Nhược kéo cô đi lên phòng, bước vào phòng Nghiêm Uy nói: “Cô hãy trang điểm, thay đồ chuẩn bị tối nay cô sẽ cùng tôi đi dự sự kiện từ thiện.”

Lý Nhược mơ hồ, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trước mắt của cô đều là hàng cao cấp rất đẹp dường như những thứ này đều được chuẩn bị riêng cho cô. Lý Nhược chớp mắt nhìn những món đồ trước mắt, tâm trí của cô vẫn còn suy nghĩ mông lung bỗng trong đầu của cô lóe lên một suy nghĩ: “Phải rồi, Nghiêm Uy rất coi trọng mặt mũi, danh dự của Nghiêm gia nếu như tối nay mình khiến cho anh ta mất mặt trước tất cả mọi người thì với tính cách của anh ta nhất định sẽ ly hôn với mình.”

Buổi tối, Nghiêm Uy mặc một bộ vest màu đen bên trong là áo sơ mi màu trắng, cà vạt màu đen trông anh vô cùng lịch lãm, phong độ, cả người toát ra khí chất vương giả, anh đứng đợi Lý Nhược ở dưới lầu, nhìn đồng hồ sự kiện sắp diễn ra mà đến giờ này cô vẫn chưa chuẩn bị xong, anh hơi chau mày lại muốn đi lên giục Lý Nhược thì cánh cửa bỗng mở ra, cô bước ra với chiếc váy màu trắng trễ vai, đôi giày cao gót cùng màu, tóc cô buộc hờ hững, trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế trông rất dịu dàng, thanh lịch cô như một nàng công chúa từ trong truyện cổ tích bước ra khiến cho Nghiêm Uy nhìn đến ngẩn người, anh dường như hoàn toàn chìm đắm vào vẻ xinh đẹp thuần khiết của Lý Nhược.

Nhìn thấy Lý Nhược chầm chậm đi xuống, khóe môi Nghiêm Uy hơi câu lên, trong ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều: “Rất xinh đẹp! Lý Nhược! Cô cứ yên tâm ở lại đây, cô không cần phải vất vả, chịu khổ nữa bởi vì đã có tôi nuôi cô rồi.”

Lời nói của Nghiêm Uy cưng chiều, yêu thương là thế nhưng khi lọt vào tai của Lý Nhược lại không phải như thế, lời nói ấy cô cảm thấy như muốn giam cầm cô ở đây mãi mãi. Lý Nhược tỏ ra khó chịu, phản bác lại: “Thành thật xin lỗi, ý tốt của anh tôi không thể nhận được, tôi chịu khổ quen rồi không quen sống một cuộc sống hào nhoáng như thế hơn nữa tôi không cần ai phải nuôi tôi cả.”

Tâm trạng của Nghiêm Uy vô cùng tốt lại bị Lý Nhược làm cho mất hứng, anh tức giận không nói thêm lời nào mạnh tay kéo Lý Nhược đi ra ngoài lên xe rời đi. Trên xe không ai nói với ai câu nào, bầu không khí trên xe trở nên ngột ngạt, khó chịu vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.