Ads
Phương pháp bảo thai của
Tương Nhược Lan thật ra cũng không có gì đặc biệt. Đầu tiên, thai phụ phải
tuyệt đối nằm trên giường tĩnh dưỡng, đến ngay cả đại, tiểu tiện cũng giải
quyết trên giường. Sau đó, thuốc an thai của thái y đương nhiên không thể không
có đồng thời kết hợp với phương pháp thực liệu của Tương Nhược Lan.
Trong thời gian này, bởi
vì bảo thai cho Thục phi, mỗi ngày Tương Nhược Lan đều phải tiến cung. Ban đầu,
nàng vẫn đề phòng, lo lắng lại bị hoàng đế dây dưa, trừng trị. Dù sao lần trước
nàng to gan nói những lời nghịch đạo như thế, lòng dạ hẹp hỏi như hoàng đế kia
sao có thể buông tha nàng?
Nhưng kỳ quái chính là,
liên tiếp vài ngày, cảnh tuyên đế cũng không hề xuất hiện trước mặt nàng, Tương
Nhược Lan dần buông lỏng tâm tình. Trong lòng không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ bị
nàng mắng mà lương tâm trỗi dậy? Còn nghĩ, lần trước chuyện lạc hồng, biểu hiện
của hoàng đế cũng rất khả nghi......
Tương Nhược Lan nghĩ tới
nghĩ lui cũng nghĩ không thông, nhưng nàng là loại người không nghĩ được thì sẽ
bỏ qua, chỉ cần hoàng đế không
đến quấn quít lấy nàng thì thế giới thái bình, quản gì vì sao hắn làm thế?
Nếu hoàng đế không dây
dưa nàng nữa, nàng cũng không cần đem việc này nói cho thái hậu, nhiều một
chuyện không bằng bớt một truyện.
Nhưng thái hậu gần đây
lại rất hứng thú với chuyện của nàng, mỗi lần Tương Nhược Lan đến vấn an hay
xoa bóp thì đều hỏi chuyện của nàng với Cận Thiệu Khang. Hơn nữa, luôn luôn
khuyên nàng sớm viên phòng với Cận Thiệu Khang.
- Nhược
Lan, ngươi không nên cố chấp như cha ngươi. Ngươi có biết vì tính cố chấp đó mà
cha ngươi đã chịu biết bao khổ cực? Hòa ly ngươi đừng nghĩ nữa, con đường đó
không thể đi được. Bây giờ, chuyện duy nhất nên làm chính là sớm viên phòng
cùng An viễn hầu, sớm mang thai, chỉ cần ngươi có hài tử, cho dù Vu thị sinh
bao nhiêu hài tử cũng chẳng đáng sợ, ai gia khác có biện pháp để mẫu tử bọn họ
vĩnh viễn không thể thành chướng ngại của ngươi.
Tương Nhược Lan ậm ậm ừ ừ
không đáp ứng cũng không phản đối, nàng biết thái hậu là vì quan tâm nàng, nàng
cũng biết ý nghĩ của mình thái hậu không thể hiều và ủng hộ. Nhưng cũng may
thái hậu không ép buộc nàng, cho nên nàng cũng không cảm thấy áp lực.
Thái hậu thấy ánh mắt
nàng, biết nàng không đem những lời bà nói mà nghe theo. Nhớ lại năm đó, người
ấy cũng từng có ánh mắt như thế, cũng từng cố chấp như thế thì không khỏi thở
dài. Cũng giống như năm đó không có cách nào ép buộc được người đó, giờ thái
hậu cũng không biết nên làm thế nào với Tương Nhược Lan.
Với chuyện của Tương
Nhược Lan, thái hậu cảm thấy hứng thú mà Hoàng hậu thì lại càng có hứng thú với
chuyện của Thục phi. Mỗi lần Tương Nhược Lan đến Khôn trữ cung thỉnh an thì
hoàng hậu luôn hỏi chuyện về Thục phi. Cái này cũng chẳng có gì cần giấu diếm
nên Tương Nhược Lan cũng nói thật.
Hôm nay, lúc Tương Nhược
Lan đến Khôn trữ cung thì hoàng hậu lại nhắc đến Thục phi.
- Thục
phi 16 tuổi tiến cung, ba năm nay vẫn rất được thánh sủng, từ quý nhân mà lên
thành quý phi. Dù bây giờ nàng bị giáng bậc nhưng theo bản cung thấy, tương lai
nếu nàng sinh hạ con trai, chỉ e Hoàng thượng sẽ phong nàng làm hoảng quý phi.
Tương Nhược Lan ngồi ở
bên cạnh hoàng hậu, lẳng lặng nghe.
Hoàng hậu bưng chén trà
trước mặt, nhẹ nhấp một ngụm, tiếp tục nói:
- Nhược
Lan có lẽ còn không hiểu rõ Thục phi, người này thù dai, bản cung nhớ trước kia
có một phi tần không cẩn thận mạo phạm nàng, lúc đó nàng không biểu hiện gì.
Sau đó, phi tần đó bị một con mèo cào rách mặt, mà con mèo đó lại là Thục phi
nuôi. Súc sinh gây tội đương nhiên Hoàng thượng sẽ không trách tội Thục phi,
chỉ đem con mèo đó đánh chết thôi. Mà tần phi kia vì thế bị hủy dung, nhất thời
hồ đồ mà tự vẫn!
Nói tới đây, hoàng hậu
nhìn Tương Nhược Lan một cái, thản nhiên nói:
- Nhược
Lan, trước vì chuyện Từ Uyển Thanh mà đã đắc tội Thục phi, lần này cũng một
phần vì ngươi mà hại nàng bị giáng cấp, dựa vào tính cách Thục phi chỉ sợ sẽ
dùng trăm phương ngàn kế mà gây phiền toái cho ngươi. Chuyện lần này là cơ hội
tốt nhất, nếu thực sự để nàng sinh hạ hài tử, thành Hoàng quý phi, đến lúc đó
nàng càng khó ứng phó, có lẽ ngay cả bản cung cũng khó bảo vệ ngươi…
Tương Nhược Lan vẫn cúi
đầu không lên tiếng.
Hoàng hậu kéo tay nàng,
nhẹ nhàng nói:
- Nhược
Lan, bây giờ nếu đã tra ra nguyên nhân lạc hồng, như vậy, việc hài tử của Thục
phi có giữ lại cũng không phải là khó với ngươi, đến lúc đó sẽ không tồn tại uy
hiếp gì nữa…
Tương Nhược Lan nói:
- Nhưng
lúc đó ta đã nói là chắc chắn giữ được long thai, vạn nhất có vấn đề chẳng phải
là phạm tội khi quân?
- Thật
ra, bản cung thấy hài tử đó giữ được đến giờ cũng đã là kỳ tích. Ngay cả thái y
cũng không chắc chắn. Hơn nữa, Thục phi ki hộ tự bất lực, đụng nghiêm trọng như
thế mà chần chừ không chịu nói, cứ như thế chắc chắn làm chậm trễ việc trị
liệu. Vạn nhất ngươi không thể bảo thai cũng không sao, theo bản cung thấy,
trách nhiệm là do nàng. Đến lúc đó, bản cung và thái hậu đương nhiên sẽ cầu
tình cho ngươi.
Hoàng hậu nhìn Tương
Nhược Lan cười đoan trang mà ôn nhu.
Mà trong lòng Tương Nhược
Lan dâng lên hàn ý. Ý của hoàng hậu nàng sao không hiểu, là mượn tay nàng mà
hại hoàng tự của Thục phi! Bởi vì đây là cơ hội tốt nhất.
Nói thật, chuyện này đối
với Tương Nhược Lan mà nói cũng là rất dễ dàng, chính là......
Tương Nhược Lan giả bộ
nghe không hiểu, cười nói:
- Ta biết
hoàng hậu là quan tâm Nhược Lan, sợ Nhược Lan bị Hoàng thượng trách phạt, nhưng
nương nương yên tâm, việc bảo thai cho Thục phi có tiến triển rất tốt, Nhược
Lan có thể chắc chắn!
Hoàng hậu ngưng cười,
nàng nhìn Tương Nhược Lan một hồi, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi
không sợ mình sẽ có kế cục như phi tần kia.
Tương Nhược Lan nhìn
thẳng mắt hoàng hậu, chậm rãi nói:
- Hoàng
hậu, Nhược Lan biết lòng người hiểm ác, nhưng là Nhược Lan không sợ điều đó,
bởi vì Nhược Lan luôn thẳng thắn, chính trực, bất luận đối mặt ai cũng có thể
có đủ lý lẽ của mình. Nhưng một khi ta làm việc bất lương, sau này đối mặt với
Thục phi thì sẽ không thể bình tâm tĩnh khí vì ta sẽ chột dạ. Đến lúc đó, Thục
phi có thể dễ dàng đối phó với ta. Có đôi khi, người không phải bại vì đối
phương, mà là bại bởi chính mình, ta chỉ có cách duy trì lương tâm không hổ
thẹn mới có dũng khí đối mặt với mọi chuyện, mới có tin tưởng có thể đối phó
với mọi chuyện.
Hoàng hậu nghe vậy yên
lặng một lúc lâu, một lát sau, mới nói:
- Bản
cung mệt rồi, ngươi… đi trước đi.
Tương Nhược Lan lui ra
rồi, cung nữ Trữ Hinh bên người hoàng hậu tức giận nói:
- Không
nghĩ Hầu phu nhân này chẳng biết tốt xấu như thế. Nương nương đối tốt với nàng
như vậy, chỉ bảo nàng làm chút việc nhỏ, nàng còn giả bộ hồ đồ!
Hoàng hậu đứng lên, nhìn
hướng Tương Nhược Lan rời đi, nhẹ nhàng nói:
- Không
thể nói như vậy, hôm nay nàng không vì ta mà hại Thục phi thì ngày sau cũng sẽ
không vì bất luận kẻ nào mà hại bản cung. Nếu hôm nay nàng đáp ứng bản cung,
bản cung sẽ cao hứng. Nhưng sau này tuyệt đối sẽ không tin tưởng nàng, như thế
này ngược lại lại khiến bản cung có thể tin tưởng nàng. Nàng có y thuật cao
siêu, sau này sức khỏe của bản cung và hoảng tử có thể yên tâm giao cho nàng.
Nàng chậm rãi xoay người,
nhìn mình qua gương đồng:
- Người
không phải bại bởi đối phương, mà là bại bởi chính mình......
Nàng cười cười, lẩm bẩm
nói:
- Thật
hâm mộ nàng đến giờ vẫn giữ được trái tim thuần khiết như vậy.
Tương Nhược Lan rời khỏi
Khôn trữ cung mới có thể thở lại bình thường. Nàng không khỏi rùng mình, lúc
này mới phát hiện, trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng dừng bước, tựa vào
một khối giả sơn mà thở dốc.
Người trong hoàng cung
quả nhiên không hề đơn giản, hại chết một người giống như là bóp chết một con
kiến. Nhưng nàng lại không làm chuyện này vân đạm phong khinh được như thế.
Nàng vốn được giáo dục không nên coi thường mạng người, huống chi đó còn là một
tiểu sinh mệnh vô tội. Thục phi dù đáng ghét hơn nữa nàng cũng không thể nào
xuống tay với hài tử trong bụng nàng! Về phần Thục phi có ghi hận với nàng hay
không, nàng tự có biện pháp ứng phó.
Nàng lau mồ hôi lạnh trên
trán, đang chuẩn bị rời đi, nhưng phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói.
- Tương
Nhược Lan, mặt nàng cũng thật dày!
Thanh âm quen thuộc làm
cho Tương Nhược Lan càng hoảng sợ. Ý thức lại, Tương Nhược Lan rụt người về sau
hòn giả sơn.
- Nàng
trốn cái gì, nhìn thấy trẫm còn không quỳ xuống, có phải muốn trẫm trị nàng tội
bất kính.
Tương Nhược Lan lúc này
mới ra khỏi giả sơn nhìn người trước mắt.
Hoàng bào thêu rồng, đai
thắt ngọc bội, khí vũ hiên ngang, khí thế bất phàm, cũng không may lại là Cảnh
tuyên đế!
Mặc dù nhìn đẹp đẽ nhưng
cũng không thay đổi được sự hèn hạ vô sỉ của hắn. Tương Nhược Lan âm thầm phúc
mắng.
Lần này thấy hắn cũng
không còn dũng khí mắng to, nhớ lại lần trước mình đại bất kính với hắn, Tương
Nhược Lan có chút chột dạ. Nàng đi ra khỏi giả sơn rồi hành lễ với hắn. Vì để
giữ vững khẩu khí khi xưa mà nàng không quỳ xuống, chỉ hơi phúc thân.
Cảnh tuyên đế nhìn bộ
dáng rất có cốt khí của nàng, khóe miệng không nhịn được mà hơi cười. Sau đó,
quay đầu lại liếc Hoàng công công. Hoàng công công hiểu ý, y như lần trước, đưa
hai nha hoàn bên người Tương Nhược Lan rời đi.
Tương Nhược Lan thấy vậy,
trong lòng cảnh giác, vội lui hai bước, tiên phát chế nhân:
- Hoàng
thượng, người nếu còn không quy củ với thần phụ. Thần phụ nhất định sẽ nói cho
thái hậu. Thần phụ sẽ đem việc này làm lớn, đến lúc đó đừng trách thần phụ không
giữ thể diện cho Hoàng thượng.
Cảnh tuyên đế nhẹ nhàng
cười, mắt hoa đào dưới ánh mặt trời lấp lánh, hắn tiến lên vài bước nói:
- Nói cho
thái hậu? Như vậy những lời đại nghịch bất đạo hôm đó của nàng cũng nói hết cho
thái hậu?
Nhìn Tương Nhược Lan á
khẩu không trả lời, ý cười trên miệng Cảnh tuyên đế càng sâu:
- Còn
nữa, nếu đem chuyện xé ra to, danh dự của nàng cũng bị hủy, đến lúc đó, để bảo
vệ sự tôn nghiêm của hoàng gia, chỉ cần xử tử nàng, sau đó đổ tất cả trách
nhiệm lên người nàng, nàng thật sự muốn làm như vậy?
- Hoàng
thượng, con giun xéo lắm cũng quằn, cho dù chết, ta cũng phải làm cho ngươi
cũng ô danh theo! Tương Nhược Lan nhìn hắn, hận hận nói
- Ha
ha....
Cảnh tuyên đế cười to, vẻ
mặt vô cùng dễ dãi:
- Trẫm
cũng muốn biết nàng làm thế nào để trẫm cũng ô danh theo.
Vừa nói vừa tiến
lên vài bước.
Tương Nhược Lan thấy hắn
càng lúc càng gần, sắc mặt trắng nhợt, cuống quít lui về phía sau, nhất thời
không chú ý, dưới chân bị trượt lảo đảo ngã xuống. Cảnh tuyên đế vội vàng tiến
lên, ôm lấy eo nàng, đem nàng ôm vào lòng mình.
Mùi long tiên hương nhàn
nhạt tràn ngập mũi nàng, Tương Nhược Lan không khỏi nhớ lại hắn đã từng nhục
nhã nàng, còn những dấu ấn thô dã, sắc mặt càng lúc càng trắng, hai mắt trợn
to, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy:
- Thả ta
ra, thả ta ra! Giọng nói dồn dập mà tràn ngập sợ hãi.
Cảnh tuyên đế nhướng mày,
nhưng lập tức buông nàng ra. Tương Nhược Lan không nghĩ tới hắn thật sự thả
mình, nhất thời trọng tâm không ổn định, lảo đảo vài cái mới đứng vững được.
Cảnh tuyên đế dang tay định đỡ nàng nhưng vẫn nhịn xuống, mãi cho đến nàng đứng
vững, mới thu hồi tay, lặng lẽ lui về phía sau hai bước.
- Nàng sợ
trẫm như vậy?
Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt
của nàng, đột nhiên nói.