Ads
Bác ca nhi lay lay chân
Nhược Lan, gấp gáp hỏi:
- Mẫu
thân, phụ thân thắng chứ?
Tương Nhược Lan thu hồi
ánh mắt, nhìn con gật đầu cười:
- Là phụ
thân các ngươi thắng
Hai cậu bé lập tức vỗ tay
hoan hô:
- Hay
quá! Phụ thân thắng rồi
Nói xong quay người,
không để ý Tương Nhược Lan gọi mà chạy thẳng về phía Cận Thiệu Khang. Cận Thiệu
Khang lập tức ngồi xuống, ôm hai cậu bé vào lòng.
Khánh ca nhi ôm cổ Cận
Thiệu Khang, cao hứng nói:
- Phụ
thân thật lợi hại, phụ thân thật oai phong.
Bác ca nhi tựa vào lòng
hắn, vẻ mặt sùng bái:
- Phụ
thân, sau này dạy chúng ta nhé.
Cận Thiệu Khang được bọn
trẻ khen ngợi mà cả người mềm nhũn, hắn cười ôm lấy bọn nhỏ, sau đó đi tới
chiếc bàn để vật tặng thưởng, để cho bọn trẻ lấy con cọp gỗ trên bàn. Hai cậu
bé cùng vươn tay, Bác ca nhi thoáng nhìn đệ đệ, rút tay về nói:
- Đệ đệ
chơi trước đi…
Khánh ca nhi cười hì hì
cầm con cọp gỗ ôm vào lòng, nhìn kĩ một hồi sau đó lưu luyến đưa cho ca ca:
- Ca ca,
ca ca cũng chơi đi
Bác ca nhi vui vẻ đón
lấy, lật qua lật lại, thích thú vô cùng, thấy đệ đệ gãi đầu thì kéo tay Khánh
ca nhi:
- Lại
đây, chúng ta cùng chơi.
Cận Thiệu Khang thấy hai
đứa con hiểu chuyện, thương yêu nhau như vậy trong lòng rất vui mừng, càng thêm
cảm kích Tương Nhược Lan. Nếu nàng không tận tâm dạy bảo sao hắn có được hai đứa
con trai đáng yêu như thế?
Hắn buông bọn nhỏ xuống,
hai cậu bé cầm con cọp gỗ đi về phía Tương Nhược Lan, muốn cho mẫu thân xem
Tương Nhược Lan ôm bọn
nhỏ vào lòng, nghe bọn trẻ khen ngợi phụ thân. Cận Thiệu Khang chỉ đứng đó,
không đến gần, chỉ cười nhìn cảnh tượng đó.
Đột nhiên bên cạnh truyền
đến giọng Tả Bá Xương.
- Hầu
gia, lần này Tả mỗ thua nhưng Tả mỗ sẽ không buông tay, sau này Tả mỗ không
thua nữa.
Cận Thiệu Khang xoay
người nhìn hắn, cười nói:
- Đô đốc
có từng nghĩ tới, một số việc thắng hay thua không phải do chúng ta nói mà
được?
Hắn vỗ vai Tả Bá Xương
rồi rời đi.
Tả Bá Xương xoay người
nhìn hắn, hơi nhíu mi, thắng thua không do bọn họ quyết? Cũng đúng, Tương Nhược
Lan giờ đã là công chúa cao quý, việc hôn nhân phải do thái hậu và Hoàng thượng
làm chủ…
Hắn nhìn Tương Nhược Lan
đang tươi cười, bất tri bất giác trầm ngâm
Qua vài ngày, Cận Thiệu
Khang đã xin nghỉ phép, Tương Nhược Lan trước khi chữa bệnh cho Cận Thiệu Khang
có đến bẩm báo thái hậu.
- Nhược
Lan nhờ ân điển của thái hậu được phong làm công chúa, Nhược Lan biết phản cẩn
ngôn thận hành (nói năng, hành động cẩn thận) không thể để mất thể diện của
hoàng gia. Nhưng Nhược Lan được học y thuật, nếu từ nay về sau không được dùng
đến thì quá đáng tiếc. Cho nên Nhược Lan muốn xin thái hậu chấp thuận cho Nhược
Lan sau này được chữa bệnh cho người. Nhược Lan sẽ để ý hành vi cử chỉ của
mình, không làm tổn hại đến thể diện hoàng gia.
Thực ra gần đây thái hậu
cùng bàn với Hoàng thượng về chuyện này. Bởi vì thanh danh của Nhược Lan truyền
ra, một số mệnh phụ đến Từ trữ cung thỉnh an thì đều khéo léo tỏ ý muốn xin
Nhược Lan chữa bệnh, chỉ ngại thân phận nàng mà không tiện nói thẳng nên nhân
cơ hội dò xét phản ứng của thái hậu.
Trong kinh thành cũng
không phải không có đại phu giỏi nhưng những đại phu đó kiến thức có hạn, một
số phương diện không bằng Tương Nhược Lan. Mà Tương Nhược Lan thân là nữ tử,
với một số bệnh phụ khoa tuyệt đối sẽ tiện chữa trị hơn đám nam nhân. Cho nên
bọn họ đều rất muốn mời Tương Nhược Lan chữa trị
Vì việc này, thái hậu
cùng hoàng đế từng thương lượng, đều cho rằng, Tương Nhược Lan có được y thuật
như vậy, ngay cả đậu mùa cũng khắc chế được, còn sáng tạo ra cách dùng giòi
giúp chữa thương trên chiến trường. Nếu vì thể diện hoàng gia mà để y thuật của
nàng mai một thì quả là tổn thất cho Đại Lương, phá lệ một lần cũng không sao.
Thái hậu cười nói với
Tương Nhược Lan:
- Gần đây
ai gia cũng thương lượng với Hoàng thượng chuyện này rồi. Chúng ta đều cho
rằng, để ngươi bỏ đi y thuật thì rất đáng tiếc, cho nên Hoàng thượng đang chuẩn
bị hạ chỉ đặc cách ngươi được chữa trị cho những chứng bệnh nặng. Nhưng phải có
chừng mực, không thể như trước kia được.
Tương Nhược Lan mừng rỡ
như điên, nếu sau này thật sự không được dùng đến y thuật thì sao báo đáp được
công ơn dạy dỗ của cố gia gia.
Thánh chỉ của hoàng đế
nhanh chóng ban ra, vốn tưởng rằng sẽ bị đám ngự sử đàn hặc nhưng ngược lại,
bọn họ đều rất bình thản.
Ai có thể cam đoan bản
thân hay người nhà không bị bệnh. Y thuật của công chúa cao siêu, vạn nhất sau
này cần nhờ đến nàng thì làm sao? Không thể tự lấy đá bịt đường mình được…
Đến khi được Hoàng thượng
và thái hậu cho phép, Tương Nhược Lan không phải cố kỵ điều gì, chuẩn bị chữa
thương cho Cận Thiệu Khang. Vốn định tự mình chữa trị nhưng vì thân phận nên
Tương Nhược Lan bảo hắn mời Trầm Thanh tới, đem cách thức chữa trị nói cho Trầm
Thanh, để Trầm Thanh châm cứu. Như thế tránh cảnh cô nam quả nữ chung phòng để
người khác dị nghị
Hôm đó, Tương Nhược Lan
tới Hầu phủ, vì thân phận của nàng nên tất cả mọi người đều phải ra nghênh đón
và thỉnh an nàng. Những người khác không sao, trước giờ vẫn ở dưới Tương Nhược
Lan nên không có cảm giác gì. Nhưng thái phu nhân lại không quen, trước kia đều
là Tương Nhược Lan cung kính hành lễ với mình, giờ mình đã già còn phải cúi đầu
hành lễ, trong lòng rất bất bình. Nhưng vừa nghĩ đến nàng tới là để chữa cho
Cận Thiệu Khang thì cùng đành cúi người.
Tương Nhược Lan biết tính
tình thái phu nhân, đương nhiên biết bà không cam lòng. Nàng cũng không muốn
làm khó bà, thái phu nhân vừa cúi người Tương Nhược Lan đã đỡ bà nói:
- Thái
phu nhân không cần đa lễ.
Thái phu nhân tự biết
trước kia những việc bà làm mạo phạm đến nàng rất nhiều, tưởng rằng lần này
nàng sẽ khiến mình khó xử nhưng không ngờ nàng lại rộng lượng như thế, nhất
thời có hơi ngây ra. Còn chưa lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy nàng hỏi:
- Hầu gia
ở đâu?
Vương thị một bên lấy
lòng nói:
- Công
chúa, Hầu gia đang ở Thu đường viện chờ công chúa
Tương Nhược Lan gật đầu:
- Được
rồi, ta đi trước
Nói xong, mang bọn nha
hoàn, thái giám đi qua thái phu nhân còn đang ngẩn người, đi thẳng về Thu đường
viện.
Càng tới gần Thu đường
viện, tâm tình Tương Nhược Lan càng phức tạp, bước chân cũng dần chậm lại.
Nàng nhìn xung quanh, nơi
này vẫn quen thuộc như trước, quen thuộc đến độ nàng tưởng như mình chưa từng
rời đi. Nàng biết phía trước có khối giả sơn hình như thế nào, cũng biết đi mấy
bước nữa sẽ có ngã rẽ, biết được cây cối, tảng đá tiếp theo như thế nào.
Tất cả mọi thứ chẳng thay
đổi nhiều, chỉ là những cây cối hai bên cao lớn hơn để nhắc nhở rằng đã năm năm
trôi qua.
- Công
chúa?
Một nha hoàn ở bên nhỏ
giọng nhắc nhở.
Lúc này, Tương Nhược Lan
mới phát hiện, thì ra mình dừng bước từ khi nào.
Nàng hít sâu một hơi, lấy
lại bình tĩnh, tiếp tục đi tới phía trước
Tương Nhược Lan, mọi thứ
đều đã là quá khứ, nơi này… đã chẳng còn là nhà của ngươi.
Đi tới Thu đường viện,
Ánh Tuyết đã chờ ngoài cửa, thấy Tương Nhược Lan vội lên chào:
- Công
chúa.
Tương Nhược Lan cho nàng
bình thân, Ánh Tuyết kích động nói:
- Không
nghĩ được giờ phu nhân đã thành công chúa rồi, quả thực như nằm mơ vậy
Tương Nhược Lan cười nói:
- Cũng
không hẳn
Lại hỏi:
- Hầu gia
ở trong? Trầm đại phu đã tới chưa?
Ánh Tuyết nói:
- Hầu gia
vẫn đợi công chúa, Trầm đại phu cũng tới
Vừa nói vừa dẫn Tương
Nhược Lan vào.
Vào trước viện đã thấy
Cận Thiệu Khang đang đứng cùng một nam tử hơn 30 tuổi. Hai người cùng hành lễ
với Tương Nhược Lan.
Cận Thiệu Khang giới
thiệu:
- Vị này
là Trầm Thanh Trầm đại phu, mấy năm nay đều nhờ hắn giúp ta ổn định bệnh tình,
nếu không chẳng biết ta đã thế nào rồi
Trầm Thanh vái Tương
Nhược Lan:
- Nghe
nói công chúa nghĩ ra cách khắc chế đậu mùa, dân chúng khắp thiên hạ đều ca
ngợi công đức.
Tương Nhược Lan khiêm tốn
mấy câu rồi nói:
- Ta bắt
mạch cho Hầu gia, sau đó cùng Trầm đại phu thương lượng
- Chúng
ta vào nhà đã
Cận Thiệu Khang giơ tay
mời
Tương Nhược Lan nhìn cánh
cửa phía trước, rèm trúc trước cửa vẫn là chiếc rèm nàng từng tự tay chọn, tất
cả đã bạc màu, cũng dần cũ kỹ
Tương Nhược Lan run lên,
sau đó khẽ nói:
- Được.
Tương Nhược Lan chậm rãi
đi vào, Cận Thiệu Khang và Trầm Thanh theo sau, sau đó, hai nha hoàn của Tương
Nhược Lan cũng theo vào:
Ánh Tuyết xốc rèm cửa cho
Tương Nhược Lan,Tương Nhược Lan đi vào nhìn mọi thứ trong phòng mà lòng chua
xót.
Mọi thứ vẫn giống hệt
trước kia, vẫn y như lúc nàng đi. Vẫn là chiếc giường ấy, chăn gối hồi môn của
nàng đã bạc màu. Chiếc bàn trang điểm vẫn đó, hộp đựng trang sức hoa văn có
chút hao mòn, dường như có người từng vô số lần chạm tới. Tất cả mọi thứ đều là
nàng từng lựa chọn, sắp xếp.
Những năm tháng ngọt ngào
đó dần quay trở lại trong tâm trí nàng. Quãng thời gian ngọt ngào, hạnh phúc
nhất của nàng là ở đây. Trước không có, sau này nhất định cũng không có nữa
khiến nàng vô cùng nhớ nhung.
Đáng tiếc, cuộc sống đó
không thể quay lại
Ngực nàng như muốn nổ
tung, yếu hầu khô đắng. Nàng cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, cố gắng áp chế bản thân
không để ai nhìn thấy.
Nàng bước lên ngồi xuống
bàn trà, không quay đầu lại:
- Hầu
gia, ngồi xuống đi, ta xem mạch cho ngươi…
Cận Thiệu Khang đi tới
ngồi xuống đối diện nàng, vươn tay về phía nàng, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn
nàng.
Nhược Lan, nàng thấy
không? Nơi này vẫn không thay đổi, ta vẫn chờ nàng trở về…
Nhưng Tương Nhược Lan chỉ
cúi đầu bắt mạch, dường như không để ý tới ánh mắt hắn
Lòng Cận Thiệu Khang có
chút thất vọng.
Trầm Thanh ở bên cũng có
chút ngại ngùng, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, đang lúc tiến thoái
lưỡng nan thì đột nhiên nghe Tương Nhược Lan nói:
- Trầm
đại phu, mời ngươi tới đây xem một chút
Trầm Thanh đành bước tới,
ngồi cạnh Cận Thiệu Khang, xem mạch cho Cận Thiệu Khang. Sau đó, Tương Nhược
Lan cùng hắn thương lượng cách trị liệu cho Cận Thiệu Khang.
Tương Nhược Lan nói qua
phương pháp đã từng nói với Cận Thiệu Khang cho Trầm Thanh
Trầm Thanh cả kinh nói:
- Các này
quá bá đạo, đồng thời đâm vào tám huyệt đau đớn nhất, người bình thường sao có
thể chịu được?
Tương Nhược Lan cũng lo
lắng:
- Nhưng
chỉ có thế mới bức được hết ứ khí trong huyệt vị
Cận Thiệu Khang bất cần
đáp:
- Hai vị
không cần lo lắng cho ta, cứ làm đi thôi
Bởi vì châm cứu phải cởi
y phục, giờ Tương Nhược Lan và hắn không còn là phu thê, ở lại không tiện nên
đành tránh ra ngoài.
Ở bên ngoài, nghe những
tiếng rên cố nén đau của Cận Thiệu Khang, lòng Tương Nhược Lan cũng đau đớn.
Đương nhiên nàng biết nỗi
đau này, người bình thường chỉ cần châm vào một huyệt là đã đau đớn la lối,
chịu đến ba huyệt đã là cực hạn. Người học võ nhiều lắm là chịu đến năm huyệt,
đồng thời phải chịu 8 huyệt là chuyện khó tin.
Nhưng cố gia gia từng
nói, người có thể bị tẩu hỏa nhập ma đến nước này thì đều là cao thủ có công
lực thâm hậu, sẽ chịu được nỗi đau đó. Dù rất đau đớn nhưng sẽ không tạo thành
thương tổn với cơ thể.
Lúc bắt đầu có nghe tiếng
rên nhưng sau đó không có tiếng động gì. Tương Nhược Lan ở bên ngoài có chút lo
lắng, muốn vào xem nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Trầm Thanh. Châm cứu chỉ hơi sai
một ly là đi cả vạn dặm, vạn nhất đâm nhầm huyệt thì có thể gặp nạn lớn.
Ước chừng một khắc, Trầm
Thanh mồ hôi ướt đẫm đi ra
Tương Nhược Lan vội vàng
ra hỏi:
- Sao
rồi?
Trầm Thanh nhìn nàng một cái:
- Công
chúa vào xem sao
Tương Nhược Lan bây giờ
chẳng quản lễ nghi, vội chạy vào phòng.
Cận Thiệu Khang nằm trên
giường, người trần, ngực đắp chiếc chăn mỏng, hai mắt nhắm nghiền, dường như
bất tỉnh nhân sự, sắc mặt trắng bệch, cả người tứa mồ hôi. Cánh tay và trán vì
đau đớn mà nổi gân xanh, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Hơi thở của hắn khi dồn
dập khi thong thả, ngực phập phồng, người run rẩy, hiển nhiên là chưa hết đau
đớn
Lông mày hắn nhíu chặt,
giữa mắt hiện lên nếp nhăn thật sâu. Tương Nhược Lan không nhịn được vươn tay
định vuốt lông mày hắn nhưng vừa vươn tay lại dừng lại, chậm rãi chuyển về bắt
mạch cho hắn.
Vẫn may, mạch tượng dù có
chút suy yếu, nhưng cũng không đáng lo ngại.
Tương Nhược Lan kéo tay
hắn vào chăn, giúp hắn chỉnh lại chăn. Vừa bị đau đớn, thân thể suy nhược, lúc
này rất dễ bị nhiễm lạnh
Làm xong mọi thứ, xoay
người chuẩn bị rời đi, đột nhiên, hắn vươn tay nắm cổ tay nàng.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại, đã thấy hắn chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu nâu nhìn nàng. Một lát sau hắn
mới khẽ nói:
- Ta
không sao, nàng không cần lo lắng, không đau như nàng nghĩ đâu
Tay hắn không còn ấm nóng
như trước kia mà vô cùng lạnh lẽo. Tương Nhược Lan dù biết đây là phản ứng sau
khi châm cứu nhưng lòng vẫn lo lắng.
Nàng tỏ vẻ bình tĩnh:
- Ta nào
có lo lắng
Hắn nhìn nàng, cười cười,
nhẹ nhàng nói:
- Nàng lo
lắng, ta biết, nàng không lừa được ta.
Hắn buông tay
Tương Nhược Lan quay đầu
đi về phía trước đi hai bước, ngực đột nhiên chua xót vô cùng, nước mắt lặng lẽ
rơi xuống. Một khắc này, lòng nàng đột nhiên dâng lên sự xúc động khó mà đè
nén.
Nếu...... Nếu......
Nàng vội xoay người sang
chỗ khác, nhìn hắn