Ads
Còn chưa đợi Tương Nhược
Nam trả lời, một phụ nhân mặc quần áo xanh biếc tiến đến trước giường. Phụ nhân
này ước chừng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt cùng Hồng Hạnh có vài nét tương đồng.
Có điều mày nhíu chặt, ánh mắt đầy lo lắng, bộ dạng thật mềm yếu, nhu nhược.
Tương Nhược Nam biết phụ nhân này vừa cùng Hồng Hạnh nói chuyện, bà chính là
mẫu thân của Hồng Hạnh đi. Nhìn bà, Tương Nhược Nam đột nhiên có chút linh cảm
nói:
- Phương
mụ mụ
Nói xong cảm thấy thật kì
quái, nàng làm sao biết được phụ nhân kia là Phương mụ mụ?
Phụ nhân kia nghe được
nàng kêu nét mặt không có gì khác biệt, chắc chắn là Tương Nhược Nam đã gọi
đúng rồi. Bà cúi lưng cầm tay Tương Nhược Nam hỏi:
- Tiểu
thư, người thấy thế nào?
Vừa nói nước mắt
lại lã chã rơi:
- Ta thật
thương tiểu thư… nếu lão gia còn…
Rồi dùng tay áo lau nước
mắt.
Tương Nhược Nam nhìn
bà, trong óc đột nhiên hiện lên một chút thông tin, phụ nhân này là bà vú của
khối thân thể này, là mẫu thân của Hồng Hạnh.
Nàng trong lòng nghi
hoặc, chẳng lẽ nàng vẫn giữ được trí nhớ của khối thân thể này! Như vậy là tốt
rồi, sẽ không sợ người khác phát hiện. Tương Nhược Nam trong lòng hưng phấn
không để ý đến những lời của Phương mụ mụ.
Đợi nàng nghĩ thêm một
chút kí ức của đời trước, trong đầu bỗng hỗn loạn, giống như có rất nhiều thông
tin không rõ ràng, muốn suy nghĩ một chút đầu lại nhói đau. Xem ra chuyện này
phải từ từ không thể gấp gáp.
Hồng Hạnh nhìn Phương mụ
mụ khóc không nhịn được nhíu mày nói:
- Mẫu
thân, sáng sớm mẫu thân khóc cái gì – tiểu thư mới gả đến đây trách không được
cát lợi.
Phương mụ mụ ngẫm lại thấy
đúng, vội vàng ngừng khóc, lau mặt nhìn Hồng Hạnh nói:
- Hồng
Hạnh, ngươi cũng biết tiểu thư mới gả đến, mới ngày đầu tiên đã muốn tiểu thư
đi cáo trạng, để Hầu gia mất thể diện lại chẳng càng tức giận tiểu thư?
Tương Nhược Nam gật đầu,
nếu Hầu gia này thật sự cố kỵ thái hậu thì đã không nạp thiếp cùng một ngày như
vậy. Cáo trạng thì có tác dụng gì. Hồng Hạnh nhướng mày muốn nói gì đó thì
Tương Nhược Nam đã cắt đứt ý nghĩ của nàng ta:
- Được
rồi, không cần nói nữa, chuyện này ta tự có chủ trương, không đến lượt một nha
đầu như ngươi dạy.
Nàng bây giờ vẫn còn mơ
hồ, đợi nàng rõ ràng mọi sự hãng hay. Hồng Hạnh không nghĩ Tương Nhược Nam sẽ
cắt đứt lời nàng. Bình thường có chuyện gì tiểu thư cũng sẽ nghe theo nàng,
chuyện gì cũng thích hỏi ý kiến của nàng, hôm nay làm sao vậy? Nàng nhìn Tương
Nhược Nam, nếu là bình thường, tiểu thư gặp phải loại chuyện thế này đã sợ tức
giận đùng đùng. Chỉ cần nàng nhắc đến, nhất định sẽ nhảy dựng lên muốn vào cung
làm ầm ĩ. Nhưng bây giờ, tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt thong dong không
nhìn ra chút tức giận.
Tiểu thư chẳng nhẽ bị
đánh hỏng đầu rồi! Hồng Hạnh âm thầm nói.
Tương Nhược Nam không
biết tiểu nha đầu trước mắt đang thầm mắng nàng, nàng quay đầu, đánh giá gian
phòng này. Trang trí đầy vẻ cổ xưa, các vật dụng trạm trổ hoa văn, bình hoa cắm
chút thủy tiên, rèm che xanh biếc, mọi thứ đều tinh xảo hoa mĩ thể hiện sự phú
quý của Hầu phủ.
Trong phòng ngoại trừ
Hồng Hạnh cùng Phương mụ mụ ra còn có ba nha hoàn nữa, xem chừng hơn 10 tuổi,
ngũ quan đoan chính, trong đó có một nữ tử thanh tú hơn cả, nhìn nha đầu này,
Tương Nhược Nam trong đầu hiện lên một cái tên, nàng khẽ gọi:
- Ánh
Tuyết.
- Vâng,
tiểu thư có gì sai bảo?
Nữ tử kia lên
tiếng, giọng nói cũng điềm đạm, thanh thúy. Tương Nhược Nam chỉ muốn kiểm tra
trí nhớ một chút mà thôi chứ có gì sai bảo nên thuận miệng đáp:
- Đi giúp
ta mang chén nước lại đây
- Vâng!
Ánh Tuyết xoay người bước đi.
Hồng Hạnh ở bên cạnh thấp
giọng nói:
- Tiểu
thư, loại chuyện này người có thể sai bảo ta, Ánh Tuyết là nha hoàn trong phủ.
Giọng nói có chút giận
dỗi như thể Ánh Tuyết đoạt công của nàng.
Trong viện? Nha đầu là
trong phủ sai đến? Tương Nhược Nam có chút khó hiểu nhưng không lên tiếng. Lúc
này, bên ngoài có nha hoàn thông báo:
- Tùng
Hương viện có hai mụ mụ đến
Tương Nhược Nam vừa nghi
hoặc, Tùng Hương viện là nơi nào? Phương mụ mụ bên cạnh vội nói:
- Tùng
Hương viện chẳng phải là nơi ở của Lão phu nhân? Xem ra bà đã biết chuyện đêm
qua, không biết phái hai vị mụ mụ đến nói cái gì?
Hồng Hạnh hừ lạnh một
tiếng:
- Như thế
nào chỉ phái hai mụ mụ đến, xảy ra chuyện lớn như thế, thái phu nhân phải tự
mình đến mới đúng. Còn cả Hầu gia bây giờ cũng không thấy bóng dáng!.
Tương Nhược Nam đang suy
nghĩ, thái phu nhân mà các nàng nói là mẫu thân của Hầu gia, là mẹ chồng của
nàng. Nếu thật như thế, Hồng Hạnh ở trước mặt hai vị mụ mụ nói những lời này
thật không ổn. Lão phu nhân là trưởng bối, ở sau lưng bình luận về trưởng bối
đã không hay huống chi còn biết rõ có hai vị mụ mụ ở đây.
Hồng Hạnh này mồm miệng
rất quá đáng, không chịu suy nghĩ.
Phương mụ mụ vẻ mặt lo
lắng hận không thể che miệng Hồng Hạnh lại. Còn chưa kịp làm thì ngoài cửa đã
truyền đến tiếng nói sang sảng:
- Phu
nhân đã thức dậy, thái phu nhân đặc biệt sai chúng tôi đến xem tiểu thư.
Tương Nhược Nam nhìn theo
tiếng nói đã thấy hai vị phụ nhân tầm bốn mươi tuổi đi vào, đều là xuyên kim
đái ngân (áo vàng, thắt lưng bạc) rất có mặt mũi. Một người khẽ mím môi, ánh
mắt nhàn nhạt nhìn Hồng Hạnh có chút lạnh xuống, chắc chắn đã nghe được nhưng
lời Hồng Hạnh nói. Người còn lại tươi cười như cúc, vẻ mặt hòa hoãn, là người
vừa nói.
Hồng Hạnh đứng lên không
nóng không lạnh nói với hai người này:
- Dù đã
thức dậy nhưng đầu vẫn đau, vết thương chảy nhiều máu như vậy làm sao khỏe
được.
Lời này vừa nói ra, sắc
mặt hai vị mụ mụ trầm xuống, ánh mắt có chút xấu hổ. Phương mụ mụ thấy thế vội
nói:
- Cảm ơn
lão phu nhân quan tâm, phu nhân đêm qua đã đắp thuốc, nghỉ ngơi một đêm đã
không có gì đáng ngại. Không biết hai vị mụ mụ xưng hô như thế nào?
Vị mụ mụ tươi cười như
cúc kia nói:
- Ta họ
Trương, vị này họ Lưu
- Thì ra
là Trương mụ mụ cùng Lưu mụ mụ
Vừa nói Phương mụ mụ đã
đem hai hồng bao được chuẩn bị từ trước đưa tận tay hai người. Trương mụ mụ
tươi cười nhận lấy còn Lưu mụ mụ vẫn lạnh nhạt nhưng cũng nhận hồng bao.
Trương mụ mụ nói tiếp:
- Thái
phu nhân nghe được tin tức đã rất lo lắng, mới sáng sớm đã gọi Hầu gia đến giáo
huấn một trận. Vốn cũng muốn đến thăm phu nhân nhưng buổi sáng dậy thân thể mệt
mỏi nên mới phái chúng ta đến.
Hồng Hạnh nghe xong khóe
miệng cười lạnh, ánh mắt châm chọc. Trương mụ mụ có chút tức giận nhưng rất
nhanh lại khôi phục vẻ mặt lúc đầu. Mắt lạnh đảo qua Hồng Hạnh rồi lại cười với
Tương Nhược Nam.
Tương Nhược Nam nghe xong
lời Trương mụ mụ nói thầm nghĩ, xem ra thái phu nhân này cũng có chút cố kỵ đứa
con dâu này, nếu không Trương mụ mụ cũng không cần nói những lời này. Sau này
mình phải ở lại trên khối thân thể này, tình huống còn chưa hiểu rõ không nên
đắc tội với người thì tốt hơn.
Tương Nhược Nam ngẩng đầu
nhìn Trương mụ mụ cười nói:
- Sao có
thể để thái phu nhân đến xem con dâu, con dâu mới vào cửa phải là thỉnh an với
thái phu nhân mới đúng. Mụ mụ nói lời này là đang cười ta chăng?
Lời này nói ra, mọi người
trong phòng đều ngạc nhiên nhìn Tương Nhược Nam như thể không tin được những
lời nói này lại từ miệng nàng mà ra.
Tương Nhược Nam nhìn
những ánh mắt kinh hãi này có chút lo lắng, chẳng lẽ nàng đã nói sai? Có chỗ
nào không ổn sao?
Hồng Hạnh không nhịn được
mở miệng:
- Tiểu
thư…
Tương Nhược Nam sợ nàng
lại nói những lời khó nghe lập tức nhướng mày nghiêm mặt trừng mắt nhìn nàng
nhẹ giọng trách mắng:
- Câm
miệng!
Hồng Hạnh chưa bao giờ bị
tiểu thư nói nặng như vậy, lúc này mặt đỏ lên, khóe mắt ươn ướt nhưng cũng
không dám nói gì. Trong chốc lát, Trương mụ mụ đã khôi phục thái độ bình
thường, cười nhìn Tương Nhược Nam nói:
- Phu
nhân, ta sẽ đến chỗ thái phu nhân bẩm báo, nếu phu nhân thân thể không khỏe,
sáng nay kính trà cũng không cần đến.