Hắn đi tới gần tên Suzuki ngồi xổm xuống và túm tóc tên này kéo ngược lên.
- Là đứa nào sai chúng mày đến - hắn nói.
-...
- Không nói à... vậy thì mày chết đi - hắn tóm lấy cổ áo của thằng này nhấc lên cao.
- Khoan... khoan đã, tao nói... tao sẽ nói.
- Không cần nói nữa đâu - hắn lạnh lùng nhếch mép lên cười - vừa nãy mày đã đánh mất cơ hội rồi.
- Rầm!!!
Hắn quăng tên Suzuki thẳng vào bức tường mạnh đến mức cả người tên này lún sâu vào trong bức tường bê tông. Hắn quay đầu bỏ đi mà không thèm quan tâm tên Suzuki còn sống hay đã chết, mấy tên cùi bắp thế này không đáng để hắn phải lưu tâm.
- Ngươi thật sự không định tra hỏi kẻ đã sai khiến chúng à - Hilda ôm Nico trong lòng nói.
- À... không cần thiết đâu Hilda-chan, tôi đã biết kẻ đó là ai rồi - hắn vòng tay qua ôm eo Hilda và kéo người cô sát vào người mình.
Thật lạ là lần này Hilda lại không hề phản kháng mà để mặc cho hắn ôm mình. Hắn hiểu là vì vừa rồi sau khi ngồi giao lưu ở trong quán trà thì Hilda đã dần có hảo cảm với hắn, độ hảo cảm của cô ấy đã tăng lên đến 70 điểm sau khi rời khỏi quán trà nên giờ Hilda không còn quá phản cảm việc hắn ôm cô nữa. Điều này làm hắn rất vui vẻ, sự bực tức khi bị mấy tên kia phá hoại buổi đi chơi cũng đã bay đi đâu mất.
- Chúng ta đi về thôi - hắn ôm eo Hilda và hai người bắt đầu trở về nhà.
................
- Tìm thấy hắn chưa Alaindelon - hắn hỏi Alaindelon.
- Tôi đã tìm kiếm quanh thành phố và tìm được kẻ mà cậu nói đang ở trong một tòa nhà bỏ hoang ở phía nam thành phố - Alaindelon trả lời.
Kenbun-shoku no Haki của hắn mặc dù có tầm kiểm soát rất rộng nhưng hắn lại chỉ có thể phân biệt sự khác nhau của mỗi người thông qua Ki của họ. Nhưng vấn đề là hắn chưa gặp Himekawa bao giờ nên không biết Ki của tên này ra làm sao hết. Vì vậy hắn đành phải nhờ tới Alaindelon, ông ta là quỷ dịch chuyển nên có thể đi lại khắp thành phố với tốc độ cực nhanh và giúp hắn tìm kiếm Himekawa.
Bản thân hắn có tốc độ không hề thấp và phép [Teleport] của hắn cũng có thể giúp hắn dịch chuyển quanh thành phố cực kỳ nhanh nhưng hắn lại không làm vậy quan trọng là do hắn... lười.
- Vậy thì đi thôi - hắn đứng dậy nói.
- Đa bừ... - Nico đang bám trên lưng hắn cũng tỏ ra rất hào hứng.
- Khoan đã, mày định một mình đi tới hang ổ của Himekawa à - Furuichi nói.
Bây giờ Alaindelon đang sống trong nhà của Furuichi nên khi mà hắn bảo Alaindelon đi tìm tung tích của Himekawa thì Furuichi cũng biết.
- Không đi một mình thì chả lẽ mày đi cùng tao? - hắn nhìn Furuichi.
- Mày biết tao yếu như sên mà, mày cứ việc đi một mình đi - Furuichi lập tức lắc đầu.
- Ta sẽ đi cùng ngươi - Hilda đặt tách trà xuống bàn và nói.
Hắn gật đầu, Alaindelon tách ra làm đôi, hắn và Hilda cùng nhau bước vào trong. Mặc dù hắn không thích cách dịch chuyển này nhưng hắn vẫn phải công nhận là khả năng dịch chuyển không gian của Alaindelon tốt hơn [Teleport] của hắn nhiều.
Teleport thiên về việc chiến đấu nhiều hơn, nó giúp hắn có thể dịch chuyển nhanh chóng từ vị trí này qua vị trí khác với tiêu hao rất nhỏ. Còn phép dịch chuyển không gian của Alaindelon thì thiên về việc dịch chuyển với khoảng cách xa, từ thế giới này qua thế giới khác.
Teleport của hắn chỉ có thể giúp hắn dịch chuyển tới nơi mà hắn nhìn thấy mà thôi, nhưng nhờ vào Byakugan tầm nhìn của hắn được nâng lên cực cao và có khả năng nhìn xuyên vật thể giúp hắn loại bỏ đi hạn chế này của Teleport.
- Tới nơi rồi - hắn, Nico và Hilda đang ở trong không gian của Alaindelon thì nghe thấy giọng nói của ông ta vang lên.
Không gian rước mặt họ tách ra để lộ ra một đường thông ra ngoài, hắn và Hilda bước ra thì thấy trước mặt là một tòa nhà cao tầng đã bị bỏ hoang. Hắn và Hilda bước vào bên trong tòa nhà thì thấy có mấy tên du côn đang ngồi tán phét với nhau.
- Chúng mày là ai - nhìn thấy hắn và Hilda đi tới thì mấy tên này lập tức đứng dậy rút vũ khí ra dọa dẫm bọn hắn.
- Hê hê, con bé tóc vàng kia nhìn ngon thật đây, bắt nó lại đi - mấy tên này nhìn Hilda và cười khả ố.
- Này thằng kia, để lại con bé này và cút đi thì tao sẽ tha cho mày - một tên cầm một cây gậy bóng chày kim loại đi tới trước mặt hắn và dọa dẫm - này, mày điếc hả... ư... ư...
Tên này đang trợn mắt nhìn hắn thì lập tức bị hắn bóp cổ nhấc bổng lên cao. Mấy tên kia thấy vậy thì lập tức rút vũ khí ra xông về phía hắn.
- Thằng chó này, dám đến đây gây chuyện hả, chết đi!!! - tên này cầm một cây gậy sắt bổ về phía hắn.
- Hự!!! - hắn lập tức đá bay tên này ra.
Hắn ném tên đang bị hắn bóp cổ về phía mấy tên côn đồ này làm chúng bị khựng lại rồi lập tức xuất hiện ở đằng sau chúng.
- Tetsuki Hyakudan!!!
- Rắc!!!!!
Hắn liên tục tung những cú đấm thẳng, đấm móc trên và dưới vào mấy tên này. Trúng phải những cú đấm như trời giáng của hắn mấy tên du côn không mạnh hơn người thường là mấy này lập tức văng ra xa và ngã xuống đất bất tỉnh.
- Bộp... bộp... bộp... - một tiếng vỗ tay vang lên - mày hạ gục đám thuộc hạ của tao nhanh thật đấy, ấn tượng lắm.
Hắn nhìn về phía cầu thang thì thấy một kẻ với kiểu đầu Pompadour quá khổ xuất hiện cùng với hai đứa con gái. Thằng này đích thị là Himekawa rồi, quả đầu dị hợm này của nó không lẫn vào đâu được. Sau đó lại có mấy tên du côn từ trên cầu thang đi xuống và bao vây hắn.
- Mày bị bao vây rồi - Himekawa nói - bây giờ tao cho mày một cơ hội...
Hắn chỉ đứng nhìn tên Himekawa mà không nói gì hết, thấy vậy Himekawa nói tiếp:
- Làm thuộc hạ của tao - Himekawa thản nhiên nói - mày muốn bao nhiêu tiền, để làm thuộc hạ của tao? Tao sẽ chuẩn bị cho mày mọi thứ mày cần, nếu mày làm thuộc hạ của tao thì thống nhất Ishiyama chỉ là chuyện nhỏ...
- Hừm, mày nghĩ... tao thèm mấy đồng tiền lẻ đó của mày sao - hắn khinh thường nói.
Cái gì chứ tiền thì hắn không thiếu, số vàng mà hắn lấy được ở thế giới Kenichi thật sự là quá nhiều, nhiều hơn cả trữ lượng vàng của hầu hết các quốc gia trên thế giới. Nắm giữ lượng tài sản lớn đến như vậy thì tiền bạc đối với hắn gần như đã không còn sức hấp dẫn nữa rồi.
- Cái gì, mày dám kêu tiền của Himekawa-san là tiền lẻ?? - mấy tên thuộc hạ của Himekawa bước tới - mày có biết anh ấy là ai không hả?? Anh ấy là người thừa kế của tập đoàn Himekawa hùng mạnh đấy biết chưa.
- Rầm!!!
Hắn lập tức đánh bay mấy tên đang hò hét:
- Lải nhải điếc cả tai, thế mày có định đánh không đây - hắn nhìn Himekawa.
- Ha ha, được thôi - Himekawa cười - vậy thì để tao làm đối thủ của mày, nhưng nếu mày thua thì mày sẽ phải làm thuộc hạ của tao.
- Vậy à... vậy thì đánh đi!! - hắn lập tức lên gối vào bụng Himekawa.
- Rầm!! - Himekawa bị hắn đá bay ra xa đập vào bức tường.
- Hộc!!! - Himekawa gượng dậy và hộc máu.
- Mày nghĩ là cái tấm thép bọc quanh bụng mày có thể bảo vệ cho mày trước đòn tấn công của tao sao - hắn không thèm tấn công tiếp.
Đối với một võ thuật gia đẳng cấp vĩ nhân như hắn thì việc đánh xuyên qua, thậm chí là phá hủy một tấm thép dày là quá dễ dàng.
- Còn cái trò gì thì giở nốt ra tao xem nào - hắn nói, Nico đang rất hưng phấn, hắn đang làm cho cô bé thêm thích thú để thử dùng sức mạnh của ấn Zebul.
-------------