Thế Gia Danh Môn

Chương 211: Chương 211: Cơ hội




Ads Người đồng nghiệp đó kinh doanh cho cuộc hôn nhân mất năm năm, Tương Nhược Lan không mất nhiều thời gian như vậy. Từ khi chính thức tiếp nhận Cận Thiệu Khang đến giờ cũng chỉ là nửa năm.

Nhưng sự khó chịu của nàng không hề thua kém đồng nghiệp kia. Nàng đón nhận tình cảm này, quyết định bắt đầu nó, khi ấy lòng nàng có biết bao suy nghĩ, trăn trở mà chỉ nàng biết.

Dù chỉ 6 tháng nhưng nàng đã cố gắng rất nhiều, nàng toàn tâm toàn ý với tình cảm nàng. Chẳng lẽ nàng không quý trọng nó?

Hơn nữa, không thể phủ nhận, nàng có cố gắng và cũng có thu hoạch. Nàng cố gắng đạt được thành quả, niềm vui đó không nhỏ. Những điều ngọt ngào, ấm áp Cận Thiệu Khang mang đến cho nàng đều là thật. Cận Thiệu Khang chăm sóc, thấu hiểu nàng, cố gắng làm cho nàng vui vẻ là chuyện không thể nào phủ nhận.

Ban đầu, khi Hoàng thượng không để ý đến tính mạng bản thân mà cứu nàng, lòng nàng đầy cảm kích, cảm động. Cũng vì như thế mà sự chán ghét ban đầu cho hắn cũng phai nhạt đi không ít. Nếu bản thân nàng không phải có tư tưởng một vợ một chồng đã thành thâm căn cố đế, nếu hoàng thượng không phải là Hoàng thượng thì khi hắn thổ lộ tình cảm với nàng, nàng có cảm giác gì?

Thanh Đại là một nữ tử xinh đẹp, dịu dàng, đa tình, vì Cận Thiệu Khang mà không tiếc mạng sống. Tình cảm mãnh liệt như vậy, với hắn mà nói cũng có lực rung động.

Không thể phủ nhận, hắn động tâm với Thanh Đại, trong lòng hắn có trăn trở. Khi nàng nhìn thấy cảnh đó, đầu tiên nàng nghĩ đến là chia tay bởi vì nàng không thể dễ dàng tha thứ cho sự thay đổi trong tình cảm. Cho dù hắn còn chưa có bất kì hành động gì nàng cũng không chịu được.

Nàng rất tức, nàng rất hận nhưng cũng rất đau lòng, rất tiếc nuối.

Bởi vì, nam nhân này từng rất chân thành đối xử tốt với nàng. Từng vì nàng mà thay đổi nguyên tắc của bản thân, vì nàng mà không tiếc mâu thuẫn với mẫu thân. Giờ đây trong lòng hắn có chút rung động. Nàng có nên buông tha hắn? Hay nên cho hắn chút thời gian để hắn hiểu rõ lòng mình?

Dù sao hắn còn chưa làm ra những chuyện không thể cứu vãn. Cũng bởi vì thế nàng mới quyết định đến nông trang, nếu không nàng đã tiến cung.

Nàng cho cuộc hôn nhân của nàng một cơ hội cuối cùng. Nàng muốn cho Cận Thiệu Khang biết, những lời nàng nói không phải chỉ nói suông.

Con người rất tham lam, những thứ họ muốn rất nhiều nhưng lại bị nhiều thứ khống chế. Nếu muốn có thứ nay thì cũng nên buông tha thứ khác

Cho nên, khi nàng muốn sống cùng Cận Thiệu Khang thì nàng biết nàng không thể nào có được cuộc sống tự do tự tại nhưng nàng vẫn cam tâm tình nguyện bởi vì một gia đình hoàn hảo vẫn là thứ mà nàng mong muốn.

Bây giờ Cận Thiệu Khang cũng phải hiểu, nếu hắn muốn ở bên nàng thì hắn phải buông tha một số thứ, một số thứ mà hắn vốn có thể hưởng thụ.

Ý thức này có lẽ còn hữu hiệu hơn những lời hứa của hắn.

Chuyện sau này, giống như người đồng nghiệp kia nói, ai có thể cam đoan chuyện sau này? Nhưng bây giờ như thế nào thì nên làm cho tốt, đó sẽ là lời hứa cho tương lai

Cận Thiệu Khang đến phủ nha rồi về Tùng Hương viện thỉnh an thái phu nhân.

Thanh Đại đang ở cùng thái phu nhân, thấy Cận Thiệu Khang thì vội bước lên hành lễ:

- Hầu gia, phu nhân không chịu quay lại? Thanh Đại lo lắng nói.

Cận Thiệu Khang vừa nghe đã biết mẫu thân đã biết chuyện tối qua hắn đến nông trang. Hắn nhìn thái phu nhân thấy bà mặt trầm xuống, hiển nhiên là không vui.

- Hầu gia… Thanh Đại nhìn hắn, tự trách: - Đều tại ta không tốt, đều do ta, đều là ta sai, nếu không vì ta phu nhân sẽ không bỏ đi.

Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng nói:

- Thanh Đại, không phải chuyện của ngươi, là trách nhiệm của ta

Là tự hắn đã phóng túng bản thân

- Hầu gia, để Thanh Đại đi cầu xin phu nhân được không?

Thanh Đại tay chân thất thố:

- Hầu gia và phu nhân thành như thế này ta rất khó chịu, phu nhân đối với ta rất tốt. Nói rồi mắt đỏ bừng lên

Thái phu nhân không nhịn được nói:

- Ngươi khó chịu cái gì? Ngươi cũng là thê thiếp của Hầu gia, hôm nay rõ ràng là Nhược Lan sai. Chính vì các ngươi như thế này nên nàng mới càng lúc càng làm càn.

Thanh Đại cúi đầu lau nước mắt

Cận Thiệu Khang nói với nàng:

- Ngươi đi trước đi, ta muốn nói chuyện với thái phu nhân.

Thanh Đại gật đầu, hoảng sợ nhìn hắn rồi xoay người đi ta ngoài

Cận Thiệu Khang đi tới bên thái phu nhân, thái phu nhân quay đầu đi không để ý đến hắn

- Mẫy thân, ngươi có biết vì sao Nhược Lan lại đồng ý ở cùng ta?

Thái phu nhân quay đầu nhìn hắn.

Cận Thiệu Khang cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Vì ta từng đồng ý với nàng, đời này kiếp này chỉ có mình nàng.

Thái phu nhân đứng lên, chỉ vào hắn:

- Cái gì? Hầu gia, sao ngươi lại có thể hứa hẹn hoang đường như vậy? Ngươi điên rồi?

Cận Thiệu Khang cười cười như đang cười nhạo chính mình:

- Lúc ta đồng ý ta cho rằng nhất định có thể làm được. Nhưng không ngờ chưa được nửa năm đã làm nàng tổn thương. Mẫu thân, thì ra ta cũng chỉ là kẻ tiểu nhân hèn hạ không tuân thủ hứa hẹn.

Về chuyện hứa hẹn, đột nhiên thái phu nhân cũng không biết nên nói gì. Một lúc sau, thái phu nhân mới nói:

- Hầu gia, ngươi không nên nhất thời xúc động mà hứa hẹn như vậy. Ai da, tuổi ngươi còn trẻ, khí huyết thịnh, tình sâu cũng khó trách mà nói ra những lời khiến đối phương vui vẻ, mẫu thân có thể hiểu. Ngươi không cần khó chịu. Ta bỏ qua cái thân già này, sẽ đi mời nàng quay về. Lời hứa này vốn không nên cho là thật. Ta bảo nàng quay về, ngươi cũng không cần làm như thế nữa, ngươi đừng làm mất mặt nam nhân trước mặt đàn bà như vậy

Cận Thiệu Khang lắc đầu, đột nhiên quỳ xuống chân thái phu nhân:

- Mẫu thân, ta không phải là nhất thời xúc động mà nói ra những lời đó. Ta lần này sai lầm nhưng sau này tuyệt đối sẽ không phóng túng bản thân.

Thái phu nhân nhíu mày:

- Hầu gia, lời này là ý gì. Ngươi quên mất lời hứa nửa năm với ta sao? Giờ đã năm tháng, Nhược Lan không có tin gì, đã sắp nửa năm, ngươi tính sao đây?

Cận Thiệu Khang dập đầu với thái phu nhân:

- Mẫu thân, thứ ta bất hiếu. Ta chưa bao giờ đồng ý với lời hứa hẹn này, sau này cũng sẽ không tiếp nhận bất kì ai. Bất kể Nhược Lan có con hay không, ta cũng sẽ không làm tổn thương nàng nữa.

Thái phu nhân tức giận đến run người, vung tay tát hắn, tay run run:

- Hầu gia, ngươi lớn như vậy, đây là lần đầu tiên mẫu thân đánh ngươi, mẫu thân mong có thể đánh tỉnh ngươi. Những lời này ngươi nói ra không thấy xấu hổ với liệt tổ liệt tông? Chỉ vì một người đàn bà như vậy mà ngươi bỏ mặc hương khói Cận gia sao?

Cận Thiệu Khang vội dập đầu:

- Mẫu thân bớt giận, Nhược Lan bây giờ không có gì nhưng sau này nhất định sẽ có con. Cho dù không có, Thu Nguyệt có con… Nếu… nếu không được, ta có thể để con của Nhị đệ quá kế thừa kế tước vị, sau này vẫn có thể kéo dài hương hỏa Cận gia.

Thái phu nhân chỉ vào hắn rồi ngã lăn ra, hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại thì trước mắt là khuôn mặt tiều tụy của Cận Thiệu Khang, hay mắt đầy tơ máu, râu mép mọc đầu, đáy mắt thâm quầng. Hắn đang quỳ trước giường.

Thái phu nhân nhìn rồi đau lòng rơi lệ.

- Khang Nhi, lúc ngươi năm tuổi đã có thể thông thạo La Hán quyền, bẩy tuổi đã tu chí làm đại tướng quân. 12 ngươi đã len lén đi theo phụ hầu ngươi lên chiến trường, 16 tuổi đã thành Đại tướng quân. Ai cũng nói An viễn hầu anh vũ bất phàm, đó chính là niềm tự hào của mẫu thân. Nhưng sao giờ ngươi lại thua trong ta một người đàn bà. Người đó lại là Tương Nhược Lan. Nàng không có thi tình ý họa như Vu Thu Nguyệt, chẳng xinh đẹp ôn như như Thanh Đại. Rốt cuộc nàng có chỗ nào hấp dẫn ngươi để mà công lao ta thủ tiết nhiều năm lại nuôi ra một kẻ sợ vợ?

Thái phu nhân không thể nghĩ thông.

Cận Thiệu Khang nhìn thái phu nhân, nhẹ nhàng nói:

- Mẫu thân, bởi vì Nhược Lan rất quan tâm tới ta. Thi tình họa ý, xinh đẹp ôn nhu có lẽ sẽ khiến ta nhất thời thấy thoải mái. Nhưng Nhược Lan lại khiến ta hạnh phúc ấm áp. Mẫu thân có biết không? Nàng vì để thêu cho ta một chiếc khăn tay đẹp mà luyện tập rất nhiều, tay bị kim châm chảy máu đau đớn… Nàng quan tâm đến nhất cử nhất động của ta, luôn suy nghĩ cho ta, luôn khiến ta nhớ nhung. Vu Thu Nguyệt dù thi tình họa ý thì cũng đẩy nha hoàn đến giường ta…

- Nhưng Thanh Đại? Thanh Đại vì ngươi mà mạng cũng không cần. Chỉ cần ngươi cho nàng cơ hội, nàng làm còn tốt hơn Nhược Lan.

- Mẫu thân, ta không nên quá tham lam. Nhược Lan không phải là nữ tử nào khác. Nàng không phải Thu Nguyệt, không phải Yên Nhiên, không phải Thanh Đại. Nàng có thể cố gắng nhưng phải đạt được toàn bộ. Ta muốn giữ nàng lại thì không thể cho bất kì ai cơ hội. Thanh Đại dù tốt cũng không thể thay thế được Nhược Lan. Giờ ta mới hiểu được, ta không thể mất nàng. Mẫu thân, ta biết ta khiến ngươi rất thất vọng. Mặc khôi giáp ta là tướng quân, cởi khôi giáp ta cũng chỉ là một người bình thường. Ta hi vọng có người sẻ chia vinh nhục, có thể hạnh phúc vui vẻ bên ta. Ta biết, ngoài Nhược Lan, không ai có khả năng đó.

- Oan nghiệt, oan nghiệt... Thái phu nhân thở dài

- Mẫu thân, ta nhất định phải tìm Nhược Lan về, cho dù là cầu xin nàng ta cũng phải đưa nàng về. Xin người tha thứ tội bất hiếu. Cận Thiệu Khang cúi đầu nghẹn ngào.

Thái phu nhân yên lặng hồi lâu rồi nói:

- Chuyện khác ta có thể không nói nhưng đem con Thiệu Đường quá kế ta tuyệt đối không đáp ứng. Tước vị của phụ hầu ngươi nhất định chỉ do con của ngươi kế vị.

Cận Thiệu Khang vui mừng:

- Tạ ơn mẫu thân, mẫu thân yên tâm, Nhược Lan và ta đều khỏe mạnh, nhất định sẽ sinh cho mẫu thân những đứa cháu trắng trẻo, mập mạp.

Thái phu nhân thở dài:

- Chỉ tiếc cho Thanh Đại..

- Sau này ta sẽ không bạc đãi nàng. Cận Thiệu Khang nhỏ giọng nói

Cận Thiệu Khang ra khỏi Tùng hương viện, vốn định đi nói chuyện với Thanh Đại nhưng vừa đến Nghênh Hương viện thì Liễu Hồng nói:

- Khi trở về Thanh di nương bị đau ngực đã đi nghỉ, giờ nô tỳ gọi nàng dậy?

Cận Thiệu Khang đáp:

- Thôi đi, hôm khác ta trở lại

Mấy ngày kế tiếp, Cận Thiệu Khang ban ngày ở phủ nha, tối về phủ ăn uống qua loa rồi cùng Trữ An đi tới nông trang, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng đi mấy ngày đều chỉ bị đứng ngoài. Cận Thiệu Khang vẫn đứng đó chờ, đến sáng lại đi triều sớm.

Trong thời gian này, Cận Thiệu Khang cũng đi tìm Thanh Đại hai lần. Nhưng một lần Thanh Đại tắm, một lần đã ngủ, Cận Thiệu Khang không tìm được cơ hội để nói chuyện cùng nàng.

Ngày nào cũng không ngủ, Cận Thiệu Khang gầy đi trông thấy. Chẳng những thái phu nhân đau lòng mà Trữ An cũng không nhịn được, nhiều lúc chỉ muốn phá cửa mà vào. Đến ngày thứ 10, cuối cùng Ánh Tuyết cũng ra mở cửa.

- Hầu gia, phu nhân mời người vào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.