Ads
Cho nên trong khoảng thời
gian này, bà khắp nơi coi trọng Thu Nguyệt, ví dụ như tăng bạc hàng tháng cho
Vu Thu Nguyệt hơn hẳn Tương Nhược Lan, lý do là vì có bầu nên tốn kém hơn.
Còn miễn Vu Thu Nguyệt
vấn an mỗi ngày, bất kể là Tùng hương viện hay Thu đường viện, lý do là có bầu,
thân thể không tiện.
Trong phủ mua sơn trân
hải vị, tốt nhất đều đem tới Cẩm tú viên rồi mới tới Tùng Hương viện và Thu
đường viện, lý do là, có bầu phải bồi bổ.
Mà việc Tương Nhược Lan
mỗi ngày học quản gia cũng bị thái phu nhân lẳng lặng hủy bỏ, chuyện này thì lý
do cũng không có.
Mà lúc này, vì chuyện
trong cung, nên Cận Thiệu Khang rất bận. Mà Tương Nhược Lan cũng không kể khổ
với hắn cho nên hắn cũng không biết.
Dần dần, bọn hạ nhân
trong phủ cũng cảm giác được gió đổi chiều, các quản sự, nha hoàn tới Cẩm tú
viên càng lúc càng nhiều, tặng lễ vật, vẻ mặt tươi cười lấy lòng, tạo quan hệ,
nói tốt... Cẩm tú viên vốn luôn lạnh lùng đột nhiên trở nên náo nhiệt. Mà Thu
đường viện lại càng lúc càng lạnh lùng, những người vợ của quản sự bình thường
đều tới vấn an dần dần không còn bóng dáng.
Đàn bà không có con là
không có tương lai, đã như vậy, cần gì phải lui tới Thu đường viện mà khiến Cẩm
tú viên không hài lòng.
Ánh Tuyết nói với Tương
Nhược Lan:
- Phu
nhân, những người này đúng là gió chiều nào che chiều ấy.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Mặc
kệ nó, hôm nay không thiếu đồ ta ăn, cũng chẳng thiếu đồ ta mặc, cũng không bớt
bạc của chúng ta, cần gì quản bọn họ.
Ánh tuyết có chút lo
lắng:
- Nhưng
là, phu nhân, sau này vạn nhất Vu di nương thực sự sinh con trai...
Tương Nhược Lan hừ lạnh
một tiếng:
- Cho dù
nàng sinh một đàn con trai, chỉ cần nàng dám cưỡi lên đầu ta, lão nương sẽ cho
nàng được đẹp mặt.
Bên kia, Trương mụ mụ
từng lén lút hỏi qua thái phu nhân:
- Thái
phu nhân, làm như vậy nếu để Thái hậu biết, Thái hậu có...
Thái phu nhân hừ lạnh một
tiếng:
- Thái
hậu cho dù thương yêu Tương Nhược Lan thế nào cũng không thể khiến Cận gia
chúng ta tuyệt tự được, là Tương Nhược Lan nàng không chịu viên phòng cùng Hầu
gia. Hôm nay ta hậu đãi quý thiếp có bầu, hậu đãi trưởng tôn, Thái hậu sao có
thể trách ta.
Những lời này qua nha
hoàn bên người thái phu nhân mà truyền tới tai Vu Thu Nguyệt khiến Vu Thu
Nguyệt được ăn một viên định tâm đan lớn, từ đó lại càng kiêu căng.
Hôm đó, Vu Thu Nguyệt dẫn
theo Lệ Châu và Ngọc Liên tới hậu hoa viên tản bộ thì gặp Tương Nhược Lan.
Vu Thu Nguyệt nhẹ bấm tay
Lệ Châu, sau đó, cứ thế đi qua Tương Nhược Lan, coi như không nhìn thấy.
Tương Nhược Lan nhìn nàng
một cái, cũng chẳng thèm để ý đến nàng, cùng Ánh Tuyết, Liên Kiều đi qua.
Tới khi gần sát bên
người, Lệ Châu đột nhiên đẩy Liên Kiều một cái, Liên Kiều không đứng vững, kêu
lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Lệ Châu nhìn Liên Kiều
cười lạnh một tiếng, ánh mắt vô cùng cuồng ngạo:
- Đi cẩn
thận một chút, ngươi không có mắt à? Nếu đụng phải di nương nhà chúng ta, đụng
phải trưởng tôn, cẩn thận thái phu nhân lột da ngươi!
Liên Kiều không phục,
đứng lên phản bác:
- Chúng
ta đi đường chúng ta, các ngươi đi đường các ngươi, mắt nào của ngươi thấy ta
đụng vào di nương.
Lệ Châu trừng mắt:
- Còn dám
cãi!
Nói rồi vung tay tát Liên
Kiều một cái.
Liên Kiều sợ hãi vội nhắm
mắt lại, nhưng cái tát này lại mãi không rơi xuống, vừa mở mắt đã thấy cổ tay
Lệ Châu bị phu nhân nắm chặt, Lệ Châu đau tới mặt trắng bệch.
Qua một giây, Tương Nhược
Lan buông tay, không chớp mắt, vung tay tát Lệ Châu một cái, khiến nàng ngã lăn
xuống đất.
Lệ Châu ngã lăn hai vòng
rồi mới dừng lại rồi khóc lớn, chạy tới bên người Vu Thu Nguyệt, ôm chân nàng
khóc lớn:
- Di
nương, ngươi làm chủ cho nô tỳ.
Vu Thu Nguyệt hôm nay
được thể muốn diệt uy phong của Tương Nhược Lan. Nhưng chẳng những không diệt
được uy phong của nàng mà nha hoàn bên người lại bị nàng tát. Tức giận thế này
bảo nàng làm thế nào nuốt trôi.
Lập tức, nàng chỉ tay vào
Tương Nhược Lan, mở to mắt, cả giận nói:
- Ngươi
dựa vào cái gì đánh nha hoàn bên người ta!
Tương Nhược Lan gạt tay
nàng ra, nhíu mày nói:
- Ta ghét
nhất là có người chỉ tay vào mặt ta!
Sau đó, nhìn Lệ Châu khóc
bù lu bù loa trên đất, cười lạnh nói:
- Ta dựa
vào cái gì? Chỉ dựa vào nha hoàn bên người ngươi không biết trên dưới, thấy ta
chẳng những không hành lễ còn dám hô hô quát quát, còn dám đánh người của ta,
cái tát này là nàng tự tìm.
Nói xong, nhìn Vu Thu
Nguyệt cười:
- Nô tài
và chủ tử sao lại cùng có đức hạnh này, đều thích ăn đánh?
- Ngươi...
Vu Thu Nguyệt nhớ ra
trước đây từng bị nàng tát, tức đến run người:
- Thái
phu nhân đã nói...
Tương Nhược Lan lập tức
cắt đứt nàng:
- Không
sai, thái phu nhân đã nói ngươi không phải hành lễ với ta nhưng không nói nha
hoàn bên người ngươi cũng không phải hành lễ với ta. Hôm nay các nàng nhìn ta
mà như không thấy, sao, không coi ta vào mắt?
Vu Thu Nguyệt nhìn nàng
cười lạnh hai tiếng, tựa như đang nói: dựa cái gì mà phải coi ngươi vào mắt.
Tương Nhược Lan cũng tức
giận, nàng chỉ vào Lệ Châu và Ngọc Liên nói:
- Bây giờ
bản phu nhân phạt các ngươi quỳ ở đây hai canh giờ...
Vu Thu Nguyệt lập tức
quát:
- Ngươi
dựa vào cái gì...
Tương Nhược Lan không để
ý đến nàng, chỉ nhìn Ngọc Liên và Lệ Châu đang do dự, trầm giọng nói:
- Các
ngươi có quỳ hay không?
Vừa nói làm bộ vung
lên tay.
Một bên mặt Lệ Châu bỏng
rát lên đau đớn vô cùng, biết nàng lợi hại, thấy nàng vừa vung tay, hai chân
mềm nhũn quỳ xuống. Bên cạnh, Ngọc Liên thấy Lệ Châu quỳ cũng sợ tuy thế của
Tương Nhược Lan, vội quỳ xuống.
Vu Thu Nguyệt thấy hai
nha hoàn của mình vô dụng như thế, tức giận tới mặt xanh mét.
Tương Nhược Lan quay đầu
sai nha hoàn của mình:
- Liên
Kiều, ngươi đưa Vu di nương về Cẩm tú viên, đừng để nàng té, Ánh Tuyết, ngươi ở
đây nhìn các nàng, nếu các nàng dám quỳ không đủ 2 canh giờ thì quay lại nói
cho ta.
Hai người cúi đầu xưng
vâng, Liên Kiều đi tới cạnh Vu Thu Nguyệt nói:
- Di
nương, mời!
Vu Thu Nguyệt nhìn Tương
Nhược Lan xoay người đi, một hơi không thèm nhìn lại, nhìn bóng lưng nàng quát:
- Tương
Nhược Lan, hôm nay ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế?
Tương Nhược Lan nghe thế,
cười lạnh một tiếng, quay đầu lại, đi tới bên người nàng, nhìn nàng lạnh lùng
nói:
- Vu Thu
Nguyệt, ngươi dựa vào cái gì mà hô lớn gọi nhỏ ta?
Vừa nói, ánh mắt lướt qua
bụng nàng, ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn nàng:
- Là bởi
vì có hài tử này
Trong lòng Vu Thu Nguyệt
đột nhiên sợ hãi, bưng bụng lui về sau hai bước, cảnh giác nói:
- Ngươi
muốn làm cái gì, nếu ngươi dám làm gì hài tử của ta, thái phu nhân và Hầu gia
tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
- Không
đâu, không đâu..
Tương Nhược Lan vươn tay
sờ bụng nàng, khóe miệng cười quỷ dị khiến Vu Thu Nguyệt càng sợ hãi.
Tương Nhược Lan nói:
- Ngươi
nghỉ ngơi cho tốt, ăn nhiều một chút, ta đợi ngươi sinh một hài tử trắng mập.
Vu Thu Nguyệt lạnh dọc
sống lưng, lui về phía sau mấy bước:
- Lời này
của ngươi là ý gì?
Tương Nhược Lan đột nhiên
trầm mặt xuống, nhìn thẳng nàng, một chữ một chữ nói:
- Vu Thu
Nguyệt, ta đã cảnh cáo ngươi, đừng tới trêu chọc ta! Có đồ ngươi ăn, có áo
ngươi mặc, có con ngươi sinh! Sao ngươi đem lời ta thành gió thổi bên tai! Hôm
nay ta không đi tìm ngươi gây phiền toái, ngươi nên thắp hương cảm ơn tổ tông
bảo vệ! Thế mà còn dám tới trêu chọc ta? Chẳng lẽ tưởng rằng, trong bụng hơn
nhiều một miếng thịt là ta phải sợ ngươi? Tương Nhược Lan ta là ai, sao đến giờ
ngươi còn không hiểu?
Nàng tới gần Vu Thu Nguyệt,
vươn tay trỏ vào ngực nàng, nói:
- Ta cảnh
cáo ngươi lần cuối, ngươi thành thật, quy củ một chút cho ta, tương lai hài tử
này sinh ra, có lẽ ta sẽ có thế cho ngươi nuôi bên người. Nếu ngươi còn dám nhổ
lông ta, Vu Thu Nguyệt...
Nàng gắt gao nhìn thẳng
Vu Thu Nguyệt, ánh mắt sắc như dao:
- Ngươi
có tin không, hài tử vừa ra sinh, ta sẽ đem nó tới bên ta, từ nay về sau, nó là
con ta. Ta dạy nó nói chuyện, dạy nó tập đi, dạy nó hận ngươi, dạy nó chán ghét
ngươi, làm cho nó cả đời không nhận ngươi! Vu Thu Nguyệt, ngươi muốn thử xem
không.
Tương Nhược Lan mỗi lần
tới gần, Vu Thu Nguyệt lại lui về phía sau vài bước, mỗi một câu nói của nàng,
sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng một phần. Đến cuối cùng, nàng ta cả người đầy mồ
hôi lạnh.
Nàng lắp bắp nói:
- Ngươi
đừng... đừng dọa ta... ta.. ta là quý thiếp, ta có thể nuôi hài tử bên người,
thái phu nhân... thái phu nhân sẽ không đáp ứng ngươi!
Tương Nhược Lan lạnh lùng
cười:
- Được,
nếu ngươi không tin, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi tin, ngươi cũng đừng hối hận!
Trong lòng Vu Thu Nguyệt
cả kinh, chân mềm nhũn, cả người đảo về phía sau. Tương Nhược Lan nhanh mắt
nhanh tay đỡ nàng lại, cười nói:
- Vu di
nương, cẩn thận một chút, đừng làm té hài tử của ta.
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt
trắng như tờ giấy, cả người run rẩy, nước mắt dâng lên.
Thấy nước mắt nàng, Tương
Nhược Lan đau đầu, nàng gọi Liên Kiều tới đỡ Vu Thu Nguyệt, cuối cùng nói:
- Muốn
đấu với ta, không biết tự lượng sức mình!
Nói rồi xoay người rời
đi, cũng không thèm nhìn nàng một cái.
Vu Thu Nguyệt nhìn bóng
lưng nàng, sờ sờ bụng mình, đột nhiên mất hết khí lực, suýt ngã xuống đất, may
mà Liên Kiều và Ánh Tuyết kịp thời đỡ lấy nàng.
Trong Tùng hương viện,
thái phu nhân nghe Vu Thu Nguyệt khóc tố xong, cả kinh nói:
- Nàng
thật sự nói như vậy?
Vu Thu Nguyệt bụm mặt
khóc:
- Thái
phu nhân, phu nhân nói không phải thật chứ? Chẳng lẽ hài tử của ta cả đời sẽ bị
nàng cướp đi? Thái phu nhân, ngươi phải làm chủ cho ta a!
Thái phu nhân ngực không
ngừng phập phồng, qua một hồi lâu mới nói:
- Ngươi
đừng vội, cứ an tâm sinh hài tử, ta sẽ không để nàng được như ý!
Nhưng trong giọng nói vô
cùng lo lắng.
Vu Thu Nguyệt nghe xong,
khóc càng thương tâm.
Thái phu nhân bị nàng
khóc mà càng bực mình không khỏi cả giận nói:
- Nếu đã
sợ nàng như vậy thì còn muốn động đến nàng làm gì?
Vu Thu Nguyệt không còn
gì mà nói, chỉ khóc nhưng trong lòng hận Tương Nhược Lan tới cực điểm, cũng ủy
khuất tới cực điểm
Tại sao, mình rõ ràng đã
có chỗ dựa vững như vậy mà còn bị nàng ngăn chặn không xoay nổi mình? Chẳng lẽ
cả đời mình bị nàng dẫm nát dưới chân?
Nghĩ vậy, nước mắt càng
nhiều.