Thế Gia Danh Môn

Chương 232: Chương 232: Lệ phi




Ads Sáng sớm sáng rỡ chiếu rọi lên ngói lưu ly trong hoàng cung, phản xạ ra một thứ ánh sáng chói mắt.

Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy trước mắt như hoa lên, khuôn mặt trước mắt dường như quá rõ ràng lại như rất mơ hồ. Nàng hơi chớp mắt, có chút hoài nghi những gì mình đã thấy.

Khuôn mặt gầy gò, tóc mai bạc trắng, khóe miệng cay đắng, khẽ trễ xuống như đuôi cá chép.

Đây là An Viễn hầu năm xưa tuấn mỹ vô cùng, khí chất như gió? Chỉ mới năm năm mà dường như hắn đã già đi cả chục tuổi?

Tương Nhược Lan hoàn toàn không thể che dấu sự kinh ngạc của mình

Giờ khắc này, nàng không biết nên phản ứng thế nào, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ kinh ngạc nhìn hắn.

Lòng Cận Thiệu Khang lúc này như một cơn bão lớn trên biển, mãnh liệt và hỗn loạn.

Năm năm rồi, nàng biến mất hoàn toàn trong thế giới của hắn. Hắn không phải là không sai người đi tìm nàng nhưng lại không thu được bất kì tin tức gì của nàng. Hắn từng cố gắng vượt qua đoạn thời gian gian nan nhất. Đến khi hắn nghĩ mình có thể buông tay, có thể dần dần quen với cuộc sống không có nàng thì đột nhiên nàng lại xuất hiện.

Những áp lực bị đè nén trong lòng phút chốc dâng trào khiến hắn không thể khống chế, không thể ứng phó.

Hắn nhìn nàng, năm tháng dường như bỏ qua nàng, không để lại bất kì dấu vết nào trên người nàng. Đôi mắt nàng vẫn trong suốt như trước, đôi môi nàng vẫn hồng nhuận như trước. Chỉ là ánh mắt thêm mấy phần khí vận, tự tin và trầm tĩnh.

Nhưng đồng thời,hắn cũng không quên được ánh mắt khiếp sợ của nàng. Hắn buồn bã, năm tháng đã bỏ qua nàng nhưng lại tàn khốc đối với hắn. An Viễn hầu bây giờ đã không còn là Cận Thiệu Khang mà trước kia có thể khiến nàng yêu say đắm.

Lòng hắn đau đớn, hơi cúi đầu, lặng lẽ bước về phía sau hai bước

Động tác này khiến cho Tương Nhược Lan đang vây trong sợ hãi như tỉnh táo lại. Nàng nhất thời có chút bối rối, vội lùi hai bước nhưng lại quên mất còn có Tả Bá Xương, nàng đụng vào hắn đạp lên chân hắn. Tả Bá Xương kêu đau, vội tránh ra.

Tương Nhược Lan quay đầu nhìn Tả Bá Xương, sắc mặt lúc trắng lúc hồng. Nàng vội lui về phía sau, vội xin lỗi:

- Xin lỗi...... Xin lỗi......

Nhưng khi lùi lại lại không chú ý, chân bước hụt khiến cả người ngã về phía sau.

Nàng theo phản xạ vươn tay ra để giữ thằng bằng. Mắt thấy nàng sắp ngã, trong lúc cấp bách, một bên Cận Thiệu Khang, một bên Tả Bá Xương đều vươn tay nắm tay nàng kéo nàng đứng dậy.

Hai người đồng thời ra tay. Nhưng khi cuối cùng, Tả Bá Xương tăng thêm khí lực, Cận Thiệu Khang nhất thời buông tay ra, Tương Nhược Lan lảo đảo ngã về bên Tả Bá Xương.

Tả Bá Xương đỡ lấy vai Tương Nhược Lan, giúp nàng đứng cẩn thận lại rồi nói:

- Phu nhân, cẩn thận

Tương Nhược Lan kinh hồn, thở sâu mấy lần rồi đẩy tay hắn ra, khẽ nói:

- Cảm ơn

Nàng không nhìn sang Cận Thiệu Khang, xoay người chạy về phía cửa cung

Tả Bá Xương nhìn bóng lưng nàng nhíu nhíu mày.

Quay đầu lại thấy Cận Thiệu Khang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ.

- Hầu gia…. Tả Bá Xương lên tiếng

Giọng Cận Thiệu Khang có chút lạnh lùng:

- Tả huynh biết nàng?

Tả Bá Xương tuy là người thô dã nhưng cũng không phải kẻ ngu. Sự khác lạ khi Tương Nhược Lan gặp Cận Thiệu Khang vừa rồi hắn đều thấy rõ. Hắn nhìn thẳng Cận Thiệu Khang nói thản nhiên:

- Nàng chính là quả phụ mà ta nhắc với Hầu gia. Ta định lấy nàng về nhà

Trọng giọng nói hàm chứa ý cảnh cáo mơ hồ. Dường như muốn nói, thứ ta coi trọng thì ngươi đừng dây vào.

Quả phụ? Chẳng lẽ nàng từng lập gia đình? Cận Thiệu Khang không kịp nghĩ sâu về vấn đề này bởi vì sự chiếm hữu rõ ràng trong giọng nói của Tả Bá Xương với Tương Nhược Lan khiến hắn rất bất mãn giống như là mắt thấy người khác đem thứ mình thích nhất làm của riêng. Dù hắn biết, bây giờ Tương Nhược Lan và hắn chẳng còn quan hệ gì, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

Hắn nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của Tả Bá Xương, ánh mắt không do dự, từng câu từng chữ:

- Quả phụ trong miệng Tả huynh từng là thê tử của bản hầu

Bên kia, Tương Nhược Lan vội vã chạy về Từ trữ cung, khuôn mặt đỏ bừng, lòng ảo não, hận không tự tát mình mấy cái.

Từ khi quyết định trở về, nàng biết mình và hắn sẽ có ngày gặp lại. Nàng đã từng ảo tưởng mình và hắn khi gặp lại sẽ như thế nào.

Nàng cảm giác mình hẳn là sẽ rất bình tĩnh, rất tự nhiên đối mặt với hắn, sau đó vân đạm phong khinh nói một câu:

- Đã lâu không gặp, ngươi khỏe không?

Rất nhẹ nhàng mà không phải giống như bây giờ, bối rối hoảng loạn.

Nàng cần gì phải bối rối, cần gì phải khẩn trương? Năm năm trôi qua, mọi thứ đều đã kết thúc. Thế này là thế nào? Nàng làm sao vậy?

Nàng bưng mặt chạy vội về Từ trữ cung, tựa như chỉ có chạy nhanh như thế mới làm nàng quên đi sự xấu hổ khi nãy.

Đi tới Từ trữ cung, ngửi mùi đàn hương nồng nàn, lòng nàng dần trấn định lại.

Nàng lắc đầu, bây giờ không nghĩ những cái đó mà quan trọng nhất là bệnh tình của thái hậu. Vừa rồi là nhất thời mình không nghĩ rằng hắn thay đổi như vậy nên mới có phản ứng bất thường đó. Sau này tuyệt đối sẽ không đâu. Lần sau đối mặt với hắn nhất định nàng có thể thong dong trấn định, vận đạm phong khinh.

Nàng hít sâu một hơi, đi vào nội điện.

Trong điện, hoàng hậu dẫn đám phi tần đến thăm thái hậu. thái hậu vừa uống thuốc, đang ngồi dựa vào đầu giường, mệt mỏi đón nhận lời hỏi thăm của các nàng.

Tương Nhược Lan đi vào, đám phi tần nghe tiếng đều quay lại. Tương Nhược Lan nhìn qua thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Đứng ở bên trái Hoàng hậu,mặc áo bào màu hồng phấn thêu thùa tinh xảo là Thục phi năm đó. Giờ Thục phi tuy không xinh đẹp như trước nữa nhưng thân hình vẫn quyến rũ động lòng người.

Mà đứng bên kia Hoàng hậu là Tương Phinh Đình. Giờ đây chính là lúc nàng đẹp nhất, tóc như mây, da như tuyết, mặc áo bào màu lam thêu hoa cúc, đầu cài kim bộ diêu, ngọc phỉ thúy các loại, cổ tay đeo vài chiếc vòng dương chỉ bạch ngọc, cổ đeo chuỗi ngọc trân châu, vô cùng phú quý vinh hoa, xinh đẹp vô cùng, áp đảo những người xung quanh.

Lúc này, nàng hơi nhướng mày, cười như không cười nhìn Tương Nhược Lan.

Tương Nhược Lan nhìn nàng một cái, nhàn nhạt rời tầm mắt, thỉnh an Hoàng hậu.

Hoàng hậu miễn lễ cho nàng rồi giới thiệu nàng.

Hoàng hậu chỉ vào Thục phi, thản nhiên nói:

- Đây là Từ quý phi

Rồi lại chỉ vào Tương Phinh Đình mỉm cười nói:

- Đây là biểu muội ngươi, mấy năm nay đã sinh cho Hoàng thượng thêm một trai một gái, giờ thành Lệ phi rồi

Thì ra đã sinh hoàng tử cho Hoàng thượng, được phong làm phi tử, khó trách kiêu ngạo như thế. Tương Nhược Lan nghĩ thầm

Sau đó, Hoàng hậu giới thiệu cho nàng mấy phi tần khác, có một số người là từ cuộc thi tuyển tú hai năm trước, đương nhiên đều là mỹ nhân.

Tương Nhược Lan hơi hành lễ với các nàng. Từ quý phi nhíu mày không nói nhưng một phi tần khác bên cạnh Tương Phinh Đình nói:

- Phu nhân không quỳ? Phu nhân có thân phận gì?

Bởi vì hòa ly, triều đình đã thu hồi phong hiệu nhất phẩm phu nhân của nàng, giờ Tương Nhược Lan chỉ là một dân phụ, theo đạo lý thấy phi tần là phải quỳ.

Tương Phinh Đình nhìn nàng, nụ cười càng hiện rõ. Giờ Tương Phinh Đình không còn là tiểu quý nhân thân phận thấp hèn, lúc nào cũng sợ sệt nữa. Nàng là cung phi sinh hoàng tử cho Hoàng thượng, cuối cùng có thể đường đường chính chính bắt Tương Nhược Lan quỳ xuống rồi.

Đây là quy củ, Tương Nhược Lan dù không muốn nhưng vẫn phải tuân thủ. Nàng nhẫn nhịn, đang chuẩn bị quỳ xuống thì đột nhiên thái hậu trên giường nói:

- Tương Nhược Lan là khách ai gia mời đến, cũng là công thần chữa bệnh cho ai gia, trừ Hoàng thượng, Hoàng hậu và ai gia, nàng không cần hành lễ với bất kì ai.

Thái hậu lên tiếng, đám phi tân cũng không thể nói gì. Một số phi tần mới còn len lén nhìn Tương Nhược Lan, chẳng biết nàng là ai mà được thái hậu bảo vệ.

Tương Nhược Lan trong lòng vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Tương Phinh Đình

Nụ cười của Tương Phinh Đình cứng đờ nhưng lập tức ngọt ngào đi tới bên Tương Nhược Lan, thân thiết nói:

- Như vậy thật tốt quá, bản cung cũng ngại khi thấy tỷ tỷ quỳ lạy đó.

Sau đó nắm lấy tay Tương Nhược Lan.

Nhưng Tương Nhược Lan lại giơ tay lên sờ sờ trâm cài đầu khiến cho tay nàng giơ ra rồi nhưng đành xấu hổ cứng đờ ở đó. Tương Nhược Lan quay đầu nhìn Tương Phinh Đình đang xấu hổ, mỉm cười:

- Ta phải đến xem thái hậu, không tiếp

Cứ như thế lướt qua Tương Phinh Đình, đi tới chỗ thái hậu.

Một câu bản cung hai câu bản cung còn đứng đó giả mù sa mưa xưng tỷ muội. Ai buồn diễn trò với ngươi. Sinh được một hoàng tử cũng chẳng phải là thái tử, sau này cùng lắm là được phong đất phong vương nếu như được an ổn mà sống thế mà dám ở đây kiêu ngạo. Nếu để nàng được nước thì sau này mình có thể sống yên ổn không?

Tương Phinh Đình nhìn bóng lưng nàng, tức đến mặt trắng bệch. Nhưng người ta có thái hậu, Hoàng thượng che chở, mình có thể làm gì? Chẳng lẽ cả đời này để nàng đè ép sao?

Dựa vào cái gì? Rõ ràng mình mới là người sinh con đẻ cái cho Hoàng thượng.

Mấy người bình thường vẫn đố kỵ với Tương Phinh Đình giờ đều tươi cười nhìn Tương Phinh Đình mất mặt, trong lòng vui sướng khiến mặt Tương Phinh Đình tối sầm lại.

Tương Nhược Lan bắt mạch cho thái hậu rồi kiểm tra vết thương của bà

Lúc này, hoàng đế tan triều đến thỉnh an thái hậu, khắp phòng oanh oanh yến yến đều mừng rỡ quỳ lạy, dịu dàng thỉnh an hắn.

Cảnh tuyên đế cho các nàng bình thân, đi thẳng tới bên giường thái hậu.

Đám tần phi thấy hoàng đế không nhìn họ lấy một lần thì trong lòng vô cùng thất vọng. Tương Phinh Đình nhìn Hoàng thượng đi tới bên Tương Nhược Lan, nhìn Tương Nhược Lan thỉnh an hắn.

Nàng là người biết rõ chuyện của bọn họ, vẫn luôn cho rằng bọn họ có tư tình cho nên chuyện người khác thấy rất bình thường thì trong mắt nàng đầy mập mờ. Thấy thế nào cũng ra rằng ánh mắt Hoàng thượng nhìn Tương Nhược Lan rất đặc biệt mà trong mắt Tương Nhược Lan cũng đầy ý câu dẫn

Nàng rùng mình. Giờ Tương Nhược Lan đã hòa ly, nếu Hoàng thượng nạp nàng vào cung thì sẽ vô cùng sủng hạnh. Mà nàng với mình lại có oán thù, như vậy không phải là chuyện gì tốt cho mình.

Ánh mắt Tương Phinh Đình nhìn bọn họ dần trở nên lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.