Ads
Cận Thiệu Khang nhìn
Tương Nhược Nam ánh mắt từ phẫn nộ chuyển thành lãnh đạm, lạnh như băng giống
như trong mắt hắn Tương Nhược Nam chỉ là một thứ đồ vô giá trị mà thôi.
Mà trong mắt Tương Nhược
Nam cũng chỉ là sự khinh bỉ.
Hai người nhìn nhau một
lúc, Cận Thiệu Khang dời mắt đi, lạnh lùng nói:
-
Đời này chuyện khiến ta hối hận nhất là đã xen vào chuyện của người khác. Loại
người như ngươi đáng chịu giáo huấn như thế.
Nói xong hắn đứng lên, hờ
hững quay người, bóng lưng thẳng mà cứng ngắc, không quay đầu lại đi thẳng ra
khỏi đại sảnh.
Những lời này của Cận
Thiệu Khang đương nhiên Tương Nhược Nam không hiểu. Nhưng nàng cũng chẳng cần
quan tâm những lời hắn nói, càng không cần đến hắn. Hắn tránh xa nàng một chút
cũng chẳng khiến nàng thương tổn.
Nhưng dù nàng không cần
thì lại có người rất cần, Phương mụ mụ khóc nói:
-
Tiểu thư à, người sao không chịu nhẫn? Hôm nay chọc giận Hầu gia và thái phu
nhân thì biết làm thế nào? Tiểu thư sao người không chịu nghe lời ta nói.
Nếu tiểu thư nghe lời
khuyên bảo của nàng học tốt quy củ thì hôm nay đã không gây ra chuyện.
Hồng Hạnh lại càng gấp
nhìn theo bòng Cận Thiệu Khang rời đi mà nói:
-
Tiểu thư à, Hầu gia rất tức giận, làm sao bây giờ?
Tương Nhược Nam bĩu môi,
khẽ hừ một tiếng rồi nói:
-
Tức giận thì cứ tức, có cái gì đâu?
Mắt lại nhìn những món ăn
trên bàn, món tay gấu còn chưa được động đến. Tương Nhược Nam nhoẻn cười, Hầu
gia kia đi rồi càng tốt, bây giờ nàng có thể thưởng thức tay gấu ngon lành rồi.
Tương Nhược Nam cầm đũa
gắp một miếng tay gấu bỏ vào bát mình.
Hồng Hạnh không dám tin
mở to mắt nhìn Tương Nhược Nam:
-
Tiểu thư, người vẫn còn ăn được.
-
Có gì mà ăn không được, khẩu vị của ta rất tốt.
Có đồ ăn thì nên ăn cho
thật ngon lành. Đây là thói quen từ nhỏ đến lớn của Tương Nhược Nam, hơn nữa
việc gì phải để loại nam nhân kia ảnh hưởng đến tâm tình của mình?
Tương Nhược Nam quay đầu
nói với Phương mụ mụ và Hồng Hạnh:
-
Còn rất nhiều đồ ăn, ngồi xuống cùng ăn đi.
Phương mụ mụ vội vã lắc
đầu. Hồng Hạnh nhìn Tương Nhược Nam ăn thật ngon miệng mà khẽ nuốt nước miếng
nói:
-
Chúng tôi không dám. Tiểu thư cứ ăn đi.
Tương Nhược Nam biết làm
người hầu có rất nhiều quy củ nên cũng không miễn cưỡng.
Các nha hoàn xung quanh
nhìn Tương Nhược Nam ăn uống vui vẻ mà không dám có nửa điểm khinh thị.
Tân phu nhân thật không
dễ dây….
Tương Nhược Nam ăn xong
mới mang Phương mụ mụ và Hồng Hạnh về vườn.
Trên đường, Phương mụ mụ
thừa lúc không người nói nhỏ với Tương Nhược Nam:
-
Tiểu thư, người không phải rất thích Hầu gia mới nhất định gả cho hắn? Đã như
vậy sao còn muốn là Hầu gia tức giận? Tiểu thư hay là đi xin lỗi Hầu gia đi?
Thích con khỉ kia không
phải là nàng, nàng không thèm thích cái loại vừa đánh phụ nữ lại có một đống vợ
bé, mở miệng thì quy củ, quy củ! xin lỗi? Tương Nhược Nam len lén bĩu môi.
-
Phương mụ mụ, nếu khi nãy ta không nói tùy ý Hầu gia trách mắng sau này bọn hạ
nhân sẽ coi ta thế nào? Bọn họ chỉ là xem sắc mặt người mà sống. Họ sẽ xem
thường ta, sau này sẽ không chú ý hầu hạ cho tốt. Cho dù bây giờ họ không tôn
kính ta cũng không sao, chỉ cần bọn họ biết sợ ta, cố kỵ ta là được. Sau này
bọn họ cũng sẽ không dám quá phận.
Phương mụ mụ suy nghĩ một
chút cảm thấy những lời tiểu thư nói rất có đạo lí nhưng vẻ mặt khi nãy của Hầu
gia thật đáng sợ. Bình thường Hầu gia đã có thành kiến với tiểu thư nếu vì
chuyện này mà càng chán ghét tiểu thư thì nửa đời sau này của tiểu thư biết dựa
vào ai?
Hồng Hạnh lại lo lắng cho
tương lai chính mình. Nếu Hầu gia thật sự không để ý đến tiểu thư thì nàng nên
làm gì? Thái phu nhân kia có thể tùy tiện đem nàng gả cho người khác lắm.
Ba người đều có tâm sự
cùng trở về Thu Đường viện.
Buổi tối, Hồng Hạnh hầu
hạ Tương Nhược Nam ăn cơm tối nhưng không yên lòng, mắt luôn nhìn ra ngoài cửa.
Tương Nhược Nam nhìn nàng
mấy lần liền hỏi:
-
Có chuyện gì xảy ra? Sao có vẻ không yên lòng thế?
Lúc này Liên Kiều bước
vào Hồng Hạnh vui vẻ vội kéo lấy Liên Kiều, nói với Tương Nhược Nam:
-
Tiểu thư, vừa nãy ta bảo Liên Kiều đi xem Hầu gia tối nay ngủ lại nơi nào?
Tương Nhược Nam nhìn
nàng:
-
Thế cần gì phải hỏi.
Cận Thiệu Khang coi Vu
Thu Nguyệt như bảo bối, vừa mới cưới tất nhiên sẽ ở trong viện nàng ta chứ còn
ở đâu nữa.
-
Tiểu thư.
Liên Kiều đứng một bên
vui mừng nói:
-
Hầu gia không đến chỗ Vu di nương, buổi tối cùng thái phu nhân ăn cơm xong thì
trở về Sở Thiên các.
Sở Thiên các là tiểu viện
của Hầu gia, nơi đó có thư phòng của hắn, cũng là nơi hắn nghỉ lại.
Nghe xong Liên Kiều nói,
Hồng Hạnh mặt sáng bừng, vỗ tay nói:
-
Hầu gia không ở chỗ Vu di nương, xem ra Hầu gia cũng không phải rất sủng Vu di
nương!
Tương Nhược Nam nhìn Hồng
Hạnh vui vẻ như bắt được vàng, khóe miệng co rút, rồi quay đầu hỏi Liên Kiều:
-
Hoa Thanh, Nhược Lâm ở trong Sở Thiên các?
Liên Kiều cứng người, cúi
đầu thấp giọng nói:
-
Đúng thế, các nàng đều hầu hạ trong tiểu viện.
Tương Nhược Nam cười
lạnh, trừ Vu di nương còn có hai nha hoàn thông phòng như hoa như ngọc. Hắn
thật là mưa móc cùng triêm (cùng chia sẻ sự sủng ái)
Hồng Hạnh thấy thần sắc
Tương Nhược Nam không vui, vội nói:
-
Tiểu thư chỉ cần Hầu gia không chuyên sủng Vu di nương là được rồi. Chỉ là hai
nha đầu thông phòng cho dù sau này có thành di nương cũng vẫn phải xem sắc mặt
tiểu thư, không cần lo lắng.
Tương Nhược Nam cúi đầu
không nói. Đối với nàng bất kể là Vu di nương cũng thế mà nha đầu thông phòng
cũng vậy, đều như nhau cả thôi. Chỉ cần hắn không đến chỗ nàng thì nàng cần gì
quản hắn đi nơi nào.
Nhưng ý nghĩ này của nàng
cũng không mong Hồng Hạnh có thể hiểu.
Ăn xong, Tương Nhược Nam
cùng Hồng Hạnh nói chuyện phiếm biết được nơi này là một quốc gia không xuất
hiện trong sử sách. Trước đây có chiến sự nhưng giờ là thái bình thịnh thế (sự
thái bình, phồn vinh của một quốc gia). Phu quân của nàng An Viễn Hầu là một võ
tướng. Cách đây ba năm, Tây Cương nổi loạn , đầu tiên triều đình phái lão tướng
xuất chinh nhưng không dẹp yên được. Sau đó An Viễn hầu vừa mới hoàn hiếu (để
tang cha) xong xin xuất trận. Hắn chỉ dùng nửa năm đã dẹp được loạn. Khi ấy mới
19 tuổi, sau đó trấn thủ Tây Cương, nửa năm trước mới hồi kinh.
Hồng Hạnh kể sự tích anh
hùng của An Viễn hầu vẻ mặt đầy sự sùng kính và mơ mộng, nói năng hùng hồn như
chính mắt nàng chứng kiến khiến Tương Nhược Nam âm thầm lắc đầu. Nha đầu này
chẳng lẽ là thầm mến con khỉ kia:))
Tương Nhược Nam không
nghe nổi Hồng Hạnh nói được nữa, ngáp dài một cái cái tỏ ý muốn ngủ. Hồng Hạnh
vội ngừng lại giúp Tương Nhược Nam trải giường, lại bảo Hoa Anh, Liên Kiều hầu
hạ tnh đi ngủ.
Tương Nhược Nam hôm nay
gặp nhiều việc nên cũng mệt mỏi, nàng cũng không có thói xấu lạ giường, hơn nữa
là cao sàng nhuyễn chẩm (giường tốt gối êm) vừa thơm vừa mềm mại, là chiếc
giường tốt nhất từ trước đến nay mà nàng đã ngủ.
Cho nên nàng vừa đặt lưng
xuống đã ngủ rồi.
Hồng Hạnh và Liên Kiều,
Hoa Anh xác định Tương Nhược Nam ngủ rồi mới rời đi, sang phòng bên cạnh nghỉ
ngơi để tiện hầu hạ Tương Nhược Nam.
Ngọn đèn dập tắt, phòng
ngủ chìm trong bóng tối. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào qua khung cửa sổ, yên
tĩnh không một tiếng động mà tỏa ánh sáng bàng bạc.
Cũng không biết qua bao
lâu, Tương Nhược Nam đột nhiên mở mắt, ngồi dậy.