Ads
Là vì mới tắm xong sao?
Tại sao càng lúc càng nóng?
Tương Nhược Lan một bên
mặc trung y bằng lụa do Ánh Tuyết chuẩn bị, một bên nói thầm trong lòng. Da
thịt trắng nõn lộ ra một tẩng ửng hồng tựa như nhiệt khí toát ra từ lỗ chân
lông.
Lúc xuyên qua, lần đầu
tiên tắm rửa nàng mới phát hiện da dẻ bên trong trắng nõn, chắc hẳn vì bình
thường Tương Nhược Lan thường hành tẩu bên ngoài, chịu nắng chịu gió nên da mặt
mới đen, thô mà thời đại này làm gì có mỹ phẩm gì hữu hiệu. Nhưng trong thời
gian này, mỗi ngày đều ở trong Hầu phủ không đi ra ngoài, da thịt dần trở nên
mịn màng, nàng vốn nghĩ tìm trung dược bào chế thành mỹ phần cho da mặt trắng
hơn một chút. Nhưng lại nghĩ, tự mình làm đẹp lên để làm cái gì? Nếu gặp kẻ có
sắc tâm thì đúng là tự làm tự chịu.
Tương Nhược Lan mặc quần
áo xong đi ra bình phong, thấy Cận Thiệu Khang tựa trên ghế, khẽ nhắm hai mắt
hình như đang ngủ, có lẽ vì ngồi gần ánh nến nên da mặt cũng ánh hồng.
Xoay chuyển ánh mắt nhìn
lên giường, chỉ thấy lụa trắng được trải gọn gàng. Tương Nhược Lan biết đây là
khăn kiểm chứng trinh tiết nữ tử, mai sẽ phải đưa cho thái phu nhân.
Tương Nhược Lan nhíu nhíu
mày, nghĩ muốn tránh xa chiếc giường, bất tri bất giác lui về phía sau hai
bước, lui tới phía cửa sổ.
Mùi hương trong không khí
càng lúc càng đậm, thân thể lại càng nóng bừng khiến người ta hận không thể cởi
sạch quần áo.
Cận Thiệu Khang bất động,
nàng cũng bất động, trong phòng yên tĩnh như có thể nghe được tiếng tim mình
đập.
Có chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẻ mình cứ đứng ở đây cả đêm? Tương Nhược Lan nhìn Cận Thiệu Khang thấy
hắn vẫn nhắm mắt lại nghĩ có lẽ hắn đang ngủ? Nếu hắn thật sự đang ngủ, mình có
phải lên giường ngủ thẳng không. Ngày mai nói với thái phu nhân là con bà không
muốn động đến ta, như thế nào cũng không trách tội lên đầu mình được.
Nghĩ vậy, nàng đi về phía
giường hai bước nhưng lại lập tức dừng lại.
Không được, nếu như ta cứ
ngủ thẳng trên giường hắn lại làm chuyện bậy bạ thì làm sao bây giờ?
Lúc này Tương Nhược Lan
hận không đá văng Cận Thiệu Khang ra xa. Cũng không trách được nàng, kiếp trước
nàng còn chưa biết thế nào là tình yêu thì bây giờ sao biết nên làm gì để đối
phó tình huống này.
Cận Thiệu Khang không
phải đang ngủ, hắn chỉ là không biết nên đối mặt với tình huống khác thường của
thân thể như thế nào, mới nhắm mắt để tránh tình huống khó xử.
Nhưng lại cảm giác được
Tương Nhược Lan đi tới đi lui, tưởng rằng nàng đang khổ sở vì bị mình lạnh
nhạt. Nhớ ra trong khoảng thời gian này, nàng vì mình mà rất cố gắng, vì
mình vui vẻ mà ẩn nhẫn, tâm trạng không khỏi dâng lên tia thương xót. (anh
không thương thì chị mới sướng đấy ạ)
Thôi, mình còn kiên trì
làm cái gì, lấy thì cũng đã lấy rồi, nàng lại hết lòng vì mình mà sửa đổi, sao
mình phải làm tổn thương nàng? Cùng nàng làm đôi vợ chồng chính thức, để nàng
sinh con cho mình…. Nghĩ tới đây, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, đột nhiên
cảm thấy được như vậy cũng tốt…
Lòng buộc chặt buông
lỏng, cỗ lửa nóng khi nãy như ngựa hoang thoát cương, bừng lên khiến hắn thiếu
chút nữa không khống chế được bản thân.
Hắn đột nhiên đứng dậy.
Bên kia, Tương Nhược Lan
đang tự suy nghĩ, đột nhiên thấy Cận Thiệu Khang đứng dậy, sợ đến lui về phía
sau mấy bước, bật lên:
-
Ngươi muốn làm gì?
Lời vừa ra khỏi miệng
liền không nhịn được muốn cười, sao lại nói như thỏ trắng trong phim Châu Tinh
Trì thế này.
Hắn muốn làm gì, cái này
thật không nghĩ rõ được?
-
Đêm rồi, ngủ đi
Cận Thiệu Khang mặt không
đổi sắc, giọng nói khàn khàn khiến lòng Tương Nhược Lan thấy tê ngứa.
- Hầu gia ngủ trước đi! Ta… tóc ta còn chưa khô
Tương Nhược Lan thật vất
vả tìm được cớ, vì thực sự nàng cũng đang nói thật, nàng đã cố ý làm tóc ướt.
Nhưng nàng cũng không
biết, đây là một động tác vô cùng nữ tính. Tay kéo kéo quần áo khiến những
đường cong trên người nàng như ẩn như hiện, câu hồn người. Tóc đen phi tán trên
vai, khiến nàng đặc biệt quyến rũ.
Cận Thiệu Khang thở sâu
một hơi, nếu không phải lâu nay tu dưỡng tốt thì chắc chắn hắn đã giống những
kẻ háo sắc mà nhào tới rồi. Hắn vất vả mới nhịn lại sự xúc động này, toàn thân
như căng ra, đau đớn.
Nhìn nhìn tay mình rồi
lại nhìn Tương Nhược Lan, Tương Nhược Lan nhìn hắn không hiểu. Chẳng lẽ hắn
muốn nàng cởi đồ cho hắn?
Nàng vội vàng xoay người,
làm bộ thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Ta không thèm, nghĩ hay
nhỉ!
Cận Thiệu Khang không thể
tránh được, cũng không thể làm gì hơn là tự mình thay quần áo, thầm nói, nàng
vẫn còn phải học quy củ nhiều, ngay cả thay quần áo cho phu quân cũng không….
Hắn mặc trung y, nằm trên
giường, thấy khăn lụa trắng trải sẵn không nhịn được mà cười lên.
Tương Nhược Lan tựa vào
cửa sổ vừa mong hắn nhanh ngủ đi, vừa mong tóc mình đừng vội khô. Đột nhiên bên
tai truyền đến tiếng hắn:
-
Sau này không nên gội đầu buổi tối, không tốt cho cơ thể, sẽ bị đau đầu.
Tương Nhược Lan trừng mắt
nhưng cũng không có quay đầu lại.
Mùi thơm trong phòng nồng
khiến nàng không chịu được, xoay người tìm được lò hương, bưng ra khỏi phòng.
Lúc vào thấy Cận Thiệu
Khang hỏi:
-
Ngươi làm gì thế?
-
Cũng không biết Ánh Tuyết đốt hương gì, quá nồng khiến đầu ta hơi choáng.
Tương Nhược Lan đáp.
Hương!
Trong đầu Cận Thiệu Khang
chợt lóe linh quang, ý thức được một điều.
Đều là tại mùi hương tác
quái, nhất định là mẫu thân sai người chuẩn bị, bà sợ mình không muốn cùng
Tương Nhược Lan viên phòng mới sai đốt hương này.
Trách không mình xúc động
như thế, thì ra là tại hương tác quái.
Cận Thiệu Khang hơi bình
thường lại, thì ra không phải định lực của mình có vấn đề.
Sau khi bưng lò hương ra
ngoài, gió từ cửa sổ thổi vào khiến không khí thanh tân không ít, Cận Thiệu
Khang lại vận khí ép sự nóng bức trong người xuống.
-
Ngủ đi, sáng mai ta còn phải vào triều sớm!
Cận Thiệu Khang nói xong
liền nằm xuống bên trong, quay lưng ra ngoài.
Đây là ý gì? Tương Nhược
Lan nhìn bóng lưng hắn nghĩ thầm, ý hắn là hắn sẽ không làm gì khác?
Tương Nhược Lan cũng có
chút mệt mỏi. Nàng bước về phía giường, thấy hắn không nhúc nhích, đoán rằng
hắn chắc đang ngủ.
Nàng đi tới bên giường,
nhẹ nhàng nằm xuống, kéo chăn lại một chút, xoay lưng về phía hắn.
Cận Thiệu Khang cảm giác
được nàng tới gần, cảm giác được nàng ngủ bên cạnh mình, tiếp theo là mùi hương
thơm ngát của nàng lặng yên tràn ngập xung quanh, tiểu phúc lại nóng lên, lại
bắt đầu động… d…u…c (tớ da mặt mỏng lắm, ai hiểu thì hiểu nhá)
Còn có hơi ấm của nàng,
luôn luôn nhắc nhở sự tồn tại của nàng. Tim hắn lại bắt đầu đập loạn.
Trong đầu không khỏi hồi
tưởng lại cảnh xuân sau bình phong….
Thân thể lại càng bị
thiêu cháy.
Mùi hương đáng chết, vậy
mà lại có tác dụng lớn như vậy.
Cận Thiệu Khang âm thầm
mắng một tiếng, nhưng thật sự là không nhịn được, hắn lén lút xoay người, vươn
tay ôm eo nàng……
Tương Nhược Lan vốn đã
buông lỏng cảnh giác, mơ màng ngủ, nhưng bất thình lình có cánh tay vươn đến
khiến cho nàng mở to hai mắt, sâu ngủ trong người chạy sạch.
Cái tay kia như đang lần
dò, thấy Tương Nhược Lan không có động tĩnh thì bắt đầu không có quy củ mà chạy
loạn, tiếp theo, lồng ngực nóng rực vây sau lưng nàng, hơi thở đậm mùi nam tính
vây quanh nàng.
Tương Nhược Lan có thể
khẳng định chính mình không muốn, nhưng không biết vì sao, tim không khống chế
mà đập mạnh
Cái tay kia dần dần
chuyển lên ngực nàng, bàn tay nóng rực bao quanh ngực mềm mại của nàng, nàng
nghe tiếng hắn rên rỉ tựa như đạt được khát vọng mà vui sướng thỏa mãn…
Thân thể nàng dần nóng
lên, hô hấp dồn dập, đồng thời trong đầu cũng loạn lên.
Làm sao bây giờ? Làm sao
bây giờ? Chẳng lẻ cứ để hắn như vậy? Cùng bầy tiểu thiếp của hắn hầu hạ hắn,
chờ hắn ngủ xong với người này rồi lại đến ngủ với mình?
Không được, không được,
nàng người mặc dù không có cách rời đi, nhưng cũng không có thể để hắn chiếm
tiện nghi như vậy!
Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ
như những người đàn bà cổ đại kia, cùng người khác chia xẻ một trượng phu? Vì
tranh giành trượng phu mà sứt đầu mẻ trán
Thật là đáng sợ, quá ghê
tởm!
Lúc này, phía sau Cận
Thiệu Khang chậm rãi ngẩng đầu, hít sâu một hơi trên tóc nàng.
Tóc nàng không có mùi
hương nồng nặc như người khác mà lại thanh thanh nhàn nhạt, ngửi vào vô cùng
thoải mái khiến người ta như tê dại đến tận đáy lòng
Hắn không nhịn được hôn
nhẹ lên tóc nàng, sau đó hôn dần đến tai nàng, nhẹ nhàng vươn lưỡi liếm vành
tai khéo lép, cảm nhận được nàng hơi run lên.
Lúc này trong lòng hắn
nóng như lửa lại mềm mại như nước. Loại cảm giác hỗn độn này hắn chưa bao giờ
cảm thấy, một loại cảm giác rất khoái lạc.
Hắn nhẹ nhàng quay người
nàng, để nàng đối mặt với mình, đã thấy nàng chớp hạ mắt, lông mi không ngừng
rung động, gò má đỏ ửng như thẹn thùng, sợ hãi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ
tới, nàng cũng có thời khắc đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy.
-
Nhược Lan, đừng sợ, sau này ta đối đãi với nàng thật tốt.
Hắn vỗ về tóc nàng nhẹ
giọng nói.
Giọng nói rất nhẹ rất
mềm, trong không gian yên tĩnh này, trong thời khắc mập mờ này khiến cho lòng
nàng rung động.
Nàng chậm rãi nhìn hắn,
hai mắt hắn trong bóng tối rất đen, rất sáng như có ngọn lửa trong đó, hắn chăm
chú nhìn nàng, hơi cười, nụ cười xinh đẹp lộ ra má lúm đồng tiền.
Thật sự là khuôn mặt
khiến mọi nữ nhân động tâm nhưng khuôn mặt này, nụ cười này, vòm ngực này cũng
không thuộc về riêng nàng…
Nàng có thể cảm giác được
thành ý của hắn, nàng cảm giác được những lời này là thiệt tình.
Nhưng là…
Hắn nói sẽ đối xử tốt với
nàng tuyệt đối không phải là điều nàng chờ mong. Hắn có thể cho nàng là một
phần tư tình cảm của hắn mà thôi, có lẽ nhiều hơn một ít hoặc ít hơn một ít
nhưng mãi mãi cũng không phải là toàn bộ.
Nàng nhìn hắn, trong một
khắc này, lòng nàng đột nhiên cứng như đá.
-
Vậy đối với ta tốt hơn hay là đối với Vu Thu Nguyệt tốt hơn?
Nàng từ nhỏ cũng chỉ có
một mình, cho nên nàng biết, bất kể lúc nào, đầu tiên cũng phải nghĩ cho mình,
có đôi khi cùng với làm thương tổn chính mình, không bằng làm thương tổn người
khác!