Thế Gia Danh Môn

Chương 204: Chương 204: Hãm hại




Ads Giữa trưa, Cận Thiệu Khang mới đưa vợ chồng Trữ Vương về phủ

Đầu tiên là thái phu nhân cùng cả nhà hành lễ với Trữ Vương và Vương phi, sau đó, Trữ Vương và Vương phi hành lễ của vãn bối với thái phu nhân.

Cận Yên Nhiên mặc áo đỏ rực rỡ thêu chỉ vàng, quần trắng thêu hoa, đầu búi chải cẩn thận, trâm cài ngọc giắt, hoa tai phỉ thúy, cả người trông thật cao quý, sang trọng, giơ tay nhấc chân đều có vẻ quý phái của một Vương phi.

Tương Nhược Lan thì lặng lẽ đánh giá Trữ vương, thấy hắn ước chừng 22, 23 tuổi, người cao lớn rắn chắc, da dẻ trắng trẻo, tướng mạo tuấn tú, nói năng có vẻ kiêu căng của một quý tộc nhưng cũng không quá đáng ghét.

Hành lễ xong xuôi, Cận Thiệu Khang giới thiệu từng người trong nhà cho Trữ Vương biết, ân cần hỏi han một phen rồi Cận Thiệu Khang và Trữ vương cùng uống trà nói chuyện. Cận Yên Nhiên thì cùng thái phu nhân và đám nữ quyến đi tới Tùng hương viện.

Thái phu nhân cho Triệu di thái thái, Vương thị và Thanh Đại lui ra, chỉ để Tương Nhược Lan ngồi cùng một bên.

Cận Yên Nhiên nhân lúc không có ai thì quỳ xuống hành lễ với thái phu nhân, thái phu nhân nhìn nữ nhi một thân vinh hoa phú quý, hai mắt rưng rưng:

- Được rồi! mau đứng lên. Giờ ngươi đã làm Vương phi cao quý, là người của hoàng gia, quỳ xuống với ta là không hợp nữa.

Cận Yên Nhiên ngẩng đầu, nhìn mẫu thân, nức nở nói:

- Bất kể bây giờ nữ nhi là thân phận gì thì nữ nhi cũng là nữ nhi của mẫu thân. Mẫu thân nhận lễ của nữ nhi là chuyện thiên kinh địa nghĩa

Tương Nhược Lan đi qua đỡ Cận Yên Nhiên lên:

- Khó mà quay về được, chẳng bao lâu lại phải đi, không nhân cơ hội mà trò chuyện cùng chúng ta lại đi để mẫu thân khóc lóc coi sao được?

Cận Yên Nhiên vừa lau nước mắt vừa đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh thái phu nhân.

Thái phu nhân nắm tay nàng, chăm chú nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, tinh thần vui vẻ, xem ra có vẻ không phải chịu ủy khuất gì ở Vương phủ thì trong lòng thoải mái:

- Yên Nhiên, ở Vương phủ thế nào? Vương gia đối với ngươi thế nào, đám nữ nhân có tỏ thái độ gì không? Đại tẩu ngươi không phải người ngoài, có khi còn có thể có những lời khuyên cho ngươi, đừng ngại, nói cho chúng ta nghe xem.

Cận Yên Nhiên đỏ mặt cúi đầu, khẽ nói:

- Vương gia đối với ta rất tốt, ba ngày này đều ở phòng ta. Ngày thứ hai đã sai trắc phi Tĩnh Nhàn đem chìa khóa trong phủ mang đến ta. Trước khi ta vào phủ thì mọi chuyện đều do Tĩnh Nhàn tiếp quản. Lúc đầu ta còn tưởng Tĩnh Nhàn sẽ không chịu giao ra không ngờ nàng tự động mang đến phòng ta. Còn nói dù Vương gia không nói nàng cũng sẽ giao ra, trước là trong phủ không có nữ chủ nhân, giờ ta vào cửa thanh nữ chủ nhân của vương phủ, đương nhiên phải để ta quản lý vương phủ, không dám làm loạn quy củ.

Trữ vương sớm đã ở riêng, mẫu thân hắn là Khương thái phi đương nhiên là ở lại trong cung, trong phủ không có trưởng bối cho nên Cận Yên Nhiên vừa đến đã tiếp quản phủ

Cận Yên Nhiên nói tới đây thì hơi dừng lại rồi tiếp:

- Ta thấy Tĩnh Nhàn kia nói chuyện hòa nhã, thông thư đạt lý, biết tình lý, ngoài ra, hai trắc phi khác ta cũng gặp qua, đều khá quy củ, cũng rất cung kính với ta. Ta nghĩ hẳn cũng chẳng phải là những người khó dung hòa. Về phần đám thị thiếp, địa vị thấp kém, hẳn chẳng có gì phiền toái

Thái phu nhân nhíu nhíu mày:

- Tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi đừng quá cả tin. Tĩnh Nhàn kia nếu coi sóc Vương phủ lâu như vậy, bây giờ chưa gì đã giao ra, thật quá không bình thường. Ngươi tỉnh táo một chút, cẩn thận nàng lại giở trò quỷ sau lưng. Quản sự trong phủ hẳn đều là người của nàng, chuyện của Vương phủ nàng cũng quen thuộc hơn ngươi, thật sự nếu muốn giở trò thì là chuyện rất dễ dàng.

Thái phu nhân nhíu mắt:

- Từ từ và khéo léo thay hết người đi, ngươi cũng phải mau mắn quen thuộc với chuyện trong Vương phủ đi, đừng để Vương gia thất vọng, Vạn nhất ngươi làm sai chuyện gì khiến Vương gia cảm giác ngươi không thể quản lý được Vương phủ, lại đem quyền lực khỏi tay ngươi thì có muốn đoạt lại cũng là rất khó đó.

Thái phu nhân quản lý Hầu phủ nhiều năm như vậy, chỉ nghe một chút thôi đã phân tích được thấu đáo cho nữ nhi

- Mấy năm nay ta cũng dạy ngươi quản gia không ít, nhưng Hầu phủ không thể so với Vương phủ, Vương phủ phức tạp hơn Hầu phủ nhiều, ngươi không thể sơ suất được

Tương Nhược Lan tràn đầy đồng cảm. Hầu phủ là dạng gì, khi Cận Yên Nhiên học quản gia, lão Hầu gia đã chết, chỉ còn lại Triệu di thái thái sống chung, các tỷ muội đều đã gả ra ngoài, sẽ chẳng ai làm trò gì, ca ca nàng lại thương yêu nàng, người cũng ít, chuyện đơn giản, nàng sẽ không thấy được những mặt tối, vẫn mang tâm tính đơn thuần mà lớn lên. Chuyện quản gia có thể được nhưng có thể ứng phó với những người có tâm cơ không?

Nếu nói những trắc phi, thị thiếp đó đều là người an phận thì Tương Nhược Lan là người đầu tiên không tin. Nhiều nữ nhân như vậy, một nam nhân, không tranh sao được sủng? Không sủng sao có được con trai, có con rồi lại càng phải tranh, nếu không tiền đồ sau này thế nào? Ai cũng thành thật, đem đồ tốt tặng cho người khác? Tương Nhược Lan sống lớn như vậy cũng chưa từng gặp qua ai tốt bụng như vậy. Ngay cả Thanh Đại là ca cơ Việt nữ tứ cố vô y cũng biết dùng tính mạng để kiếm sự đồng tình.

Cận Yên Nhiên giống như một đứa trẻ mới tập bơi, từ khu trẻ em bơi dần ra khu người lớn, hoàn toàn chẳng biết nước sâu thế nào, nguy hiểm đến mức độ nào, lúc nào cũng có thể nuốt chửng nàng.

Cận Yên Nhiên rõ ràng không ý thức được tình cảnh của mình, nàng nói:

- Ta cảm thấy Tĩnh Nhàn không giống loại người này. Nàng sợ ta không quen với Vương phủ, mấy ngày nay còn tới giới thiệu các chuyện trong Vương phủ cho ta, ta có chỗ nào chưa hiểu nàng cũng rất cẩn thận nói lại. Nếu nàng có tâm tư đó cần gì phải giúp ta, cứ để ta tự làm sao là được rồi còn gì.

Tương Nhược Lan trong lòng thầm than một tiếng, đồ ngốc, nàng đang thăm dò ngươi đó. Cái gì ngươi không biết đều hỏi nàng, nàng sẽ biết những điểm yếu của ngươi.

Thái phu nhân nhìn nữ nhi định nói rồi lại thôi, chỉ nói:

- Sau này chuyện gì ngươi không biết thì hỏi Dương mụ mụ, nàng là người ta cho đi theo ngươi, kinh nghiệm phong phủ, ngươi chỉ được tin nàng, có gì khó khăn thì nói, nàng sẽ giúp. Ngoài nàng ra, ai cũng không được tin. Giọng nói nghiêm khắc.

Cận Yên Nhiên cúi đầu:

- Vâng ạ.

Thái phu nhân quay lại hỏi Tương Nhược Lan:

- Tĩnh Nhàn kia là con cái nhà ai

Tương Nhược Lan đáp:

- Là nữ nhi nhà Hộ bộ lanh trung Trầm đại nhân, hai trắc phi kia một là nữ nhi nhà Công bộ chủ sự Lưu đại nhân, một là nữ nhi của Trương ti nghiệp ở Quốc tử giám. Bọn họ đều là thứ nữ. Ngoài ra thì thị thiếp của hắn thân phận cũng không đáng nhắc đến. Nhưng Tĩnh Nhàn trắc phi là được Trữ vương chọn ra trong lần tuyển tú trước, cầu Hoàng thượng ban thưởng. Có lẽ Hoàng thượng chê gia thế của Tĩnh Nhàn không xứng với hoàng gia nên mới chỉ định làm trắc phi. Nhưng qua ba năm nay vẫn được Trữ vương sủng ái. Hơn nữa nàng thiên tư thông tuệ, biết lấy lòng người nên trong ba năm này mới có thể quản lý Vương phủ, hiện giờ sinh được một trai một gái.

Thái phu nhân thấy Tương Nhược Lan nói cặn kẽ như vậy thì rất hài lòng:

- Khó được người có lòng với Yên Nhiên như ngươi.

Tương Nhược Lan nói:

- Muội tử của mình đương nhiên là phải quan tâm nhiều

Cũng may trước đó nàng đã hiểu được tình huống trong Vương phủ bằng không hôm nay thái phu nhân hỏi, nàng không đáp được thì đúng là lại mang tội không quan tâm đến muội tử. Chỉ sợ là bà sẽ lại không có cái nhìn tốt về mình

Làm vợ người đúng là không dễ…..

Thái phu nhân trầm ngâm:

- Hoàng gia quy củ sâm nghiêm, nàng cho dù sinh hạ thứ trưởng tử cũng không là gì. Chỉ cần Yên Nhiên sinh hạ được con trưởng là thế tử danh chính ngôn thuận. Chỉ là vạn nhất nàng cướp được quyền cai quản Vương phủ thì cũng không có lợi cho Yên Nhiên…

Bà nhìn Cận Yên Nhiên, lạnh lùng nói:

- Ngàn vạn lần ngươi không thể nhẹ dạ tin tưởng nàng, đừng để nàng biết được bất cứ chuyện gì của ngươi. Mặt khác, hai trắc phi kia cũng phải cố mà dựa hơi. Chuyện gì trong phủ cũng phải xử lý thỏa đáng, đừng để cho nàng có cơ hội chen chân.

Cận Yên Nhiên bị bà hù dọa mà sắc mặt trắng nhợt:

- Biết rồi thưa mẫu thân.

Thái phu nhân gật đầu, nói với Tương Nhược Lan:

- Ngươi đưa nàng ra ngoài, ta có mấy lời muốn nói với Dương mụ mụ.

Dương mụ mụ là mụ mụ hồi môn cùng Cận Yên Nhiên, Tương Nhược Lan biết thái phu nhân muốn tìm hiểu tình hình vương phủ, sợ Dương mụ mụ có mặt Yên Nhiên mà khó nói.

Tương Nhược Lan dẫn Cận Yên Nhiên đến Thu đường viện

Tương Nhược Lan kéo nàng ngồi xuống rồi sai Ánh Tuyết dâng trà nóng

Cận Yên Nhiên uống một ngụm trà rồi đặt chén trà xuống rồi nói với Tương Nhược Lan:

- Tẩu tẩu, chẳng lẽ đúng như lời mẫu thân nói, Tĩnh Nhàn đáng sợ như vậy sao? Các ngươi chưa từng gặp nàng nên không biết, nàng là người rất tốt, không có điểm gì khiến người ta chán ghét hết…

Tương Nhược Lan lẳng lặng cắt lời nàng:

- Yên Nhiên, trước kia ngươi có cảm thấy Vu di nương đáng sợ?

Nhất thời Cận Yên Nhiên không nói được gì.

Tương Nhược Lan nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói:

- Yên Nhiên, có một số lời ta nói ngươi có thể cho rằng ta nhiều chuyện, nhưng ngươi là muội muội Hầu gia yêu thương nhất, ta làm tẩu tẩu ngươi, dù ngươi không thích nghe ta cũng phải nói. Trước ngươi ở nhà là đại tiểu thư, cho dù ngươi nhìn nhầm người, tin nhầm người cũng không sao vì các nàng không có quan hệ gì đến lợi ích của ngươi, ảnh hưởng không lớn. Nhưng nữ nhân trong vương phủ, ngươi chỉ cần có đôi chỗ sơ sót thì chịu khổ chính là ngươi. Có đôi khi, có thể tin là có chứ đừng tin là không, bất kể các nàng có tốt hay không ngươi cũng không nên quá thân cận với bọn họ. Ngươi bề ngoài có thể xưng tỷ muội với bọn họ, thân thân thiết thiết nhưng trong lòng quyết không được tin tưởng các nàng. Đối với bất luận ai cũng phải có lòng đề phòng, ngươi sao biết được các nàng có giống Vu di nương hay không?

- Còn nữa, nhất định phải nắm bắt được lòng của Trữ vương, trong phủ nhiều nữ nhân như vậy, khó mà sự chú ý của hắn không bị phân tán. Ngươi phải cho hắn cảm giác được ngươi thật sự quan tâm đến hắn. Ngoài ra, trong cuộc sống thường nhật ngươi cũng phải thật tận tâm, cũng phải lấy lòng Khương thái phi, có dịp nhất định phải tiến cung thăm bà, theo bà giải khuây, có gì ngon, có gì tốt cũng nên tặng cho bà, ta sẽ nói đỡ cho ngươi trước mặt thái hậu cho ngươi tiến cung tiện hơn. Tâm ý của ngươi rồi nhất định Trữ vương sẽ biết được, trong lòng hắn sẽ nhớ kỹ tấm lòng ngươi, sau này dù ngươi có gì sơ suất hắn cũng có thể dễ lượng thứ cho ngươi hơn.

Muốn lấy lòng Trữ vương giữa đám đàn bà đó chỉ có thể nỗ lực thật nhiều, ẩn nhẫn thật nhiều. Ở thời đại này, nữ nhân xem ra thật khổ. Nhưng ở xã hội nam quyền tối thượng này thì chỉ như vậy nữ nhân mới được hạnh phúc hơn một chút. Nàng biết rõ điều này nhưng nàng không làm được. Nàng tiếp nhận giáo dục của thời hiện đại, không có tư tưởng tam tòng tứ đức này. Ngay cả nỗ lực và ẩn nhẫn của nàng cũng đều chỉ có hạn độ. Nàng có thể phát tác tính tình, nàng có dũng khí để gánh chịu mọi hậu quả nhưng Cận Yên Nhiên không giống. Nàng ấy là người của thời đại này, tư tưởng tam tòng tứ đức là thâm căn cố đế, con đường đó là thích hợp với nàng ấy nhất.

Những lời này khiến Cận Yên Nhiên cảm động vô cùng, nàng nắm chặt tay Tương Nhược Lan, nghẹn ngào nói:

- Cũng chỉ những người thật sự quan tâm ta mới có thể nói ra những lời này. Tẩu tẩu, trước kia ta thiên vị Vu di nương, có hiểu lầm với ngươi, ba lần bảy lượt đối nghịch với ngươi, ngươi không trách ta

Tương Nhược Lan cười cười rồi nhẹ nhàng nói:

- Yên Nhiên, còn nhớ lần chúng ta cùng đối phó với Từ Uyển Thanh không? Lúc ấy ngươi ghét ta như vậy nhưng lúc mấu chốt nhất vẫn đứng ra giúp ta, bởi vì sao? Bởi vì ngươi biết chúng ta là người một nhà, người một nhà thì phải giúp nhau.

Sau đó ra vẻ tức giận nói:

- Ngươi từng vài lần giúp đỡ Vu di nương, đối nghịch với ta, ta không tức giận là giả. Nhưng ta cũng biết ngươi có lòng tốt, sau này xin Vương phi chiếu cố đến ta nhiều hơn, xem như bồi thường đi.

Cận Yên Nhiên phì cười:

- Đại tẩu lại đùa rồi.

Giữa trưa, mọi người cùng ăn cơm. Trong bữa, Trữ vương giúp Yên Nhiên gắp đồ ăn khiến thái phu nhân và Cận Thiệu Khang rất vui.

Sau khi ăn xong, hai người ngồi thêm một lát rồi đứng dậy cáo từ. Cận Yên Nhiên nghĩ tới sau này không thể thường xuyên về Hầu phủ thì bịn rịn nắm tay thái phu nhân, mắt rơm rớm. Thái phu nhân cười nói:

- Đứa ngốc này, khóc cái gì, sang năm mới không phải lại về

Trữ vương đứng bên an ủi:

- Đúng, đến lúc đó ta cùng nàng quay về là được.

Lúc này Cận Yên Nhiên mới đỏ mặt ngừng khóc. Hai người lên xe ngựa, Cận Thiệu Khang đưa bọn họ về.

Bọn họ vừa đi thái phu nhân đã sai Tương Nhược Lan:

- Sai người mời người nhà Vu đại nhân đến đây. Hôm nay phải giải quyết chuyện Vu Thu Nguyệt, nàng không đi, một ngày ta cũng không an tâm, tránh để nàng ta lại nghĩ ra điều gì ác độc.

Tương Nhược Lan nhẹ nhàng thở dài, tự tay viết một phong thư, cho người đi mời Vu phu nhân.

Buổi tối giờ Tuất, Vu phu nhân theo xe ngựa đến cửa phụ Hầu phủ, Vu phu nhân mang theo mấy nha hoàn đi tới Tùng hương viện.

Trong thư Tương Nhược Lan không viết rõ ràng, chỉ nói mời Vu phu nhân giờ Tuất đến phủ có chuyện liên quan đến Vu di nương cần bàn bạc với bà. Vu phu nhân nhận được thư của Tương Nhược Lan thì trong lòng hoảng loạn, linh cảm có chuyện không hay. Loại chuyện này Vu lão gia ra mặt không tiện, nữ nhi làm thiếp, vào Hầu phủ là người dưới, bà muốn gọi đại ca ra mặt giúp mình. Nhưng chẳng biết xảy ra chuyện gì, từ dạo trước Vương Quang đã tránh né bà, không đến nhà cũng không gặp. Lần này sai người đi mời Vương Quang cũng xưng bệnh không đến càng khiến Vu phu nhân thấy kì quái, càng cảm giác không ổn.

Đi vào tùng hương viện đã thấy thái phu nhân ngồi chính vị, Cận Thiệu Khang ngồi bên. Bên cạnh là một nữ tử dung mạo đoan trang, ánh mặt lạnh lùng, đó hẳn là Tương Nhược Lan mà đã cướp đi mọi thứ của nữ nhi. Vu phu nhân không khỏi nhìn nàng mấy lần, trong lòng nghĩ thầm, rõ ràng không xinh đẹp bằng nữ nhi, sao lại để thua trong tay nàng. Phía sau Tương Nhược Lan còn có một nữ tử tú lệ, ánh mắt ôn nhu, Vu phu nhân thầm nghĩ, đây hẳn là ca cơ Hoàng thượng ngự ban.

Vu phu nhân tiến lên hành lễ cùng thái phu nhân, Cận Thiệu Khang và Tương Nhược Lan. Thái phu nhân vừa nhìn đã không có hảo cảm nhưng là danh môn nên vẫn miễn cường cười cùng Vu phu nhân một cái, mời bà ngồi xuống rồi sai nha hoàn dâng trà.

Vu phu nhân ngồi xuống rồi vội hỏi:

- Chẳng biết thái phu nhân gọi ta đến có chuyện gì?

Thái phu nhân lạnh nhạt cười:

- Vu phu nhân, từ khi nữ nhi nhà bà đến phủ ta, Cận gia chúng ta không bạc đãi nàng, đồ ăn đồ mặc không phải là tốt nhất nhưng so ra cũng không kém chính phòng là bao. Nhưng nữ nhi nhà ngươi đức hạnh chẳng đủ, Cận gia chúng ta không thể để nàng lại phủ được nữa, tránh để Vu gia trách cứ nên mời phu nhân đến chứng kiến chuyện này

Vu phu nhân không thể ngờ thái phu nhân vừa gặp đã nói chuyện kinh khủng như vậy, mặt cắt không còn giọt máu, cả kinh nói:

- Những lời này từ đâu mà thái phu nhân nói, ai chẳng biết nữ nhi nhà ta đoan trang hiền thục, thông thư đạt lý, từ đức hạnh không đủ làm sao mà đặt trên người nữ nhân ta được. Có lẽ thái phu nhân hiểu lầm rồi

Sau đó quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang tỏ vẻ đau lòng nói:

- Hầu gia, lúc đầu Thu Nguyệt vì tình cảm với Hầu gia mà không tiếc làm thiếp cũng phải lấy được ngươi. Bây giờ ngươi đối xử với Thu Nguyệt như thế sao? Ngươi sao đối mặt được với tình cảm của Thu Nguyệt đây.

Cận Thiệu Khang ngẩng đầu nhìn Vu phu nhân một cái, nhưng ngại thân phận trưởng bối nên không nói gì. Nhưng thái phu nhân lại không nghe lọt tai người khác nói con mình như vậy

- Vu phu nhân, ngươi có lẽ còn không biết, nữ nhi nhà ngươi dùng mê hương sai nha hoàn của mình câu dẫn Hầu gia. Thâm tình đến như thế đúng là khiến ta thật cảm động. Hơn nữa, nhắc tới chuyện làm thiếp…

Thái phu nhân cười lạnh:

- Mới đầu, Cận gia ta là có ý cưới nữ nhi nhà ngươi, nhưng sau này có biến cũng là nữ nhi nhà ngươi tự mình tìm tới Hầu gia khóc lóc xin làm thiếp. Giờ nghĩ lại, hành vi đó là thông thư đạt lý, đoan trang hiền thục, có thể thấy lời đồn này chẳng đáng tin.

Tương Nhược Lan ở một bên nghe mà suýt phì cười, giờ nàng mới biết, thì ra thái phu nhân cũng có thể miệng lưỡi cay độc như vậy.

Mặt Vu phu nhân từ trắng thành hồng. Một lúc sau mới lắp bắp được một câu:

- Chẳng biết Thu Nguyệt nhà ta làm gì khiến thái phu nhân tức giận như vậy, ta thấy có lẽ quá nửa là hiểu lầm…

Thái phu nhân cười lạnh:

- Có phải hiểu lầm hay không ngươi hỏi nữ nhi bảo bối của ngươi thì biết

Nói rồi sai Liễu Nguyệt dẫn Vu Thu Nguyệt tới.

Một lát sau, hai nha hoàn dẫn Vu Thu Nguyệt tới. Thái phu nhân nể tình nàng có thai không bắt quỳ, còn sai nha hoàn mang ghế đôn cho nàng ngồi.

Từ khi quay lại đến giờ Tương Nhược Lan mới nhìn thấy nàng, thấy nàng mặt tái nhợt, mắt trống rỗng, tóc tai rối bù, quần áo cũng loạn thất bát tao, hoàn toàn chẳng còn xinh đẹp như thường ngày.

Vu phu nhân quỳ xuống ôm lấy Vu Thu Nguyệt khóc ròng nói:

- Nữ nhi của ta, sao lại thành ra thế này

Vừa nói vừa nhìn thái phu nhân:

- Thái phu nhân, trong bụng Thu Nguyệt chính là cốt nhục Cận gia các ngươi, bất kể có chuyện gì ngươi cũng không nên để nàng như vậy. Đợi sinh hạ hài tử không được sao?

Vừa nói vừa vuốt bụng Thu Nguyệt:

- Con của ta, bụng đã lớn như vậy còn không được nhà chồng thương yêu. Trời ạ, sao chân bị phù như thế này… đứa con số khổ của ta…

Vừa nói vừa khóc ầm lên.

Vu Thu Nguyệt vẫn đang ngơ ngác lúc này như mới hồi phục lại tinh thần, ôm Vu phu nhân khóc lớn:

- Mẫu thân, cuối cùng người đã đến. Mẫu thân, Hầu phủ muốn đuổi mẫu tử ta đi, người phải làm chủ cho ta.

Tương Nhược Lan nhìn qua bụng nàng rồi lại nhìn đến đôi chân bị phù lộ ra của nàng mà không khỏi thở dài. Trong lòng đột nhiên cảm thấy nàng thật đáng thương. Lúc này, Cận Thiệu Khang khẽ nói:

- Đừng mềm lòng, nàng không đáng được thương hại.

Thái phu nhân không để ý bọn họ, liếc Liễu Nguyệt một cái, chỉ chốc lát sau, Liễu Nguyệt mang một bao quần áo màu đỏ tiến đến để trước mặt Vu phu nhân. Bao quần áo mở tung ra, lộ ra một bức tượng đáng sợ và hơn mười bức phù chú.

Vu phu nhân ngừng khóc, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Thái phu nhân lạnh lùng nói:

- Vu phu nhân, hãy nhìn cho rõ đi. Đây là thứ phát hiện được trong phòng nữ nhi của ngươi, ngươi nói xem, ngươi có thể tha thứ cho kẻ khác dùng tà thuật trong nhà ngươi không. Nếu ta không nể tình nàng mang cốt nhục Cận gia thì nhất định đã đưa nàng đến quan phủ, đến lúc đó, kết quả của nàng, của Vu gia các ngươi là gì ngươi hẳn là biết rõ. Hôm nay, ta không đuổi Thu Nguyệt về nhà đã là nể mặt Vu gia rồi. Với bên ngoài, chúng ta sẽ nói Thu Nguyệt bị bệnh phải cách ly trị bệnh, coi như là với Hoàng thượng và mọi người đều có lời giải thích

Vu phu nhân biết chuyện này nghiêm trọng, không thể dễ dàng nhận tội nên vội nói:

- Thái phu nhân, vật đó dù trong phòng Thu Nguyệt nhưng không nhất định là của Thu Nguyệt. Nói không chừng có người giá họa? Xin hỏi thái phu nhân chính mắt phát hiện? Nếu không thì là ai?

Nói rồi quay lại hỏi Vu Thu Nguyệt:

- Thu Nguyệt, là ai muốn hãm hại ngươi

Vu Thu Nguyệt tinh thần trấn định lại vội quỳ xuống, cũng may hai hôm nay nàng chưa từng thừa nhận đó là đồ của nàng.

- Thái phu nhân, hôm đó người tức giận nên nhận định đó là của ta, cũng không hỏi ta. Đó không phải là của Thu Nguyệt, là có người giá họa cho Thu Nguyệt. Nói rồi khóc lớn.

Lúc này, Liễu Hồng đứng sau Thanh Đại đột nhiên nói:

- Không ai giá họa hết, là nô tỳ phát hiện ra. Ta cùng di nương chúng ta, còn cả nha hoàn Nguyệt Linh của Vu di nương cũng chính mắt thấy vật đó rơi ra từ tủ của di nương. Nhiều ánh mắt như vậy là giả?

Liễu Hồng từng là nha hoàn trong phòng thái phu nhân nên đương nhiên dám nói những câu này.

Nghe thấy Liễu Hồng nhắc tới Thanh Đại, Vu Thu Nguyệt bừng bừng lửa giận. Nàng đứng lên, bước tới trước mặt Thanh Đại, chỉ tay vào mặt Thanh Đại, tức giận nghiến răng nghiến lợi:

- Là ngươi, là tiện nhân nhà ngươi, đều là ngươi hại ta,

Vu Thu Nguyệt nhìn thái phu nhân kêu to:

- Thái phu nhân, ngươi đừng tin tưởng nàng, nàng không phải là người tốt. Nàng rất âm hiểm, là nàng hại ta đó, Lệ Châu cũng là nàng giết chết.

Đợi lâu như vậy, rốt cuộc Tương Nhược Lan vẫn chờ mong có kịch tính, Thanh Đại có vấn đề hay không nàng không biết. Nhưng hôm nay, nàng nhất định sẽ không tin tưởng Thanh Đại như lần trước nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.