Ads
Ngày thứ hai, tiết trời
nhẹ nhàng, không một gợn mây.
Bọn trẻ nghe nói được đi
chơi, sáng sớm đã thức dậy, thúc giục Tương Nhược Lan và Tử San đi chơi.
Tương Nhược Lan cùng Tử
San giúp bọn trẻ mặc quần áo mới. Cả hai cậu bé đều mặc áo màu lam thêu con cọp
nhỏ, đầu đội mũ hình con cọp, chân đeo giầy nhung hình chân cọp, tất cả đều là
nàng và Tử San tự làm. Bây giờ khả năng thêu thùa của nàng chẳng kém ai nữa.
Hai đứa trẻ vui mừng mắt
sáng rỡ, nhảy múa loạn lên như hai con cọp nhỏ, vô cùng đáng yêu, khiến người
ta nhìn thấy không nhịn được mà muốn ôm hôn một phen.
Thu thập thỏa đáng, Tương
Nhược Lan cùng Tử San dẫn bọn nhỏ ra khách sạn. Lần trước nàng đã nhờ Ánh Tuyết
giúp tìm phòng, trước khi tìm được phòng thì bọn họ chỉ có thể ở lại khách
điếm. Thái hậu từng bảo Tương Nhược Lan dẫn bọn trẻ vào ở Từ trữ cung nhưng
Tương Nhược Lan cảm giác thân phận của mình giờ không phù hợp ở lại trong cung
để tránh những lời đàm tiếu, điểm này thái hậu cũng hiểu nên cũng không kiên
quyết.
Tiểu nhị đã chuẩn bị sẵn
xe ngựa cho bọn họ, bốn người lên xe, đi về phía Bạch Mã tự.
Dọc đường đi, bọn nhỏ rất
hưng phấn, vươn đầu ra ngoài xem cảnh náo nhiệt bên ngoài, nói năng líu lo, chỉ
chỏ linh tinh. Tương Nhược Lan nhớ ra thời này vốn rất quy củ, định ngăn bọn
chúng lại nhưng nghĩ sau này lớn lên đi học, sẽ chẳng được tự do như thế này
nữa nên để mặc bọn chúng được thoải mái
Nghĩ vậy, Tương Nhược Lan
cũng mặc kệ hết thảy, ôm bọn nhỏ, chỉ cho bọn chúng những sự vật bên ngoài,
thỏa mãn lòng hiếu kì của bọn chúng.
- Mẫu
thân, vì sao ai di kia phải che mặt?
- ừm… Vì
nàng sợ người khác nhìn thấy mình.
Bác ca nhi quay đầu nhìn
nàng:
- Sao lại
sợ người khác nhìn thấy mình, là vì nàng rất xấu sao?
Khánh ca nhi nói:
- Nhất
định là nàng giống Mai Tả Nhi, mặt bị rỗ rồi.
Mai Tả Nhi là một người
bệnh Tương Nhược Lan từng chữa, trên mặt bị rỗ nên dùng khăn sa che mặt.
Tương Nhược Lan vội nhìn
về phía nữ tử che mặt kia, hy vọng nàng không nghe được bọn trẻ nói nếu không
sợ là tức chết mất
Không lâu sau đã tới Bạch
mã tự.
Bạch mã tự là chùa lớn
nhất hoàng thành, hương khói quanh năm. Bởi vì mỗi năm dân chúng đến bái phật
rất nhiều nhưng lại không được các nhà phú quý ưa chuộng. Những danh gia vọng
tộc thường đến Vân khai tự ngoài thành hơn. Nhưng miếu hội Bạch Mã tự này những
nhà phú quý cũng sẽ đến, không phải vì nó náo nhiệt mà vì hôm nay, Trí Không
đại sư vốn không lộ diện sẽ ra ngoài tụng kinh cho mọi người. Hơn nữa, ngày
này, những quẻ cầu bình an sẽ đặc biệt linh nghiệm.
Bốn người nhà Tương Nhược
Lan xuống xe đã thấy bên ngoài Bạch mã tự đông đúc, ngựa xe nối liền không dứt,
ngoài chùa, những thầy tướng số, bán tranh vẽ, các đồ linh tinh rất nhiều.
Những người bán hàng tươi cười không dứt, hiển nhiên là làm ăn rất tốt.
Bọn trẻ vừa xuống xe đã
bị một người bán kẹo hồ lô bên cạnh hấp dẫn, đòi ăn. Tương Nhược Lan mua cho
bọn chúng, còn chưa ăn được mấy miếng bọn trẻ đã bị người bán diều phía trước
thu hút, mỗi đứa cầm một chiếc diều không chịu buông tay. Tương Nhược Lan thấy
bọn chúng vui vẻ thì mua diều cho bọn chúng.
Lúc này, Tương Nhược Lan
nghe được hai phụ nhân bên cạnh nói:
- Ngươi
đã cầu bùa bình an chưa?
- Vẫn
chưa
- Thế còn
không mau đi đi, cẩn thận đến muộn là không còn nữa
- Ta phải
đi nhanh mới được, hôm nay đến đây là để xin bùa bình an mà.
Tương Nhược Lan thấy các
nàng nói đầy thành kính thì hòi:
- Hai vị
tỷ tỷ, bùa bình an này thiêng không?
Một phụ nhân thấy nàng
khí độ bất phàm thì cười nói:
- Đương
nhiên, Trí Không đại sư tự mình đọc kinh, xin bùa bình an đó
Sau đó nhìn thấy hai cậu
nhóc sau Tương Nhược Lan thì cười:
- Con của
ngươi đáng yêu quá, nhất định phải cầu cho bọn chúng đi. Mỗi năm ta đều cầu cho
nữ nhi ta, nó rất khỏe, chẳng mấy khi bị bệnh. Thôi không nói nữa, ta đi đây.
Tương Nhược Lan bởi vì
bản thân gặp tao ngộ nên cũng có chút tin những điều này. Thấy phụ nhân nói như
vậy thì hơi động lòng, nàng quay đầu nhìn đám người đông đúc vào Bạch mã tự rồi
nói với Tử San:
- Ta đi
cầu bình an cho bọn nhỏ, bên trong rất nhiều người, bọn nhỏ đi vào sợ sẽ bị
thương. Ngươi trông chừng bọn trẻ, ở ngoài chờ ta
Vừa nói vừa chỉ một gốc
cây đại thụ, người tương đối vắng.
Tử San gật đầu đồng ý,
Tương Nhược Lan nhìn bọn họ đi về phía cây đại thụ, hít sâu một hơi rồi xông
vào đám người.
Trong lúc Tương Nhược Lan
thành công chen vào đám người thì Cận Thiệu Khang cũng đi ra ngoài cửa Bạch mã
tự.
Hôm nay hắn cùng mẫu thân
tới nơi này xin xâm. Mẫu thân đang nhờ Trí Không đại sư đoán xâm, hắn chán cảnh
đông đúc bên trong nên đi ra ngoài hít thở.
Đi ra Bạch mã tự thì thấy
dưới gốc hòe đối diện có một tiểu cô nương nắm tay hai đứa bé giống nhau như
đúc.
Trang phục bọn trẻ giống
như con cọp, mặt mũi hồng hào, hai mắt linh động, vô cùng đáng yêu.
Hài tử Nhược Lan sinh cho
hắn hẳn là cũng lớn như vậy rồi.
Lòng hắn vừa chua xót vừa
mềm lại. Hôm qua Ánh Tuyết nói cho hắn biết Nhược Lan sinh cho hắn một cặp song
sinh, hắn lập tức chạy tới khách điếm nhưng không gặp bọn họ. Hôm nay định đi
nhưng lại bị mẫu thân kéo tới đây. Hắn tạm thời không muốn nói chuyện này cho
mẫu thân vì sợ khi bà biết thì sẽ nghĩ mọi cách giành giật bọn trẻ về, làm như
thế Nhược Lan sẽ rất đau lòng.
Vừa nghĩ đến con, lòng
hắn nóng lên, hận không thể lập tức đến khách sạn tìm bọn trẻ.
Hắn đã có con rồi, thì ra
hắn đã làm cha được năm năm, nhưng hắn lại chẳng hay biết gì.
Đều do mình, nếu năm đó
mình không làm ra loại chuyện hạ lưu đó thì Nhược Lan nhất định còn ở bên mình,
bọn nhỏ sẽ không rời khỏi hắn để mà đã 5 tuổi còn không biết ai là phụ thân.
Mình có thể lấy lại
không?
Vừa nghĩ đến những lời
Ánh Tuyết nói lại, lòng hắn lạnh xuống.
Đúng lúc này, một cậu bé
đột nhiên kêu lên. Thì ra một trận gió vừa qua đã thổi chiếc diều của cậu bé
lên cây. Cậu bé đó nóng nảy, mặt đỏ bừng lên, mắt sắp khóc. Cậu nhóc nghiêm
trang bên cạnh nhẹ giọng an ủi hắn, vừa mượn một chiếc ghế của một người buôn
bán bên cạnh, tự mình trèo lên nhưng không đủ cao. Tiểu cô nương cũng tới giúp
những vẫn không lấy được.
Tiểu hài tử đó bĩu bĩu
môi, nước mắt vòng quanh. Tiểu hài tử còn lại đưa chiếc diều của mình cho hắn.
Cận Thiệu Khang thấy thế,
trong lòng đột nhiên có tâm tình kì quái, hắn không tự chủ được đi về phía hai
cậu nhóc, nghe được hai cậu nhóc nói chuyện.
- Đây là
diều của ca ca, Khánh ca nhi không lấy
- Không
sao, đây là trò chơi trẻ con, ca ca đã lớn, không chơi cũng không sao.
Cận Thiệu Khang vốn đang
buồn bực cũng phải phì cười.
Hai tiểu hài tử nghe
tiếng cười, quay đầu lại đã thấy Cận Thiệu Khang cao lớn đứng đó. Hai tiểu hài
tử ngẩng đầu, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn
Lại một bá bá cao lớn như
núi a…
Hai mắt Khánh ca nhi sáng
bừng, đi tới kéo góc áo Cận Thiệu Khang, ngửa đầu nhìn hắn, hai mắt cười cong
cong, ngọt ngào kêu một tiếng:
- Bá bá.
Cận Thiệu Khang cúi đầu
nhìn cậu bé cười như tiểu hồ ly, đột nhiên cảm thấy thật quen thuộc, nụ cười
này đã từng gặp qua ở đâu?
Hắn ngồi xổm xuống nhìn
cậu bé, cười nói:
- Có
chuyện gì?
Khánh ca nhi tươi cười
như mật ngọt:
- Bá bá, ngươi
thật oai phong
Bên cạnh, Bác ca nhi đen
mặt, lặng lẽ nói với Tử San:
- Đệ đệ
thật giảo hoạt.
Tử San bưng miệng cười.
Cận Thiệu Khang ý cười
càng sâu. Một cậu bé thật thú vị
- Ừm, ta
biết ta rất oai phong.
Khánh ca nhi chỉ vào
chiếc diều trên cây, cười thật đáng yêu:
- Bá bá
uy vũ như vậy, nhất định có thể lấy lại chiếc diều cho ta.
Cận Thiệu Khang nhìn má
lúm đồng tiên bên má hắn, lòng đột nhiên mềm mại như muốn hòa tan ra. Một khắc
này, hắn cảm giác, dù cậu bé muốn sao trên trời hắn cũng sẽ hái xuống cho cậu
bé.
Hắn đứng lên:
- Được,
bá bá lấy cho ngươi
Nói xong, hắn tung người
nhảy lên, chỉ trong nháy mắt đã lấy được chiếc diều quay lại đưa tới trước mặt
Khánh ca nhi, động tác nhanh nhẹn, đẹp mắt.
Hai cậu bé mở to mắt nhìn
hắn, trong mắt đầy sùng bái. Bác ca nhi vốn đứng một bên cũng bất giác tiến đến
gần.
Cận Thiệu Khang thấy cậu
bé mãi không cầm lấy chiếc diều thì không nhịn được hỏi:
- Sao
thế?
Khánh ca nhi không chớp
mắt nhìn Cận Thiệu Khang. Một lát sau oa lên một tiếng, cảm khái nói:
- Bá
bá, ngươi thật là lợi hại
Bác ca nhi vẻ mặt kích
động:
- Bá bá
biết bay sao, thật tuyệt vời
Hai cậu bé phát hiện ra
một chuyện còn thú vị hơn chiếc diều.
Cận Thiệu Khang được bọn
trẻ nhìn bằng ánh mắt sùng bái thì lâng lâng, đột nhiên cảm giác mình đã làm
được một chuyện rất tuyệt vời.
Cho dù năm đó đánh giặc
thắng lớn dường như cũng không tự hào như vậy.
Hai cậu bé nhìn nhau rồi
rất ăn ý vươn tay ôm lấy chân Cận Thiệu Khang, đáng yêu nói:
- Bá bá,
dạy ta bay với
Tử San ở bên không nhịn
được, đi tới nhéo tai hai cậu bé, ra vẻ nghiêm túc nói:
- Mau
buông tay, quá không quy củ
Sau đó nhìn Cận Thiệu
Khang xin lỗi.
Hai cậu bé kêu lớn, thực
ra Tử San không dùng sức mạnh nhưng bọn trẻ rất giảo hoạt, biết làm thế Tử San
sẽ đau lòng.
Nhưng Tử San còn chưa kịp
mềm lòng thì Cận Thiệu Khang đã đau lòng một cách kì lạ, hắn vội nói:
- Không
sao, cô nương đừng để ý.
Tử San buông tay, hai cậu
nhóc cười hì hì trốn sau lưng Cận Thiệu Khang, vươn đầu làm mặt quỷ với Tử San
khiến Tử San vừa tức vừa buồn cười.
Cùng lúc đó, Tương Nhược
Lan bị xô đây trong đám người, sắp nhận được bùa bình an trong tay Trí Không
đại sư. Đột nhiên có người đẩy nàng sang một bên, Tương Nhược Lan trơ mắt nhìn
bùa bình an đó bị người khác lấy đi.
Tương Nhược Lan nổi giận,
xắn tay áo, nhíu mày, tức giận nghĩ, ta không tin ta không thắng được đám người
da vàng các ngươi nhưng lập tức nhớ ra, mình cũng là tộc người da vàng, sự thật
bi thương (Nguyên gốc là Âu Ba Tang, chả hiểu Châu Âu, Cha và cây dâu thì nó ra
tộc người giề, ai biết chỉ giáo na)
Được, mọi người đều như
nhau, xem ai lợi hại
Tương Nhược Lan hít sâu
một hơi, chen vào đám người, đẩy mấy phụ nhân bên cạnh ra, vọt thẳng tới trước.
Cách đó không xa, Tả Bá
Xương và Đồng Tử Hằng đi tới, Đồng Tử Hằng nhanh mắt thấy hết cảnh này. Hắn chỉ
vào Tương Nhược Lan đang ra sức chen lấn trong đám người, cười nói với Tả Bá
Xương:
- Đô đốc,
nhìn kìa.