Ads
Cận Thiệu Khang nhìn
Tương Nhược Lan, hai mắt càng lúc càng sâu, khóe miệng vẫn luôn cười thật dịu
dàng
Rèm cửa bị gió thổi tung,
những tia nắng mặt trời vừa vặn lóe sáng khiến Tương Nhược Lan chói mắt, khiến
nàng có chút mơ hồ. Khánh ca nhi ngồi bên hơi kéo áo nàng gọi:
- Mẫu
thân, mau lên
Bên kia, Bác ca nhi vỗ
tay cười, Cận Thiệu Khang đối diện cười càng sâu, má lúm đồng tiền càng hiện
rõ.
Lòng Tương Nhược Lan đột
nhiên bình tĩnh lại, vươn tay nhẹ búng mũi hắn, chiếc mũi cao thẳng có chút ấm
áp, hơi thở của hắn phun lên ngón tay nàng, tay nàng đột nhiên có chút tê dại.
Nàng vội rụt tay về, quay
mặt đi, cảm giác tê dại trên tay mãi chưa biến mất
Khánh ca nhi thắng một
lần, cao hứng vỗ vỗ tay, Bác ca nhi không phục nói:
- Chơi
lại lần nữa
Lần thứ hai, Cận Thiệu
Khang đã quen với trò chơi này, hai cái đầu một lớn một nhỏ cùng chụm lại,
nhanh chóng tìm ra ngón giữa của Tương Nhược Lan. Bác ca nhi đắc ý búng mũi mẫu
thân và đệ đệ. Đến lượt Cận Thiệu Khang thì, đầu tiên hắn búng mũi Khánh ca nhi
một cái nhẹ, sau đó quay sang nhìn Tương Nhược Lan cười cười, hơi búng mũi nàng
một chút, tay hắn tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi của nàng, cảm nhận được hơi
thở mềm mại của nàng, trong lòng không khỏi rung động.
Tử San ngồi bên ngoài,
nghe tiếng cười vui vẻ ở bên trong cũng không nhịn được mà mỉm cười, không khí
này thật khiến người ta vui vẻ.
Xe ngựa đi khoảng nửa
canh giờ ra khỏi thành, đi tới ngoại ô yên tĩnh, xa phu dừng lại nói:
- Hầu
gia, nơi ngài nói đã tới rồi.
Hai cậu bé vươn đầu nhìn
ra bên ngoài, Bác ca nhi quay đầu hỏi Cận Thiệu Khang:
- Phụ
thân, đây là đâu?
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Gần đây
có con sông nhỏ, lát nữa phụ thân dạy các ngươi câu cá.
Hai cậu bé nghe đến chữ
câu cá thì lập tức vui mừng hò reo. Một trước một sau vội xuống xe ngựa.
Trong xe, Tương Nhược Lan
đang chuẩn bị bước xuống, lúc này, bên ngoài đột nhiên có một con chuột đồng
chạy ra khỏi bụi rậm xuyên qua chân ngựa, ngựa hoảng sợ hơi nhảy lên khiến
chiếc xe rung lên. Tương Nhược Lan đang chuẩn bị xuống xe không cẩn thận cả
người mất thăng bằng ngã về đằng sau, Cận Thiệu Khang sợ nàng bị thương thì vội
lao lên đỡ, Tương Nhược Lan vừa vặn ngã vào lòng hắn
Đã lâu rồi hai người
không thân mật như vậy, nhất thời đôi bên đều ngây người
Tương Nhược Lan tựa vào
lòng hắn, bên người ngập tràn hơi thở của hắn, nhiệt độ của hắn xuyên qua lớp
áo mỏng truyên tới người nàng. Nàng tâm hoảng ý loạn ngẩng đầu, vừa vặn nhìn
vào đôi mắt thâm thúy của hắn, hai mắt hắn như suối chảy sâu không thấy đáy,
như là muốn hút nàng vào đó.
Lòng nàng lập tức hoảng
loạn vô cùng
Đừng như vậy, đừng như
vậy, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại. Tương Nhược Lan hết lần này tới lần khác
nhắc nhở chính mình.
Nàng vội lấy tay đẩy hắn
ra nhưng hai tay hắn gắt gao ôm chặt lấy nàng, nàng càng giãy dụa hắn lại càng
dùng sức
- Nhược
Lan…
Hắn nhìn nàng, khẽ gọi
một tiếng, giọng nói trầm thấp trong không gian chật hẹp này tạo nên cảm giác
đặc biệt, giống như một sợi dây vô hình quấn từng vòng quanh tim nàng rồi từ từ
thít chặt lại…
Tim nàng đột nhiên đau
đớn
Sau đó, hắn hơi cúi thấp
đầu, nàng nhìn khuôn mặt hắn dần dần to hơn trong mắt mình, tim đập càng lúc
càng nhanh, người run rẩy. Hai mắt nàng gắt gao nhìn thẳng hắn, tay phải vô
thức kéo quần áo hắn, tay trái nắm cánh tay hắn, móng tay dường như bóp vào
thịt hắn
Tóc hắn rơi xuống cổ
nàng, nhịp tim hắn đập cũng nhanh như nàng vậy, hơi thở nóng bừng như lửa.
Trong lúc bờ môi hắn sắp
áp lên đôi môi nàng, đột nhiên hắn dừng lại, chỉ thiếu một chút, chỉ còn cách
một ly thôi nhưng hắn lại ngừng lại.
Hắn nhìn nàng, nàng cũng
nhìn hắn, thông qua ánh mắt đôi phương mà thấu rõ lòng nhau. Một khắc đó, bọn
họ hoàn toàn biết đối phương nghĩ gì.
- Xin
lỗi, ta quá lỗ mãng rồi!
Hắn nhẹ nhàng nói, sau đó
ngẩng đầu buông nàng ra
Tim Tương Nhược Lan dần
ổn định lại, nàng lập tức thoát khỏi vòm ngực hắn, sau đó hít sâu một hơi
Bên ngoài, xa phu trấn an
ngựa, xe ngựa yên ổn lại.
Tử San ở ngoài hỏi:
- Tỷ tỷ,
Hầu gia, các ngươi không sao chứ?
Tương Nhược Lan đáp một
tiếng:
- Chúng
ta không sao
Nói rồi xoay người xuống
xe ngựa.
Cận Thiệu Khang đứng sau
nhìn bóng lưng nàng, khẽ thở dài. Một khắc đó, ánh mắt nàng nói cho hắn, nếu
hắn không để ý mọi thứ mà làm loạn, nàng vĩnh viễn sẽ không gặp lại hắn.
Chẳng lẽ mãi mãi hắn
không có được sự tha thứ của nàng?
Không nên nản chí, không
nên ủ rũ, hắn tự nói với chính mình, nàng không phải đã quên hắn, nếu hắn kiên
nhẫn hơn nàng sẽ tin tưởng lại hắn. Cho dù vĩnh viễn không được nàng tha thứ
thì hắn cũng cứ như vậy, ở xa lẳng lặng dõi theo nàng thì có làm sao? Như vậy
còn tốt hơn cả đời không được nhìn thấy nàng…
Cận Thiệu Khang nghĩ tới
đó, tâm tình cũng lơi lỏng, hắn cũng xuống xe theo Tương Nhược Lan.
Xa phu đánh xe ngựa qua
một chỗ. Cận Thiệu Khang dẫn Tương Nhược Lan, Tử San và bọn trẻ đến bên con
sông nhỏ hắn vừa nói.
Con sông chỉ rộng khoảng
một trượng, hai bên bờ cỏ xanh mơn mởn cùng rất nhiều loại hoa dại không tên.
Bên bờ đối diện là dãy núi xanh mướt, trên núi cây cối um tùm, thỉnh thoảng còn
nghe được tiếng chim hót.
Bọn họ tìm một chỗ thoáng
mát ngồi xuống, Cận Thiệu Khang sớm đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo, có đồ điểm
tâm, có nệm ngồi thậm chí còn có rượu ngon. Nhìn qua có điểm giống như dã ngoại
ở thời hiện đại.
Cận Thiệu Khang đợi bọn
trẻ ăn xong thì dẫn hai đứa đi tới bờ sông câu cá. Tương Nhược Lan ngồi ở phía
sau nhìn bóng lưng hai bé một lớn, bất tri bất giác nhớ lại chuyện vừa xảy ra
trong xe.
Khi đó tâm tình nàng rất
phức tạp, rõ ràng biết không thể nhưng trong lòng lại có chút chờ mong, tự mê
hoặc chính mình, lừa mình dối người. Thật đáng ghét.
- Tỷ tỷ,
tỷ rất nóng? Mặt đỏ quá. Tử San ở bên nói
Tương Nhược Lan lấy tay
che mặt, mặt thực sự rất nóng, nàng vội nói:
- Trời
nóng quá
Tử San vẫn còn nhỏ cũng
không để ý, nàng nhìn về bên bờ sông, chỉ vào Cận Thiệu Khang và bọn nhỏ nói:
- Xem bọn
họ vui vẻ kìa, nhất là Bác ca nhi, lần đầu tiên thấy hắn hưng phấn như vậy
Tương Nhược Lan nhìn
sang, thấy chẳng biết bọn họ đã xuống nước từ bao giờ, đang khom lưng bắt cá
trong nước. Bác ca nhi có lẽ mò được một con cá, hưng phấn hô lớn, như vậy hắn
mới giống một đứa trẻ 5 tuổi.
Trước kia hắn thường nói,
hắn là nam nhân lớn nhất trong nhà, giờ có phải nam nhân lớn nhất không phải là
hắn nên hắn cũng thoải mái hơn nhiều.
Đang nghĩ ngợi, Khánh ca
nhi đột nhiên quay đầu lại vẫy tay với Tương Nhược Lan:
- Mẫu
thân, lại đây, ngươi cũng đến chơi đi
Bên cạnh, Cận Thiệu Khang
đứng thẳng lên nhìn nàng.
Tương Nhược Lan nhìn hắn
một cái, sau đó khoát khoát tay với Khánh ca nhi tỏ vẻ không muốn tới, giờ nàng
có hơi không muốn tới gần hắn.
Khánh ca nhi nói thầm gì
đó với Bác ca nhi, hai cậu bé chân đất chạy lên bờ, đi tới bên Tương Nhược Lan,
hai cậu bé cố chấp nắm tay nàng kéo nàng tới bên bờ sông.
Luôn miệng nói:
- Mẫu
thân, đi đi
Hai cậu bé còn chưa chính
thức học quy củ nên không biết yêu cầu của mình có gì không ổn.
Tương Nhược Lan vội la
lên:
- Mẫu
thân sẽ bị ướt quần áo.
Tử San ở phía sau cười
nói:
- Tỷ tỷ,
không sao đâu, ta đã chuẩn bị quần áo rồi, đi đi, sinh nhật bọn trẻ, đừng làm
chúng mất hứng
Tương Nhược Lan nhìn ánh
mắt chờ mong của hai cậu bé, lòng mềm nhũn, nàng mìm cười đi tới bên bờ sông.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
cười cười. Nụ cười dưới ánh mặt trời có hơi chói mắt
- Nàng sợ
ướt quần áo thì ngồi đó xem bọn nhỏ bắt cá.
Tương Nhược Lan gật đầu
ngồi xuống.
Hai cậu bé lại cúi xuống
bắt cá, thỉnh thoảng lại nghe bọn trẻ kêu:
- A! Ta
vừa mò thấy một con.
- Để nó
chạy rồi
- Phụ
thân, giúp ta, con cá này lớn quá
Cận Thiệu Khang bị hai
cậu bé sai bảo, lại bắt cá, bộ dáng nghe lời có chút giống nô lệ của bọn trẻ
khiến Tương Nhược Lan không khỏi buồn cười.
Đột nhiên, có lẽ là có
con cá nhỏ cắn vào chân Khánh ca nhi, Khánh ca nhi sợ quá hét lớn chạy về phía
Cận Thiệu Khang. Cận Thiệu Khang đang tập trung bắt cá, không đề phòng, Khánh
ca nhi chạy tới khiến hắn mất thăng bằng ngã vào nước, hai người cùng ngã, bốn
chân giơ lên trời không dậy nổi, cũng may nước không sâu nên không có gì nguy
hiểm. Bác ca nhi đứng bên thấy vui vẻ thì cũng nhào tới trên người Cận Thiệu
Khang, khiến Cận Thiệu Khang đang bò dậy lại ngã xuống nước. Cận Thiệu Khang
chưa bao giờ chật vật như vậy, lại còn là trước mặt Tương Nhược Lan, mặt hắn đỏ
bừng lên.
Tương Nhược Lan ở bên
thấy vui vẻ, chỉ vào bọn họ cười ha hả.
Cận Thiệu Khang vừa tức
vừa quẫn, nói với bọn nhỏ:
- Xem,
mẫu thân cười chúng ta kìa, chúng ta không thể buông tha nàng
Nói rồi hắt nước về phía
Tương Nhược Lan.
Đầu Tương Nhược Lan chợt
lạnh, sợ đến quát to một tiếng.
Bọn nhỏ thấy thú vị, cũng
bắt chước hắt nước về phía Tương Nhược Lan, Tương Nhược Lan xoay người chạy
trốn. Bác ca nhi nhanh tay nhanh mắt kéo góc quần nàng lại. Cận Thiệu Khang ở
bên cười nói:
- Mau lôi
nàng xuống nước, dám cười chúng ta, phải phạt nàng mới được.
Hai cậu bé hưng phấn đến
đỏ bừng mặt, oa oa kêu lớn, kéo Tương Nhược Lan xuống nước. Tương Nhược Lan
cười đến nhũn người, cũng chẳng còn sức phản kháng, chốc lát đã bị hai cậu bé
kéo vào nước, cả người bị nước thấm ướt. Hai cậu bé nhào tới nàng khiến cho
nàng không đứng dậy nổi.
Cận Thiệu Khang ở một bên
cười to.
Tương Nhược Lan nghe
tiếng hắn cười thì tức vô cùng. Cũng không biết lấy đâu ra sức lực mà đứng được
dậy, chỉ vào Cận Thiệu Khang mắng:
- Đúng là
đồ bại hoại…
Vừa dứt lời đã thấy Cận
Thiệu Khang không chớp mắt nhìn mình, ánh mắt khác lạ.
Tương Nhược Lan cúi đầu
nhìn chính mình, chỉ thấy áo lụa mỏng bị nước thấm ướt dán chặt lên người khiến
những đường cong hiện lên thật rõ nét.
Ánh mắt hắn như lửa khiến
người nàng nóng bừng. Tương Nhược Lan bưng mặt, xoay người chạy lên bờ. Cận
Thiệu Khang đuổi theo hai bước thì dừng lại, nhìn bóng lưng lả lướt của nàng.
Nước sông lạnh lẽo thấm
vào người hắn nhưng không áp được chỗ nóng rực dưới chân hắn (Ối mẫu thân….)
Hắn đứng ở đó, người nóng
đến khó chịu nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.