Ads
Thái phu nhân vội đứng
lên, Cận Yên Nhiên đỡ bà bước lên vài bước, vội vàng hỏi:
-
Chuyện gì thế? Người nào mắc bệnh?
Các phu nhân đang vây
quanh một phu nhân ngất xỉu kia thấy thái phu nhân đều tránh ra nhường đường,
một phu nhân nói:
-
Là Lưu phu nhân, có vẻ rất nghiêm trọng.
Trong lòng thái phu nhân
cả kinh vội vàng đi đến phía Lưu phu nhân La thị. Tương Nhược Lan nghe xong mặc
kệ đám người Vu Thu Nguyệt và Hồng Hạnh đang quỳ kia, quay người đi theo thái
phu nhân.
Hai người đi tới cuối bàn
tiệc thì chỉ thấy La thị ngã lên chiếc bàn, tay che ngực, sắc mặt tái nhợt, hơi
thở dồn dập, thỉnh thoảng ho khan, trên trán mồ hôi đầm đìa. Hai nha hoàn bên
cạnh một lau mồ hôi, một vỗ lưng cho La thị. Các phu nhân xúm quanh hỏi thăm
tình hình.
Nhìn thấy thái phu nhân,
nha hoàn đang lau mồ hôi kia ngừng tay, quỳ gối trước bà, khóc ròng nói:
-
Thái phu nhân, xin người mời công tử nhà con tới. Công tử nhà con có nói nếu
phu nhân đột nhiên phát bệnh nhất định phải gọi đại phu tới nếu không sẽ nguy
hiểm đến tính mạng.
Thái phu nhân nhìn La thị
hít thở khó khăn mà cũng xanh mặt, vừa sai người mời Lưu thái y đến vừa sai nha
hoàn đỡ La thị vào phòng.
Mấy nha hoàn ba chân bốn
cẳng đỡ La thị lên mà việc này lại càng làm La thị khó chịu, bà ho lên mấy
tiếng, mắt trắng lờ đờ khiến thái phu nhân sợ hãi vội sai người dừng ta.
Nha hoàn của La thị khóc
lớn không biết nên làm gì. Các phu nhân bên cạnh thấy tình huống này đều lắc
đầu, cảm giác lần này La thị lành ít dữ nhiều.
Đang lúc mọi người bối
rối đột nhiên có một người đi tới bên cạnh La thị, quỳ xuống mặt đất, đỡ La thị
từ trong tay nha hoàn mà đặt bà nằm trên đùi mình, đồng thời hỏi nha hoàn của
La thị:
-
Xin hỏi Lưu phu nhân có phải bị suyễn.
Mọi người thấy người kia
đều vô cùng sủng sốt. Đó chẳng phải là Tương Nhược Lan? Nàng muốn làm gì?
Thái phu nhân quát:
-
Nhược Lan, ngươi muốn làm gì? Đây là chuyện liên quan đến mạng người không phải
là lúc để ngươi đùa vui.
Vạn nhất vì nàng mà Lưu
phu nhân mất trong Hầu phủ thì sự tình này phiền toái lớn rồi.
Vu Thu Nguyệt đang quỳ
trên mặt đất cũng đã đứng lên, chậm rãi đi tới, lạnh lùng nhìn.
Nha hoàn bên người La thị
thấy Tương Nhược Lan ôm phu nhân nhà mình, nhớ ra khi nãy phu nhân nhà mình
khiến Tương Nhược Lan khó xử, trong lòng cả kinh:
-
Ngươi đừng đụng vào phu nhân nhà ta.
Vừa nói vừa muốn kéo La
thị lại.
Tương Nhược Lan quả quyết
quát:
-
Muốn cứu phu nhân nhà ngươi thì đừng có động vào.
Đồng thời ngẩng đầu nói
với thái phu nhân:
-
Mẫu thân, Nhược Lan có cách làm giảm bớt đau đớn cho Lưu phu nhân, giúp bà an
toàn mà đợi Lưu Thái y đến.
Mọi người nghe Tương
Nhược Lan nói đều tỏ vẻ không tin, có ai đã nghe đến Tương Nhược Lan biết chữa
bệnh chứ! Mọi người chợt nhớ khi nãy nha hoàn của nàng đánh người, suy nghĩ một
chút, chẳng lẽ đây là Tương Nhược Lan muốn lấy chuyện này lập công, trốn tránh
trách phạt? Nhưng nàng cũng nên xem lại mình có bản lãnh này không đi.
Cận Yên Nhiên không muốn
nhiều lời, dứt khoát sai mấy nha hoàn kéo Tương Nhược Lan, tránh để nàng rước
họa cho Hầu phủ.
Mấy nha hoàn lớn tuổi đi
đến đang chuẩn bị kéo Tương Nhược Lan ra thì đột nhiên nghe thái phu nhân quát
nhẹ.
-
Khoan đã.
Cùng lúc đó, mọi người
đều chăm chú nhìn Tương Nhược Lan
Thấy mọi người không nói
gì, Tương Nhược Lan định thần lại, vươn tay ấn vài cái trên đầu La thị. Tuy chỉ
làm vài động tác đơn giản nhưng lại có kì tích. La thị khi nãy còn đang khó thở
mà sau khi được Tương Nhược Lan ấn ấn vài cái đã từ từ khôi phục lại thần sắc
bình tĩnh, sắc mặt so với khi nãy tốt hơn nhiều, đã không còn thở dốc nữa, ho
khan vài lần thì đã bình tĩnh lại nhiều. Rõ ràng là có chuyển biến tốt.
Sau khi day day đỉnh đầu
La thị, Tương Nhược Lan nói với bà:
-
Phu nhân, người dùng sức hít thở thật sâu vài lần, có lẽ sẽ thoải mái hơn.
Thần trí La thị vốn vẫn
tỉnh táo, thấy Tương Nhược Lan chỉ làm vài động tác mà đã giảm bớt sự thống khổ
của mình, trong lòng đã sớm tín nhiệm năng lực của nàng, sao còn nhớ được hiềm
khích đã qua, nghe nàng nói vậy, lập tức làm theo. Hít thở sâu vài lần cảm giác
thoải mái hơn nhiều. Cảm kích nói:
-
Cảm ơn.
Mọi người kinh ngạc đến
rớt trong mắt. Rõ ràng khi nãy nhìn Lưu phu nhân như sắp chết đến nơi mà chỉ
chút động tác nho nhỏ của Tương Nhược Lan lại có thể nói chuyện thể này. Mọi
người ngơ ngác nhìn Tương Nhược Lan, không tin nổi những việc trước mắt.
Giữa sân nhất thời yên
tĩnh không tiếng động
Thái phu nhân và Cận Yên
Nhiên lén lút thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện bàn tay đã ướt đẫm mồ
hôi từ lúc nào.
Bên kia, Tương Nhược Lan
ngẩng đầu nói với các phu nhân còn đang ngây ngốc:
-
Mọi người lùi lại một chút, xúm lại thế này không khí không thông, không tốt
cho bệnh của Lưu phu nhân.
Mọi người nghe thế như
tình mộng, tất cả đều lùi ra sau vài bước.
Tương Nhược Lan quay đầu
nhìn Vân Tiếu (nha hoàn của La thị):
-
Phu nhân nhà ngươi bị suyễn, bên người có mang theo thuốc đề phòng không.
Vân Tiếu vẫn đang ngơ
ngác nhìn Tương Nhược Lan, nghe nàng hỏi, lắp bắp nói:
-
Ta… phu nhân nhà ta là bị suyễn. Nhưng lúc nào cũng chỉ mùa thu, đông mới phát
bệnh. Cho dù phát bệnh cũng chưa bao giờ đáng sợ thế này, cho nên… Cho nên trên
người không mang theo thuốc gì cả.
Tương Nhược Lan nhìn cái
bàn của La thị, cách đó không xa là vườn hoa tươi đẹp, gió nhẹ thổi qua, trong
không khí mùi hoa thoang thoảng. Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ là mẫn cảm với phấn
hoa? Liền hỏi:
-
Phu nhân nhà ngươi có phải dị ứng với phấn hoa?
Vân Tiếu càng ngơ ngác:
-
Dị ứng với phấn hoa là cái gì?
Tương Nhược Lan nghĩ
thầm, có lẽ thế giới này không biết dị ứng là gì. Nhưng đột nhiên phát bệnh thì
khả năng lớn là bị dị ứng. Nghĩ thế, nàng sai người đưa La thị rời xa hoa viên
mà nghỉ ngơi. Bởi vì lúc này bệnh của La thị đã chuyển biến tốt hơn nên lần này
động tới cũng không khiến La thị khó chịu như khi nãy.
Lúc này, một tiếng ồn ào
truyền đến, gã sai vặt trong Hầu phủ dẫn Lưu thái y cấp tốc chạy đến.
Lưu thái y tay xách thùng
gỗ nhỏ, vẻ mặt lo lắng:
-
Mẫu thân ta ở đâu?
Vân Tiếu thấy công tử nhà
mình tới, vội đón nói:
-
Phu nhân ở đây, công tử không cần gấp, phu nhân đã khá hơn nhiều rồi.
Lưu Tử Căng vừa chạy đến
chỗ mâu thân vừa ngạc nhiên nói:
-
Người của Hầu phủ vừa mới nói mẫu thân phát bệnh rất nghiêm trọng?
Làm hắn sợ đến mức tim
cũng suýt rớt.
Vân Tiếu dẫn Lưu Tử Căng
tới bên La thị, Lưu Tử Căng còn không kịp hành lễ với thái phu nhân và mọi
người mà vội vàng mắt mạch cho mẫu thân.
Thái phu nhân nói đầy xin
lỗi:
-
Lưu phu nhân vốn đang rất khỏe đột nhiên phát bệnh. Nhất định là Hầu phủ chúng
ta chiêu đãi không chu toàn.
Lại hỏi tiếp:
-
Bệnh tình Lưu phu nhân có sao không?
Lưu Tử Căng bắt mạch cho
mẫu thân xong, trong lòng bình tĩnh lại. Lúc này hắn mới đứng dậy hành lễ rồi
nói:
-
Chuyện mẫu thân bị suyễn đã là bệnh cũ, hàng năm đều phát tác không liên quan
gì đến quý phủ. Thái phu nhân không cần để trong lòng.
Sau đó tò mò hỏi:
-
Chỉ là mẫu thân ta bị suyễn rất nghiêm trọng nhưng đã bình phục nhanh như thế,
không biết là ai đã ra tay cứu giúp, ta rất muốn được gặp mặt cảm tạ.
La thị giơ tay chỉ về
Tương Nhược Lan cười nói:
-
Đều là Hầu phu nhân cứu mạng ta.
-
Là ngươi!
Lưu Tử Căng kinh ngạc
nhìn Tương Nhược Lan:
-
Ngươi làm như thế nào?
Tương Nhược Lan cười nói:
-
Thật ra rất đơn giản, ta chỉ là day huyệt hợp cốc, nội quan, phong trì, thiên
đột và thiên trung của Lưu phu nhân thôi.
Lưu Tử Căng gật đầu:
-
Không sai, đây quả là các huyệt vị để châm cứu với bệnh suyễn.
Hắn nhìn Tương Nhược Lan trong mắt có chút mơ hồ:
-
Sao ngươi lại biết chuyện này?
Tương Nhược Lan cười mà
không đáp. Đó đều là những tư liệu trong sách dưỡng sinh trước kia nàng đã từng
đọc, không nghĩ lại có tác dụng này.
Lưu Tử Căng tuy rất muốn
biết rõ ràng nhưng bây giờ cũng không phải lúc đẻ trò chuyện. Bệnh của Lưu phu
nhân vốn chỉ làm tạm thời tốt lên, nếu không kịp thời chữa trị hậu quả rất
nghiêm trọng. Vì thế, Lưu Tử Căng lập tức cùng mẫu thân cáo từ thái phu nhân.
Thái phu nhân tỏ ý xin lỗi rồi sai người tiễn bọn họ về phủ.
Xảy ra nhiều chuyện như
thế, các phu nhân cũng biết là mình nên rời đi. Vì thế, nhất loạt cáo từ. Qua
chuyện La thị, bọn họ đã sớm quên chuyện bọn nha hoàn kia rồi. Bây giờ mọi
người đối với Tương Nhược Lan vừa tò mò vừa khâm phục. Tất cả đều lôi lôi kéo
kéo nói chuyện thân thiết với Tương Nhược Lan, thậm chí còn mời Tương Nhược Lan
đến phủ chơi.
Mà Vu Thu Nguyệt lại bị
mọi người quên sạch.
Kì thật, chuyện đó cho dù
Vu Thu Nguyệt có đáng đồng tình thế nào thì cũng đã là thiếp thất. Các phu nhân
có lẽ sẽ đồng tình, thương cảm với nàng nhưng cũng sẽ chẳng ai để ý nhiều đến
một thiếp thất làm gì. Thân phận, địa vị bất đồng. Vu Thu Nguyệt chỉ là một
thiếp thất sao đáng để các nàng coi trọng.
Nhưng thật ra, Tương
Nhược Lan hôm nay khiến các nàng ngạc nhiên rất nhiều, khiến các nàng cực kì
hứng thú, hơn nữa lại là nhất phẩm phu nhân. Đó mới là đối tượng để các nàng
kết giao.
Nhưng các phu nhân không
để ý đến chuyện này cũng không có nghĩa là thái phu nhân đứng đầu Hầu phủ không
để ý chuyện này. Đợi những khách mời đi hết, thái phu nhân trầm mặt sai đem Hồng
Hạnh và Ngọc Liên vào phòng chứa củi, hơn nữa nghiêm mặt nhắc nhở. Sáng mai, Vu
Thu Nguyệt và Tương Nhược Lan đều phải đến Tùng Hương viện, bà muốn tra xét rõ
ràng chuyện này.
Bây giờ thì bà thật sự
mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, không có tinh thần mà để ý nhiều như thế.