Ads
Đợi đến khi thương thế
không còn nghiêm trọng nữa, Tương Nhược Lan đem Liên Kiều, Hoa Anh vào cung tạ
ơn.
Đầu tiên là tới Từ trữ
cung, bây giờ đã qua giờ vấn an, Tương Nhược Lan không phải lo sẽ đụng phải
Hoàng thượng.
Thái hậu thấy nàng thì
rất cao hứng, lôi kéo hỏi han mãi đến khi xác định nàng hoàn toàn không có việc
gì, thương thế đã tốt lên thì mới yên lòng.
- Bây giờ
An Viễn hầu đối với ngươi đã tốt rồi
Thái hậu cười hỏi nàng,
Diệp cô cô xen mồm cười nói:
- Bây giờ
trong hoàng thành ai chẳng biết, cưới Nhược Lan tiểu thư là phúc khí của An
viễn hầu?
Tương Nhược Lan đi qua
dựa vào người thái hậu:
- Ta biết
thế nào thái hậu cũng giễu cợt ta.
- Không
phải giễu cợt ngươi, là vui mừng thay cho ngươi.
Thái hậu xoay người lại
vuốt vuốt tóc mai nàng, vẻ mặt từ ái:
- An Viễn
hầu là người như thế nào mọi người ai cũng biết. Nếu không phải vô cùng thích
ngươi thì sẽ không bao giờ nói những lời này trước mặt mọi người.
Tương Nhược Lan cười
cười, nghĩ thầm, xem ra cho tới bây giờ không ai không nghĩ như vậy rồi.
Thái hậu thấy nàng không
nói còn nghĩ là nàng thẹn thùng, cầm tay nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại
nói:
- Bây giờ
xem ra, ngươi gả cho An viễn hầu là chính xác, nếu thật sự cho ngươi vào cung,
chỉ sợ ngươi không được vui vẻ như bây giờ.
Tuyệt đối đúng, nếu sau
khi Tương Nhược Lan vào cung nàng mới xuyên qua, thế thì đúng là bi thảm cuộc
đời. Tranh sủng không tranh được, cung đấu đấu không thắng, chẳng lẽ thật sự
muốn diễn Đào phi ký (tuồng quý phi bỏ trốn)?
Vẫn may, vẫn may, như vậy
so ra, Hầu phủ còn tốt hơn nhiều.
Ít nhất… ít nhất…. cho
tới giờ hắn cũng không bức bách mình.
Ra khỏi Từ trữ cung thì
tới chỗ hoàng hậu. Sinh nhật của hoàng hậu, hoàng hậu đã che chở cho nàng,
khiến nàng có thể ngẩng cao đầu trước mặt mọi người, phần nhân tình này không
thể không cảm tạ.
Ai ngờ hoàng hậu lại cười
nói:
- Nhược
Lan không cần cám ơn ta, còn chưa bằng được những gì ngươi làm cho ta, chỉ là
nhấc tay chi lao mà thôi.
Vừa nói, nàng tựa vào ghế
thái phi, trông vô cùng quyến rũ, phong tình vô hạn.
Nàng sâu kín thở dài:
- Trong
hoàng cung, sự sủng ái của Hoàng thượng là tất cả, nếu không được Hoàng thượng
sủng ái, cho dù thân phận ngươi cao tới đâu cũng không có cảm giác an toàn.
Nói tới đây, nàng nhìn
Tương Nhược Lan, mỉm cười:
- Nhược
Lan chẳng những giúp bản cung gầy đi, lại giúp ta hiểu rất nhiều chuyện trước
kia ta không biết. Hôm nay bản cung được thánh sủng là công của Nhược Lan.
Ngươi giúp bản cung, bản cung đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
- Tạ ơn
Hoàng hậu nương nương
- Trước
mặt bản cung không cần câu nệ. Nhắc tới mới nhớ, bản cung thật hâm mộ ngươi.
Hoàng hậu nhìn nàng cười:
- An viễn
hầu là anh hào đương thời, 18 tuổi đã đơn thương độc mã xông vào trướng địch
đốt lương thảo, lấy 5000 quân đánh tan 3 vạn đại quân, lấy ít thắng nhiều,
khiến địch kinh hãi. Được một nam nhân như vậy thiệt tình đối đãi, Nhược Lan,
ngươi thật là có phúc.
Tương Nhược Lan vâng vâng
dạ dạ nhưng trong lòng lại nghĩ, thiệt tình đối đãi? Người mà hắn thiệt tình
đối đãi hơn còn đầy, phúc khí cái nỗi gì.
Hàn huyên một hồi, xoa
bóp cho hoàng hậu xong rồi mới ra khỏi Khôn trữ cung.
Đã sắp sang thu, mặt trời
không gay gắt như trước kia, hơn nữa cây cối hai bên đường rậm rạp nên cũng
không có cảm giác nóng bức.
Liên Kiều và Hoa Anh đi
theo sau Tương Nhược Lan, các nàng vẫn là lần đầu tiên tới gần Khôn trữ cung
nên tò mò nhìn khắp nơi.
- Khôn
trữ cung thật khí phái, không hổ là chỗ ở của hoàng hậu. Liên Kiều cười nói.
Hoa Anh tuổi nhỏ hơn,
nghe vậy cười nói:
- Liên
Kiều tỷ tỷ, ngươi trước kia cùng Hồng Hạnh tỷ tỷ đi theo phu nhân tới hoàng
cung nhiều lần rồi, ta mới là lần đầu tiên, trong mắt ta, chỗ nào của hoàng
cung cũng đều khí phái.
Tương Nhược Lan cười
cười, lại nghe nàng nói:
- Vẫn
nghe nói cảnh sắc ngự hoa viên rất đẹp, không biết là đẹp như thế nào? So với
hoa viên Hầu phủ thế nào?
Liên Kiều cười nói:
- Đúng là
tiểu cô nương không biết gì, ngự hoa viên đương nhiên đẹp hơn hoa viên Hầu phủ
nhiều.
Tương Nhược Lan thấy các
nàng hăng hái bừng bừng, thì nói:
- Các
ngươi có muốn đi xem một chút không, chúng ta có thể đi một con đường khác xuất
cung, vừa vặn đi ngang qua ngự hoa viên.
Hai tiểu cô nương vỗ tay
nói tốt.
Tương Nhược Lan mang các
nàng đi về một con đường khác.
Còn chưa tới ngự hoa
viên, đã thấy Hoàng thượng một thân hoàng bào và thái giám thân cận Hoàng công
công đi tới từ bên kia.
Tương Nhược Lan cả kinh,
lúc này Hoàng thượng sao lại đến nơi này?
Bây giờ nghĩ tránh đi
cũng không kịp nữa, Tương Nhược Lan đành phải lên hành lễ với Cảnh Tuyên đế.
Phía sau, Liên Kiều còn tốt, Hoa Anh lần đầu tiên thấy Hoàng thượng, sợ tới
suýt té ngã trên mặt đấy, may mà Liên Kiều kịp thời đỡ lại mới không thất lễ.
Cảnh tuyên đế hai tay
chắp sau lưng nhìn Tương Nhược Lan nói:
- Tương
Nhược Lan, thương thế trên người khỏi hẳn chưa?
- Tạ ơn
Hoàng thượng quan tâm, đã tốt rồi ạ
Cảnh tuyên đế cười cười:
- Khá lên
là tốt rồi, đêm đó tuồng rất hay, tiếc là ngươi không được xem.
Tương Nhược Lan cúi đầu:
- Sau này
vẫn có cơ hội.
Lại nghe Cảnh tuyên đế
nhẹ nhàng cười:
- Đúng
sau này còn có cơ hội.
Tương Nhược Lan không
muốn cùng hắn nói chuyện nhiều, cùng hắn cùng một chỗ mỗi phút mỗi giây đều rất
mất tự nhiên. Nàng nghiêng người, cung kính nói:
- Thần
phụ không làm phiền Hoàng thượng nữa, thần phụ xin cáo lui.
Vừa nói vừa dẫn Liên
Kiều, Hoa Anh lui vài bước, muốn đi ra cung.
Vừa mới chuyển người,
tưởng rằng mọi sự đại cát, đột nhiên nghe phía sau truyền đến một tiếng quát
nhẹ:
- Chậm
đã.
Tương Nhược Lan thân thể
cứng đờ, trong lòng than khổ, chậm rãi quay người:
- Chẳng
biết Hoàng thượng còn gì sai bảo.
Cảnh tuyên đế nhìn nàng
cười như không cười rồi hơi quay người nói với Hoàng công công:
- Các
ngươi đi trước đi.
- Vâng
thưa Hoàng thượng.
Hoàng công công vung phất
trần, chỉ Liên Kiều và Hoa Anh vẫn đứng sững đó. Hai người không dám cãi thánh
mệnh, đành phải đi theo Hoàng công công lui xuống.
Tương Nhược Lan nhìn hai
người rời đi rồi lại nhìn Cảnh tuyên đế từ từ tới gần mình mà không có cách nào
né tránh.
Trong lòng nàng có nhận
thức khắc sâu, Cảnh tuyên đế không phải là Cận Thiệu Khang, sẽ không có chuyện
một lần rồi lại một lần tha thứ mình, nàng không dám làm quá trớn.
Thế này có tính là bắt
nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, Tương Nhược Lan cười khổ trong lòng.
Cảnh tuyên đế chắp tay sau
lưng. Chậm rãi tới trước mặt nàng.
Ánh sáng mặt trời xuyên
qua kẽ lá chiếu lên sau người hắn khiến mặt hắn như phủ trong bóng tối, càng
thêm uy nghiêm.
Tương Nhược Lan chỉ cảm
thấy da đầu tê dại, trong lòng khẩn trương tới cực độ, nàng không tự chủ được
lui về phía sau hai bước.
- Nhược
Lan, ngươi hình như rất sợ trẫm? Tại sao?
- Hoàng
thượng uy nghiêm, ta nghĩ trong thiên hạ không có người không sợ, huống hồ, cô
nam quả nữ, không hợp đạo lý
Tương Nhược Lan cúi đầu
nói
- Không
hợp đạo lý? Cảnh Tuyên đế bật cười: - chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe được ngươi nói
ra những từ này.
- Hoàng
thượng, Nhược Lan đã trưởng thành, cũng không còn là cô nương điêu ngoa bốc
đồng kia, Nhược Lan cũng biết, cái gì cần tuân thủ thì phải tuân thủ.
Tương Nhược Lan ngẩng
đầu, nhìn hắn, đột nhiên phát hiện hắn gần trong gang tấc, suýt nữa thì trán
nàng đập vào cằm hắn.
Tương Nhược Lan sợ hãi vô
cùng, mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy ròng ròng, nàng vội lui về phía sau nhưng
lại đụng tới một tòa giả sơn, không còn đường lui.
Càng làm cho nàng kinh
hãi là Cảnh tuyên đế lại tiếp tục bước tới
Tương Nhược Lan trốn sang
trái, hắn vươn tay trái chặn lên tòa giả thạch. Tương Nhược Lan né sang phải,
hắn lại vươn tay phải đặt lên giả thạch kia. Cứ như thế, thân hình cao lớn của
hắn hoàn toàn bao phủ nàng, mùi Long tiên hương trên người hắn vây quanh nàng,
có một loại khí thế khiến nàng không dám thở.
Cả quá trình, Cảnh Tuyên
đế đều như xem kịch mà cười, dường như nàng càng bối rối, hắn lại càng vui vẻ,
đôi mắt đào hoa lóe ra không ngừng.
Vẻ mặt này khi Tương
Nhược Lan phát hiện ra, nàng lại tỉnh táo lại. Nàng ngừng lại tất cả sự phản
kháng cùng giãy dụa, dứng thẳng đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào
của hắn, ánh mắt nàng vừa sắc vừa lạnh.
- Hoàng
thượng muốn là gì? Hoàng thượng có thể có hành vi này với thần phụ? Ngươi không
sợ người nhìn thấy mà bị người trong thiên hạ chê cười.
Cảnh tuyên đế ngẩn ra,
như là kinh ngạc với phản ứng của nàng, vẻ mặt vui thú dần thu liễm, nhưng vẫn không
buông tay.
Hắn cúi đầu, nhìn thẳng
hai mắt nàng, nhìn gần như vậy hắn mới phát hiện hai mắt nàng vô cùng xinh đẹp,
đôi mắt đen láy, sâu thẳm như một dòng suối không thấy đáy, có thể hút hồn
người.
- Sau khi
trưởng thành, Nhược Lan quả nhiên càng thù vị…
Hắn cũng nhìn nàng không
chớp mắt, bạc môi hơi cười:
- Sẽ biết
nói xạo, giảo hoạt như hồ ly, linh động như thỏ. Còn có thể có cái gì......
Được rồi, còn có thể chữa bệnh, biết làm thơ, biết đối câu… An Viễn hầu nói quả
không sai có thể lấy được ngươi thật là phúc khí.
Tương Nhược Lan lạnh lùng
nhìn hắn:
- Hoàng
thượng không nên nói thế với thần phụ. Cho dù trước kia thần phụ và Hoàng
thượng rất thân quen nhưng bây giờ thần phụ đã là vợ người, về tình về lý,
Hoàng thượng hẳn nên có chút tôn trọng tối thiểu với thần phụ.
Vừa dứt lời, Tương Nhược
Lan thừa dịp hắn không chú ý, nhanh chóng đẩy hắn ra
Nếu không phải hắn có
quyền thao túng sự sinh tử của người trong thiên hạ thì Tương Nhược Lan đã cho
hắn hai bạt tai. Hắn trước ghét Tương Nhược Lan không để đâu cho hết, bây giờ
thấy mình khác trước thì lại dám tới dây dưa!
Tương Nhược Lan xoay
người rời đi.
Mới đi hai được bước,
cánh tay lại bị hắn kéo, Tương Nhược Lan không thể nhịn được nữa, quay đầu lại
trừng mắt nhìn hắn:
- Hoàng
thượng, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Cảnh tuyên đế nhìn nàng,
sắc mặt âm trầm:
- Tương
Nhược Lan, ngươi mắc phải sai lầm lớn rồi, ngươi gạt trẫm hay lắm. Tội khi quân
này ngươi đáng bị trị thế nào?
Tương Nhược Lan chưa rõ ý
tứ của hắn:
- Ta khi
quân khi nào.
- Ngươi
ngay từ đầu đã không muốn gả cho ta, ngươi ẩn dấu bản thân mình, để cho ta thấy
ngươi thô tục, nhìn đã thấy chán, ngươi muốn gả cho An Viễn hầu, hắn tốt như
vậy sao? Được, ngươi rất thông minh, ngươi thành công rồi, ngươi nên tiếp tục
lừa gạt đi chứ không nên đem vẻ mặt thật bộc lộ ra, ngươi đang cười nhạo ta
sao? Cười nhạo ta tự tay đẩy khối ngọc thô ra ngoài?