Ads
Cảnh tuyên đế nghiến răng
một cái:
- Không
được, nhi thần đợi lâu như vậy, nhi thần sẽ không buông tay, mẫu hậu từ bỏ ý
định này đi.
Thái hậu buông tay hắn,
Yên Nhiên nói:
- Không
kịp rồi, ý chỉ của ai gia đã ban ra, cũng đã hạ lệnh đến bộ lễ để họ chuẩn bị
các lễ nghi. Không bao lâu cả triều đình sẽ biết chuyện này. Hoàng thượng, nếu
trong mắt ngươi còn có ai gia, nếu thật sự là để tốt cho Nhược Lan thì hãy
phong một đạo thánh chỉ đi thôi
Ý chỉ của thái hậu đã ban
ra, Tương Nhược Lan trở thành nghĩa nữ của thái hậu đã là sự thật. Nếu Cảnh
Tuyên Đế không tuyên thánh chỉ có nghĩa là công khai đối nghịch với thái hậu.
Cảnh Tuyên Đế và thái hậu tình cảm vốn rất dung hòa, hành động công khai chống
lại thái hậu hắn không làm được
Nhưng sao hắn có thể cam
tâm? Chỉ thiếu một bước, chỉ thiếu một bước…
Cảnh Tuyên Đế nắm chặt
tay, phẫn hận vô cùng. Hắn đứng dậy nhìn thái hậu một hồi, ngực kích động. thái
hậu nhìn thẳng phía trước, sắc mặt không thay đổi. Cảnh tuyên đế xoay người,
phẫn hận rời đi.
Cảnh tuyên đế đi rồi,
Diệp cô cô đi đến, hỏi thái hậu:
- Thái
hậu, Hoàng thượng đồng ý phong Nhược Lan tiểu thư là công chúa sao?
Nếu Hoàng thượng chần chừ
không hạ chỉ thì Nhược Lan sẽ rất khó xử.
Thái hậu nói:
- Sẽ
thôi, hắn phải làm như thế, con ta ta hiểu rõ, hắn dù có tức giận đến đâu cũng
không để ai gia phải xấu hổ
Nói đến đây, bà cúi đầu,
ánh mắt buồn bã:
- Nhất
định hắn rất hận ai gia nhưng ai gia đâu muốn ép hắn như vậy. Nếu không phải vì
hắn quá đáng ai gia cũng không quyết tuyệt như thế.
Diệp cô cô đi tới bên
người thái hậu, nhẹ giọng an ủi:
- Thái
hậu, đừng buồn, sẽ có ngày Hoàng thượng nghĩ thông suốt
- Hy vọng
như thế.
Cảnh tuyên đế lao ra Từ
trữ cung, Hoàng Quý đi theo phía sau.
- Hoàng
thượng, nô tài tuân mệnh Hoàng thượng đã an bài cho Lệ phi nương nương rồi.
Nghe đến hai chữ “Lệ phi”
Cảnh Tuyên Đế đột nhiên dừng bước, Hoàng Quý đằng sau bất ngờ suýt thì đâm phải
lưng hắn
Cảnh tuyên đế nắm chặt
tay, gân xanh trên trán hiện rõ
- Lệ phi…
Hai chữ nghiến răng thoát
ra, giọng nói ngoan lệ âm trầm khiến Hoàng Quý không rét mà run
- Đến
Chung Túy cung
Cảnh Tuyên Đế tức giận đi
thẳng về phía Chung Túy cung
Chuông túy cung, sau khi
Lệ phi bị áp giải về cung thì run rẩy trốn trong góc giường.
Hoàng thượng sẽ đối xử
với mình như thế nào? Tại sao Hoàng hậu lại nói như thế? Giờ nàng đã là Lệ phi,
có con có cái, Hoàng thượng sẽ không thể làm gì mình, cho dù là nể mặt các con,
hắn cũng sẽ không làm gì mình.
Mặc dù vẫn tự an ủi như
thế nhưng đáy lòng nàng rét run, cả người như đóng băng.
Đúng lúc này, đột nhiên ở
bên ngoài có thông báo:
- Hoàng
thượng giá lâm
Sắc mặt Lệ phi trắng
nhợt, lập tức nhảy xuống giường đã thấy Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng đi vào. Hai
chân Tương Phinh Đình mềm nhũn, quỳ dưới đất dập đầu lia lịa.
- Hoàng
thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, không liên quan gì đến thần thiếp, thần
thiếp không nói gì hết. Là Hoàng hậu nghe được giọng Hoàng thượng, cố ý muốn đi
vào, không liên quan đến thần thiếp, Hoàng thượng minh xét, Hoàng thượng minh
xét.
Cảnh tuyên đế đi tới bên
người nàng rồi dừng lại, từ cao nhìn xuống, ánh mắt như dao, giọng nói như
băng:
- Tương
Phinh Đình, còn nhớ lúc ngươi tiến cung trẫm từng nói gì không?
Người Tương Phinh Đình
càng run rẩy, nước mắt trào ra:
- Hoàng
thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng.....
Nàng không ngừng dập đầu,
giọng nói run run
Cảnh tuyên đế lạnh lùng
nói tiếp:
- Trẫm
từng nói, chỉ cần ngươi nghe lời, ngươi vĩnh viễn là phi tần của trẫm, những
thứ thuộc về ngươi không ít một phần.
- Hoàng
thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng... Thần thiếp không làm gì hết…
Cảnh tuyên đế hừ lạnh một
tiếng, giọng nói càng trầm:
- Trẫm
cũng từng nói, đừng nên có tâm tư quỷ quái gì, nếu không trẫm là người đầu tiên
lấy mạng của ngươi. Một khắc khi Hoàng hậu xuất hiện trước mặt trẫm thì ngươi
nên biết kết quả của ngươi là như thế nào rồi.
Tương Phinh Đình sợ
hãi, ngẩng đầu, ôm chân Cảnh
Tuyên Đế khóc cầu:
- Hoàng
thượng, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không phải cố ý. Hoàng thượng, tốt
xấu gì thần thiếp cũng làm bạn cùng người 5 năm, một đêm vợ chồng tình nghĩa
trăm năm. Cho dù là nể mặt bọn trẻ cũng được, người dung thần thiếp lần này
được không? Hoàng thượng, sau này thần thiếp không dám nữa.
Cảnh tuyên đế cúi đầu,
nắm chặt cằm nàng, hung hăng nhìn nàng, ánh mắt đó đầy phẫn hận, tràn ngập sát
khí khiến Tương Phinh Đình sợ đến quên cả khóc.
- Tương
Phinh Đình, ngươi có biết vì ngươi trẫm mất đi cái gì không? Nếu không vì ngươi
sao chuyện lại biến thành ra thế này. Trẫm hận không thể băm thây ngươi thành
vạn mảnh, để cho ngươi chết toàn thây đã là nể tình các con rồi. Ngươi yên tâm,
ngươi chết rồi, các con sẽ giao cho Hoàng hậu trông nom, qua vài năm bọn chúng
sẽ chẳng nhớ đến ngươi nữa đâu. Ngươi có thể yên nghỉ.
Nếu không phải Hoàng hậu
sớm biết chuyện thì hắn cũng sẽ không phải vội vã ra quyết định đó, cũng sẽ
không khiến thái hậu làm ra chuyện quyết tuyệt này.Chuyện hôm nay sao còn có cơ
hội thay đổi?
Cảnh tuyên đế càng nghĩ
càng hận. Hắn hung hăng đá nàng ra, xoay người rời đi. Tương Phinh Đình quỳ rạp
trên đất khóc thành tiếng nhưng Cảnh Tuyên Đế chẳng nhìn nàng lần thứ hai. Một
lát sau, Hoàng Quý mang hai thái giám tiến đến, một thái giám bưng một bầu rượu
trên tay.
Mặt Tương Phinh Đình trắng
bệch, nàng mở to mắt hoảng sợ nhìn rượu độc, vội lui vể phía sau:
- Không
không…
Hoàng Quý tiến lên, nhàn
nhạt nói:
- Lệ
phi nương nương, đây là rượu thượng hảo, không hề đau đớn mà chết… Lệ phi nương
nương tự mình động thủ hay để nô tài giúp ngươi?
Sáng hôm sau, Tương Nhược
Lan nhận được ý chỉ của thái hậu.
Tương Nhược Lan thấy ý
chỉ, vừa vui mừng vừa sợ hãi. Nếu mình là nghĩa nữ của thái hậu thì mình và
hoàng đế là huynh muội. Trong lịch sử hiếm có hoàng đế chiếm đoạt thê tử của
thần tử, trong số đó phần lớn đều là hôn quân, những hoàng đế bình thường tuyệt
sẽ không làm ra loại chuyện thiên hạ khinh bỉ đó
Mà lúc đầu Cảnh Tuyên Đế
không dám công nhiên chiếm đoạt thê tử của thần tử thì giờ lại sẽ chẳng dám làm
chuyện loạn luân.
Tương Nhược Lan tiến cung
tạ ơn.
Trong Từ trữ cung, Tương
Nhược Lan trịnh trọng dập đầu lạy thái hậu ba lần. Nàng biết lần này thái hậu
bức hoàng đế, lòng bà nhất định không vui.
- Thái
hậu, Nhược Lan không biết phải cảm kích thái hậu như thế nào, đại ân đại đức
của thái hậu, Nhược Lan chỉ sợ không báo đáp nổi.
Thái hậu cho nàng đứng
dậy, bảo nàng ngồi xuống bên người
- Đây vốn
là ai gia nợ ngươi, lúc đầu nếu không phải ai gia có tâm tư, muốn ngươi lấy
Hoàng thượng mà thu ngươi là nghĩa nữ thì đã không có chuyện như thế xảy ra.
- Thái
hậu, sao có thể trách ngươi? Ai cũng không ngờ chuyện lại thành ra thế này…
Thái hậu thở dài một hơi:
- Ta chợt
nghĩ, có lẽ đây là báo ứng của ta. Lúc đầu ta vì ích kỉ mà thao túng vận mệnh
của phụ mẫu ngươi khiến bọn họ buồn bực mà chết. Giờ đây những đau khổ trong
lòng Hoàng thượng đều là tội nghiệt của ta.
- Thái
hậu, ta tin tưởng phụ mẫu ta nhất định chưa từng trách ngươi…
Thái hậu nhìn Tương Nhược
Lan vui mừng cười cười, bà cầm tay nàng:
- Vẫn may
chuyện còn chưa đến bước không thể nào vãn hồi. Từ nay về sau ngươi có thể an
tâm sống trong hoàng thành, con ta ta hiểu rõ, hắn dù không cam lòng đến đâu
cũng không dám làm chuyện quá đáng. Chờ thêm thời gian nữa có lẽ hắn sẽ nghĩ
thông suốt…
Lúc này Diệp cô cô đi vào
nói với thái hậu:
- Thái
hậu, tối qua Lệ phi bị bạo bệnh đã qua đời
Thái hậu nhàn nhạt cười
nói:
- Phong
thủy trong cung nhất định không tốt rồi, triều đại này đã bao lần có người bạo
bệnh qua đời.
Tương Nhược Lan nhớ ra
chuyện hôm qua đương nhiên biết nguyên nhân Tương Phinh Đình chế, nàng khẽ thở
dài.
Có con có cái, thân phận
tôn quý nhưng sống chết cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Đó chính là hậu cung.
Trước khi rời khỏi Từ trữ
cung, thái hậu nói với nàng đợi Lễ bộ chuẩn bị xong sẽ thiết yến trong cung,
mời tất cả nữ quyến rồi chiêu cáo việc này cho thiên hạ. Đợi nhận được thánh
chỉ phong tứ của Hoàng thượng thì sẽ cử hành đại điển phong công chúa.
Tương Nhược Lan yên lòng.
Trở lại khách sạn, cùng
bọn nhỏ ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một hồi, Hầu phủ cho xe ngựa đến đón
Tới đón bọn họ chính là
Cận Thiệu Khang.
Tương Nhược Lan có chút
ngạc nhiên, lúc này hắn phải ở phủ nha mới đúng. Định hỏi nhưng cảm giác không
tiện nên không nói nhưng Cận Thiệu Khang dường như hiểu rõ ý nghĩ của nàng nên
cười nói:
- Ta sợ
bọn trẻ thấy lạ mà sợ, ta nghĩ ta ở đây có lẽ bọn chúng sẽ thoải mái hơn nên
đến đây.
Hắn nhìn nàng rồi lại
nói:
- Hôm
nay sắc mặt khá hơn nhiều
Tương Nhược Lan cười
cười.
Trên xe, Tương Nhược Lan
và Cận Thiệu Khang mỗi người ôm một nhóc, Cận Thiệu Khang hỏi nàng:
- Nàng đã
nói sự thật với bọn trẻ chưa?
Tương Nhược Lan áy náy
nói:
- Hai hôm
nay bận rộn còn chưa nói, ngươi yên tâm, ta sẽ nói cho bọn chúng
- Không
sao, cứ từ từ. Quá nhanh sợ bọn trẻ không thích ứng được. Cận Thiệu Khang cười
nói.
Mỗi câu nói đều khiến
người ta thấy ấm đến đáy lòng, lúc đầu mình thích hắn cũng là vì hắn ngoài lạnh
lùng nhưng trong ấm áp.
Tương Nhược Lan lặng lẽ
thở dài, nàng quay đi, nhìn về phía cửa sổ xe.
Bên tai truyền đến tiếng
hắn nói chuyện cùng bọn trẻ. Hắn rất kiên nhẫn lắng nghe bọn trẻ nói hai ngày
nay ăn gì, chơi gì, sau đó ôn hòa trả lời bọn trẻ.
Không khí này khiến nàng
suýt rơi lệ.
Xe ngựa dừng trước cửa
lớn Hầu phủ, mấy người xuống xe. Thái phu nhân đã đứng trước cửa lớn nhìn bọn
họ cười tươi như hoa
- Cháu
ngoan của ta.
Thái phu nhân tiến lên,
muốn ôm bọn trẻ vào lòng
Bọn nhỏ đều vội tránh ra,
trốn ở sau Tương Nhược Lan, đầy địch ý nhìn thái phu nhân
Nụ cười của thái phu nhân
cứng đờ, sự thất vọng hiện rõ.
Tương Nhược Lan kéo bọn
nhỏ từ phía sau ra, nói với bọn nhỏ:
- Mẫu
thân đã nói gì? Phải lễ phép với người lớn, mau chào hỏi nãi nãi.
Nghe Tương Nhược Lan nói
hai cậu bé mới buồn bực đi ra ngoài, nhìn thái phu nhân gọi một tiếng nãi nãi.
Thái phu nhân lại tươi cười, muốn đến nắm tay bọn trẻ nhưng không dám nên nói
với Cận Thiệu Khang:
- Mau dẫn
bọn họ vào.
Tương Nhược Lan kéo bọn
trẻ đi vào. Dọc đường đi, bọn nhỏ tò mò nhìn quanh. Tương Nhược Lan nhìn từng
gốc cây ngọn cỏ quen thuộc mà đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Đầu tiên là đến Tùng
hương viện, thái phu nhân sớm đã chuẩn bị rất nhiều bánh trái ngon, vừa vào đã
mời bọn trẻ ăn. Bọn trẻ chỉ đi theo Tương Nhược Lan, mãi đến khi Tương Nhược
Lan đồng ý thì mới ăn. Trước thái phu nhân vẫn lo lắng bọn trẻ ở bên ngoài
không được dạy dỗ chu đáo nhưng giờ thấy bọn trẻ quy củ như thế thì trong lòng
càng vui mừng.