Ads
Tương Nhược Lan cố ý chú
ý đến sắc mặt của Thanh Đại, thấy nàng không hề có chút nào là vui mừng, sợ hãi
hay chờ mong mà ngược lại lại có chút khẩn trương, luôn len lén liếc về phía
mình, vẻ mặt rất bất an.
Nếu đây cũng chỉ là nàng
giả vờ thì Tương Nhược Lan thật sự bái phục nàng.
Lúc này, bên ngoài, Liên
Kiều vén rèm xanh lên, Cận Thiệu Khang bước vào nói:
-
Hôm nay được về sớm, có thời gian được ở bên nàng….
Còn chưa nói xong thì đã
thấy Thanh Đại ở trong phòng thì không khỏi sửng sốt.
Thanh Đại đỏ bừng mặt,
cúi gằm mặt xuống, nàng xoay người hành lễ với Cận Thiệu Khang:
-
Thiếp thân… thiếp thân tham kiến Hầu gia.
Giọng nhỏ như tiếng muỗi
kêu.
Cận Thiệu Khang không ngờ
gặp nàng ở đây, đi qua hỏi:
-
Sao ngươi lại ở đây?
Thanh Đại càng tỏ vẻ mất
tự nhiên:
-
Thiếp thân… thiếp thân đến thỉnh an, phu nhân đối xử với thiếp thân rất tốt,
thiếp thân thường xuyên tới đây nói chuyện phiếm với phu nhân.
-
À. Cận Thiệu Khang có hơi bất ngờ, nhìn qua Tương Nhược Lan một cái. Tương
Nhược Lan gật đầu.
-
Thanh Đại không quấy rầy Hầu gia và phu nhân nữa, Thanh Đại cáo lui.
Nói rồi hành lễ với hai
người, xoay người đi ra khỏi phòng, từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu nhìn
Cận Thiệu Khang một lần.
Cận Thiệu Khang nhìn ra
cửa lẩm bẩm nói:
-
Có vẻ biết quy củ đó.
Tương Nhược Lan tiến lên
ôm tay hắn, tựa vào người hắn, kéo sự chú ý của hắn với Thanh Đại:
-
Hầu gia đói không, muốn ăn gì, sang nay ta ăn canh lươn rất ngon. Ta nghĩ Hầu
gia có lẽ sẽ thích ăn cho nên vẫn để nóng.
Nàng không hề nhắc đến
Thanh Đại một lần.
Cận Thiệu Khang quay lại,
lực chú ý lại rơi vào người Tương Nhược Lan, cười nói:
-
Nghe nàng nói như vậy, ta mới thấy cũng đói bụng.
Tương Nhược Lan bảo Ánh
Tuyết bưng điểm tâm lên, sau đó tự mình múc cho hắn một bát cháo bưng tới trước
mặt hắn:
-
Trước khi ăn thì lót dạ bát cháo sẽ thấy ngon miệng hơn đó.
Tương Nhược Lan tỉ mỉ săn
sóc khiến hắn cảm thấy ấm áp, hắn kéo tay nàng:
-
Nàng cũng lại đây ăn.
Tương Nhược Lan cười nói:
-
Ta không đói bụng, ta nhìn ngươi ăn.
Vừa nói vừa dùng đũa gắp
đồ ăn đưa tới miệng hắn:
-
Há mồm nào, a….
Cận Thiệu Khang mỉm cười,
thuận ý nàng há miệng ra ăn rồi cũng thổi một thìa cháo đưa đến bên miệng Tương
Nhược Lan, cũng học theo nàng:
-
A….
Tương Nhược Lan cũng há
miệng ăn, hai người mặt đối mặt mỉm cười nhìn nhau, trong lòng cảm giác ngọt
ngào vô cùng.
Hai người ngọt ngào như
vậy ăn xong bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Tương
Nhược Lan sai người bưng trà long tỉnh mà hắn thích nhất lên.
Trước khi kết hôn, nam
nhân phải lấy lòng nữ nhân, luôn luôn ôn nhu, nữ nhân có thể coi mình là nhất.
Nhưng sau khi kết hôn, đàn bà mà vẫn còn thái độ này thì quan hệ hai người nhất
định sẽ có vấn đề. Bất kể là nam nhân nào cũng đều muốn tìm một người bạn đời
ôn nhu, hiểu ý người chứ không phải là tìm một trưởng bối để mình hiếu kính
hoặc là tìm một vãn bối để mình chăm sóc. Trước, nàng không coi hắn vào mắt,
đụng chạm hắn nhưng khi đó hắn yêu nàng đương nhiên sẽ hạ mình, dễ dàng tha thứ
chấp nhận cho nàng. Nhưng nàng hiểu, tình cảm đó sẽ không phải là không thay
đổi, sẽ dần dần theo năm tháng mà nhạt đi. Nếu bản thân mình vẫn còn thái độ
đó, muốn làm cho một kẻ sĩ phu phong kiến này một lòng một dạ với nàng thì chỉ
trông cậy vào lời hứa của hắn là không đủ. Vì thế Tương Nhược Lan cố gắng làm
tốt bổn phận của mình, tận tâm quản lý nhà cửa, hiếu kính với thái phu nhân,
quan tâm đến cuộc sống của hắn một cách tốt, cho hắn thấy được những điểm tốt
của mình, để hắn trọng thị nàng.
Trên đời chẳng có nam
nhân nào là không thích mỹ nữ, Cận Thiệu Khang thật sự không có tâm ý gì với
Thanh Đại? Một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp như vậy… vấn đề này nàng không muốn
nghĩ nhiều, nhưng nếu hắn thật sự quan tâm đến nàng thì sẽ sợ mất đi nàng mà
không dám có tâm tư đó. Chỉ cần hắn có thể làm tốt điều này nàng đã chẳng còn
gì chờ mong hơn. Cận Thiệu Khang vì một lòng một dạ với mình mà coi mỹ nhân như
cỏ rác.
Cận Thiệu Khang bưng
chiếc bát hoa cười nói:
-
Lúc thỉnh an mẫu thân, mẫu thân khen nàng rất có năng lực, có thể an bài mọi
chuyện trong phủ rất tốt, có nhiều việc nghĩ còn chu đáo hơn người. Lúc đó ta
cũng thấy rất lạ, đây là đang nói đến Nhược Lan sao? Sau đó mới tỉnh ngộ, thì
ra ta đã xem thường Nhược Lan rồi.
Tương Nhược Lan cười nói:
-
Cũng không phải ngươi xem thường ta, trước quả thật là ta không hiểu gì cả, nếu
không phải nhờ có mẫu thân luôn tỉ mỉ dạy dỗ, mấy hôm nay cũng góp ý kiến thì
ta cũng không thể làm tốt được. Mẫu thân thường nói, chỉ có xử lý mọi chuyện
trong nhà tốt thì Hầu gia mới có thể chuyên tâm làm chuyện lớn chốn quan
trường.
Cận Thiệu Khang nắm
tay nàng, nhìn nàng nhẹ nhàng nói:
-
Nhược Lan, khổ cho nàng rồi.
Từ một nữ tử điêu ngoa
ngang ngược không hiểu chuyện giờ đã thành một nhất phẩm phu nhân đoan trang,
sự cố gắng của nàng hắn đều biết, mà những điều đó điều là vì hắn.
Có thê tử như thế, phu
quân còn cầu mong gì hơn.
Lòng Cận Thiệu Khang ấm
áp, hắn ôm nàng vào lòng. Sau đó đương nhiên là một phen triền miên ngọt ngào.
Cũng may Cận Thiệu Khang vẫn là quân tử thủ lễ mới không giữa ban ngày ban mặt
mà đẩy nàng lên giường.
Giữa trưa hai người ăn
cơm trưa xong, mặt trời không quá gắt, Cận Thiệu Khang đưa nàng ra hậu hoa viên
tản bộ. Tương Nhược Lan đương nhiên vui vẻ, cùng hắn đi dạo.
Lúc này, Vu Thu Nguyệt
cũng ăn xong, cùng nha hoàn đến hậu hoa viên tản bộ.
Đến hậu hoa viên, men
theo con đường nhỏ đã thấy Thanh Đại đang ngồi nghỉ ở một vách đá nghỉ tạm,
không đem theo nha hoàn, bốn phía cây cối rậm rạp, là một chỗ kín đáo.
Vu Thu Nguyệt nhìn quanh
thấy không có ai thì khẽ cười lạnh đi tới.
-
Thanh di nương, một mình sao, sao không đem theo nha hoàn.
Vu Thu Nguyệt tươi cười
đầy mặt.
Thanh Đại thấy nàng thì
vội đứng dậy hành lễ mời nàng ngồi.
Vu Thu Nguyệt ôm bụng
ngồi xuống chỗ khi nãy của nàng, coi sự cung kính của nàng như lẽ đương nhiên.
Thanh Đại cười nói:
-
Chỉ là đi dạo một chút, không muốn dẫn theo nha hoàn, để cho các nàng nghỉ ngơi
Vu Thu Nguyệt cười nói:
-
Ngươi đúng là một chủ tử tâm lý.
Vừa nói vừa chỉ vào phiến
đá bên cạnh:
-
Ngươi cũng ngồi đi, chúng ta là tỷ muội, người một nhà, không cần câu nệ như
vậy
Lúc này Thanh Đại mới
ngồi xuống.
-
Nhắc mới nhớ, ngươi vào phủ lâu như vậy, mỗi ngày đều tới viện ta thăm ta,
nhưng quá vội nên cũng không có thời gian trò chuyện nhiều.
Ánh mắt Vu Thu Nguyệt tỏ
ra rất thân thiết.
-
Muội muội thấy tỷ tỷ mang thai, sợ làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi nên mới không dám
ở lâu. Thanh Đại cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Vu Thu Nguyệt ngoài cười
nhưng trong lòng thì khinh bỉ, đúng là con ngu.
-
Xem ngươi nói kia, chỉ là nói chuyện phiếm sao lại là làm phiền ta. Muội muội
khách khí quá.
Thanh Đại ngượng ngùng
cười cười.
Vu Thu Nguyệt cẩn thận
đánh giá nàng, thấy nàng hôm nay mặc bộ váy lụa thêu hoa mai, tóc búi gọn cài
tram bạch ngọc, cả người tố tịnh nhưng vẫn lộ rõ thiên sinh lệ chất. Vu Thu
Nguyệt đố kị nhưng thở dài:
-
Muội muội sao lại ăn mặc đơn giản như vậy, xinh đẹp thế này sao không trang
điểm thêm.
Thanh Đại khiêm tốn nói:
-
Muội muội bình thường, sao bằng được tỷ tỷ mới là hoa nhường nguyệt thẹn.
Vu Thu Nguyệt cười cười:
-
Giờ bụng lớn như vậy còn nói hoa nhường nguyệt thẹn cái gì, muội muội đừng chê
tỷ nữa.
-
Muội muội nói thật đó. Thanh Đại vội nói
-
Được rồi, ta tin muội.
Nói đến đây, Vu Thu
Nguyệt thở dài, vẻ mặt buồn chán:
-
Cho dù xinh đẹp thì có tác dụng gì, cũng chẳng ai nhìn.
Vừa nói vừa liếc Thanh
Đại:
-
Ta cũng có thể hiểu được tâm tình của muội muội, muội muội tới Hầu phủ lâu như
vậy, Hầu gia lại chưa từng để mắt đến muội, đổi lại làm ta thì cũng chẳng có
tâm tình gì nữa. Nhưng mà muội muội à, tỷ tỷ thật tâm nghĩ tốt cho ngươi mới
nhắc nhở ngươi một câu. Chẳng biết ngươi có chê tỷ dông dài, xen vào việc của
người khác không?
Thanh Đại nói:
- Tỷ tỷ có cái gì muốn nói với muội muộn
Mà bên kia, Tương Nhược
Lan cùng Cận Thiệu Khang vai kề vai đi tới hậu hoa viên.
Hai người vừa đi vừa nói
chuyện phiếm, Tương Nhược Lan nói qua mấy chuyện vui trong phủ, nói đến mấy
chuyện cười đùa cho Cận Thiệu Khang cười phá lên. Nếu không phải đây là bên
ngoài thì hắn đã ôm nàng vào lòng mà hôn nàng một phen rồi.
Sau đó, Cận Thiệu Khang
nhắc tới một chuyện:
-
Còn nhớ lúc săn thú, ta nói với nàng, ở chỗ nàng gặp phải gấu có phát hiện một
mũi tên của một cận vệ không.
Tương Nhược Lan ngưng
cười:
-
Nhớ chứ, lúc ấy ngươi nói, có người ở bên cạnh ta.
-
Đúng. Cận Thiệu Khang gật đầu rồi nói: – sau khi về kinh ta vẫn điều tra chuyện
này.
Tương Nhược Lan hỏi:
-
Có tra được điều gì không?
-
Quân cận vệ rất đông, tra ra rất phiền toái. Đầu tiên ta tìm thủ lĩnh đội cận
vệ, sai hắn thống kê tên cận vệ theo vị trí canh gác. Đội cận vệ đi theo phía
sau có hơn 200 người. Vì thế ta chia ra triệu kiến 200 người đó, hỏi bọn họ lúc
nàng gặp chuyện không may thì bọn họ gặp ai…
Tương Nhược Lan cười nói:
-
Đó là một cách xử lý, chỉ cần so ra xem ai không có mặt lúc đó thì đó chính là
cận vệ vẫn đi theo sát ta.
Trong mắt Cận Thiệu Khang
hiện lên một tia tán thưởng:
-
Không sai. Cũng không đơn giản như vậy, vì lúc ấy thấy ngân hồ, ai nấy đều kích
động, người ngựa hỗn tạp cho nên nhiều người không chú ý được những người bên
mình.
Tương Nhược Lan nhớ ra
lúc ấy rất hỗn loạn, nhẹ nhàng gật đầu.
-
Nhưng như vậy vẫn có thể loại ra nhiều người, cứ như vậy, chỉ có hơn 60 người
là không được nhắc tới. Ta nghĩ, trong đó có cận vệ đã đi theo nàng. Cứ điều
tra như vậy, phạm vi sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Cuối cùng ta cũng sẽ có cách để bắt
được kẻ kia.
-
Hầu gia lợi hại như vậy, lúc trước có thể lần theo dấu vết mà tìm được ta và
Hoàng thượng thì lần này nhất định cũng có cách tìm ra người đó.
Cũng không phải là hoàn
toàn vuốt đuôi ngựa (nịnh), sự nhạy cảm và sắc bén của Cận Thiệu Khang nàng rất
bội phục.
Được người phụ nữ mình
yêu thương sùng bái khen ngợi, nam nhân nào lòng hư vinh cũng lớn, Cận Thiệu
Khang cũng không là ngoại lệ, hắn cầm tay nàng, má lúm đồng tiền hiện ra, có vẻ
tâm tình rất tốt.
Hai người thong thả đi về
phía trước, phía trước đó vừa khéo lại là chỗ Thanh Đại và Vu Thu Nguyệt ngồi
nói chuyện.