Thế Gia Danh Môn

Chương 168: Chương 168: Phòng đầy hương thơm 2




Ads Nến đỏ chập chờn, cả phòng ngập trong ánh hồng.

Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy toàn thân như là đang trong chảo lửa, nóng đến khó chịu, Cận Thiệu Khang nhìn ánh mắt nàng thì lại càng như bị thiêu đốt.

Khuôn mặt anh tuấn của hắn đầy nhu tình, trên trán, chóp mũi đều chảy mồ hôi, lấp lóe. Tóc đen dài chảy xuống, nhè nhẹ cọ cọ trên ngực nàng khiến nàng tê dại đến tận đáy lòng.

- Thì ra không chỉ mình ta sợ cù. Hắn nhẹ nhàng cười.

Tương Nhược Lan sẵng giọng:

- Bại hoại.

Mặt đỏ như chảy máu đến nơi rồi

- Còn dám mắng phu quân, xem ra là trừng phạt còn chưa đủ. Tiếp tục...

Hắn cúi đầu, đầu tiên hôn nàng rồi sau đó lặng lẽ cởi quần áo của chính mình. Tương Nhược Lan bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, trong đầu hỗn độn.

Rất nhanh hắn đã cởi quần áo rồi rời khỏi môi nàng, một đường hôn xuống cổ nàng. Lưỡi hắn như có ma lực, rõ ràng là ngứa ngáy khó chịu nhưng lại càng muốn nó dây dưa.

- Thiệu Khang. Ngứa, được rồi, ngươi tha ta đi...

Tương Nhược Lan vừa cười vừa xin ta, giọng nói có loại yêu dị nào đó khiến nhiệt tình của hắn tăng đến cực hạn.

- Tiểu yêu tinh....

Trên người hắn chảy ra mồ hôi, cả người như bị banh ra, cơ bắp rắn chắc, vẻ đẹp nam tính hiện rõ trước mắt.

Tương Nhược Lan nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Đôi môi hắn càng thêm nóng bỏng, hơi thở hắn làm nóng da thịt nàng, đầu tiên hắn còn nhẹ nhàng hôn, mút như dần thành điên cuồng hôn, cắn khiến nàng khó có thể kháng cự. Tiếng rên rỉ đứt quãng, ánh mắt vừa vui mừng lại vừa thống khổ.

Tất cả những cảnh này càng khiến nhiệt tình hắn kích động. Hắn hôn lướt qua cổ nàng, một đường xuống bộ ngực tuyết trắng của nàng, đầu lưỡi vòng vòng, cơ hồ hôn từng tấc da thịt của nàng.

Nàng không nhịn được mà giãy dụa, tay không tự giác ôm cổ hắn, móng tay thon dài miết vào lưng hắn.

- Tiểu yêu tinh...

Cận Thiệu Khang hít phải ngụm khí lạnh, một giây sau, hắn cúi đầu mút đỉnh núi của nàng, giống như là sự trống rỗng được lấp đầy, cả hai người đều phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn

- Thiệu Khang... Thiệu Khang...

Cận Thiệu Khang chỉ cảm thấy chỗ nào đó như muốn nổ tung. Hắn không tự chủ được mà run rẩy nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại. Hắn biết, đây là lần đầu tiên của nàng, không thể quá vội vã...

Cho dù là hoàn cảnh gian khổ nhất ở sa mạc hắn cũng chưa từng mất đi ý chí bản thân. Nhưng giờ phút này, hắn chịu khổ mà miễn cưỡng giữ lại chút ý chí này.

Đây là một loại hành hạ, một loại hành hạ vô cùng, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy thật ngọt ngào vô cùng.

Hắn hôn một đường đi xuống đến bụng trơn phẳng của nàng khiến nàng run rẩy, hai tay nàng nắm dược tóc hắn, tựa như chỉ có thể mới không để chính mình trầm luân.

Trong lúc Tương Nhược Lan cảm thấy mình như đang ở trên mây, đột nhiên cảm giác như bị xé rách từ bên dưới truyền đến

- A‼!

Tương Nhược Lan kêu to lên, trên trán chảy mồ hôi lạnh. Nàng biết sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến mức này.

Hắn nằm trên người nàng không nhúc nhích, nhẹ nhàng thở dốc:

- Nhược Lan, đừng sợ, chờ một chút sẽ hết đau, cố chịu...

Tương Nhược Lan nước mắt ứa ra:

- Đau như vậy sao chịu được, bại hoại

Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng hắn lại càng ôm chặt nàng.

Hắn hôn môi nàng, tay dịu dàng vuốt ve người nàng. Tất cả phản kháng của nàng đều biến mất trong nhu tình của hắn.

Lúc này, hắn bắt đầu chậm rãi phóng thích nhiệt tình của chính mình, từng chút từng chút, cẩn thận vô cùng sợ làm đau nàng. Sự ẩn nhẫn này khiến cơ thể hắn như bị ép chặt.

- Nhược Lan...... Nhược Lan......

Hắn nhỏ giọng gọi tên nàng, mồ hôi trên người hắn và người nàng dung hợp một chỗ. Da thịt nàng ửng hồng, tản ra mùi hương đặc trưng của nàng, vờn quanh bọn họ. Tiếng rên rỉ của nàng như điệu nhạc đẹp nhất trên đời khiến hắn không thể tự kìm hãm được mà điên cuồng.

Động tác của hắn dần mạnh mẽ lên nhưng sự mạnh mẽ đó cũng mang theo sự khống chế. Chỉ cần Tương Nhược Lan lộ ra một chút đau đớn thì hắn sẽ chậm lại...

Cứ mạnh mẽ rồi chậm rãi không biết qua bao lâu, Tương Nhược Lan dần trầm tĩnh lại, cả người mềm nhũn, tay ôm lưng hắn. Lưng hắn rắn chắc, phần eo vì động tác của hắn mà càng cường tráng, giờ hắn như con báo gấm săn mồi, vừa đẹp đẽ lại vừa dũng mãnh...

Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy mình như đang dập dềnh trên sóng biển, lúc lên đến trên cao mà lúc lại hạ xuống. Nàng ôm chặt hắn, để mặc hắn hành động. Mỗi lần đánh sâu vào đều khiến nàng có cảm xúc khó nói...

Đột nhiên, tiểu phúc truyền đến cảm giác giật giật, sau đó, nàng như thấy trăm hoa rơi xuống trước mặt, ánh sáng bừng chiếu, một cảm giác đẹp đẽ, hoa mỹ đến vô cùng, một sự sung sướng đến cốt tủy.

Toàn thân tướt mồ hôi, nàng ôm hắn khẽ run rẩy.

Thì ra, cảm giác là như vậy

Nàng vô lực ôm hắn, lại một lần nữa trầm luân trong nhiệt tình của hắn...

Hoàng cung

Màn đêm bao phủ, cung thành tĩnh mật vô cùng.

Trong Từ trữ cung, thái hậu đang chuẩn bị an nghỉ, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kêu the thé đầy lo lắng:

- Nô tài cần gặp thái hậu, nô tài cần gặp thái hậu!

Thái hậu nhíu mày, hỏi A Diệp:

- Ra xem xem là ai lớn tiếng kêu hét như vậy.

A Diệp đi ra ngoài một chút, lúc sau trở vào dẫn theo Hoàng Quý bên người Cảnh Tuyên Đế.

Hoàng Quý hoảng hốt, hiếm thấy hắn như vậy bao giờ. Trong lòng Thái hậu đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành:

- Hoàng Quý, xảy ra chuyện gì?

Hoàng Quý quỳ xuống trước mặt Thái hậu, dập đầu ba cái:

- Thái hậu, mau đi xem Hoàng thượng. Bây giờ chỉ có Thái hậu mới có thể ngăn cản Hoàng thượng thôi.

Thái hậu trong lòng cả kinh, vội vàng xốc chăn xuống giường, vội vã đi tới cạnh hắn:

- Ngươi mau nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Từ sáng nay tâm tình của Hoàng thượng vẫn không tốt, sắc mặt rất xấu. Bây giờ còn đang uống rượu.

- Uống rượu!

Thái hậu cùng A Diệp đều hoảng sợ. Thái hậu cao giọng:

- Ngươi làm nô tài kiểu gì thế. Hoàng thượng bị thương, Thái y dặn dò vô số lần là quyết không thể uống rượu, ngươi sao còn để cho hắn uống rượu?

Hoàng Quý cuống quít dập đầu, trên trán bật máu:

- Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, nô tài cũng không biết là kẻ nào đáng chém đưa rượu cho Hoàng thượng, nô tài không ngăn lại được, vẫn xin Thái hậu qua xem một chút.

Thái hậu quay đầu lại ngoặc A Diệp, tay run rẩy:

- A Diệp, nhanh, nhanh chuẩn bị cho ai gia.

A Diệp giúp thái hậu mặc áo xong, đám người vội chạy tới Càn Thanh cung, trên đường đi thái hậu bởi vì hoảng sợ mà mấy lần suýt ngã sấp xuống. May mà mỗi lần A Diệp đều đỡ bà lại được.

Đi tới Càn Thanh cung, thái hậu nói với Hoàng Quý:

- Chuyện này ngàn vạn lần không được để lộ ra!

Vạn nhất truyền tới tai ngôn quan sẽ lại gây nên một trận đại loạn. Hoàng đế không để ý thân thể bản thân mà phóng túng mình, trong mắt ngôn quan chẳng phải là việc nhỏ.

- Nô tài biết nên làm như thế nào!

Thái hậu đến gần Càn Thanh cung, vừa vào đến cửa điện đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Trong lòng Thái hậu vừa giận vừa vội, vào đến nơi đã thấy Cảnh Tuyên Đế cầm bình rượu ngọc dựa vào long sàng, tóc tai lăng loạn, quần áo xộc xệch, chẳng có chút uy nghiêm của một hoàng đế.

Thái hậu đi qua giật bình rượu trên tay hắn, đập xuống đất tan tành. Rượu và ngọc vỡ la liệt trên đất.

Mùi rượu trong điện càng đậm.

Mà trên mặt đất, Cảnh Tuyên Đế như con rối gỗ, không có lấy chút phản ứng.

Thái hậu giận công tâm, chỉ vào hắn mắng:

- Hoàng thượng, ngươi xem ngươi thành cái dạng gì. Giờ ngươi có giống vua một nước? Có chuyện gì đáng để ngươi tự làm hại bản thân mình.

Bà ngồi xổm xuống, nhìn Cảnh Tuyên Đế sắc mặt tái nhợt, đau lòng nói:

- Hoàng thượng, sao ngươi chẳng biết quý trọng chính mình. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, mẫu hậu làm sao bây giờ?

Cảnh tuyên đế chậm rãi quay đầu nhìn mẫu thân, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Hắn kéo tay Thái hậu, run rẩy nói:

- Mẫu hậu... mẫu hậu... trong lòng ta thật khó chịu, đau quá...

Vừa nói, nước mắt chảy xuống:

- Ta cả đêm đều nghĩ... nghĩ cảnh nàng nằm trong lòng người khác... ta... ta...

Hắn như tự làm khó chính mình, cả người run rẩy, sau đó sắc mặt trắng bệch, ôm ngực, phun ra một búng máu. Sau đó hôn mê bất tỉnh.

Thái hậu thấy vết máu chói mắt thì sợ đến mặt cắt không được giọt máu. Bà ôm lấy hắn, quay đầu kêu lớn

- Truyền thái y, mau truyền thái y!

Lưu viện sĩ một phen cứu tỉnh Cảnh Tuyên Đế dậy.

Thái hậu đi tới hỏi:

- Lưu viện sĩ, Hoàng thượng giờ thế nào?

Lưu viện sĩ nhíu mày:

- Hoàng thượng vốn tổn thương tâm phế, nếu điều dưỡng tốt thì chắc chắn khỏi hẳn. Nhưng Hoàng thượng đang bị thương còn uống rượu, dường như tâm tình không thoải mái mà tổn thương tâm mạch, chỉ sợ sau này cho dù bệnh khỏi rồi thì vẫn sẽ để lại di chứng!

Còn có một số lời Lưu viện sĩ không dám nói. Chuyện lần này chỉ sợ làm Hoàng thượng giảm thọ mười năm.

- Cái gì‼

Sắc mặt Thái hậu trắng bệch:

- Lưu viện sĩ, ngươi y thuật cao minh, nhất định có cách chữa khỏi cho Hoàng thượng.

Lưu viện sĩ thở dài:

- Thần đã làm hết sức!

Thái hậu lui về phía sau hai bước như là chịu đả kích nặng nề. A Diệp vội bước lên đỡ lấy bà:

- Xin Thái hậu đừng lo. Hoàng thượng là chân long thiên tử, nhất định sẽ không có việc gì đâu!

Sắc mặt Thái hậu trắng bệch, khoát khoát tay:

- Các ngươi đi ra ngoài đi. Ai gia có chuyện nói với Hoàng thượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.