Thế Gia Danh Môn

Chương 238: Chương 238: Khuất phục




Ads Tả đô đốc quả thật là theo sau Tương Nhược Lan nhưng không như Cận Thiệu Khang nghĩ rằng sẽ nhẹ nhàng an ủi Tương Nhược Lan. Nếu hắn có tâm tư tinh tế này thì đã không phòng không gối chiếc suốt ngần ấy năm

Hắn nhìn Tương Nhược Lan đang chuẩn bị lên xe ngựa nói:

- Không ngờ ngươi vẫn khoan dung với bọn họ như thế, chẳng giống ngươi chút nào.

Nàng không phải là người bị mắng mà không đáp trả.

Tương Nhược Lan đầu tiên giúp Tử San bế bọn nhỏ lên xe rồi xoay người lạnh lùng nói với hắn:

- Tả đô đốc và dân phụ gặp qua mấy lần? Đừng tỏ vẻ rất hiểu dân phụ. Thật ra dân phụ và đô đốc chẳng hề quen thân

Nói xong xoay người lên xe ngựa.

Xe ngựa bắt đầu đi, Tương Nhược Lan nhấc rèm xe lên nhìn thoáng qua Tả Bá Xương đang sầm mặt xuống một cái rồi cười lạnh trong lòng. Miệng luôn nói muốn kết hôn với mình nhưng khi mình gặp nạn lại đứng ở bên xem kịch mà vui vẻ. Nam nhân này, trong lòng hắn, nữ nhân có là gì?

Khánh ca nhi ngồi bên giật áo nàng:

- Mẫu thân

Tương Nhược Lan quay đầu lại, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu vô cùng:

- Sao vậy?

- Bà bà đanh đá khi nãy mắng mẫu thân có phải là mẫu thân của bá bá đó

Tương Nhược Lan ngẩn ra, bà bà đanh đá và bá bá hắn nói hiển nhiên là thái phu nhân và Cận Thiệu Khang.

Tương Nhược Lan gật đầu.

Khánh ca nhi có chút thất vọng:

- Ta rất thích bá bá đó nhưng không thích bà bà ghê gớm kia

Bác ca nhi cũng nói:

- Ta cũng thế, bá bá kia rất tốt, sao mẫu thân hắn lại đáng ghét như thế

- Không được bất lễ phép, người ta là trưởng bối, sao có thể nói sau lưng như thế? Tương Nhược Lan giả vờ giận.

Khánh ca nhi ngẩng mặt lên:

- Nhưng bà bà đó rất đánh đá, nói trước mặt con không dám (haha)

Miệng Tương Nhược Lan giật giật, hình như dạy dỗ có chút thất bại…

Nàng vội vàng bổ cứu:

- Trước mặt cũng không được, với trưởng bối phải tôn kính, cho dù trưởng bối có gì không đúng cũng không được không lễ phép với họ. Khi nãy các ngươi đánh bà bà cũng là không đúng

Bác ca nhi quật cường nói:

- Ai khinh thường mẫu thân, Bác ca nhi sẽ đánh người đó. Bác ca nhi là nam nhi lớn nhất trong nhà, phải bảo vệ mẫu thân và đệ đệ.

Tương Nhược Lan trong lòng ấm áp, nàng ôm hai cậu bé vào lòng, dịu dàng nói:

- Mẫu thân và bà bà đó chỉ là có chút hiểu lầm. Bà bà đó không phải là người xấu. Bà sẽ rất thương các người. Giờ mẫu thân có thể tự bảo vệ mình, đợi mẫu thân già, các ngươi trưởng thành là có thể bảo vệ mẫu thân rồi.

Dù nàng không thích thái phu nhân, nhưng thái phu nhân là bà bà của bọn trẻ, cũng là một trong ít những người thân của bọn trẻ trên đời này. Nàng không muốn trong lòng bọn trẻ có hiềm khích, thù hằn.

Tử San ở bên nghe đến đó thì cười nói:

- Sau này các ngươi không được lỗ mãng nữa, vạn nhất các ngươi bị thương thì tỷ tỷ sẽ càng đau lòng đó.

Hai cậu bé cúi đầu yên lặng không nói.

Một lát sau, Khánh ca nhi bĩu môi:

- Nhưng thực sự ta không thích bà bà đó.

Tương Nhược Lan thở dài, nàng hết sức rồi, thái phu nhân muốn thân thiết với bọn trẻ thì chỉ có thể dựa vào chính bà.

Nàng đột nhiên lại hỏi bọn nhỏ:

- Các ngươi...... Thật sự rất thích bá bá kia?

Tử San ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Hai cậu bé cười gật đầu.

- Nhưng các ngươi mới chỉ gặp nhau lần đầu

Tương Nhược Lan khó hiểu, chẳng lẽ thật sự là máu mủ tình thâm?

Bác ca nhi ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan nhẹ nhàng nói:

- Mẫu thân, bá bá đó giống Khánh ca nhi, khi cười lên cũng có má lúm đồng tiền.

Khánh ca nhi cười một cái, má lúm đồng tiền hiện rõ.

Tương Nhược Lan hoảng hốt.

Sau khi trở về, Tử San hỏi nàng:

- Nam nhân kia là cha bọn nhỏ?

Tương Nhược Lan gật đầu.

Tử San nói:

- Hắn vẫn rất quan tâm tỷ tỷ, nhìn ánh mắt hắn là biết, không như Tả đô đốc kia…

- Tả đô đốc không liên quan gì đến ta. Tương Nhược Lan quả quyết nói.

Hôm sau, Tương Nhược Lan tiến cung xem xét thương thế cho thái hậu. Vết thương của thái hậu hôm nay bắt đầu đóng vẩy, mạch tượng cũng dần ổn định, bắt đầu khỏe mạnh hơn.

Hầu hạ thái hậu uống thuốc rồi xoa bóp toàn thân cho bà. Gần trưa, Tương Nhược Lan rời khỏi Từ trữ cung.

Vừa rời khỏi Từ trữ cung thì có một cung nữ từ gốc cây đi ra, lén lút theo dõi nàng.

Bởi vì cách khá xa, hoàng cung cung nữ đi lại là chuyện thường nên Tương Nhược Lan cũng không chú ý.

Đi qua đoạn núi đá thì đột nhiên Cảnh Tuyên đế xuất hiện, chắn giữ đường đi của nàng.

Vẫn là một thân long bào chói mắt, chỉ là hắn không còn nét tuấn lãng như trước kia, mắt và môi hơi thâm lại, biểu hiện này chứng tỏ bệnh của hắn mấy năm này không có chuyển biến tốt.

Tâm mạch bị hao tổn quả thật vô cùng khó chữa, cho dù là cố gia gia còn sống chỉ sợ cũng không chắc chắn.

Chỉ là, khuôn mặt mặc dù tiều tụy hơn nhưng khí thế vương giả thì lại càng nhiều, ánh mắt càng lợi hại, uy nghiêm. Chỉ hơi bước đến mà khiến người ta chột dạ, trong lòng kính sợ.

Tương Nhược Lan dừng bước, nhìn hắn. Cũng không có gì là kinh ngạc cùng phẫn nộ.

Từ khi về kinh thành, nàng bận chữa bệnh cho thái hậu, hoàng đế cũng không quấy rầy nàng. Nhưng nàng luôn cảm thấy hắn chắc chắn sẽ tìm mình. Cũng tốt, có gì cần nói thì nói một lần cho rõ, đã năm năm trôi qua nếu hắn có thể buông sự cố chấp này thì sẽ là tốt cho cả hắn cả nàng.

Nàng đến gần hai bước, hành lễ với hắn.

Cung nữ theo sau còn định tiến lên gần thì đột nhiên có thái giám bước ra ngăn cản nàng, không cho nàng đi tiếp. Cung nữ đành xoay người đi ra. Đợi rời khỏi tầm mắt của thái giám thì vội vã chạy về Chung Túy cung (chữ Túy trong tinh túy thuần khiết, k phải túy trong say túy lúy).

- Nương nương, nương nương.

Lệ phi mặc áo bào màu lam thêu hạc đi tới, vội vàng hỏi:

- Sao rồi, có tin tức gì?

Cung nữ kia quỳ xuống nói:

- Nương nương, trước người sai nô tỳ trông chừng Tương phu nhân, suốt mấy hôm nay nô tỳ để trông chừng, hôm nay phát hiện ra rồi.

Hai mắt Tương Phinh Đình sáng bừng, vui mừng:

- Mau nói lại.

Cung nữ ngẩng đầu, hưng phấn nói:

- Vừa rồi nô tỳ vẫn đi theo Tương phu nhân xuất cung, trên đường đi, nô tỳ bị thái giám Tiểu Lộ Tử ở Càn Thanh cung ngăn lại.

- Ngươi bị ngăn lại ở đâu?

- Hồi nương nương, là gần dãy núi giả sơn

Tương Phinh Đình ngẩng đầu, hai mắt lóe ra ánh sáng kì dị, khóe miệng cười đắc ý. Nàng sớm biết Hoàng thượng và Tương Nhược Lan sẽ tìm cơ hội gặp gỡ vụng trộm, chỉ là không hiểu sao lại là ở núi giả sơn?

Nhưng không sao, quan trọng là bọn họ lén lút gặp nhau là sự thật chứ không phải là ở chỗ nào.

Nàng cao hứng đỡ cung nữ đứng dậy:

- Chuyện này ngươi làm tốt lắm, chờ ta về sẽ trọng thưởng

Cung nữ được hứa thưởng rất vui vẻ, nàng hỏi:

- Nương nương, bây giờ chúng ta nên làm gì?

Tương Phinh Đình cười lạnh một tiếng:

- Đi, chúng ta đi Khôn trữ cung

Bên kia, dãy giả sơn

Cảnh tuyên đế nhìn Tương Nhược Lan, vẫn như năm năm về trước, chỉ là nàng kiên cường hơn, tự tin hơn, có thêm khí chất điềm đạm khiến người ta kính nể.

Cảnh tuyên đế đến gần nàng, trong ánh mắt toát ra sự si mê, hắn vươn tay vuốt mặt nàng

- Nhược Lan…

Sự nhớ nhung suốt năm năm như hòa tan trong tiếng gọi này, dịu dàng như nước

Tương Nhược Lan nhẹ nhàng lui về phía sau, né khỏi tay hắn, hắn nhẹ giọng nói:

- Hoàng thượng, đã năm năm rồi, ngươi nhìn đi, ta đã là mẫu thân của hai đứa con, đã không còn là Nhược Lan trong trí nhớ của ngươi nữa.

Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế chăm chú nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

- Không phải là năm năm, cho dù là mười năm, dù nàng già đi, mặt nhăn nheo, tóc bác trắng thì Tương Nhược Lan vĩnh viễn là Tương Nhược Lan.

Tâm tình kích động, Cảnh Tuyên Đế bước lên ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt khiến nàng không thở được

- Nhược Lan, ta tìm nàng năm năm, đợi nàng năm năm, hôm nay khó khăn lắm nàng mới trở lại bên ta, ta sẽ không buông tha nàng, đến bên ta, sau này ta sẽ đối tốt với nàng, sẽ không ai dám bất kính với nàng.

Mùi long diên hương nhàn nhạt vây quanh nàng

Tương Nhược Lan dùng hết sức đẩy hắn ra, Cảnh Tuyên Đế bị nàng đẩy lui về phía sau vài bước. Hắn đứng lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, tính tình lại phát tác.

- Nhược Lan, nàng đã không phải là thê tử của bất kì ai, lần này ta sẽ không để nàng rời khỏi ta, cũng không cho nàng lấy bất kì ai, không tin nàng cứ thử xem

Tương Nhược Lan nhìn hắn, lớn tiếng nói:

- Hoàng thượng ngươi không thấy phiền? Hết lần này đến lần khác đều bức hiếp, phá hoại. Trò chơi này có lẽ ngươi thích chơi nhưng ta thì thấy phiền. Rốt cuộc ngươi muốn bức ta đến thế nào mới đủ? Như ngươi mong muốn, sau này ta sẽ không rời khỏi kinh thành, không lấy ai có được không? Ta chỉ sống cùng các con ta đến hết đời, như thế ngươi đã hài lòng chưa?

Cảnh tuyên đế tức giận đến nhăn mặt, chỉ vào nàng, tức giận nói:

- Nàng tình nguyện cả đời không lấy chồng cũng không muốn đến bên ta, tại sao?

Tương Nhược Lan đến gần hắn, nhìn thẳng hắn, nói từng từ từng chữ:

- Bởi vì ta là người không thích bị khuất phục, ta chưa từng sợ ngươi bức ta đến đường cùng, chưa từng muốn ngươi đem những thứ tốt nhất đến cho ta, chẳng sợ những đau khổ mà ngươi mang đến, cả đời ta sẽ không bị ngươi khuất phục.

Nàng hít sâu một hơi, sau đó dùng hết sức lực nói:

- Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không

- Nàng…

Trong phút chốc, sắc mặt Cảnh Tuyên Đế trắng bệch. Hắn yêu nàng bao nhiêu thì lúc này đau đớn bấy nhiêu. Sao nàng có thể vô tình, tàn nhẫn đến vậy?

Hắn đột nhiên vươn tay, gắt gao nắm lấy cổ tay nàng, bởi vì tâm tình kích động mà cả người run rẩy.

- Nhược Lan....

Một tiếng này tuy dịu dàng nhưng hắn lập tức quát lớn:

- Nhược Lan

Tất cả yêu hận tình thù đều hòa tan trong hai tiếng gọi này.

Cổ tay Tương Nhược Lan bị hắn nắm đau đến thấu tim nhưng nàng không nói gì, cắn chặt môi nhìn hắn. Sự kiên định và lạnh lùng trong ánh mắt khiến hắn nổi giận


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.