Ads
Vùng giả sơn bốn phía yên
tĩnh, chỉ nghe tiếng Hoàng công công quát khẽ bọn thái giám nhanh tay nhanh
chân cùng tiếng Tương Phinh Đình ú ớ khóc.
Đứng bên Tương Nhược Lan,
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng đến đáng sợ!
Tương Phinh Đình sống
chết cố giãy, hai chân đạp loạn nhưng hai gã thái giám kia không hề để ý, kéo
nàng đi, dường như trong mắt bọn họ, Tương Phinh Đình không phải là người mà
chỉ là một đồ vật không có ý nghĩa gì.
Tương Phinh Đình giãy dụa
không có kết quả, cuối cùng chuyển mắt nhìn Tương Nhược Lan. Nàng mở to mắt,
gắt gao nhìn Tương Nhược Lan, lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống, trong mắt tràn
ngập sự khẩn cầu.
Tương Nhược Lan bị cảnh
trước mắt hù dọa, sắc mặt hơi trắng bệch, nàng quay đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế:
- Hoàng
thượng, ngươi định đưa nàng đi đâu.
Cảnh tuyên đế chắp tay
sau lưng, mặt không đổi sắc nhìn Tương Phinh Đình đang giãy dụa, thản nhiên
nói:
- Nhược
Lan, còn nhớ những lời ta từng nói với nàng?
Hắn quay đầu lại, nhìn
nàng, sắc mặt lãnh trầm, cả người hiện ra khí thế oai nghiêm:
- Một
người nhìn thấy ta giết một diệt khẩu, hai người nhìn thấy ta giết hai diệt
khẩu. Nàng ta đã nhìn thấy những gì không nên nhìn, nghe thấy những gì không
nên nghe, còn lý do gì đáng để sống!
- Diệt...
Diệt khẩu...
Sắc mặt Tương Nhược Lan
càng tái, từ ngày đầu tiên xuyên qua nàng đã biết đây là một thế giới lạnh
lùng, không giống thời hiện đại. Nơi này hoàng quyền tối thượng, bất kể lúc nào
cũng có thể mang họa sát thân. Nhưng cho tới nay nàng chưa từng thấy tử thần
giơ lưỡi hái với những người xung quanh nàng.
Nhưng giờ phút này, lập
tức sẽ có một người vì mình mà chết. Nàng tựa hồ ngửi thấy mùi máu tươi. Nàng
rất ghét Tương Phinh Đình, trước đó một khắc nàng còn đang tính toán làm thế
nào để đuổi nàng ta ra khỏi cung, còn hả hê thấy nàng gặp họa. Nhưng như thế
cũng không đại biểu rằng nàng có thể trơ mắt nhìn nàng ta chịu chết.
Hơn nữa chỉ là bởi vì
thấy được nàng và Cảnh Tuyên Đế cùng một chỗ! Chỉ bởi vì như thế, mình có thể an
tâm nhìn nàng bị diệt khẩu?
- Chờ một
chút.
Tương Nhược Lan kêu lên,
Hoàng Quý nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế một cái, thấy Hoàng thượng
không có động tĩnh gì thì cũng không nói gì, hai gã thái giám kia cũng không
dừng tay.
Tương Nhược Lan xoay
người, nhìn Cảnh tuyên đế:
- Hoàng
thượng, nàng là đường muội của thần phụ, nhất định là nàng đến tìm thần phụ
không phải cố ý nghe lén. Chẳng lẽ chỉ vì như thế mà giết nàng?
Cảnh tuyên đế giơ tay
lên, Hoàng Quý thấy thế vội sai hai thái giám kia dừng tay. Thái giám buông
Tương Phinh Đình ra, Tương Phinh Đình lập tức ngã xuống đất, nhưng nàng liều
mạng quỳ xuống, nức nở khóc, không ngừng dập đầu, chốc lát sau trán đã đổ máu.
Cảnh tuyên đế không nhìn
nàng một cái, hắn trầm mặt nhìn Tương Nhược Lan nói:
- Nhược
Lan, nàng cũng biết chuyện khi nãy chúng ta nói nếu truyền ra ngoài sẽ có hậu
quả thế nào. Nàng sẽ bị mắc tội danh không tuân theo quy củ, cho dù không chết
cũng sẽ bị bắt xuất gia, cả đời làm bạn thanh đăng, không được hoàn tục!
- Nhưng
chúng ta rõ ràng không có gì...
Tương Nhược Lan lẩm bẩm
nói, mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ. Ở thời đại vị trí
của phụ nữ thấp kém vô cùng, cho dù chỉ có chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến
danh dự của một người phụ nữ bị quét sạch. Cho dù nàng được phép chứng minh
mình trong sạch, nhưng chỉ dựa vào câu Hoàng thượng nói sẽ giúp nàng hòa ly thì
nàng trăm miệng cũng khó cãi. Phụ nữ có chồng cùng nam tử nói nói đáp đáp, hơn
nữa đối tượng còn là Hoàng thượng, chắc khiến tất cả ngôn quan trong triều nhảy
dựng lên cũng chưa biết chừng.
Bên kia, Tương Phinh Đình
nghe đến đó, bất chấp tất cả, giật khăn vải trong miệng, nhìn hoàng đế khóc
ròng nói:
- Hoàng
thượng, tiểu nữ...... Một chữ cũng không nói ra. Tiểu nữ không thấy gì cả,
không nghe gì cả, tiểu nữ sẽ không nói gì hết! Hoàng thượng, xin tha cho tiểu
nữ một mạng. Nể mặt đường tỷ, xin tha cho tiểu nữ một mạng!
Cảnh tuyên đế nghe vậy
sắc mặt càng âm lệ:
- Sao
trẫm phải nể đường tỷ ngươi mà tha cho ngươi! Có thể thấy người chết rồi thì
chắc ăn hơn. Giữ mạng ngươi lại chưa biết chừng sẽ gặp họa!
Sau đó, vung tay áo nói:
- Hoàng
Quý, còn không mau kéo xuống!
- Hoàng
thượng, tha mạng, Hoàng thượng, tiểu nữ sẽ không nói gì hết!
Tương Phinh Đình khóc
lớn, thấy Cảnh Tuyên Đế không có phản ứng thì nhìn Tương Nhược Lan, khóc nói:
- Đường
tỷ, đường tỷ, cứu mạng. Bất kể thể nào chúng ta cũng là tỷ muội, cho dù trong
lòng ngươi oán hận chúng ta thế nào thì ngươi vẫn lớn lên trong nhà ta. Đưởng
tỷ, chúng ta cùng lớn lên với nhau, cùng chơi với nhau, ta có gì tốt cũng đều
cho ngươi một nửa, đường tỷ, cứu ta...
- Hoàng
Quý, ngươi chết rồi? Không bịt miệng nàng ta lại!
Cảnh tuyên đế gầm lên.
Hoàng Quý bịt miệng nàng
lại, bọn thái giám lôi nàng đi. Tương Phinh Đình sống chết lắc đầu, chân tay
vung loạn, giầy sớm đã bị văng đến đâu không biết, tất bị rách, máu chảy đầm
đìa. Hoàng Quý sợ Hoàng thượng không chịu được, vội vàng tiến lên đánh ngất
nàng. Tương Phinh Đình nghẹo đầu, không còn ồn ào nữa, hai chân vô lực bị kéo
trên mặt đất để lại hai đường máu.
- Nhược
Lan. Nàng không cần lo lắng, đường muội nàng không cẩn thận chết đuối, đến lúc
đó ta sẽ truy phong nàng làm phi, hậu táng nàng, như vậy, nàng coi như chết
ngoài ý muốn. Nàng cũng không cần phải vì thế mà bất an
Cảnh tuyên đế nhàn nhạt
nói, như thể đang nói “hôm nay thời tiết thật đẹp” vậy.
Tương Nhược Lan nhìn Cảnh
tuyên đế lại nhìn sang Tương Phinh Đình bị bất tỉnh.
Như vậy, thật sự có thể
an tâm, thật sự có thể lừa mình dối người rằng là nàng không may, không liên
quan đến mình? Không đâu, nàng không máu lạnh như thế. Nếu nàng không làm gì,
để mặc chuyện này xảy ra, cả đời nàng cũng không quên được ánh mắt tuyệt vọng
của Tương Phinh Đình, cả đời cũng không quên được hai đường máu đó.
Tương Nhược Lan đột nhiên
xông lên trước, đẩy hai gã thái giám ra, đón lấy Tương Phinh Đình:
- Nàng
làm cái gì vậy!
Phía sau Cảnh tuyên đế
thấp giọng quát.
Tương Nhược Lan đỡ Tương
Phinh Đình đặt xuống đất rồi quỳ xuống trước mặt Cảnh Tuyên Đế:
- Hoàng
thượng, thần phụ xin người tha cho đường muội! Nàng tuyệt không dám nói lung
tung một chữ, tuyệt đối không làm tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng thượng, người
xem nàng bị hù dọa thành thế này, nàng sao có gan đó.
Cảnh tuyên đế cúi đầu
nhìn nàng:
- Nhược
Lan, nàng nghĩ ta sợ nàng ta gây bất lợi cho ta? Trẫm là thiên tử, cho dù là
ngôn quan, nhiều lắm cũng chỉ dâng sớ can gián, có thể làm gì trẫm? Mũi nhọn
của bọn họ cuối cùng sẽ chỉ về phía nàng! Vừa rồi ta đã nói với nàng, nàng
không chết cũng sẽ bị ép phải xuất gia cả đời. Chuyện xé ra to, trẫm không có
khả năng bỏ qua thể diện hoàng thất mà bảo vệ nàng!
- Nếu là
như thế, tại sao Hoàng thượng còn muốn làm như vậy?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
nhìn hắn, đột nhiên quát lớn
Hoàng Quý ở phía sau chỉ
vào nàng, giọng nói the thé:
- To gan,
dám vô lễ với Hoàng thượng.
Hai tay Cảnh Tuyên Đế nắm
chặt, xanh mặt quát Hoàng Quý:
- Làm
càn! Cút hết đi cho trẫm.
Hoàng Quý cúi đầu, vội
vàng dẫn đám thái giám rời đi
Cảnh tuyên đế buông tay
nắm chặt ra, hắn cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng nói:
- Chuyện
này, nàng không cần xen vào nữa, nàng đi trước đi!
Tương Nhược Lan không
động, nàng vươn tay, chỉ vào Tương Phinh Đình phía sau:
- Hoàng
thượng, nàng mới 15 tuổi, tại sao bắt nàng còn trẻ như thế mà phải dùng tính
mạng để trả giá cho sai lầm của ngươi.
- Sai lầm
của trẫm?
Cảnh tuyên đế mím chặt
môi, trong mắt hiện rõ lửa giận.
Tương Nhược Lan như là
không thấy, nàng từ từ đứng dậy, ngang bằng nhìn hắn, mắt hơi đỏ lên:
- Chẳng
lẽ không đúng? Nếu không phải Hoàng thượng hết lần này đến lần khác làm ra
những hành vi quá phận với thần phụ, đường muội ta sao có thể bắt gặp? Nàng sao
có thể bị Hoàng thượng diệt khẩu! Lần này là đường muội của thần phụ, lần sau,
lần sau thì là ai? Hoàng thượng nếu không ngừng những hành động đó, một ngày
nào đó sẽ lại bị người khác phát hiện! Hoàng thượng có thể giết bao nhiêu
người? Tại sao ta phải cùng Hoàng thượng gánh chịu điều này, sao ta phải nhìn
bọn họ bị giết để diệt khẩu trước mặt ta! Hoàng thượng, ngươi nếu thật sự suy
nghĩ cho ta thì xin đừng tìm ta nữa, cũng đừng hỏi đến chuyện của ta. Lần này
cũng xin Hoàng thượng tha cho đường muội ta, nàng tuyệt đối không dám nói nửa
chữ!
Cảnh tuyên đế chỉ vào
Tương Phinh Đình trên mặt:
- Nàng
nhất thời mềm lòng mà tha cho nàng ta, cho dù nàng ta không dám nói, nhưng lỡ
hôm nào đó nàng ta uống rượu hay ngủ mê thì đều có thể tiết lộ chuyện này. Đến lúc
đó, nàng sẽ phải trả giá cho việc mềm lòng của nàng.
- Hoàng
thượng, đây là mạng người, bất kể thế nào, nàng không đáng chết, càng không vì
cam đoan an toàn sau này của ta mà muốn lấy tính mạng nàng. Hoàng thượng, nếu
như thế này tính là lòng dạ đàn bà như vậy ngươi coi như ta mềm lòng thế cũng
được, về phần sau này sẽ có kết quả gì thì đều là chuyện của ta. Thật sự nếu có
ngày đó, thì người tạo ra bi kịch cũng là ta chứ không
phải nàng!
- Nàng...
Cảnh tuyên đế trừng mắt
nhìn nàng, gân xanh nổi đầy trán.
Tương Nhược Lan trong
lòng cả kinh, cũng biết bản thân quá kích động mà nói năng quá đáng. Nhưng vừa
nghĩ đến hắn dù biết rõ kết quả vẫn không để ý mà trêu chọc nàng thì nàng không
thể ngừng lại được.
- Hoàng
thượng, thần phụ không thể ngăn cản quyết định của người, nếu Hoàng thượng cứng
rắn muốn lấy mạng người để che dấu sai lầm của ngươi, thần phụ cũng không thể
làm gì nhưng...
- Nhưng
trong lòng nàng sẽ xem thường ta, hận ta có đúng không? Cảnh tuyên đế lạnh lùng
nghiêm mặt nói
Tương Nhược Lan cúi đầu:
- Thần
phụ không dám.
Cảnh tuyên đế quay đầu,
hừ nhẹ một tiếng:
- Nàng
ngoài miệng nói không dám, trong lòng cũng sẽ nghĩ như thế thôi!
Tương Nhược Lan cúi đầu,
không đáp
Cảnh tuyên đế than nhẹ
một tiếng:
- Nàng
lui xuống trước đi.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại nhìn Tương Phinh Đình một cái rồi hành lễ với Cảnh Tuyên Đế xong mới lui
xuống.
Có thể làm nàng đều đã
làm, Tương Phinh Đình sống hay chết, phải dựa vào quyết định của Cảnh Tuyên Đế.
Tương Nhược Lan đi rồi,
Cảnh tuyên đế đứng đó ngây người hồi lâu.
Hắn lớn lên trong cung,
nhìn người ngu ta trá, ngươi chết ta sống đã quá quen, vì lợi ích của mình,
đừng nói một mạng người, cho dù là nhiều hơn thì với người trong cung cũng chỉ
là chuyện chớp mắt mà thôi. Chuyện như hôm nay, nếu đổi lại là bất cứ ai khác,
không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối là diệt khẩu, mà thậm chí còn sợ không đủ
gọn gàng, sạch sẽ.
Nhưng Tương Nhược Lan, rõ
ràng biết hậu quả, nhưng vẫn không đành lòng thương tổn một mạng người vô tội.
Thế này rốt cuộc là ngu xuẩn, là ngây thơ, hay là từ bi? Cảnh tuyên đế không
thể hiểu được
Hoàng Quý ở xa thấy Tương
Nhược Lan lui xuống thì bước tới, thoáng nhìn Tương Phinh Đình trên mặt đất,
nhỏ giọng hỏi Cảnh tuyên đế:
- Hoàng
thượng, cô nương này xử trí như thế nào!
- Kéo
xuống! Cảnh tuyên đế lạnh lùng nói.
Hoàng Quý hiểu ý, sai
thái giám kéo Tương Phinh Đình xuống. Vừa đi được vài bước, phía sau, Cảnh
Tuyên Đế đột nhiên nói:
- Chờ một
chút!
Hoàng Quý quay đầu lại,
thấy Cảnh tuyên đế lộ vẻ do dự, một lát sau, Cảnh Tuyên Đế như là bất đắc dĩ
khoát tay nói:
- Trước
nhốt nàng vào lãnh cung, sai người trông chừng nàng, không để nàng tiếp xúc với
bất kì ai.
Hoàng Quý có chút ngạc
nhiên, nhìn hắn một cái rồi cúi đầu xưng vâng, lĩnh mệnh đi làm.
Cảnh tuyên đế xoay người,
nhìn phương hướng Tương Nhược Lan rời đi, cười khổ.
“...Ta chỉ có cách duy
trì lương tâm không hổ thẹn ...”
Không phải ngu xuẩn,
không phải ngây thơ, cũng không phải từ bi, chỉ là một loại kiên trì, kiên trì
nguyên tắc của riêng nàng.