Ads
Trong phòng lại càng
loạn.
Mấy chiếc ghế khắc hoa
dát vàng đổ ngã trên mặt đất, các cung điện như rắn mất đầu, bưng chậu nước,
vắt khăn lông… chạy tới chạy lui.
Vài tên thái giám đầu đầy
mồ hôi đỡ Thái hậu trên giường, sau đó ba bốn cung nữ quạt hầu, lau mồ hôi,
vuốt ngực. Trong đó có một cung nữ mặc cung trang xanh biếc, vừa quay đầu thấy
A Diệp như thấy cứu tinh, lo lắng nói:
-
Cô cô, người đã trở lại!
Vừa nói xong nước mắt ứa
ra:
-
Thái hậu vừa nãy đột nhiên té xỉu, gọi sao cũng không được, ta đã sai người đi
với Lưu Viện Sĩ
Sau đó thấy Tương Nhược
Lan vội thi lễ với nàng.
A Diệp và Tương Nhược Lan
đi tới bên người Thái hậu, chỉ thấy trên người Thái hậu mặc phượng bào xanh,
tóc dài lăng loạn, trâm rơi đầy giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt,
trán đầy mồ hôi, bất tỉnh nhân sự.
A Diệp ở bên cạnh kêu vài
tiếng, thái hậu không hề phản ứng, A Diệp quay đầu đi, nước mắt rơi xuống
Tương Nhược Lan không
biết thái hậu rốt cuộc là bị bệnh gì nên cũng không có cách nào, chỉ có thể ở
bên cạnh mà sốt ruột. Nàng quay đầu nhìn A Diệp hỏi:
-
Diệp cô cô, trước đó Thái hậu đã từng hôn mê thế này chưa?
Diệp cô cô lắc đầu nức nở
nói:
-
Không có, chứng tiêu khát đã bị nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện
loại tình huống này
Chứng tiêu khát? Không
phải là tiểu đường sao!
Tương Nhược Lan trong
lòng cả kinh, ngẩng đầu lên
Đây chính là một bệnh
phiền phức, ngay cả y học hiện đại phát triển cũng không có cách nào chữa khỏi
tận gốc, chỉ có thể dùng thuốc mà duy trì, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến biến
chứng sẽ trở nên nghiêm trọng đến chết người.
Nàng nhìn khuôn mặt Thái
hậu đột nhiên muốn khóc. Thái hậu đã bị bệnh nhiều năm như thế, nếu không vì bà
là Thái hậu có được ngự y chữa trị, thuốc thang bậc nhất thì chỉ sợ đã không
trụ nổi nhiều năm như vậy, sớm qua đời vì biến chứng. Nhưng là ở thời đại đại
này, y thuật dù tốt nhưng vẫn có hạn, lại không có thuốc đặc trị, Thái hậu có
thể chống chọi được bao lâu đây?
Thái hậu nếu không còn
thì mình không còn ai có thể dựa vào nữa….
Không được, đây chính là
ngọn núi duy nhất mình có thể dựa vào, nhất định phải giữ được tính mạng bà, có
thể giữ được bao lâu thì được! Trong lòng Tương Nhược Lan hạ quyết tâm.
Nàng nhanh chóng nhớ lại
về những tư liệu dưỡng sinh của bệnh tiểu đường. Cũng may trước kia mẹ của thủ
trưởng của nàng cũng hơi nhiễm tiểu đường, vì để cấp trên vui lòng, nàng cố ý
học nhiều công phu về việc chữa trị tiểu đường, sau này đến thăm nhà thủ
trưởng, cùng mẹ của sếp nói chuyện rất ăn ý. Cuối cùng, nàng trở nên rất thân
thiết với mẹ sếp, mẹ sếp vẫn thường mời nàng đến nhà ăn cơm. Như vậy, cũng
nhanh chóng kéo gần khoảng cách, khiến cho sếp nhớ đến nàng.
Kết quả là, có bản hợp
đồng lợi nhuận lớn, sếp lại mắc chuyện khác nên giao luôn khách hàng đó cho
nàng. Nàng vẫn còn nhớ khi đó, thủ trưởng nói:
-
Cô (đây là thời hiện đại nên tớ chuyển ngôi kiểu hại điện) vì đạt được mục đích
mà có thể nghĩ ra nhiều tâm tư, và cũng có thể làm được, người có thể hiểu được
mục đích của chính mình như thế, tôi rất tán thưởng. Hy vọng cô sẽ không khiến
tôi thất vọng.
Kết quả đương nhiên không
làm cho thủ trưởng thất vọng, Tương Nhược Lan thành công kí kết hợp đồng, nháy
mắt cơ hội thăng chức tới gần nhưng lại cũng trong nháy mắt mà đến đây…
Tương Nhược Lan lắc đầu,
thu hồi suy nghĩ, nếu đã đến nơi đây cho dù oán hận cũng không được việc gì. Cứ
tích cực đối mặt tất cả, cố gắng thay đổi tình huống, làm cho cuộc sống mình
thoải mái hơn mới là đúng đắn. Nàng trầm ngâm nhớ lại các phương thức chữa bệnh
tiểu đường.
Bệnh đường tiết niệu chia
làm hai loại, một loại là phải dùng thuốc đặc trị lâu dài, một loại khác chỉ
cần tránh dùng đồ ăn có nhiều đường là được. Nhưng tuyệt đại đa số lại rơi vào
loại thứ nhất. Mà thời đại này thì rõ ràng không có thuốc kháng sinh, đặc trị,
Thái hậu không dùng thuốc mà có thể trụ được lâu như vậy, chắc hẳn bà thuộc
loại thứ hai.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại nói với Diệp cô cô vừa lau nước mắt, vừa lau mồ hôi cho Thái hậu nói:
-
Diệp cô cô, trước có phải Thái hậu hay toát mồ hôi lạnh, cảm giác đau tim rồi
từ từ bất tỉnh, gọi cũng không đáp?
Diệp cô cô ngẩn người,
sau đó nói:
-
Đúng là như thế, sao ngươi lại biết.
Tương Nhược Lan không trả
lời nàng tiếp tục hỏi:
-
Vậy có bị đi ngoài? Có nóng lên không?
-
Có đi ngoài nhưng không nóng lên
Diệp cô cô lau nước mắt,
kinh ngạc nhìn nàng:
-
Nhược Lan tiểu thư, sao ngươi lại biết?
Tương Nhược Lan làm gì có
tâm tư mà trả lời nàng. Nàng suy nghĩ những điều Diệp cô cô vừa nói đồng thời
với việc Thái hậu bị mất khẩu vị, vài ngày cũng không ăn được cơm, trong lòng
đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, một nhóm người
theo sau hai người mặc quan phục màu lam, đầu đội mũ đen tiến tới. Một người
vóc dáng bình thường, tướng mạo đoan chính, vẻ mặt nghiêm túc, còn có chòm râu
ba tấc tầm khoảng hơn 40 tuổi. Phía sau là một nam tử trẻ tuổi, thân hình cao
lớn, mặt như quan ngọc cũng là người nàng biết. Đối phương thấy nàng thì nao
nao trong lòng, lập tức gật đầu xem như chào hỏi.
Diệp cô cô nhìn thấy hai
người, cũng không quan tâm câu trả lời của Tương Nhược Lan, lập tức đi về phía
hai người hành lễ rồi nói với nam tử lớn tuổi hơn:
-
Lưu Viện Sĩ, Thái hậu té xỉu.
Lưu Viện sĩ ý bảo Diệp cô
cô không nên bối rối, nghiêm túc nói:
-
Cô cô đừng hoảng, đợi bản quan nhìn một chút
Sau đó quay đầu nói với
nam tử kia:
-
Lưu thái y, theo ta đến đây
Vừa nói vừa đi về phía
Thái hâu.
Mọi người ở đây đều biết,
Lưu thái y này chính là Lưu Tử Căng con của Lưu viện sĩ.
Lưu Tử Căng vâng một
tiếng đi theo cha, ánh mắt chuyên chú, đi qua Tương Nhược Lan thì cũng không
nhìn nàng một cái.
Tương Nhược Lan lui qua
một bên, nàng cũng không phải thầy thuốc, cho nên công việc chữa trị này vẫn
phải để đại phu chân chính làm.
Thấy Lưu viện sĩ bắt mạch
cho Thái hậu vừa bảo Diệp cô cô cho nhìn thần sắc Thái hậu. Sai đó trầm ngâm
một hồi, quay đầu bảo Lưu Tử Căng mở hộp gỗ ra, lấy ra ngân châm, tiêu độc qua
lửa, châm vào vài đại huyệt.
Không lâu, Thái hậu dần
tỉnh, phát ra tiếng rên rỉ suy yếu.
Diệp cô cô cùng cung nữ
bọn thái giám đều vui mừng, vội vàng vây quanh. Diệp cô cô quỳ gối bên giường
thái hậu, khóc nói:
-
Thái hậu, người tỉnh lại rồi, thật sự khiến nô tỳ bị dọa chết!
Thái hậu mặc dù tỉnh lại
vẫn rất suy yếu, hừ hai tiếng, con ngươi giật giật, thấy Tương Nhược Lan, bà
vươn tay về phía nàng. Tương Nhược Lan vội vàng đến cầm tay bà.
Thái hậu nhìn nàng, khóe
miệng nổi lên ý cười nhợt nhạt.
Bên kia Diệp cô cô cám ơn
Lưu viện sĩ, thuận tiện khen hắn là thần y.
Lưu Viện sĩ khiêm nhường
một phen rồi xoay người kê đơn thuốc phái người đi sắc, vừa dặn dò Thái hậu
phải nghỉ ngơi nhiều, ăn nhiều một chút:
Diệp cô cô khó xử nói:
-
Lưu viện sĩ, khẩu vị Thái hậu không tốt, không chịu ăn gì, cho dù miễn cưỡng ăn
cũng sẽ nôn ra.
Lưu Viện sĩ nhíu mày,
trong lòng biết rõ đây là vì Thái hậu dùng thuốc lâu dài nên tràng vị (dạ dày)
bị hao tổn. Nhưng bệnh của Thái hậu không dùng thuốc không được, tình huống vạn
phần khó xử.
Đang ở lúc này, đột nhiên
có một tiếng nói sang sảng:
-
Không bằng trước cho Thái hậu uống chút nước đường, Thái hậu sẽ thoải mái hơn
nhiều.
Lưu Viện sĩ nghe thấy lời
ấy đột nhiên giận dữ quát:
-
Kẻ nào ở đây hồ ngôn loạn ngữ. Bệnh của thái hậu chính là tiêu khát phải kị đồ
ngọt, sao có thể dùng nước đường.