Thế Gia Danh Môn

Chương 261: Chương 261: Đều là ta sai




Ads Trong lòng Tương Nhược Lan chua xót vô cùng, nhưng nàng biết, trước mặt Hoàng thượng nàng càng quan tâm Cận Thiệu Khang thì hắn càng nguy hiểm

- Hầu gia…

Nàng nhìn Cận Thiệu Khang, nhẹ nhàng nói:

- Không sai, quả là thái phu nhân bảo ta tiến cung xem nhưng đó cũng chẳng phải vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì ngươi vẫn là phụ thân của bọn nhỏ, bất kể thế nào ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi mắc sai lầm

Cảnh Tuyên Đế chăm chú nhìn Tương Nhược Lan, mắt không chớp lấy một lần

- Hầu gia, không chỉ là ngươi không buông được kí ức đó, ta cũng không buông được. Khi tỉnh mộng, ta nhớ lại từng chút từng chút một.

Tương Nhược Lan nhìn Cận Thiệu Khang, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói mềm nhẹ, ánh mắt nàng nói cho hắn, những lời nàng nói bây giờ đều là từ đáy lòng, không chút dối trá

- Nhưng… chúng ta không thể quay về được nữa…

Giọng nói của nàng có chút thê lương

- Quá khứ dù đẹp thì cũng đã là quá khứ, chúng ta chỉ có quá khứ, không có hiện tại mà càng không có tương lai, Hầu gia, đừng nên cố chấp nữa. Đừng vì quá khứ mà buông tha tương lai chính mình. Vị Lâm tiểu thư kia có lẽ còn thích hợp với ngươi hơn, ngươi và nàng ấy ở bên nhau có lẽ còn vui vẻ hơn, Hầu gia, đừng kháng chỉ, đừng làm thái phu nhân và bọn trẻ lo lắng vì ngươi

Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng cười cười, cúi đầu, một lát sau hắn mới khẽ nói:

- Đúng vậy, có lẽ nữ tử khác còn thích hợp với ta hơn nàng, ai mà biết được? Nhưng đó là chuyện tương lai, ta không nghĩ được nhiều như vậy, ta chỉ biết bây giờ….

Hắn nhìn nàng:

- Ta bây giờ không có cách nào để lấy bất kì ai khác, cho dù nữ tử đó vô cùng hoàn mỹ nhưng ta không có cách nào. Nhược Lan, ta nói rồi, nàng không cần xen vào chuyện này, mọi thứ ta làm bây giờ không phải vì muốn nàng quay trở lại bên ta, ta biết nàng không thể tha thứ cho ta nhưng ta chỉ là muốn duy trì ý nghĩ của bản thân, chỉ cần ta không lấy ai khác thì chúng ta còn có chút hi vọng. Ta không muốn dù chỉ là chút hi vọng, chút suy nghĩ đó cũng không thể. Nàng có thể cả đời không để ý đến ta, không sao, ta sẽ chỉ ở một bên nhìn nàng, ta không muốn ngay cả tư cách đó cũng mất…

- Từ nhỏ phụ hầu đã dạy ta rằng phải trung quân ái quốc, phải hiếu thuận với song thân, ta biết ta không nên kháng chỉ, không nên làm thái phu nhân và bọn trẻ lo lắng, từ nhỏ đến lớn ta vẫn luôn nghe lời phụ hầu dạy bảo, trung quy trung củ không dám làm sai. Nhưng lần này, ta không muốn nghĩ nhiều như vậy, ta muốn được làm theo bản thân…

Tương Nhược Lan vội quay đi, nàng dùng hết sức để khống chế bản thân nhưng vẫn không tự chủ được mà đỏ bừng mắt. Nàng len lén lau nước mắt, vì quay lưng về phía Cận Thiệu Khang nên Cận Thiệu Khang không thấy nàng khóc nhưng Cảnh Tuyên Đế lại nhìn rất rõ ràng

Lòng ghen tỵ của Cảnh Tuyên Đế dâng cao, nhất thời mất đi bình tĩnh, hắn đứng lên, chỉ về phía Cận Thiệu Khang cười lạnh:

- Cận Thiệu Khang, ngươi nói dễ nghe thật, nếu ngươi thích Nhược Lan như vậy thì lúc đầu đã không phản bội nàng, ngươi cho rằng Nhược Lan còn có thể tin tưởng ngươi? Trẫm cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không trở về tiếp chỉ thì đừng trách trẫm phạt ngươi tội đại bất kính

Tương Nhược Lan lo lắng nhìn Cận Thiệu Khang:

- Hầu gia, kháng chỉ hậu quả rất nghiêm trọng, đừng làm chuyện điên rồ

Cận Thiệu Khang không nhìn nàng, hắn dập đầu với Cảnh Tuyên Đế:

- Vẫn xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ

Cảnh Tuyên Đế nhìn bọn họ, tức giận đến phát run, lập tức quát lớn:

- Người đâu, áp giải An Viễn hầu vào thiên lao

Cận Thiệu Khang mặt không biến sắc nhưng mặt Tương Nhược Lan trắng bệch lại, nhất thời rối loạn, nàng quỳ xuống:

- Hoàng thượng bớt giận, ngươi không thể làm như vậy được.

Nghe Tương Nhược Lan cầu xin cho Cảnh Tuyên Đế, lửa ghen trong lòng hắn càng lớn, hắn trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan, hai mắt đỏ bừng, không để ý gì cả mà hét lớn:

- Tại sao ta không thể làm như vậy, Nhược Lan, đến giờ nàng còn giúp hắn, đến giờ nàng còn để ý đến hắn, hắn đã làm gì chẳng lẽ nàng quên rồi.

- Ngươi đã làm gì chẳng lẽ ngươi cũng đã quên? Ngươi vẫn muốn thao túng mọi thứ, đến giờ cũng không buông tha hắn

Thấy Cận Thiệu Khang nguy hiểm, Tương Nhược Lan cũng không nhịn được, nàng hét lớn với Cảnh Tuyên Đế.

Cảnh Tuyên Đế vỗ ngự án, hắn tức giận đi về phía Tương Nhược Lan, cách nàng chừng một thước thì dừng lại, chỉ vào nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nàng nói thêm một từ nữa ta lập tức hạ lệnh chém hắn

Tương Nhược Lan căm tức nhìn hắn, nước mắt rơi xuống:

- Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn bức ta tới khi nào?

Thấy nàng khóc, Cảnh Tuyên Đế buông tay xuống, nắm chặt bàn tay thành quyền

Cận Thiệu Khang ở bên hoảng sợ nhìn bọn họ, nhất thời không thể tin được những gì mình đã nghe, nhìn thấy

Lúc này, hai Cấm vệ quân đi vào, áp giải Cận Thiệu Khang đi, ánh mắt Tương Nhược Lan nhìn theo hắn, sự lo lắng hiện rõ trong mắt. Nàng quay đầu nắm long bào Cảnh Tuyên Đế, khẩn cầu nói:

- Hoàng thượng, Hoàng thượng....

Cảnh Tuyên Đế lui ra phía sau hai bước, kéo trường bào, lãnh đạm nói:

- Không phải ta không cho hắn cơ hội, đây là hắn tự tìm, đừng trách ta.

Nói xong đi ra khỏi Dưỡng tâm điện.

Tương Nhược Lan vốn định tìm thái hậu nhờ thái hậu cầu xin nhưng khi tỉnh táo lại thì bỏ quyết định này. Bởi vì Cận Thiệu Khang quả thực đã kháng chỉ, thái hậu cũng không tiện can dự. Hơn nữa để thái hậu cầu tình càng khiến mẫu tử bọn họ mâu thuẫn. Tương Nhược Lan không muốn làm khó thái hậu nữa.

Nhưng cũng may hoàng đế mới chỉ giam hắn lại chứ chưa xử trí gì. Tương Nhược Lan nghĩ, Cận Thiệu Khang đã lập nhiều công lớn cho triều đình, tin chắc quần thần sẽ cũng cầu xin cho hắn.

Tương Nhược Lan hoảng hốt trở về phủ công chúa, Ánh Tuyết vì được thái phu nhân dặn dò mà ở lại chờ tin. Tương Nhược Lan thấy nàng thì kể chuyện Cận Thiệu Khang kháng chỉ bị hoàng đế giam giữ lại. Nàng nghĩ, giờ Cận Yên Nhiên được sủng, Trữ vương cầu xin với hoàng đế chắc sẽ có chút tác dụng.

Ánh Tuyết nhận được tin thì hoảng hốt trở về, không lâu sau, thái phu nhân và vài nha hoàn khác tìm tới cửa.

Thái phu nhân sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng, vừa thấy Tương Nhược Lan thì xông tới, giơ tay tát nàng một bạt tai. Cũng may nha hoàn ở bên kịp thời xông tới cản bà lại:

- Làm càn, dám vô lễ với công chúa.

Thái phu nhân đứng cách đám nha hoàn chỉ vào Tương Nhược Lan mắng to:

- Đều là ngươi hại Hầu gia thành như vậy, ngươi là đồ đàn bà độc ác, giờ ngươi vui vẻ, hài lòng chưa. Con ta đối với ngươi tốt như vậy mà ngươi nhẫn tâm đẩy hắn đến nước này… hắn chờ ngươi năm năm, vì ngươi mà không lấy thê nạp thiếp nhưng ngươi vẫn không chịu quay lại. Giờ hắn vì ngươi mà dám kháng chỉ, Tương Nhược Lan, có phải ngươi rất đắc ý không.

Sắc mặt Tương Nhược Lan trắng bệch không nói gì

Thái phu nhân vừa tức vừa vội, nói xong thì lập tức hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, thái phu nhân phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, Tương Nhược Lan đang châm cứu cho bà

Nhìn thấy thái phu nhân tỉnh lại, Tương Nhược Lan thở dài một hơi:

- Thái phu nhân, ngươi tỉnh lại là tốt rồi, ngươi đã hôn mê hơn hai canh giờ

Bên người có người nói:

- Làm tỷ tỷ ta rắt lo lắng

Thái phu nhân quay đầu nhìn lại, nhận ra đó là nghĩa muội Tử San của Tương Nhược Lan.

Thái phu nhân hừ nhẹ một tiếng:

- Ta chết đi rồi chẳng phải ngươi càng vui sao

Tương Nhược Lan thu dọn ngân châm trong tay, sau đó đi tới trước giường quỳ xuống, Thái phu nhân cả kinh ngồi dậy. Bà biết tính tình Tương Nhược Lan quật cường, tuyệt đối không dễ dàng gì xuống nước trước mặt mình

- Ngươi làm gì vậy?

Tương Nhược Lan cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Mọi thứ đều là ta sai rồi, là ta quá ích kỉ, ngay từ đầu ta không nên trêu chọc hắn. Ta vì bản thân được thoải mái mà không nhìn đến trở ngại giữa chúng ta, chấp nhận ở bên hắn. Sau này xảy ra chuyện, ta cũng chỉ để ý nỗi đau của mình mà rời bỏ hắn. Mọi thứ đều là sai lầm của ta, thái phu nhân, ngươi mắng rất đúng, ta là nữ nhân ác độc

Tương Nhược Lan khóc.

Nhìn nàng, thái phu nhân đột nhiên đau đớn, bà bưng mặt, khóc òa như một đứa trẻ

- Không, không phải là ngươi sai, là ta sai, là ta sai. Ta biết rõ hắn thích ngươi như vậy, ta biết rõ trong lòng hắn ngươi quan trọng thế nào, nhưng ta lại sợ hắn coi ngươi quan trọng hơn ta, ta mới cứng rắn ép hắn tiếp nhận Thanh Đại. Ta biết rõ ngươi nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ chuyện đó. Nếu không phải ra các ngươi nhất định sẽ rất tốt, ngươi và bọn trẻ không phải lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, giờ hắn bị như thế này đều là ta sai, đều là ta sai…. (giờ mới ăn năn xaooooooo)

Thái phu nhân khóc nức nở, nước mắt chảy qua kẽ tay…

Nha hoàn bên cạnh cũng lau nước mắt. Tử San thấy vậy thì sai đám nha hoàn đi ra ngoài, để bọn họ ở trong lòng.

Tương Nhược Lan tiến lên, ôm thái phu nhân khóc nói:

- Thái phu nhân yên tâm, ta nhất định không để Thiệu Khang xảy ra chuyện gì, nhất định ta sẽ làm cho hắn được bình an quay lại

Thái phu nhân vuốt tóc nàng, nghẹn ngào nói:

- Trong lòng hắn, ngươi còn quan trọng hơn bản thân hắn, ngươi dù là công chúa nhưng cũng không phải là ruột thịt với Hoàng thượng. Ngươi đừng vì chuyện này mà chọc giận Hoàng thượng, nếu ngươi vì hắn mà xảy ra chuyện gì thì Hầu gia làm sao bây giờ? Ngươi yên tâm, ta đã cho người nói chuyện này với Yên Nhiên, Yên Nhiên nhất định sẽ xin Trữ vương ra mặt. Trữ vương và Hoàng thượng tình huynh đệ thân thiết, nhất định Hoàng thượng sẽ nể mặt.

Tương Nhược Lan gật đầu, nàng vươn tay nắm tay thái phu nhân. Thái phu nhân run lên, cầm lại tay nàng. Giờ đây vì lo lắng cho Cận Thiệu Khang, hai ngươi quên đi những ân oán trước kia, đồng lòng chung sức

- Nhược Lan, nếu Hầu gia có thể tránh được kiếp này, ngươi trở về đi, sau này ta sẽ không xen vào chuyện của các ngươi nữa, các ngươi muốn thế nào thì làm thế đó. Trước kia dù bên ngoài ta không vừa ý với ngươi nhưng ta biết ngươi là con dâu tốt không thể tìm được, ngươi coi như là vì bọn trẻ mà quay lại đi.

Tương Nhược Lan nước mắt không ngừng, khi nàng biết hắn thà kháng chỉ cũng không muốn lấy nữ nhân khác nàng đã mềm lòng, quan niệm của bọn họ có khác nhau nhưng nàng tin rằng, trải qua lần này, bọn họ nhất định sẽ càng thêm cố gắng, càng thêm tin tưởng đối phương.

Nàng không nên vì chuyện còn chưa xảy ra trong tương lai mà bỏ qua hiện tại, nàng nên tin tưởng, chỉ cần bọn họ cùng cố gắng, tương lai sẽ nằm trong tay bọn họ

Nhưng… nàng biết rõ là đã quá muộn. Bây giờ, cho dù nàng muốn trở lại cũng đã không còn cơ hội nữa, chuyện lần này là minh chứng rõ nhất rằng Hoàng thượng nhất định sẽ không để nàng được toại nguyện. Muốn hắn bình an thì phải tránh xa hắn càng xa càng tốt.

Hôm sau, Tương Nhược Lan đến thỉnh an thái hậu, vừa vào tới Từ trữ cung, Diệp cô cô đã kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng nói:

- Công chúa, sáng nay thái hậu cãi nhau với Hoàng thượng.

Tương Nhược Lan vừa nghe đã hiểu:

- Là chuyện An Viễn hầu?

- Đúng thế, thái hậu bảo Hoàng thượng thả An Viễn hầu ra nhưng Hoàng thượng không đáp ứng, tức giận bỏ đi.

Tương Nhược Lan trong lòng áy náy, đúng là vẫn phiền đến thái hậu

Tương Nhược Lan đi vào thấy thái hậu ngồi trên giường buồn bực. Nhìn thấy Tương Nhược Lan, thái hậu nói:

- Hôm nay ngay cả ai gia nói Hoàng thượng cũng không nghe.

Tương Nhược Lan quỳ gối trước mặt thái hậu:

- Thái hậu, đừng vì Nhược Lan mà tức giận với Hoàng thượng, chuyện này Nhược Lan sẽ tự xử lý. Thái hậu đã làm rất nhiều cho Nhược Lan, Nhược Lan vô cùng cảm kích, không muốn thái hậu khó xử vì ta.

Thái hậu bước tới nắm tay nàng:

- Ta biết ngươi là người hiểu chuyện, hiếu thuận, nhưng nếu ta không nhúng tay vào thì An Viễn hầu chỉ có hai con đường, một là lấy Lâm gia tiểu thư, hai là nhận tội kháng chỉ. Hai kết quả này ta biết ngươi đều không muốn

Tương Nhược Lan cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Ta chỉ cần hắn bình an là tốt rồi....

Thái hậu nói:

- Hoàng thượng dù cố chấp nhưng không phải hôn quân, An Viễn hầu có công lớn, Hoàng thượng sẽ không quá đáng với hắn

Tương Nhược Lan gật đầu, an tâm hơn một chút.

Tương Nhược Lan rời khỏi Từ trữ cung, đến nữ y quán nhưng đến đó đã thấy Tả Bá Xương chờ ở cửa.

Tương Nhược Lan đi tới, Tả Bá Xương hành lễ với nàng

Tương Nhược Lan tâm tình không vui, miễn cưỡng cười:

- Ta nghe nói Tả đô đốc được thánh chỉ tứ hôn, chúc mừng đô đốc.

Tả Bá Xương cười khổ:

- Không phải ai cũng là An Viễn hầu, ta nhận được thánh chỉ thì cũng chỉ do dự một chút rồi vẫn quỳ xuống tạ ơn.

Tương Nhược Lan cười:

- Ngươi làm đúng lắm

Hốc mắt nàng đỏ bừng lên:

- Không phải ai cũng ngu ngốc như hắn

Tả Bá Xương nghiêm nghị nói:

- Nhưng không phải ai cũng có dũng khí như hắn, ít nhất, ta không có. Giờ ta mới hiểu vì sao công chúa không thích ta, từng ở với một người như An Viễn hầu, sao công chúa có thể để ý đến kẻ phàm phu tục tử như ta

Tương Nhược Lan nói:

- Đô đốc cũng không phải là phàm phu tục tử, chỉ là người trong số mệnh của đô đốc không phải là ta, cho nên chúng ta không thể chung đường

- Số mệnh?

Tả đô đốc cười cười, vết sẹo ở khóe mắt dường như nhu hòa hơn:

- Cách nói này làm ta thoải mái hơn không ít

Hắn ngừng một hồi, lại nói:

- Ngày ấy ở miếu hội tại Bạch Mã tự, ta đi cầu nhân duyên, lúc ấy ta cầu được quẻ sâm tốt, ta cho rằng nhất định ta sẽ lấy được công chúa, thì ra Nguyệt lão đã sớm an bài

Giọng nói của hắn lộ ra chút mất mát.

- Sự an bài này nhất định là thích hợp nhất với ngươi

Tả Bá Xương nhìn nàng một cái, sau đó ngẩng đầu, thở sâu, sau đó hào hiệp cười:

- Nghe nói, tân nương của ta cũng là một vị tiểu thư tính tình mạnh mẽ, ta nghĩ hẳn sẽ không kém ngươi, ít nhất nàng nguyện ý gả cho mãng phu này

Tương Nhược Lan cười gật đầu:

- Chắc chắn rồi

Tả Bá Xương cũng cười, lúc này, Tương Nhược Lan đột nhiên nhớ ta Tử San từng nói “thật ra Tả đô đốc cười lên trông rất đẹp…” giờ mới phát hiện thì ra Tử San nói rất đúng.

- Công chúa, ta sẽ cùng chúng thần viết tấu chương cầu xin cho An Viễn hầu, ngươi đừng quá lo lắng.

Tả đô đốc nói xong câu này cũng không chờ nàng trả lời, liền xoay người đi. Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng khôi ngô của hắn, đột nhiên ý thức rằng, thì ra không phải là Tả đô đốc không tốt mà chỉ là nàng không có tâm tư tìm hiểu chỗ tốt của hắn mà thôi

Nhưng sẽ có người biết hắn tốt, hi vọng tiểu thư kia có thể cho hắn hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.