Thế Gia Danh Môn

Chương 193: Chương 193: Cùng đi




Ads Vu Thu Nguyệt nói cũng có phần đúng, lúc ấy, nhiều người như vậy, kể cả chính mình nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào, vì sao Thanh Đại lại phản ứng nhanh như vậy? Chẳng nhẽ nàng thực sự là tình thâm ý trọng với Hầu gia như vậy? Thân thể này từ nhỏ cũng đã luyện võ, lúc ấy cũng không kịp phản ứng.

Tương Nhược Lan bước vội theo Trương đại phu, sai gã sai vặt tránh ra. Trương đại phu cũng thường xuyên qua lại các nhà quyền quý, thấy nàng như vậy thì biết hẳn là nàng có điều muốn nói.

- Phu nhân có gì dặn dò? Trương đại phu nhẹ nhàng nói.

Tương Nhược Lan nhìn quanh một chút, sau đó dẫn Trương đại phu đến một góc vắng người, áp giọng nói:

- Trương đại phu, ngươi hành nghề y nhiều năm rồi, chỉ cần bắt mạch, hẳn là phát hiện ra được nhiều thứ.

- Phu nhân quá đề cao lão phu rồi, nhưng xem mạch thì quả thật là có thể biết được rất nhiều chuyện của đối phương.

Tương Nhược Lan hai mắt sáng ngời:

- Trương đại phu, như vậy khi nãy ngươi bắt mạch cho nữ tử kia có cảm giác nàng có gì khác so với người thường không?

Trương đại phu ngây ra:

- Không hiểu ý phu nhân là?

Tương Nhược Lan nhìn hắn, nói từng câu từng chữ:

- Nữ tử đó có phải là người có võ không?

Mặc dù Tương Nhược Lan từng thử qua nàng, nhưng chuyện khi nãy không khỏi khiến nàng nghi ngờ. Đối với nữ tử do Hoàng thượng sai đến nàng sao có thể hoàn toàn yên tâm.

Trương đại phu lắc đầu:

- Lão phu hành nghề nhiều năm, người bệnh xem qua vô số, cũng có những người có võ công, nhưng thân thể nữ tử này dù có chút khỏe khoắn nhưng không giống với những người có võ. Theo lão phu thấy, nữ tử này không giống người có võ.

- Không phải?

Tương Nhược Lan lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát. Như vậy, hành động trong chớp mắt khi nãy của Thanh Đại hoàn toàn là xuất phát từ tấm lòng nàng?

Cho dù là khổ nhục kế, cho dù nàng là vì đạt được trái tim của Cận Thiệu Khang cũng phải mạo hiểm như vậy, phải đánh cược tính mạng.

Vì Thiệu Khang, ngay cả mạng sống cũng không màng?

Trương đại phu thấy nàng còn đang hoảng sợ thì liền xin cáo lui, đem theo gã sai vặt rời đi.

Không lâu sau, Ánh Tuyết tìm Tương Nhược Lan nói:

- Phu nhân, chủ gánh xiếc đang quỳ trước sân.

Tương Nhược Lan trong lòng dâng lên sự tức giận, những người này làm việc như thế nào vậy? Cũng may hôm nay không xảy ra án mạng, nếu thái phu nhân có chuyện gì, bọn họ không phải chỉ quỳ là có thể thoát thân được.

Tương Nhược Lan dẫn Ánh Tuyết đi tới đại sảnh

Trong sảnh, chủ gánh xiếc cùng vài người quỳ gối ở đó, vẻ mặt hoảng hốt, vừa nghe có tiếng bước chân sau bình phong đã không ngừng dập đầu.

Tương Nhược Lan ngồi xuống chiếc ghế khắc hoa, chủ gánh xiếc thấy nàng thì biết người tới là chủ tử.

Hắn vừa dập đầu vừa nói:

- Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng

Tương Nhược Lan tức giận, giọng nói bực bội:

- Các ngươi là gánh hát nối tiếng nhất kinh thành sao, sao lại để xảy ra chuyện này? Ngay cả sự an toàn tối thiểu cũng không thể chắc chắn, cho dù các ngươi diễn hay thì thế nào? Qua chuyện lần này, các ngươi đừng nghĩ sẽ được đặt chân ở chốn hoàng thành nữa, coi như là trừng phạt các ngươi.

Chuyện này truyền ra ngoài, còn ai sẽ mời bọn họ?

Tương Nhược Lan vốn tưởng rằng bọn họ sẽ cầu xin tha thứ, ai ngờ chủ gánh hát lại kêu oan:

- Phu nhân, như lời phu nhân nói đó, chúng ta cũng là hành nghề nhiều năm mới có được chút danh tiếng này, nếu cái tội danh đó là của gánh hát chúng ta, chúng ta cũng nhận. Nhưng phu nhân, việc hôm nay thật quá kì quặc, dựng rạp của chúng ta đều là lão sư phó kinh nghiệm hơn mười năm tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm này. Tối qua ta còn tự mình kiểm tra lại, mỗi chỗ đều rất chắc chắn, tuyệt đối không thể để xảy ra tình huống như hôm nay. Ta thật sự không biết tại sao lại xảy ra loại chuyện này được.

Ánh Tuyết ở bên cao giọng nói:

- Mấy người các ngươi, chuyện đã đến nước này còn muốn nói dối?

Chủ gánh hát vẫn rất cứng rắn:

- Phu nhân, ta cũng biết, qua chuyện này, chúng ta khó mà đặt chân ở kinh thành, ta cũng không hi vọng phu nhân có thể tin tưởng ta, chính là sự thật là như thế nào. Ta chỉ muốn nói cho rõ, hôm nay ta cũng không có bằng chứng chứng minh chúng ta trong sạch, chúng ta cũng xin chịu phạt nhưng ta tin người dựng rạp của chúng ta tuyệt không sơ xuất như vậy.

Tương Nhược Lan trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Các ngươi ở đây chờ một chút

Vừa nói vừa dẫn Ánh Tuyết tới hậu hoa viên xem đài biểu diễn. Cây gỗ đó vẫn rơi trên mặt đất, bên cạnh là một sợ dây to bằng ngón cái. Tương Nhược Lan nhặt lên cẩn thận xem xét, giữa sợi dây có một đoạn bị đứt. không giống là bị cắt đứt mà giống như bị ma sát nhiều mà đứt.

Ánh Tuyết đứng bên nhìn thấy liền bảo:

- Đây rõ ràng là vì sợ dây bị mài mòn, chắc chắn là vì gánh xiếc tiếc tiền không muốn mua mới mới thành chuyện như thế này, vậy mà bọn họ còn già mồm kêu oan.

Ánh Tuyết vừa nói xong, một phụ nhân hơn ba mươi tuổi bên cạnh đột nhiên nói:

- Đại cô nương, gánh hát của chúng ta không dùng dây cũ, phát hiện có chút hao tổn thì sẽ kịp thời thay đổi, đây là chuyện mạng người, sao chúng ta lại tiếc chút tiền này.

Ánh Tuyết còn định cãi thì Tương Nhược Lan đã ngăn lại, nhỏ giọng nói:

- Để bọn họ đi thôi, chỉ là tiền công lần này sẽ không có đâu.

- Không giải bọn họ đến quan phủ? Ánh Tuyết hỏi

Tương Nhược Lan lắc đầu:

- Thôi đi. Để bọn họ đi thôi, sau này bọn họ không thể đặt chân ở kinh thành này được nữa, đây đã là trừng phạt lớn nhất rồi.

Đưa đến quan phủ? Quan phủ biết chuyện này có liên quan đến Hầu phủ thì còn không làm lớn lên, những người này không chết cũng sẽ bị lột da. Bọn họ dù gây tội nhưng cũng không làm mất mạng người thì cũng không cần làm chặt đứt đường sống của bọn họ.

Người của gánh hát này nghe Tương Nhược Lan nói vậy như trút được gánh nặng, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn. Về phần tiền công, đương nhiên không dám đòi nữa.

Tương Nhược Lan xử lý xong xuôi thì đến Nghênh hương viện.

Ở ngoài cửa đã nghe được tiếng Thanh Đại, xem ra là đã tỉnh lại

- Hầu gia, thái phu nhân, để các ngươi lo lắng, thật sự là lỗi của Thanh Đại.

Giọng thái phu nhân hiền lành:

- Đứa nhỏ này, xem ngươi nói kìa, ngươi vì mẫu thân con ta mà mệnh cũng không cần. Tình cảm này, bà già này sẽ ghi tạc trong lòng.

- Thanh Đại sống là người Cận gia, chết là ma của Cận gia, Thanh Đại hi sinh mạng này cho Hầu gia và thái phu nhân cũng là đáng giá.

- Thanh Đại tẩu tẩu, ngươi hi sinh vì mẫu thân, anh ta như vậy, sau này trong mắt ta, ngươi chính là người một nhà, sau này chúng ta tuyệt sẽ không để ngươi phải chịu khổ.

- Tiểu thư… giọng Thanh Đại đầy cảm kích.

- Còn gọi tiểu thư cái gì, sau này ngươi gọi ta là Yên Nhiên. Nói thật, ta rất thích nghe ngươi ca hát, nhưng ngươi chỉ hát đúng một lần, không chịu hát nữa.

Thái phu nhân cười nói:

- Đương nhiên là người nàng muốn hát cho nghe nhất không cho nàng cơ hội, khiến nàng ngay cả hứng thú hát cũng không có rồi.

- Thái phu nhân đừng nói như vậy.Thái phu nhân muốn nghe, Thanh Đại lập tức hát.

Giọng Thanh Đại vô cùng thẹn thùng, Tương Nhược Lan thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt như hoa đào của nàng.

- Thôi. Bây giờ ngươi bị thương, bao giờ ngươi khỏi hát là được… Hầu gia, tâm ý của Thanh Đại dành cho Hầu gia, chắc chắn Hầu gia đã biết. Chuyện khác mẫu thân có thể không quản nhưng Thanh Đại bị thương vì ngươi, trong thời gian này ngươi nên dành thời gian đến thăm nàng.

Tay Tương Nhược Lan không khỏi nắm chặt lại

Giọng Cận Thiệu Khang trầm thấp:

- Thanh Đại, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, trong thời gian này… Trong thời gian này, ta có thể sẽ không đến thăm ngươi.

- Không sao. Ta biết Hầu gia bận chuyện công, Hầu gia không đến cũng không sao

Dù nói như thế nhưng giọng nói của nàng tràn ngập sự chờ đợi, tin chắc đôi mắt nàng cũng đầy sự khát vọng.

Tương Nhược Lan không muốn nghe tiếp, nàng đột nhiên cảm giác mình như người ngoài. Thế giới bên trong kia không cần nàng, nàng cúi đầu, lặng lẽ xoay người, chậm rãi rời khỏi Nghênh hương viện.

( Cảnh này buồn quá, nhớ phim Đánh cắp trái tim có một cảnh Triển Nhan nhìn cả nhà Phương Dĩ An quây quần bên nhau ghê)

Một lúc lâu sau Cận Thiệu Khang mới trở về, hắn vào phòng, sai nha hoàn bưng nước rửa sạch vết mắt của Thanh Đại.

- Nhược Lan, nàng giúp ta rửa. Hắn nói với Tương Nhược Lan.

Tương Nhược Lan đi qua, vắt khô chiếc khăn, vén tóc hắn qua một bên, phía sau gáy hắn còn vết máu đã khô.

Tương Nhược Lan không nói gì, nhẹ nhàng chà lau.

Cận Thiệu Khang cúi đầu, trong lòng hồi tưởng lại cảm giác máu tươi phun vào sau lưng, nữ tử kiều nhược như vậy cũng có dũng khí này…

- Nhược Lan…

Cận Thiệu Khang khẽ nói, giọng nói có chút do dự

- Nhược Lan, lần này Thanh Đại bị thương vì ta, chờ đến lúc nàng khỏi hẳn, ta cũng không thể làm ngơ…

- Hầu gia muốn thế nào? Tương Nhược Lan nhẹ nhàng mở miệng.

Cận Thiệu Khang xoay người cầm chiếc khăn trong tay nàng đặt vào trong chậu, sau đó cầm tay nàng, nhìn nàng nói:

- Trong thời gian này, ta phải đến thăm nàng một chút…

Không sai, Thanh Đại bị thương vì Cận Thiệu Khang, hắn đi thăm nàng là hợp tình hợp lý. Nhưng dù hiểu như vậy là chuyện hợp tình hợp lí nhưng sao lòng nàng cứ không thoải mái như vậy.

Bởi vì nữ nhân đó có ý đồ với trượng phu của nàng.

Tương Nhược Lan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt nàng như hắc ngọc sâu không thấy đáy:

- Thiệu Khang, ta sẽ thêm mấy nha hoàn nữa cho nàng, ta có thể đem Ánh Tuyết đến bên chăm sóc cho nàng, cho đến khi nàng khỏi hẳn…

Cận Thiệu Khang nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng cắt đứt lời nàng:

- Nàng đi cùng ta…

- Cái gì? Tương Nhược Lan ngây người

Cận Thiệu Khang mỉm cười:

- Ý ta là, mỗi lần ta đi thăm Thanh Đại thì nàng đi cùng ta, nàng là chủ mẫu Cận gia, đương nhiên là phải đi có đúng không?

Ý nghĩ này Tương Nhược Lan không phải là chưa từng có. Nhưng nếu là nàng đưa ra chủ ý này thì thứ nhất có vẻ nàng quá trẻ con, thứ hai, nàng không theo sát hắn không được?

Nhưng nếu là hắn nói ra thì lại mang ý nghĩa khác, như vậy nói rõ rằng hắn luôn để ý đến cảm xúc của nàng.

Tương Nhược Lan vùi đầu vào lòng hắn, ôm lấy eo hắn, giọng nói có chút nghẹn ngào:

- Được, sau này ta đi cùng ngươi.

Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng nói:

- Đồ ngốc, nàng quên rồi sao? Ta đã từng nói, bất kể như thế nào, cũng sẽ không làm ra chuyện khiến nàng thương tâm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.