Hắn bước ra phía ngoài cửa thì liền thấy được cảnh xã hội giao thoa… à nhầm, là cảnh giàu nghèo đánh nhau.
Ông Weasley mặc bộ trang phục cũ kỹ của mình đang vật lộn với 1 người đàn ông tóc bạch kim mặc chiếc áo chùm trông hết sức đặt tiền ở ngay cửa tiệm sách.
Cùng lúc đó 1 người đàn ông trông khoảng 40 tuổi rất ư là… chải chuốt đang đứng quay lưng tạo dáng cho 1 tên lùn chụp ảnh mình cùng với cảnh ông Weasley và người đàn ông kia đánh nhau.
- Khi về nhớ giật tít là “Cuộc chiến của hai người đàn ông để tranh giành mua sách của Gilderoy Lockhart” nhé - người đàn ông bảnh bao này nói nhỏ với tên lùn nhưng hắn vẫn nghe thấy.
- Mau tách ra nào - mọi chuyện chỉ chấm dứt khi mà lão Hagrid từ đâu đó xuất hiện nhấc bổng ông Weasley và người đàn ông kia lên thì người họ mới vùng vằng và thôi không đánh nhau nữa.
- Đây, con nhóc, cầm lại sách của mày này! Đó là thứ tốt nhất mà cha mày có thể mua được cho mày đó! - người đàn ông tóc bạch kim dúi quyển sách đang cầm trên tay vào trong cái vạc của 1 cô bé tóc đỏ khiến cô bé đánh rơi mấy quyển sách đang cầm trên tay.
Sau đó ông ta gọi theo 1 đứa nhóc cũng tóc bạch kim cùng mình rời đi. Đây không phải là ai khác mà chính là cha con nhà Malfoy rồi.
- Em có sao không? - hắn giúp cô bé này nhặt mấy quyển sách lên.
- Dạ.. cảm ơn anh… A!! - cô bé này quay qua nhìn hắn thì giật mình kêu lên.
- Sao vậy Ginny - ông Weasley đang xoa xoa cái cằm vừa bị lão Lucius Malfoy đấm thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Ginny.
- Dạ không sao đâu ạ - Ginny đỏ mặt nói, cô bé ngượng ngùng nhìn hắn mà hơi lui lại phía sau.
Cuộc đánh nhau giữa ông Weasley và Lucius đã chấm dứt nên người đàn ông bảnh bao đứng ở phía xa cảm thấy có chút thất vọng nhưng ngay sau đó khi nhìn thấy khuôn mặt hắn thì lại hô lên:
- Đó không thể nào là Harry Potter chứ!?!
Người đàn ông này bước nhanh về phía hắn và choàng tay qua vai hắn nói lớn:
- Thưa quý ông và quý bà, khoảnh khắc này thật phi thường biết bao! Đây là khoảng khắc tuyệt hảo để tôi gửi đến quý vị một thông báo nhỏ mà tôi đã hằng chờ đợi. Hôm nay, khi cậu Harry trẻ tuổi này bước vào nhà sách Phú quý và Cơ hàn, cậu ấy chỉ muốn mua quyển tự truyện của tôi,quyển sách mà tôi sẽ sung sướng ký tặng cậu ngay bây giờ, miễn phí… - người đàn ông này cúi xuống nói nhỏ với hắn - cười tươi lên Harry, với danh tiếng của cả 2 chúng ta thì dư sức lên được tới trang nhất.
Hắn không ngại ngần gì mà nở 1 nụ cười tươi để cho tên lùn chụp ảnh. Nếu như người đàn ông này khiến cho các bà các mẹ mê mẩn thì nụ cười của hắn đủ để đốn gục những thiếu nữ ngây thơ.
Bằng chứng là Ginny đứng ở cách đó không xa khi nhìn thấy hắn mỉm cười thì khuôn mặt cô bé còn trở nên đỏ hơn cả mái tóc của cô.
Chỉ với 1 cái cười hắn đã được nhận về nguyên bộ sách đắt như ghẹ 45 cân của Gilderoy Lockhart từ tay chính tác giả của nó cũng chính là người đàn ông này.
Hắn thừa biết tính ưa nổi tiếng của Lockhart nên không hề khó chịu mà trái lại còn vui vẻ phối hợp bởi hắn còn cần Lockhart giúp đỡ nhiều trong năm học tới.
Hắn ôm theo đống sách mới mà đi tới trước mặt Ginny.
- Cho em mấy quyển sách này nè, anh sẽ tự mua sách mới - hắn đưa chồng sách cho Ginny.
Sau tràng hỗn loạn ở tiệm sách thì bà Molly cũng hài lòng rời đi khi có được nguyên cả bộ sách đã được ký tặng của Lockhart. Bà bắt đầu dẫn Ginny đi tới cửa hàng quần áo cũ nhưng ngay sau đó hắn giữ bà Molly lại và nói:
- Bác chờ chút đã, cháu nghe Ron nói cũng sắp tới sinh nhật Ginny rồi, để cháu mua tặng em ấy 1 bộ đồng phục mới. Dù sao em ấy cùng là con gái, sao có thể mặc đồ cũ hoài được.
Ting, độ hảo cảm của Ginevra Molly “Ginny” Weasley tăng lên 95 điểm
Ginny vốn dĩ có thể nói là đã tôn sùng hắn từ rất lâu rồi nên độ hảo cảm của cô bé ngay từ lần đầu hắn gặp đã là 85 điểm rồi và chỉ cần 1 số cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt của hắn cũng khiến cho độ hảo cảm của Ginny tăng vọt.
Hắn nghĩ với sự ngưỡng mộ của Ginny đối với mình thì việc tăng độ hảo cảm của cô bé lên 100 là hết sức dễ dàng nên hắn cũng không vội vã bắt cô bé làm Pet.
Hắn biết bà gia đình Weasley sẽ không chịu chấp nhận lòng thương hại của hắn nên hắn liền viện ra 1 lý do nào nghe cho hợp lý.
Bà Molly vốn định từ chối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Ginny thì và liền chạnh lòng. Gia đình Weasley vừa nghèo lại đông con nên những đứa nhỏ hơn hầu như đều phải dùng đồ cũ.
Những đứa con trai thì không nói làn gì nhưng Ginny thân là đứa con gái duy nhất trong nhà thì ít ra cũng phải được hưởng chút đặc quyền gì đó chứ.
- Thôi được rồi - bà Molly nói - thật sự cảm ơn cháu Harry, cháu thật là 1 đứa trẻ tốt bụng.
Nếu như bà Molly mà biết đứa con gái bé bỏng của bà đã bị hắn đưa vào tầm ngắm thì không biết bà còn biết ơn hắn nữa không…
Sau khi hắn đưa Ginny tới cửa hàng quần áo của Madame Malkin và mua cho cô bé 2 bộ đồng phục mới toanh thì bà Molly liền dẫn Ginny đi mua đũa phép mới cho cô bé do trong nhà không còn thừa cây đũa phép nào cả.
Ginny cầm cây đũa phép bằng gỗ cây thủy tùng và lõi là lông phượng hoàng của mình và vui vẻ ra khỏi cửa hàng Ollivanders. Hôm nay có thể nói là ngày hạnh phúc nhất của Ginny khi mà cô bé không chỉ được mua cho toàn đồ mới, thứ mà hầu như trong gia đình Weasley không bao giờ có, mà cô bé còn gặp được người anh hùng trong lòng mình là Harry Potter nữa.
………….
Thời gian còn lại chưa đầy 1 tháng của kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh khi mà hắn tập trung vào những cuốn sách mới mua của mình.
Gần trưa ngày mùng 1 tháng 9 cha của Hermione lại lấy xe chở hắn và Hermione tới sân ga King Cross để bọn hắn có thể kịp lên chuyến tàu tốc hành đi tới trường Hogwarts vào lúc 11 giờ.
Ngay từ lúc bọn hắn có mặt ở sân ga King Cross cũng chỉ mới là 10 giờ 30 phút nên bọn hắn không hề cảm thấy vội vã chút nào.
Hắn cùng Hermione chào tạm biệt Mr Granger sau đó thì tiến về phía hàng rào ở giữa sân ga số 9 và số 10 để tiến vào bên trong sân ga 9 ¾.
Nhưng ngay khi Hermione định lao qua hàng rào thì bỗng nhiên hắn cản cô bé lại.
- Khoan đã Hermione!
Trước ánh mắt khó hiểu của Hermione hắn đi lại gần hàng rào và thử đưa tay ra chạm vào nó.
…
Chẳng có gì xảy ra hết, bàn tay của hắn không hề đi xuyên qua cái hàng rào này.
- Lối đi này bị bít lại rồi - hắn nói.
- Cái gì, sao lại như vậy!?! - Hermione bối rối - chẳng lẽ nó bị hỏng hóc gì đó? Làm sao chúng ta có thể vào được bên trong bây giờ…
Hắn nhìn cái hàng rào 1 chút sau đó thì kéo tay Hermione qua 1 góc vắng người.
- Đặt tay lên chiếc xe đẩy và đặt 1 tay lên người tớ - hắn nói.
Hermione không biết hắn định làm gì những cũng làm theo. Sau đó hắn liền đưa 2 ngón tay lên trán và tập trung tinh thần.
- Phụp…
Không 1 tiếng động nào xảy ra hắn liền mang theo Hermione và 2 chiếc xe đẩy chở đồ tiến thẳng vào bên trong sân ga 9 ¾.
- Cậu vừa mới sử dụng Độn Thổ sao? Sao mà cậu lại làm được - Hermione ngạc nhiên - chúng ta không được phép sử dụng phép thuật ở bên ngoài trường khi chưa tới tuổi trưởng thành kia mà?
- Đó không phải là Độn Thổ đâu - hắn nói xong thì kéo Hermione lên trên 1 toa tàu.
-------☆☆☆☆-------