Ads
Cận Thiệu Khang quỳ gối
trước mặt thái phu nhân, Tương Nhược Nam quỳ bên trái hắn, Vu di nương Vu Thu
Nguyệt quỳ bên phải, ba người cùng dập đầu lạy thái phu nhân ba lần.
Cúi lạy xong, Tương Nhược
Nam len lén nhìn Cận Thiệu Khang một cái. Khuôn mặt hắn vô cùng hoàn mỹ, tròng
mắt sáng, lông mày cao như chứa một tầng ánh sáng, có chút rung động, đôi môi
nghiêm túc mím lại, vẻ mặt rất chăm chú. Hình như hắn cảm giác được ánh mắt của
Tương Nhược Nam nên hơi quay đầu lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn sang nàng. Khoảng
cách gần như vậy, Tương Nhược Nam phát hiện mắt hắn màu nâu, trong suốt vô cùng
đẹp, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, càng đáng hận là trong vẻ lạnh lùng còn có
sự khinh bỉ khiến cho người khác không thể nào chịu được
Lòng Tương Nhược Nam trầm
xuống lập tức quay đầu cũng không nhìn hắn lần thứ hai.
Lúc này bên cạnh có một
nha hoàn lớn tuổi bưng trà. Trước tiên, Cận Thiệu Khang tiếp trà đưa cho thái
phu nhân. Thái phu nhân cầm lấy nhìn con trong mắt đầy ý cười. Bà uống một ngụm
trà rồi đưa cho Cận Thiệu Khang một phong hồng bao.
-
Hôm nay Hầu gia đã lấy vợ, mong rằng sớm cho Cận gia khai chi tán diệp (sinh
con đẻ cái) để phụ thân ngươi dưới cửu tuyền có thể an nghỉ. Thái phu nhân
giọng nói nhu hòa, điềm đạm.
-
Con biết. Cận Thiệu Khang nói xong khẽ nhìn sang Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt
lập tức ngượng ngùng cúi đầu, miệng cười ngọt ngào.
Thái phu nhân thấy vậy có
chút buồn bã, trong lòng khẽ thở dai.
-
Tẩu tẩu xấu hổ nha.
Tương Nhược Nam nhìn theo
tiếng nói thì thấy đó là nữ tử xinh đẹp ngồi bên trái thái phu nhân, lúc này
nàng nhìn Vu Thu Nguyệt bưng miệng cười, ánh mắt thân thiết. Nghe cách nói này
chắc là muội muội của Hầu gia. Chỉ là “tẩu tẩu”, trước mặt nàng gọi quý thiếp
này là tẩu tẩu, thật không đem chính thê này vào mắt rồi.
Buồn cười nhất chính là
lời nàng nói ra, thái phu nhân cùng Hầu gia cũng đều không có phản ứng gì khiến
lòng Tương Nhược Nam lạnh lẽo vô cùng.
Căn bản chẳng ai quan tâm
đến cảm thụ của nàng.
Nha hoàn lớn tuổi kia lại
bưng trà đến trước mặt Tương Nhược Nam, Tương Nhược Nam tiếp trà, hai tay bưng
đến trước mặt thái phu nhân nói:
-
Mẫu thân mời dùng trà.
Thái phu nhân tiếp trà,
vẻ mặt nhàn nhạt, ý cười nhàn nhạt, trong mắt lạnh lùng, chỉ ừ một tiếng, uống
một ngụm trà rồi đưa cho nàng một hồng bao.
-
Nếu đã vào cửa Cận gia, sau này là phu nhân Cận gia, mọi lời nói đều đại diện
cho Cận gia, cần phải an phận thủ thường.
Giọng nói cũng nhàn nhạt
-
Vâng. Tương Nhược Nam nhịn xuống sự tức giận trong lòng. Tình huống không rõ
ràng không có bất kì chuẩn bị gì nàng chọn cách nhẫn nại.
Kế đó và Vu Thu Nguyệt
kính trà, Tương Nhược Nam chú ý vè mặt của Thái phu nhân, dù không phải tươi
cười đầy mặt nhưng cũng vui vẻ hơn nhiều so với mình, ánh mắt cũng ấm áp hơn
nhiều.
-
Có chuyện gì không quen thì cứ nói cùng ta, có chuyện gì thì cứ tìm Liễu
Nguyệt.
Thật đúng là phân biệt….
Trong lòng Tương Nhược
Nam bất bình.
Có điều trên mặt nàng một
chút cũng không lộ ra, miệng vẫn mỉm cười, nhìn qua thì muốn hiền huệ thì có
hiền huệ đây.
Nàng không biết phản ứng
của nàng làm tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cận Thiệu Khang âm thầm nhìn nàng,
đôi nam nữ ngồi bên phải thái phu nhân thừa dịp không ai để ý thì thì thầm to
nhỏ, cho đến khi phụ nhân ở sau thái phu nhân trừng mắt nhìn thì họ mới quy củ
lại.
Tiếp theo một nàng mặc
quần áo màu xanh, cử chỉ đoan trang đi tới bên người thái phu nhân, đem một
chiếc hộp gỗ mở ra, để lộ vật bên trong cho thái phu nhân xem. Thái phu nhân
lập tức tươi cười, nhìn Vu Thu Nguyệt càng nhu hòa.
Tương Nhược Nam tinh măt
thấy trong hộp gốc là mảnh vải trắng trên đó là một mạt hồng hồng.
Nàng đương nhiên biết đó
là cái gì.
Nó là chứng minh sự trong
trắng của các cô gái.
Trong lòng Tương Nhược
Nam cười lạnh một tiếng. Nam nhân này đem chính thê đánh bất tỉnh nhưng vẫn còn
có tâm tình cùng nữ nhân khác vui vẻ, bất kể nguyên nhân gì, nam nhân này cũng
là đồ hỗn đản.
Trở thành vợ của loại
người này thật đúng là bi ai
Sau đó, thái phu nhân
giới thiệu từng người bên cạnh. Phụ nhân đứng sau Thái phu nhân là thiếp của
lão Hầu gia, Triệu di thái thái. Đôi nam nữ kia là con trai của Triệu di thái
thái Cận Thiệu Đường và con dâu Vương thị. Đức nhỏ Vương thị đang ôm là con của
bọn họ vừa đầy hai tuổi. Mà cô gái xinh đẹp ngồi bên trái kia là em gái của Cận
Thiệu Khang Cận Yên Nhiên.
Khi Tương Nhược Nam chào
hỏi, Triệu di thái thái cười giả dối, vợ chồng Cận Thiệu Đường cười như diễn,
còn Cận Yên Nhiên ngay cả công phu ngoài mặt cũng chẳng thèm làm, không thèm
kêu một tiếng chị dâu quay đầu đi.
Nhưng lại không hề giống
với Vu Thu Nguyệt. Triệu di thái thái cười lấy lòng, vợ chồng Cận Thiệu Đường
cười thân thiết còn Cận Yên Nhiên gọi mấy tiếng chị dâu. Vu Thu Nguyệt dù không
dám nói gì nhưng trong lòng rất đắc ý.
Về phần Vu Thu Nguyệt,
Tương Nhược Nam tinh tế để ý. Nữ tử này từ đầu đến cuối không hề nhìn mình một
lần, cho dù là ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau cũng rất bình tĩnh, nhìn không ra
bất kì tâm tình gì, không đắc ý, càng không kiêu ngạo. Chắc hẳn là một nữ tử
cao thâm khó lường.
Hoàn cảnh thật phức tạp…
Tương Nhược Nam thầm than một tiếng, không có bất kì ai nhìn nàng với ánh mắt
tốt đẹp. Nàng không biết là ai sai nhưng nàng sẽ không làm sai gì cả. Dựa vào
cái gì bắt nàng ở đây nhận những ánh mắt khinh bỉ này.
Không có ý nghĩa, ở hoàn
cảnh này thì chờ đợi có ý nghĩa gì.
Tương Nhược Nam trong
đồng nhanh chóng lướt qua vô số ý tưởng, tìm cách để thoát khỏi sự tình này.
Trong ấn tượng của nàng, cổ đại có hòa ly (li hôn), cho dù không hòa ly thì để
cho hắn hưu nàng cũng được.
Nhưng lời nói tiếp theo của
thái phu nhân giống như thiên lôi đánh xuống:
-
Lần này là hoàng thượng tứ hôn, mau tiến cung tạ ơn.
Dụ chỉ tứ hôn….
Tương Nhược Nam nhất thời
xìu xuống.
Chưa bao giờ có chuyện dụ
chỉ tứ hôn còn có thể hòa ly.
Lại càng không nghe qua
thê tử được tứ hôn có thể đem hưu.
Tương Nhược Nam đầu óc
loạn thành một đoàn, nghĩ không ra biện pháp gì.
Lúc này Cận Thiệu Khang
đứng lên cung kính nói với thái phu nhân:
-
Như vậy, chúng con tiến cung đã.
Vừa nói vừa cẩn thận kéo
Vu Thu Nguyệt đứng lên mà Vu Thu Nguyệt lại cười thật xinh đẹp với hắn.
Cứ thế là xong, Tương
Nhược Nam ngẩng đầu kinh ngạc nhìn những người trước mắt, Phương mụ mụ đã nói
Vu di nương phải kính trà cho nàng mà?
Vừa mới nghĩ đến nhưng
cũng không muốn đem chuyện này xé to. Tất cả đều muốn che chở Vu Thu Nguyệt kia
mà coi nàng như không tồn tại.
Nàng tốt xấu cũng là
hoàng đế tứ hôn, kiệu lớn tám người khiêng, là chính thất. Ngay cả chút thể
diện cũng không cho nàng.
Tương Nhược Nam vẫn nhẫn
nại đã có chút nổi giận.