Ads
Đêm đó, Tương Nhược Lan
tắm rửa xong. Ngồi trước cửa sổ đợi tóc khô, nhìn trăng sáng đến xuất thần,
chợt nghe tiếng bên ngoài nha hoàn đang thỉnh an Cận Thiệu Khang!
Tương Nhược Lan sửng sốt,
sao hắn lai tới? Vội vàng nhìn ra phía cửa chỉ thấy rèm trúc vén lên, sau đó
thân ảnh cao lớn của Cận Thiệu Khang xuất hiện trước mắt nàng.
Cận Thiệu Khang xoay
người sai nha hoàn mang nước tắm vào, quay đầu lại đã thấy Tương Nhược Lan ngồi
trước cửa sổ, tóc dài xõa trên vai, một thân áo lụa tuyết trắng lả lướt trên cơ
thể nàng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lẳng lặng chiếu vào người nàng khiến nàng
thanh nhã, linh tú như Hằng Nga tiên tử
Tim Cận Thiệu Khang hơi
động nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt nàng thì lại nhíu mày. Ánh mắt nàng coi
chừng hắn không cần quá mức lợi hại như thế chứ.
-
Hầu gia sao lại tới đây?
Tương Nhược Lan cảm giác
rất kì quái, chẳng phải nàng đã nói rõ ràng với hắn? Hắn là người kiêu ngạo như
thế sao còn có thể lại đến đây?
-
Hôm nay là mùng một!
Cận Thiệu Khang nhàn nhạt
nói rồi xoay người đi tới ghế khắc hoa bên kia, ngồi xuống.
Tương Nhược Lan đứng lên,
đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn nóit:
-
Ta biết hôm nay là mùng một, chính là, đêm đó ta đã nói qua……
Cận Thiệu Khang ngẩng
đầu. Lạnh lùng cắt đứt nàng:
-
Tương Nhược Lan, những lời đêm đó không nên nhắc lại.
Mặt hắn lạnh lùng bạnh
ra, thanh âm lãnh lệ!
-
Hầu gia, những lời đêm đó ta nói đều là thiệt tình. Tương Nhược Lan nhìn hắn
nói.
-
Đủ rồi.
Cận Thiệu Khang đứng lên,
thân hình cao lớn tạo thành áp lực khiến người khác hít thở không thông, bóng
dáng hắn bao phủ nàng:
-
Ngươi tốt nhất dừng lại đi! Trước không nói đến ý nghĩ của ngươi là đáng cười
thế nào. Lúc đầu là ngươi cố ý gả cho ta, hôm nay ngươi đã là chính thất của
ta, điều này cả đời cũng không thể sửa. Chuyện do ngươi lựa chọn, bây giờ ngươi
lại nói hối hận, chẳng lẽ mặc ngươi làm gì thì làm? Tương Nhược Lan, đừng quên
nơi này là phủ An Viễn hầu. mỗi ngày mẫu thân ta đều cầu thần bái phật mong
ngươi sớm ngày cho Hầu phủ thêm đinh (chỉ cái suất đinh điếc gì ngày xưa ý, ai
học Tắt đèn chắc nhớ), ngươi muốn ta nói với mẫu thân thế nào? Hắn hơi dừng
lại: – hay là ngươi cho rằng ta nên nói thật với mẫu thân? Nói ngươi muốn
chuyên sủng? Ngươi thử hỏi xem liệu Thái hậu có đồng ý không?
Tương Nhược Lan nhất thời
nói không ra lời, đêm đó là tâm tình buồn bực nhất thời xúc động nói ra, đó
cũng không hẳn là những điều nàng nghĩ. Trong khoảng thời gian này, cẩn thận
nghĩ lại nàng cũng biết đêm đó nàng đã lô mãng. Thân là chính thất lại yêu cầu
chuyên sủng là chuyện không thể dễ dàng tha thứ ở xã hội này. Trong lòng nghĩ
lại, âm thầm mong muốn thì còn có thể chứ đường hoàng mạnh miệng nói ra như
nàng chắc chẳng có ai.
Cận Thiệu Khang nói rất
đúng, đến cả Thái hậu cũng sẽ không đồng ý với nàng! Đến lúc đó sợ rằng mình
cũng chẳng có được gì tốt đẹp….
Nhưng không như vậy thì
nàng nên làm thế nào? Cùng vài nữ tử khác chia sẻ một người đàn ông cũng không
phải là chuyện dễ dàng tiếp nhận.
Đang lúc Tương Nhược Lan
không biết nên trả lời hắn thế nào thì Anh Tuyết và mấy nha hoàn mang nước tắm
vào.
Tương Nhược Lan noi với
Ánh Tuyết:
-
Ánh Tuyết, ta đã tắm rồi.
Không đợi Ánh Tuyết trả
lời, bên kia Cận Thiệu Khang đã nói:
-
Là ta muốn tắm!
Tim nàng nhảy lên quay
đầu nhìn về phía hắn.
Hắn đứng trước bàn, ánh
nến trên bàn chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối khiến khuôn mặt hắn càng có nét
góc cạnh cũng hiện rõ sắc mặt lãnh trầm của hắn.
Hắn muốn ở đây tắm rửa?
Hắn sẽ không nghĩ……
Tim nàng lúc lên cao lúc
xuống thấp, nhưng trước mặt nha hoàn sao có thể nói ra!
Bên kia bọn nha hoàn đang
đổ nước vào bồn.
Đợi nha hoàn làm xong,
Cận Thiệu Khang đứng trước mặt Tương Nhược Lan cởi áo ngoài lộ ra thân trên
trần trụi, hạ thân mặc quần lụa đen. Tương Nhược Lan thấy vậy mặt hơi đỏ lên
vội vàng quay người. Dù không phải chưa từng gặp qua nam nhân cởi trần nhưng
không biết vì sao, động tác này của Cận Thiệu Khang khiến nàng rất không tự
nhiên.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
bối rối quay đi, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên nổi lên ý cười nhàn nhạt.
Hắn để áo ngoài lên
giường rồi đi về phía sau bình phong.
Nghe thấy tiếng bước chân
của hắn biến mất sau bình phong Tương Nhược Lan mới quay đầu lại. Nàng thoáng
nhìn về phía bình phong đã thấy thân ảnh cao lớn của hắn. Lúc này, hắn bước
chân dài vào thùng nước, giữa chân có một vật như ẩn như hiện, to lớn chớp
lên….
Oành một tiếng, Tương
Nhược Lan chỉ cảm thấy cả người máu dồn hết lên mặt. Nàng vội vàng che mặt, một
giây sau, nàng nhảy dựng lên giường, kéo chăn trùm kín người. trong không gian
bức bí này, dường như nàng nghe được tiếng tim mình đập thình thịnh.
Cũng không biết qua bao
lâu, đột nhiên nghe tiếng Cận Thiệu Khang gọi:
-
Nhược Lan!
Tương Nhược Lan giả chết
không để ý đến hắn. Nàng cảm giác lúc này hắn gọi nàng tuyệt đối không có gì
hay ho.
Quả nhiên, Cận Thiệu
Khang đế tiếp câu sau:
-
Lại đây chà lưng cho ta
Thanh âm hắn hàm chứa
mệnh lệnh, tựa như đó là điều đương nhiên.
Tương Nhược Lan ở trong
chăn liếc mắt, trong lòng thầm mắng, muốn lão nương hầu hạ ngươi, không có cửa
đâu!
-
Tương Nhược Lan! Đột nhiên hắn cao giọng.
Tương Nhược Lan sợ bọn
nha hoàn trong viện nghe thấy sẽ bàn tán linh tinh, bất đắc dĩ đành phải đứng
lên.
Chẳng phải chỉ là chà cái
lưng?
Tương Nhược Lan tâm không
cam tình không nguyện trả lời:
-
Tới!
Đi vào sau bình phong đã
thấy Cận Thiệu Khang ngồi trong thùng nước đối mặt với mình. Chung quanh hơi
nước tràn ngập. khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chìm trong hơi nước dày đặc, tóc dài
hơi ướt nhè nhẹ dính lên mặt khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng lại thêm phần tuấn
mỹ.
Bờ vai rộng rãi, cánh tay
gác lên thành bồn, bộ ngực thoáng ẩn thoáng hiện trong nước, trước ngực phập
phồng như ẩn như hiện trong nước như hai đóa hoa nhỏ trong veo….
Mặt không tự chủ được bắt
đầu nóng lên, Tương Nhược Lan vội vàng cúi đầu, không muốn hắn nhìn mình quẫn
bách.
Nàng đi về phía sau lưng
hắn, cầm lấy khăn vải Ánh Tuyết đã chuẩn bị sẵn nhưng cầm khăn trên tay rồi vẫn
chậm chạp không thể hạ xuống.
-
Sao thế?
Thấy nàng chập chạm không
động, Cận Thiệu Khang mở miệng hỏi thuận tiện vươn tay, duỗi cổ về phía sau,
vuốt tóc dài ẩm ướt về phía trước.
Đuôi tóc nhè nhẹ sượt qua
cổ hắn, tạo nên từng tia nước, những tia nước giọt từng giọt trên da thịt hắn
phát ra ánh sáng trong suốt.
Tương Nhược Lan hơi mấp
máy môi, đột nhiên cảm giác miệng lưỡi có chút khô khan.
Nàng hít sâu một hơi, đè
lại trái tim đang đập loạn. Nghĩ thầm, hoảng cái gì ? Coi như là tắm cho Ba Ba
là được (Ba Ba là con chó trong cô nhi viện, trước kia Tương Nhược Lan thường
tắm cho nó). Nàng cầm khăn lau lau trên lưng hắn, ngón tay lơ đãng chạm đến da
thịt hắn tựa như chạm vào điện, hai người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng run lên.
Tương Nhược Lan lau vài
cái, da thịt hắn bắt đầu ửng hồng, nhìn kỹ, trên lưng hắn rất nhiều vết thương,
sâu có, nông có, ngắn có, dài có. Các vết sẹo cơ hồ trải rộng trên lưng hắn.
Tương Nhược Lan nhớ ra
những lời Cận Yên Nhiên nói, không nhịn được hỏi:
-
Hầu gia, những vết thương trên người ngươi là do bình Tây mà thành?
Cận Thiệu Khang yên lặng
một hồi rồi mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tương Nhược Lan trong lòng
nói thầm, lúc sai người thì nói nhiều lắm sao bây giờ lại quý chữ như vàng thế
này.
-
Sao? Hù dọa ngươi. Cận Thiệu Khang đột nhiên nói?
-
Không có, ta cha là tướng quân, trên người cũng có rất nhiều vết thương, ta sao
lại bị hù dọa.
Tương Nhược Lan vừa nhẹ
nhàng chà lưng cho hắn, vừa nói:
-
Chỉ là cha ta cả đời đánh giặc, vết thương cũng không nhiều như ngươi! Hầu gia,
không phải ngươi là đại tướng quân sao? Sao phải liều mạng như thế?
Tương Nhược Lan nửa tò mò
nửa muốn đánh tan sự xấu hổ này mà tìm đề tài.
Cận Thiệu Khang cười lạnh
một tiếng:
-
Khi đó ta mới chỉ 16 tuổi, không liều mạng đánh thắng vài trận thì ai sẽ tin
phục đại tướng quân như ta?
Hắn nói rất nhẹ nhàng
nhưng nàng lại có cảm giác rất nặng nề khó nói.
Hắn mới mười sáu tuổi đã
phải kiến công lập nghiệp để chấn hưng gia nghiệp, phải tu thân trước sĩ tốt,
không nề hà sống chết, nhất định rất khổ cực!
-
Ngươi phấn đấu cũng không dễ dàng gì! Tương Nhược Lan nhẹ nhàng nói câu.
Đơn giản vài chữ, nhưng
làm cho lòng Cận Thiệu Khang nóng lên, tim đập loạn mấy nhịp, một cảm giác
không rõ tràn ngập khắp ngực hắn. Những người đàn bà bên cạnh hắn luôn khen
ngợi công lao hắn, khen hắn anh dũng nhưng có ai hiểu được những khổ cực hắn
phải trải qua?
Mặt hắn dần dần nhu hòa,
khóe môi bất tri bất giác mà nhàn nhạt tươi cười.
Chỉ là, hắn dường như rất
không quen loại cảm giác này, vội vội vàng vàng chuyển đề tài.
-
Tương Nhược Lan, ngươi không thể mạnh tay hơn một chút? Ngày thường giương nanh
múa vuốt, đến khi làm việc thì lại tay yếu chân mềm
Tương Nhược Lan vừa nghe
lời này thì tức giận, mk! ngươi đúng là coi ta là nô tỳ à, hoa chân múa tay mà
yêu cầu.
Mạnh tay à!
Nàng nhướng mày, cắn chặt
răng, đem toàn bộ sức lực tích tụ vào cánh tay, hùng hăng chà vài cái.
Hắn nhẹ cúi người về phía
trước, buồn bực hừ một tiếng. Trên lưng lập tức hiện ra vài vết đỏ rực.
-
Tương Nhược Lan!
Hắn nghiến răng nghiến
lợi kêu lên, một giây sau, hắn xoay người lại, lấy tốc độ sét đánh không kịp
bưng tai mà nắm lấy hai cổ tay nàng.
Hắn nhìn nàng, đôi mắt
nâu như mờ mịt hơi nước, sương khói mông lung khiến ánh mắt hắn nhu hòa hơn rất
nhiều
Hắn hơi đứng lên lộ ra
thân trên xích lõa, thân hình hoàn mĩ, cơ thể săn chắc, da dẻ hơi ửng hồng
trong nước…. tất cả biểu lộ ra một loại mị lực vô cùng nam tính.
Hắn cúi đầu, cười như
không cười mà nhìn nàng:
-
Tương Nhược Lan, ngươi cố ý đúng không
Lúc nói chuyện, tóc hắn
nhẹ cọ lên mặt nàng khiến nàng tê dại ngứa ngứa như cọ vào dây thần kinh của
nàng.
Tương Nhược Lan mặt đỏ
lên, liều mạng chối:
-
Là ngươi bảo ta mạnh tay …. ngươi buông tay ra, nếu không đừng trách ta không
khách khí.
-
Ta cũng muốn xem xem ngươi không khách khí thế nào!
Hắn nhìn nàng, đột nhiên
cười lộ ra má lúm đồng tiền. Một khắc này, Tương Nhược Lan như thấy tinh quang
đầy trời lại như thấy trăm hoa nở rộ, một khắc này, dường như nàng quên cả hô
hấp.