Ads
Thái phu nhân nghe được
hạ nhân báo lại rằng Tương Nhược Lan đã trở lại. Bà thở dài một hơi. Sáng nay
bà đến Thu đường viện lại thấy con nước mắt ràn rụa, hơn nữa những lời Tương
Nhược Lan từng nói càng khiến bà lo lắng đề phòng
Thật ra, bà không phải là
không hài lòng với Tương Nhược Lan, bà dù rất thích Thanh Đại nhưng trong lòng
bà, Thanh Đại không thể so sánh với Tương Nhược Lan được. Dù sao thân phận của
Tương Nhược Lan hơn Thanh Đại rất nhiều, hơn nữa Tương Nhược Lan mới là chính
thất, mới là con dâu của bà.
Bà chỉ không thích Tương
Nhược Lan vì nàng trông coi Hầu gia quá kỹ. Con bà luôn uy phong lẫm liệt lại
cũng chỉ nghe theo lời nàng, quả thực là không thể tin được một nam nhân lại
nghe lời nữ nhân như vậy, đâu còn là một đại tướng quân mà bà vất vả nuôi
dưỡng. Sao bà có thể trơ mắt để Tương Nhược Lan biến con bà thành một thê nô
được.
Nếu không phải vì Tương
Nhược Lan gắt gao giữ con như vậy, có lẽ bà còn bảo con cố kỵ chính thất hơn,
sớm ngày sinh hạ trưởng tử, vui mừng khi thấy con và con dâu cầm sắt hài hòa.
Nhưng Tương Nhược Lan
ngoài điểm này ra thì đều rất tốt, thân phận hiển hách, địa vị cao quý, mọi
việc xử lý ổn thỏa, vô cùng hiếu thuận, tôn trọng bà. Bà cũng không muốn mất đi
đứa con dâu này. Buổi sáng bà bị Tương Nhược Lan hù dọa, giờ nghe nói nàng đã
quay lại mới buông lỏng tâm tình.
Bà quay lại cười nói với
Trương mụ mụ:
- Cho nên
đó, với con dâu không nên quá dung túng. Nàng đúng là nghĩ không có nàng không
được đó. Ngươi phải cho nàng biết được thế nào là đúng sai, cho nàng biết Cận
gia ta không vì nàng có thái hậu làm chỗ dựa mà nể nang nàng. Giờ đó…
Thái phu nhân rất là đắc
ý:
- Chẳng
phải tự nàng trở lại sao?
Trương mụ mụ thấy bà vui
vẻ thì nịnh nọt:
- Vẫn là
thái phu nhân thấu đáo, trong phủ từ cao xuống thấp có ai là không tôn kính, nể
trọng thái phu nhân?
Lời này làm cho thái phu
nhân thật cao hứng, lại nói tiếp:
- Trước
bỏ mặc cho Hầu gia ngày nào cũng tới nông trang đón nàng mới thành ra như thế.
Sau này ấy a, ta đã nghĩ rồi, không thể bỏ mặc nàng tự tung tự tác được, có một
số người không thể chỉ đối xử tốt mà được.
Trương mụ mụ cười nói:
- Thái
phu nhân nói đúng
Tâm tình lơi lỏng, thái
phu nhân nhớ ra sáng còn chưa ăn gì bèn nói:
- Ngươi
bưng cháo buổi sáng tới đây, ta đói bụng.
Trương mụ mụ sai người
bưng cháo lên, nhìn thái phu nhân ăn vui vẻ, trong lòng không nhịn được mà nói
thầm. Nếu phu nhân đã quay lại sao không đến Tùng hương viện thỉnh an?
Bên kia, từ khi Tương
Nhược Lan đi rồi, Cận Thiệu Khang dù tuyệt vọng nhưng vẫn ôm tia hy vọng cuối
cùng.
Hắn không thể nào tin
được mình sẽ làm ra loại chuyện này. Hắn đến để nói chuyện đưa Thanh Đại đến
biệt viện, vừa nói vài câu Thanh Đại đã khóc. Chính hắn khi đó có chút áy náy
nhưng không hề mềm lòng. Chuyện sau đó lại rất mơ hồ. Càng kì quái là, mình bắt
đầu uống rượu với Thanh Đại như thế nào, lên giường Thanh Đại ra sao hắn đều
không nhớ.
Mọi thứ đều quá quỷ dị
Mọi nghi ngờ đều rơi lên
người Thanh Đại. Nếu hắn bị hạ độc, thủ pháp phải đặc biệt cao minh vì những mê
hương bình thường đều không có tác dụng và cũng không lừa được hắn.
Hắn đến phòng Thanh Đại,
thẩm vấn tất cả nha hoàn trong Nghênh hương viện. Kết quả là đám nha hoàn đều
trả lời giống nhau, chính mắt thấy hắn uống rượu, hơn nữa Thanh Đại còn ca hát
cho hắn. mặt Cận Thiệu Khang trận đỏ trận tím. Đám nha hoàn đó có người do
Tương Nhược Lan đưa tới, có người là thái phu nhân đưa tới, đều là nha hoàn
trong phủ, không thể nào đều bị Thanh Đại mua chuộc được. Như vậy những gì các
nàng nói là đúng.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý
định, đem rượu đêm qua uống và hương trong lò và những thứ khả nghi ra. Hôm qua
lúc rời đi hắn đã sai Trữ An canh chừng Nghênh hương viện, không cho ai chạm
vào cái gì bên trong.
Hắn đem những vật đó cho
một người bạn kiến thức rộng rãi xem xét. Người bạn đó tên là Trầm Thanh, có
nghiên cứu về các phương diện y độc, trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, hẳn
là có thể giúp hắn.
Cận Thiệu Khang đem những
thứ hắn nghi ngờ đến nói cho Trầm Thanh nghe, để hắn hỗ trợ điều tra.
Trầm Thanh cẩn thận kiểm
tra những thứ hắn mang đến:
- Hầu
gia, rượu là Nữ nhi hồng, trong rượu không phát hiện được gì. Hương trong lư
hương cũng là hương hoa lan rất bình thường, về những thứ này, tại hạ tài sơ
học thiển không thể tìm ra điều gì khác lạ.
Cận Thiệu Khang có chút
lo lắng:
- Trầm
Thanh, ngươi xem lại đi, chẳng lẽ ngươi không thấy những biểu hiện hôm qua của
ta rất khả nghi
Trầm Thanh nhìn kĩ sắc
mặt hắn, duỗi tay xem mạch cho hắn rồi hỏi:
- Xin hỏi
Hầu gia, trước đó ngủ không đủ giấc đúng không?
Cận Thiệu Khang sửng sốt:
- Đúng.
Trước đó, mười ngày liền ta không ngủ
Trầm Thanh thở dài:
- Hầu
gia, ngươi mười ngày không nghỉ ngơi, tâm thần mệt mỏi, hơn nữa uống nhiều rượu
như vậy, rượu Nữ nhi hồng rất mạnh cho nên Hầu gia cảm giác hồ đồ, không nhớ
lại được chuyện hôm qua cũng là rất bình thường. Hầu gia, ta thấy sắc mặt ngươi
thật sự không tốt, mạch đập loạn, ta khuyên ngươi nên trở về nghỉ ngơi, buông
lỏng tâm tình nếu không sợ sẽ tổn thương nguyên khí.
Trầm Thanh nói làm cho
tim Cận Thiệu Khang như chìm xuống. Chẳng lẽ mình thật sự mềm lòng nên mới cùng
Thanh Đại uống rượu rồi làm loạn?
Chẳng lẽ mình thực sự là
loại tiểu nhân hèn hạ?
Người Cận Thiệu Khang như
rơi vào hố băng, lạnh lẽo vô cùng. Hy vọng cuối cùng đã tan biến, nếu ngay cả
Trầm Thanh cũng không thể chứng minh hắn trong sạch thì hắn phải làm gì để
Tương Nhược Lan tin tưởng hắn, lấy cái gì để chứng minh cho mình?
Bây giờ hắn mới hiểu
được, tuyệt vọng lớn nhất không phải là người khác không thể tin mình mà là bản
thân không thể tự tin tưởng mình…
Tim hắn đau đớn, đầu óc
mờ mịt, cả người ngây ngốc, trống rỗng.
Trầm Thanh thấy sắc mặt
hắn đột nhiên đỏ bừng, cả người run rẩy thì kinh hãi, vội lấy ngâm châm đâm lên
vài yếu huyệt cho hắn. Một lát sau, Cận Thiệu Khang hôn mê bất tỉnh.
Sau nửa canh giờ, Cận
Thiệu Khang tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Trầm Thanh đang châm cứu cho hắn
Trầm Thanh nhìn hắn một
cái, tay vẫn châm cứu:
- Hầu
gia, ngươi ngủ thêm đi
Cận Thiệu Khang lắc đầu,
trong đầu như có gì đó gõ mạnh, hắn căn bản ngủ cũng không yên.
- Khi nãy
ta bị sao vậy? Cận Thiệu Khang hỏi
- Vừa rồi
thiếu chút nữa Hầu gia bị tẩu hỏa nhập ma, may mà Trẫm mỗ ở bên nếu không Hầu
gia chẳng những mất đi một thân võ công mà có khi còn thành phế nhân.
Cận Thiệu Khang khẽ hừ
nhẹ một tiếng, hình như tất cả những thứ này đều chẳng có ý nghĩa gì với hắn.
Trầm Thanh châm cây trâm
cuối cùng, đứng dậy thu dọn:
- Hầu
gia, dù khi nãy Trầm mỗ kịp thời châm cứu cho Hầu gia nhưng nguyên khí của Hầu
gia đã bị tổn thương, trong thời gian này phải nghỉ ngơi cẩn thận, ngàn vạn lần
đừng để bị lao lực, đừng uống rượu cũng tránh bị kích động, nếu không hậu hoạn
vô cùng.
Cận Thiệu Khang yên lặng
đứng lên, quay đầu vái Trầm Thanh một cái rồi cáo từ
Vừa trở về phủ đã nghe
Trữ An báo Tương Nhược Lan đã về.
Lòng hắn mừng như điên,
bất chấp ánh mắt của hạ nhân, vội vội vàng vàng chạy đi.
Chạy tới ngoài phòng,
nhìn cánh cửa đóng chặt, hắn có chút sợ hãi không dám bước tiếp, hắn sợ tất cả
chỉ là ảo giác của hắn, sợ mở ra mà không thấy bóng nàng.
Ánh Tuyết bước lên đẩy
cửa cho hắn:
- Hầu
gia, phu nhân vẫn chờ ngươi.
Tim Cận Thiệu Khang đập
cuồng loạn, vẻ mặt hơi mất tự nhiên ửng hồng. Hắn hít sâu một hơn, bước vào
phòng.
Trước khi vào hắn đã từng
nghĩ đến đủ trường hợp nhưng không ngờ rằng, Tương Nhược Lan vừa thấy hắn thì
không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy lá đơn hòa ly ra trước mặt hắn.
- Đơn hòa
ly…
Hắn nhìn tờ giấy trên
bàn, lửa nóng trong lòng tan biến, dường như trong chớp mắt, máu trong người
ngưng đọng lại, sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy trên bàn.
Tương Nhược Lan nhìn hắn,
sắc mặt cũng không khá hơn hắn là bao
- Ta nghĩ
mau chấm dứt đi. Điều này tốt cho cả ta lẫn ngươi…
Trong đầu nàng chỉ còn
lại hình ảnh hắn và Thanh Đại trên giường, mỗi lần nhìn thấy hắn với nàng mà
nói đều là một sự hành hạ.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng,
đôi mắt thâm trầm thâm thúy, giống như là động sâu không thấy đáy, bên trong
chỉ toàn là sự đau đớn
- Nhược
Lan…
Giọng hắn nhỏ đến không
nghe thấy nhưng trong đó chứa một loại lực sát thương xuyên thẳng vào lòng
nàng:
- Ta thật
sự rất yêu nàng… thật sự…
Nước mắt vốn nhẫn nại đã
lâu giờ đột nhiên tuôn trào, Tương Nhược Lan bưng mặt, bờ vai run rẩy, nước mắt
rơi xuống
Lòng Cận Thiệu Khang đau
đớn, hắn tiến lên định ôm Tương Nhược Lan vào lòng nhưng Tương Nhược Lan vội
lùi vài bước, khẽ lắc đầu:
- Thiệu
Khang, ta không có cách nào tự nhủ mình cho ngươi thêm cơ hội nữa… Ở lại, ta sẽ
rất đau khổ, nếu ngươi thực sự muốn tốt cho ta, hãy kí tên đi thôi…
Sắc mặt Cận Thiệu Khang
càng tái nhợt, hắn ngã xuống ghế, thất hồn lạc phách. Một lát sau, hắn cầm tờ
đơn hòa ly, trang giấy run run trên tay hắn.
- Chúng
ta là thánh chỉ tứ hôn, hòa ly không phải là chuyện đơn giản như vậy. Hắn nhẹ
nhàng nói
Tương Nhược Lan thấp
giọng nói:
- Lần
trước ta cứu Trường Nhạc công chúa có công, Hoàng thượng và Thái hậu đã đồng ý
sẽ không truy cứu chuyện này.
- Nàng đã
cầu Thái hậu rồi… nhanh quá…
Cũng đúng, một khi nàng
đã hạ quyết tâm thì sẽ không quay đầu lại nữa. Ban đầu không phải mình bị sự
kiên trì và hào hiệp này của nàng thu hút? Chỉ là không ngờ có ngày nó lại
thành trái đắng của chính mình
Tương Nhược Lan đi tới,
chấm mực đưa cho hắn.
Cận Thiệu Khang nhìn
chiếc bút, không nhúc nhích, một giọt mực trên bút rơi xuống tờ đơn rồi dây đen
ra, giống như sự tuyệt vọng trong lòng hắn.
Tương Nhược Lan
không thúc dục hắn nhưng vẫn
cầm bút, không có ý do dự hay rút lui
Một lúc lâu, Cận Thiệu
Khang mới vươn tay đón lấy chiếc bút trong tay nàng, bút lông không ngừng rung
động, hắn cố gắng hết sức cũng không thể ổn định nó lại, mực bắn lên tờ giấy.
Nước mắt Tương Nhược Lan
rơi xuống
Ánh Tuyết ở bên ngoài vẫn
chú ý động tĩnh bên trong, thấy Tương Nhược Lan thực sự muốn hòa ly, ép Hầu gia
ký tên thì luống cuống. Nàng quá hiểu nữ nhân hòa ly sẽ có tình cảnh gì, nàng không
muốn Tương Nhược Lan vì nhất thời xúc động mà mất đi hạnh phúc sau này.
Nàng gọi một tiểu nha
hoàn, sai đi mời thái phu nhân đến.
Thái phu nhân ăn xong cơm
trưa, đang chuẩn bị ngủ trưa, đột nhiên có hạ nhân vào bẩm báo
- Hòa ly?
Thái phu nhân nằm trên
giường bật dậy, vì quá khiếp sợ mà giọng nói có chút run run:
- Ngươi
nói phu nhân muốn hòa ly?
Tiểu nha đầu run rẩy nói:
- Đúng
vậy, giờ phu nhân đang bắt Hầu gia kí tên.
Thái phu nhân như ngất
lịm, cả người run rẩy, Liễu Nguyệt vội đỡ lấy bà
Thái phu nhân chỉ vào
cửa, vừa tức vừa vội:
- Mau,
mau đỡ ta đến, ta muốn xem xem nàng còn muốn bày trò gì nữa.