Ads
Bệnh quán cho nữ tử tọa
lạc ở sau thái y viện, có cửa ra vào riêng, diện tích rộng rãi.
Hôm đó, Tương Nhược Lan
đang ở bệnh quán xem danh sách các phủ nha đưa lên, đột nhiên có nữ quan tiến
lên nói với nàng rằng Tả đô đốc cầu kiến.
Tương Nhược Lan nghe thấy
cái tên này thì như phát hỏa, hắn còn dám tới đây? Vốn định không gặp nhưng hắn
đã đến, nếu lấy thân phận đô đốc thì sợ có chuyện chính sự. Tốt xấu gì mình
cũng phụ trách bệnh quán này, sau này sợ có người nói này nọ. Cuối cùng nàng
vẫn quyết định ra ngoài gặp hắn
Vừa ra đã thấy Tả Bá
Xương mặc áo bào ngồi ở vị trí của khách, trên tay bưng chén trà, tay kia gõ gõ
vào bình nước trà phát ra tiếng bong bong.
Tương Nhược Lan nhíu mày.
Tả đô đốc coi nơi này là nhà hắn sao? Tùy tiện như vậy
Tương Nhược Lan đi tới.
Tả Bá Xương thấy nàng thì buông chén trà, đứng dật thi lê
Tương Nhược Lan nhíu mày
- Tả
đô đốc miễn lễ.
Nói rồi ngồi xuống vị trí
của chủ nhân.
Tả Bá Xương nhìn nàng
cười nhẹ rồi lại ngồi xuống. Tương Nhược Lan thấy hắn cười mà da đầu tê dại:
- Tả đô
đốc đến nữ bệnh quán chẳng biết là có việc gì?
Tả Bá Xương nhìn nàng,
sắc mặt dần lạnh xuống:
- Lần này
Tả mỗ tới tìm công chúa là lấy thân phận đô đốc nhưng chỉ nói những lời như một
bằng hữu, mong công chúa lượng thứ
Tương Nhược Lan cười
lạnh:
- Đô đốc
năm lần bảy lượt nói đô đốc và bản cung là bằng hữu nhưng bản cung chưa biết
mình và đô đốc là bằng hữu từ bao giờ?
Giờ nàng không cần sợ hắn
nữa, cho nên nói chuyện đương nhiên không cố kỵ như trước
Tả Bá Xương hừ lạnh một
tiếng nói:
- Có lẽ
sau này công chúa không chỉ là bằng hữu với Tả mỗ thôi đâu.
Tương Nhược Lan giận dữ
đứng lên, nàng chỉ vào Tả Bá Xương:
- Làm
càn, Tả đô đốc nói lời này là có ý gì?
Tả Bá Xương cũng đứng
lên, sắc mặt âm trầm:
- Không
phải công chúa cũng hiểu ý Tả mỗ rồi đấy sao? Công chúa dù cao quý nhưng Tả mỗ
không phải là không xứng với công chúa
Tương Nhược Lan không
nghĩ tới hắn có gan to như thế, mình là công chúa mà hắn dám nói những lời này,
tức giận đến mặt trắng bệch, thù mới hận cũ gộp chung cả lại.
- Tả đô
đốc, chuyện hôn nhân phải ngươi tình ta nguyện, ta nhớ kĩ ta từng đã từ chối
ngươi. Sao giờ ngươi còn mặt mũi tìm đến Hoàng thượng cầu hôn.
Tả Bá Xương tiến lên vài
bước, nhìn thẳng nàng, lạnh lùng nói:
- Tả mỗ
chỉ biết chuyện hôn nhân là nhận lệnh của phụ mẫu. Trước phu nhân trên không có
ai, hôn sự đương nhiên có thể tự mình làm chủ. Nhưng bây giờ, trên ngươi có
thái hậu, Hoàng thượng. Trước ngươi từ chối Tả mỗ thì giờ Tả mỗ sẽ nhờ thái hậu
thay Tả mỗ cầu hôn. Ta nghĩ, thái hậu sẽ không lý nào mà từ chối Tả mỗ
Cho dù là công chúa nhưng
cũng từng có chồng, từng sinh con thì có nhà quyền quý nào muốn. Mà những nhà
gia thế thấp kém hẳn thái hậu sẽ không đồng ý. Bản thân dù xuất thân thấp một
chút nhưng nhờ đã là tam đẳng tước, thân cao cư vị, có ai thích hợp hơn mình?
An Viễn hầu? Đã hòa ly
rồi sao hoàng thất có thể bất chấp thể diện mà cho công chúa quay lại. Tất cả
những điều đó đều là do An Viễn hầu đơn phương mà thôi.
Tương Nhược Lan trong
lòng tuy giận nhưng cũng biết Tả Bá Xương nói không sai. Nữ nhân ở đây thường
đến đêm động phòng hoa chúc mới biết hôn phu của mình là như thế nào. Làm gì có
ngươi tình ta nguyện, cũng chỉ là một bên đơn phương mà thôi
- Tả đô
đốc, ngươi đừng vọng tưởng nữa, thái hậu nhất định sẽ không chấp nhận.
Tả Bá Xương cười cuồng
ngạo:
- Tả mỗ
lại tin rằng sẽ ngược lại.
Người này vừa có quyền
vừa có thế, lại còn cả da mặt dày, Tương Nhược Lan nhất thời thật không có cách
nào, đành nghiễn răng căm tức nhìn hắn.
- Tả đô
đốc đã nói xong rồi chứ. Bản cung không tiễn.
- Công
chúa đừng nóng, Tả mỗ nói thêm câu nữa rồi sẽ đi
Tả Bá Xương trầm mặt nói:
- Công
chúa thân là nữ tử, dù y thuật cao cũng không nên xuất đầu lộ diện như thế,
chạy loạn xung quanh không chỉ đánh mất thể diện của công chúa mà cũng là làm
mất thể diện của Hoàng thượng. Sau này sẽ bàn luận về công chúa và Hoàng thượng
thế nào? Công chúa vẫn nên giống những công chúa khác, an phận thủ thường thì
hơn
Tương Nhược Lan bị hắn
nói tới buồn cười. Mẹ kiếp, hắn có quyền gì mà nói mình
Nàng trừng mắt, trầm
giọng nói:
- Đời sau
bình luận gì về bổn cung liên quan gì đến ngươi, ngươi có tư cách gì nói chuyện
này với bổn cung. Đây là Hoàng thượng đồng ý, tự mình hạ thánh chỉ, ngươi khó
chịu thì đi mà nói với Hoàng thượng. Tả Bá Xương, chớ nói chuyện ngươi không
thể nào lấy được bản cung, cho dù bản cung có lấy ngươi thì cũng đừng mong bản
cung quy củ. Nếu ngươi muốn nữ nhi quy củ thì trong kinh thành còn đầy ra đó,
sao phải tới tìm bổn cung rồi chê bai này nọ, thật chẳng hiểu là loại người gì.
Tương Nhược Lan mặc dù đã
là công chúa, nhưng thứ nhất nàng là nghĩa nữ, trong tay cũng không có thực
quyền, mà Tả đô đốc lại là tam đẳng tước, tự bản thân nàng cũng không có tư
cách giáo huấn hắn. Thứ hai nàng cũng không có ý này cho nên chỉ là thuận miệng
mà mắng hắn một trận.
Nhưng cho dù là như thế
cũng khiến mặt Tả Bá Xương xanh lại. Thật cũng chẳng có gì lạ. Thời đại này,
nam nhi thường quen với việc thê tứ ở trong nhà xử lý chuyện nhà, sinh con đẻ
cái, có mấy người có thể để thê tử mình xuất đầu lộ diện? Trừ phi là loại nam
nhân ăn cơm búng. Đổi lại là người khác thì hắn hắn sẽ bỏ mặc nhưng chỉ vì quả
thật muốn lấy nàng nên mới lên tiếng khuyên bảo. Hắn cũng rất chú ý đến tời ăn
tiếng nới nhưng vẫn khiến Tương Nhược Lan thấy phản cảm
Hẳn chỉ không suy nghĩ
cẩn thận. Mọi chuyện đều có hai mặt, tích cách Tương Nhược Lan mạnh mẽ như thế
nên nàng mới dám làm chuyện mà những nữ nhân khác không dám làm. Hắn vừa thích
Tương Nhược Lan mạnh mẽ nhưng lại hi vọng nàng có thể quy củ như những nữ tử
khác. Giống như muốn ngựa chạy nhưng lại không cho nó ăn cỏ, sao có thể?
Hắn cũng tức giận đứng
lên, lạnh lùng nói:
- Tả mỗ
vẫn nghĩ sẽ nhanh chóng đến chỗ thái hậu cầu hôn, đến lúc đó, xem Tả mỗ có thể
quản chuyện của công chúa không.
Tương Nhược Lan hận đến
nghiến răng, nhìn hắn, hừ một tiếng:
- Lại
thêm một kẻ điên
Nói rồi xoay người đi vào
phòng.
Tả Bá Xương đi rồi, Tương
Nhược Lan vẫn tức giận vô cùng. Nàng vào phòng thuốc kiểm tra thuốc ngày hôm
nay để phân tán sự chú ý của bản thân. Dần dần, quên đi sự tức giận khi nãy,
hoàn toàn nhập tâm làm việc thì nữ quan lại vào báo:
- Công
chúa, An viễn hậu cầu kiến
Tương Nhược Lan ngẩng
đầu, ý nghĩ đầu tiên dâng lên là sao cứ kẻ này đi thì kẻ khác tới. Ý nghĩ thứ
hai là, chẳng lẽ hắn tới để giáo huấn ta? Chẳng lẽ công chúa ta chỉ là bù nhìn,
ai cũng tùy tiện dạy dỗ được sao?
Vừa nhớ đến Cận Thiệu
Khang là người luôn coi trong quy củ, Tương Nhược Lan càng thêm chắc chắn suy
đoán của mình
Được, đi nghe xem hắn nói
gì.
Tương Nhược Lan tức giận
bừng bừng đi ra ngoài.
Bên ngoài, Cận Thiệu
Khang ngồi ở ghế của khách, đã có nha hoàn bưng trà lên. Thấy Tương Nhược Lan
tới, Cận Thiệu Khang lập tức đứng lên hành lễ với nàng.
Đều là võ tướng nhưng
hành vi cử chỉ của Cận Thiệu Khang luôn ưu nhã, khiêm nhường. Đừng nói cái đó
không quan trọng, điều này khiến nàng cảm giác mình được tôn trọng, thoải mái
hơn rất nhiều
Sự tức giận trong lòng
nàng biến mất quá nửa, đột nhiên dừng lại.
Hôm nay hắn mặc triều
phục màu đen, thân thể khang phục lại khiến cả người trông vô cùng khí khái.
Sắc mặt hắn cũng tốt hơn nhiều, hai mắt sáng ngời, tóc bạc dần biến mất, cả
người như thoát thai hoán cốt, hiện ra ánh sáng khiến người ta không dám nhìn
thẳng.
An Viễn hầu tuấn lãng năm
xưa đã quay trở lại. Nhưng khác với trước, giờ hắn bớt đi vẻ lạnh lùng cứng
ngắc, thêm vào đó là sự ấm áp, nhu hòa.
Đây là loại nam nhân có
sức thu hút nhất, chỉ nhìn tiểu nữ quan bình thường luôn cười nói giờ cũng chỉ
ngượng ngùng nhìn hắn thì biết sức hấp dẫn của hắn không giảm chút nào.
Tương Nhược Lan ngồi
xuống chính vị.
Nhìn Cận Thiệu Khang ngồi
ở vị trí của khác, Tương Nhược Lan có chút cảm khái. Trước giờ nàng chỉ có thể
ngồi dưới hắn, giờ đã có thể ngồi trên hắn. Lúc đầu, khi mới xuyên qua, nàng
cẩn thận nhìn sắc mặt người trong Hầu phủ mà sống, ai ngờ lại có ngày hôm nay.
Quả nhiên là tự dựa vào
bản thân thì có tiền đồ hơn.
Chỉ là bây giờ nàng thực
sự vui vẻ hơn khi trước? Nghĩ một hồi vẫn không ra đáp án.
Công bằng mà nói, có được
thì sẽ có mất, trên đời làm gì có chuyện hoàn mỹ.
- Hầu gia
đến đây có chuyện gì? Tương Nhược Lan nhìn hắn thản nhiên nói.
Cận Thiệu Khang thấy nàng
thần sắc không vui, trong lòng kinh ngạc. Hắn không nói gì, lấy trong bọc một
cuốn trục đưa cho nàng.
Tương Nhược Lan đón lấy,
hỏi lại:
- Đây
là cái gì?
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
cười cười, má lúm đồng tiền hiện ra, ánh mắt sáng bừng.
- Công
chúa không ngại nhìn một chút.
Tương Nhược Lan hồ nghi
nhìn hắn một cái:
- Lại còn
mập mờ….
Dù sao cũng sống cùng
nhau một đoạn thời gian, đã như thói quen, nghĩ không ra thì nàng buột miệng
như vậy.
Nàng mở cuốn trục ra,
thoáng nhìn, sắc mặt lập tức nghiêm túc.
Trong cuốn trục viết tên
người, mà tên những người này rất quen thuộc với Tương Nhược Lan. Mấy hôm nay,
nàng vẫn cẩn thận đọc tên những người này
Tay nàng không tự chủ
được mà nắm chặt cuốn trục:
- Đây là…
đây là danh sách tên nữ nhi từ các phủ nha đưa lại nhưng hình như đã thiếu đi
nhiều người…
Cận Thiệu Khang mỉm cười
nói:
- Tên
trên cuốn trục đều là người tại hạ điều tra rồi, xác định tính cách thuần
lương, đều từ 13 đến 15 tuổi. Ta nghĩ có lẽ có ích với công chúa.
Tương Nhược Lan kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn hắn:
- Người
đều đã điều tra? Ngươi tra như thế nào? Sao ngươi lại làm chuyện này? Một loạt
câu hỏi được đặt ra
Cận Thiệu Khang nhìn đôi
mắt sáng bừng của nàng, trong lòng vô cùng vui mừng. Sớm biết nàng sẽ vui, chỉ
cần nàng vui, làm cái gì cũng đáng
- Ta nhờ
một số bằng hữu đến các châu huyện điều tra. Chẳng những tra được phẩm hạnh của
bọn họ khi còn là một tiểu thư mà cũng tra được chuyện sau khi các nàng gặp
biến cố. Những nữ tử gặp biến cố vẫn không sợ hãi, vẫn lương thiện hẳn là những
người công chúa muốn tìm.