- Nóng quá đi mất!!!
Từ bên trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ báo chí phát ra những tiếng than vãn liên hồi.
Hắn cầm theo một chiếc túi ni lông đựng đầy nước ngọt mở cửa phòng ra và nhìn thấy mấy người Moka lúc này đã nằm la liệt ở trên bàn.
- Tsukune, mau đưa em nước ngọt!!
Mấy cô gái thấy hắn đi vào thì lập tức nhào tới bắt lấy chiếc túi ni lông trong tay hắn. Mấy cô gái mỗi người cầm lấy một lon nước ngọt áp vào mặt mình và cảm nhận luồng khí mát lạnh từ lon nước.
- Các em sao vậy?? - hắn hỏi.
- Tsukune anh không thấy nóng sao? Bọn em đã nóng đến sắp chết rồi - Kokoa nói - anh nhìn Mizore-san sắp chảy thành nước rồi kìa, cả mỡ trong bộ ngực của Kurumu-san cũng sắp chảy hết ra rồi.
Kokoa chỉ về phía Mizore đang vã mồ hôi như tắm và Kurumu đã cởi phăng bộ đồng phục ra chỉ mặc quần áo lót ngồi trên ghế.
- Các em nóng sao không nói sớm - hắn còn tưởng là có chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Cũng tại vì hắn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết nữa nên hắn không nhận ra rằng nhiệt độ bên trong kết giới của học viện Youkai lúc này đã lên tới hơn 41 độ.
Hắn giơ tay lên một cái dưới sàn nhà liền hiện lên một ma trận nhỏ rồi sau đó biến mất. Một luồng không khí mát lạnh xuất hiện trong phòng xua tan đi cái nóng đang lởn vởn quanh đây.
- A... - cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đang cấp tốc hạ xuống các cô gái liền thoải mái rên rỉ.
- Sao anh không làm vậy sớm hơn một chút, bọn em sắp nóng muốn chết rồi - Kurumu ưỡn người nói.
- Nhưng mà đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi, kết giới của học viện đã xảy ra vấn đề nên thời tiết sẽ vẫn nóng như vậy một thời gian đấy - Moka nói.
- Hay là chúng ta đi tìm chỗ nào tránh nóng đi - Yukari nói - dù sao trường cũng cho chúng nghỉ một vài ngày để điều chỉnh lại kết giới mà.
- Vậy thì hãy tới nhà tôi đi, ở đó thời tiết mát lắm - Mizore nói.
- Ý kiến hay đấy - các cô gái đồng thanh hô.
Có điều mấy người Moka lại quên mất rằng Mizore là một Yuki-Onna. Loại thời tiết mà có thể khiến cho một Yuki-Onna nói là “mát lắm” thì đủ hiểu là nó như thế nào rồi.
.................
- Vù Vù....
Một chiếc xe bus lao nhanh trong một cơn bão tuyết, bên ngoài chiếc xe là từng đợt gió rít mang theo những hơi lạnh thấu xương va vào chiếc kính của xe bus khiến cho nhiệt độ bên trong xe hạ xuống cực thấp.
- Hắt xì!!! Thời tiết như thế này mà cô bảo là mát mẻ sao!?! - Kurumu hét lên - lạnh thấu xương như thế này!!
- Nơi ở của tộc Yuki-Onna được bao quanh bởi một kết giới giống như học viện Youkai vậy nên ở đây quanh năm đều là mùa đông cả - lão tài xế Nurari đang lái xe thì quay lại nói - nhưng đừng lo, khi vào đến trung tâm thì thời tiết sẽ ấm hơn nhiều.
Cuối cùng thì lão tài xế Nurari thả bọn hắn xuống ở một nơi cách không xa thành phố của Yuki-Onna. Ở nơi này đã không còn những trận bão tuyết kinh hoàng như ở phía ngoài rìa nữa mà trước mặt họ là một thành phố nhỏ được bao phủ trong một lớp băng mỏng, những tia sáng mặt trời không biết là tự nhiên hay nhân tạo chiếu xuống thành phố này và được những lớp băng mỏng này hấp thụ và phản chiếu lại tạo ra một khung cảnh cực kỳ thơ mộng.
- Oa... đây chính là vùng đất tuyết sao!?! Đẹp thật đấy!! - các cô gái trầm trồ trước vẻ đẹp của thành phố nhỏ này.
Hắn cùng mấy cô gái mang theo hành lý gọn nhẹ đi theo con đường mòn và tới cửa của thành phố này. Vừa tới nơi thì hắn đã thấy được Tsurara, mẹ của Mizore đứng chờ sẵn ở đó rồi.
- Chào mừng các con đến với vùng đất tuyết, mẹ đợi các con ở đây lâu rồi - Tsurara mỉm cười nói.
Sau khi được Tsurara và Ageha cùng với Fujiko dạy dỗ cho một số những “kỹ thuật cần thiết” lúc ở trong phòng ký túc xá của hắn vào dịp lễ hội trường thì mấy người Moka đã tạo thành mối quan hệ giống như mẹ con với ba người phụ nữ trưởng thành này.
- Chúng con chào mẹ - đám Moka đồng thanh chào, bọn họ vẫn biết ơn Tsurara đã chỉ cho họ những kỹ thuật giúp họ hầu hạ hắn.
Sau đó Tsurara dẫn bọn hắn về nhà của mình rồi mở tiệc thiết đãi bọn hắn.
- Mizore, con trở về vì lễ dâng hoa ngày mai đúng không - Tsurara hỏi.
Mizore hơi gật đầu một chút. Hắn ngồi đó nghe và cũng không nói gì cả, hắn biết rõ lễ dâng hoa của tộc Yuki-Onna là nghi lễ đánh dấu sự trưởng thành của một Yuki-Onna. Trong ngày này thì những thiếu nữ mới bước sang tuổi 17 sẽ phải kết hôn với người được chọn ra bởi lời tiên tri của bà chúa tuyết.
Sự thật này chỉ có những người phụ nữ trưởng thành đã từng phải trải qua mới biết được còn những đứa trẻ và những cô thiếu nữ ngây thơ thì lại hoàn toàn không hay biết gì cả.
Nói đến bà chúa tuyết thì kể từ khi bước vào bên trong vùng đất tuyết thì hắn luôn có cảm giác là đang bị ai đó theo dõi mình vậy. Hắn đã kiểm tra rất kỹ lưỡng nhưng không hề phát hiện ra bất cứ ai khả nghi cả.
Theo suy luận của hắn thì ở vùng đất tuyết này, có thể theo dõi hắn mà khiến hắn không thể phát hiện ra được thì chắc chắn không có ai khác ngoài người đứng đầu của tộc Yuki-Onna là bà chúa tuyết.
Có vẻ như bà ta vẫn còn giữ ý định ép Mizore phải kết hôn với kẻ mà bà ta chọn ra.
Hắn ngồi ở đó và phát ra khí thế của mình bao phủ khắp cả vùng đất tuyết này. Ngoài trời mây đen vần vũ, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống những tòa nhà làm bằng băng lập tức bị những đám mây dày đặc bao phủ lấy khiến cho vùng đất tuyết chìm trong bóng tối.
Hắn sẽ cho con mụ già tự xưng là bà chúa tuyết đó biết được rằng một vị thần khi nổi giận thì sẽ đáng sợ đến như thế nào. Ngay cả kẻ được bà ta chọn đến, kẻ đứng sau và dàn dựng mọi âm mưu của tổ chức Fairy Tail nếu như dám xuất hiện trước mặt hắn thì đừng hòng rời đi được.
Trong nhà của Tsurara, mấy cô gái vẫn đang thưởng thức những món ngon do chính tay Tsurara chuẩn bị mà không hề biết đến những chuyện đang xảy ra ở phía bên ngoài kia.
Bên ngoài mọi người nhìn thấy khung cảnh trời bỗng tối sầm lại, những tia sấm sét chạy trong những đám mây đen như những con lươn điện khổng lồ thì cực kỳ hoảng sợ vì bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở vùng đất tuyết bao giờ.
Ở trong một tòa lâu đài cao nhất của vùng đất tuyết, có một người phụ nữ trung niên đang ngồi ở trên một chiếc ngai bằng băng. Bà ta có làn da trắng muốt của các Yuki-Onna và một cơ thể mảnh mai điệu đà. Trên những khóe mắt và môi của bà ta mặc dù có những nếp nhăn chạy dài để lộ ra tuổi tác thật sự của bà ta nhưng cho dù bất cứ ai nhìn vào cũng có thể nhận ra được khi còn trẻ bà ta cũng là một người phụ nữ rất đẹp.
Khi bà ta đang hơi nhắm hờ đôi mắt sắc bén của mình dường như đang suy nghĩ điều gì đó thì bỗng có một luồng khí thế cực kỳ khủng khiếp bao phủ lấy toàn bộ thành phố băng, những tiếng gió rít gào từ những trận bão tuyết bị đè xuống thay vào đó là những tiếng sấm sét gào thét vang vọng khắp vùng đất tuyết này.
Người phụ nữ này lập tức giật mình tỉnh dậy từ trong sự mơ màng và nhìn về phía bầu trời đang bị mây đen bao phủ với vẻ mặt khiếp sợ.
------------------