Ads
Cảnh tuyên đế Lý Đồng
Chiêu vừa sinh ra đã là hoàng tử, 10 tuổi thì được lập làm thái tử, hai mươi
tuổi đăng cơ trở thành Thiên tử, từ nhỏ thông minh cơ trí, rất được tiên đế
sủng ái. Từ khi làm thái tử đến lúc đăng cơ có thể nói là xuôi chèo mát mái. 25
năm trên đời, hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, trừ tiên đế, hắn chưa
từng sợ hãi một ai. Hắn vẫn luôn đứng trên cao mà nhìn xuống mọi người, tất cả
đều trung thành, tôn kính, kính sợ, phục tùng thậm chí là ái mộ hắn, không muốn
xa lánh hắn là chuyện đương nhiên, chưa ai dám ngỗ nghịch với hắn, lại càng
đừng nói đến chuyện lừa gạt hắn.
Cho nên khi hắn biết được
Tương Nhược Lan vẫn luôn lừa gạt hắn, trăm phương ngàn kế để thoát khỏi hắn thì
hắn mới có thể tức giận như thế.
Tương Nhược Lan nàng là
cái gì, đẹp không đẹp, tài không tài, chỉ là biết chút y thuật mà đã không coi
hắn vào mắt? Có thể trở thành cung phi của hắn là điều biết bao cung nữ mơ
tưởng, nàng dám không thèm, nghĩ mọi cách để lấy nam nhân khác?
Sự tôn nghiêm của đế
vương, sự tôn nghiêm của nam nhân khiến hắn không thể chấp nhận được chuyện
này. Nếu đổi là nữ tử khác có lẽ hắn sẽ tìm cớ gì đó giết nàng, chuyện này với
hắn mà nói chỉ là việc nhỏ. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại không thích xử lý
nàng nhẹ nhàng như thế, hắn càng muốn như thế này, từ từ hành hạ nàng, nhìn
nàng tức giận đến phát run nhưng không thể không cắn răng chịu đựng, điều này
khiến hắn thấy rất thú vị, rất kích thích, giống như là thợ săn đuổi con mồi,
chậm rãi hưởng thụ niềm vui khi thấy con mồi giãy dụa.
Trước khi tiên đế băng
hà, hắn vẫn luôn rất quy củ, tuân thủ lễ nghi, như vậy mặc dù chiếm được sự
sủng ái của tiên đế nhưng cuộc sống đó vô cùng nhàm chán. Đàn bà trong cung đẹp
muôn hình vạn trạng nhưng nhất của nhất động của bọn họ đều như rập khuôn mà
ra. Trước hắn rất thưởng thức sự đoan trang này, nhưng càng lâu càng thấy nhàm
chán. Bây giờ, mỗi ngày có thể đùa giỡn Tương Nhược Lan, thật là thể nghiệm mới
vô cùng thú vị.
Vốn hắn cũng không nghĩ
thật sự sẽ làm gì nàng, dù sao Tương Nhược Lan cũng là thê tử của thần tử, lại
được Thái hậu rất sủng ái, nếu muốn làm gì vượt quá giới hạn thì hắn vẫn phải
nghĩ đến hậu quả. Chỉ đùa nàng một chút để sự tức giận trong lòng phát tiết ra
là được.
Nhưng không ngờ nàng dám
phản kháng, nàng dám cắn hắn! Nàng dựa vào cái gì!
Cảnh tuyên đế trong miệng
toàn mùi máu tươi, đầu lưỡi đau đến tê dại, trong lòng hắn căm giận ngút trời.
Hắn chỉ vào Tương Nhược
Lan, hung hăng nói:
- Tương
Nhược Lan, nàng dám cắn trẫm! Nàng có tin trẫm lấy mạng ngươi!
Nàng sợ chết, nhưng để
tránh chết, nàng đã nhẫn nại hắn, khẩn cầu hắn, nhưng thế không có nghĩa là
nàng vẫn sẽ nhẫn nại như thế, ai cũng có giới hạn của nó, hắn quá đáng. Nàng
chưa bao giờ sợ hắn, nàng cũng càng không muốn nhẫn nhịn chịu đựng nữa.
- Hoàng
thượng, mỗi ngày ngươi đùa bỡn ta như vậy, cảm giác rất vui đúng không? Ngươi
cũng chỉ dựa vào thân phận của ngươi mà thôi, ngươi thế này thì gọi là gì, là
cậy mạnh ép kẻ yếu! Đây là chuyện một minh quân nên làm? Mỗi ngày ngươi không
còn chuyện gì để làm? Chỉ nghĩ được cách làm thế nào để khiến ta khó chịu,
khiến ta khó xử! Hoàng thượng, ngươi đúng là minh quân thiên cổ khó gặp.
Tương Nhược Lan nhìn hắn
nhẹ nhàng cười, tươi cười lại tràn ngập châm chọc.
Cảnh tuyên đế mở to mắt
nhìn, quả thực không dám tin vào tai mình:
- Làm
càn! Nàng... nàng dám nói trẫm như thế! Nàng thật sự nghĩ trẫm không dám giết
nàng?
- Hôm nay
ta chết còn không sợ thì có cái gì không dám!
Tương Nhược Lan nói từng
từ từng chữ, nếu phải chết, như vậy trước khi chết, nàng phải nói hết sự tức
giận trong lòng cho thống khoái.
- Hoàng
thượng, rốt cuộc ta làm sai cái gì! Ngươi luôn nói ta lừa gạt ngươi, nhưng là
ai nói ta nhất định phải gả cho ngươi. Ta và ngươi có hôn ước, nhưng ngươi đã
hạ ý chỉ muốn nạp ta vào cung? Ta đúng là không muốn gả cho ngươi, ta tại sao
phải gả cho ngươi, ngươi có nhiều đàn bà như vậy, tam cung lục viện 72 tần phi,
ta tại sao lại phải thành một trong số đó? Tại sao ta không thể tìm một phu
quân thật tình đối xử với ta? Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi nguyện ý lấy ta sao? Ngay
từ đầu ngươi đã không thích ta, năm ta 10 tuổi vào cung, tiên đế muốn ngươi lấy
ta, ngươi cũng không thích ta. Chẳng lẽ từ khi mười tuổi đó ta đã lừa gạt
ngươi? Ngươi không thích ta, không phải bởi vì ta lỗ mãng, cũng không phải bởi
vì ta thô tục, mà là bởi vì ta không đủ yêu kiều, không đủ mỹ mạo! Lúc đó, sự
thô tục, lỗ mãng của ta trở thành lý do cự tuyệt tốt nhất của ngươi.
- Cho nên
từ đó tới giờ ngươi vẫn không nạp ta vào cung! Hoàng thượng, ngươi không nhìn
đến ta, cần gì phải nói như thế, cần gì phải đổ trách nhiệm lên người ta! Rõ
ràng ngươi không muốn, bằng không, rõ ràng hành động ta trước mặt mọi người cầu
tứ hôn hoang đường như thế mà ngươi vẫn làm loạn theo ta. Ngươi vẫn không muốn
ta, đây là lựa chọn của, là quyết định của ngươi. Đã như vậy, sao bây giờ còn
muốn là chuyện vô sỉ như thế!
Câu cuối cùng, Tương
Nhược Lan như là hét lên. Vứt bỏ sự sợ hãi trong lòng, Tương Nhược Lan nghĩ đến
cái gì thì nói cái đó.
Cảnh tuyên đế quát lên
một tiếng lớn:
- Nàng
câm mồm! Trẫm muốn giết nàng!
Hắn mở to hai mắt nhìn,
tức giận đến phát run, chẳng còn lấy một chút sự ung dung nhàn nhã bình thường.
Tương Nhược Lan lạnh lùng
nhìn hắn.
Cảnh Tuyên Đế hít sâu mấy
hơi, chắp tay sau lưng, mặt trận xanh trận trắng. Hắn lớn như vậy nhưng đây là
lần đầu tiên bị người chỉ vào mặt hắn. Hắn cảm giác mình nên bóp cổ nàng để
nàng im miệng, nhưng chẳng biết tại sao hắn lại chậm chạp không làm như vậy,
ngược lại nghe lấy từng câu từng chữ nàng nói. Dù những lời của nàng khiến hắn
tức giận vô cùng nhưng hắn vẫn nhẫn nại nghe hết. Thậm chí hắn còn có cảm giác
kỳ quái, hắn rất muốn nghe xem, từ miệng nàng còn có thể nói ra những lời gì.
Tương Nhược Lan không sự
uy hiếp của hắn, tiếp tục nói:
- Hoàng
thượng, bây giờ người đối với ta như vậy là vì cái gì? Rốt cuộc ngươi muốn đạt
được điều gì trên người ta, chỉ có nhục nhã ta mới thỏa mãn được sự tự tôn đáng
buồn cười của ngươi, được... được!
Nàng căm tức đến mắt đỏ
ngầu nhìn hắn, cắn răng nặng nề gật đầu, ánh mắt quật cường mà cứng cỏi, sau đó
tự tay cởi đi áo bào màu lam nhạt thêu bách hoa, có lẽ là vì tâm tình quá kích
động mà tay run run, không thể tháo thắt lưng ra được. Nàng cắn răng một cái
“xoạt” một tiếng, dùng sức mà xé áo ra.
Bên cạnh, Cảnh Tuyên Đế
vẫn nhìn nàng, lúc bắt đầu những lời nàng nói khiến hắn rất tức giân, có mấy
lần không nhịn được mà muốn bước lên bóp cổ nàng. Nhưng động tác này của nàng
khiến hắn kinh ngạc, nhìn nàng trước
mặt hắn cởi áo, không hiểu sao hắn có chút bối rối.
Hắn lui ra phía sau hai
bước:
- Nàng...
nàng đang làm cái gì vậy?!
Tương Nhược Lan cởi áo
bào, cầm áo nơi tay. Giờ đã sang thu, nàng vẫn mặc trung y ở bên trong, trung y
trắng như tuyết khiến lúc này, mặt nàng tựa như hoa sen, thánh khiết.
Cảnh tuyên đế ngây ra,
quên cả tức giận.
Tương Nhược Lan cầm áo ở
trên tay:
- Ngươi
muốn chính là cái này? Không có được thì không cam tâm đúng không? Kẻ hèn hạ
kia, ngươi cứ lấy đi cũng được.
Vừa dứt lời, nàng đột
nhiên giơ tay, hung hăng ném chiếc áo bào vào mặt hắn.
Cảnh tuyên đế mắt thấy
chiếc áo ném về phía mình, hắn hoàn toàn có thể né tránh, chính là không biết
tại sao, hắn toàn thân tựa như không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn chiếc áo nện
vào mặt mình
Áo bào mềm mại trùm lên
mặt hắn, mang theo hương thơm nhàn nhạt của nàng, qua kẽ hở, hắn thấy gương mặt
nàng tái nhợt, liều mạng khắc chế nước mắt. Đôi mắt nàng tràn ngập hận ý, môi
mím chặt quật cường.
Trong lòng hắn đột nhiên
dâng lên đầy tâm tình, nhưng đợi hắn phát hiện ra thì trong lòng lại trở nên
trống rỗng động.
Hắn chậm rãi cầm lấy
chiếc áo trên đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
Tương Nhược Lan gắt gao
coi chừng hắn, lẳng lặng chờ đợi vận mệnh của mình. Nàng đã quyết định, nếu hắn
thực sự bước lên, nàng sẽ đập đầu vào cây! Có thể trước khi chết làm nhục hắn
một trận coi như là xả giận!
Ai ngờ, Cảnh Tuyên Đế
nhìn nàng, ngây ra một hồi rồi đột nhiên bỏ chiếc áo trong tay xuống, xoay
người chạy đi, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, một hồi đã ra khỏi
rừng cây.
Tương Nhược Lan nhìn bóng
lưng, hắn nhất thời chẳng biết xảy ra chuyện gì.
Hắn... cứ thế đi? Hay là
hắn sai người tới giết mình?
Tương Nhược Lan không
hiểu hắn nghĩ gì. Nhưng nàng tịnh không có ý chạy trốn, vì nàng biết, nếu hắn
muốn giết mình, chạy trốn tới đâu cũng là vô dụng, lại còn thêm khổ.
Nàng vẫn đứng ở nơi đó,
đứng ngây ngốc, cũng chẳng biết qua bao lâu, bên người đột nhiên có tiếng chim
kêu hoảng bay lên trời cao, đánh thức nàng lại.
Lâu như vậy cũng không có
người đến, hắn chắc không giết mình?
Sức lực cả đời mà cầm cự
trong lúc này nháy mắt biến mất, nàng cả người mềm nhũn té ngã trên mặt đất,
toàn thân không ngừng run run.
Cho tới bây giờ nàng mới
biết sợ hãi, mới vừa rồi nàng thiếu chút nữa sẽ chết! Lá gan khi nãy của nàng
là không nên, nói ra nhiều lời đại nghịch bất đạo như thế, cẩu hoàng đế kia sao
có thể buông tha cho nàng?
Đúng rồi, hắn nhất định
là đang suy nghĩ cách ác độc hơn để trị mình.
Nàng nên làm cái gì bây
giờ?
Không quan tâm nữa, bây
giờ nàng không thể nghĩ nhiều như vậy, nàng phải nghỉ ngơi, đợi nàng nghỉ ngơi
tốt rồi sẽ quay lại đối mặt với tất cả.
Răng nàng run run lên, từ
từ mặc áo lại, sửa sang lại tóc, sau đó, đi ra rừng cây đã thấy Hoa Anh, Liên
Kiều nằm ở trước bìa rừng. Thấy hai nàng bình an vô sự, cuối cùng Tương Nhược
Lan cũng yên tâm.
Nàng đi qua lay các nàng
dậy. Hai tiểu nha đầu hồ đồ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tương Nhược Lan miễn
cưỡng cười:
- Vừa rồi
có thích khách đánh bọn ngươi hôn mê, sau đó thị vệ tới bắt thích khách đi rồi.
Khiến ta thật hoảng sợ.
Lúc này Tương Nhược Lan
mắt đục đỏ ngầu, tóc có chút rối loạn, nhưng cùng với lời giải thích này thì
lại rất hợp lý, khiến hai nha hoàn không chút hoài nghi.
Tương Nhược Lan dặn dò
các nàng:
- Đây là
bí mật hoàng cung, ngàn vạn lần không được nói ra ngoài, nếu không sẽ rước lấy
họa sát thân, các ngươi coi như không có chuyện gì là được!
Hai người trong lòng cả
kinh, vội vàng gật đầu, thề tuyệt sẽ không nói ra ngoài.