Ads
Thấy Tả Bá Xương, Tương
Nhược Lan có chút tự trách mình sơ sót
Hôm nay có cả khách nam,
nàng đáng lẽ nên ở lại phòng nghỉ ngơi mà nghe mọi người bàn chuyện bái quát
mới đúng, không nên đi loạn. Gặp phải tình thế này luôn luôn không ổn. Nhất là
giờ nàng đã thành công chúa, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến thể diện hoàng
gia, chỉ hơi sai sót, mình mất thể diện là chuyện nhỏ mà sợ còn liên lụy đến
thái hậu.
Mọi việc đều có hai mặt,
mình có thân phận công chúa thì thoát khỏi sự dây dưa của hoàng đế nhưng từ nay
hành vi phải luôn đoan trang, cẩn thận. Nếu không sẽ bị chê cười.
Nhưng so với việc không
bị hoàng đế dây dưa thì Tương Nhược Lan thà chịu gò bó.
Tả Bá Xương là nam tử độc
thân, cùng hắn một chỗ vô cùng bất tiện. Tương Nhược Lan đợi hai cậu bé chào
hỏi hắn rồi xoay người đi.
Chưa thích ứng với thân
phận công chúa của Tương Nhược Lan không chỉ có nàng mà Tả Bá Xương cũng vậy.
Hắn thấy Tương Nhược Lan xoay người đi thì chạy theo nàng:
- Phu
nhân, vừa phú quý đã quên bạn cũ?
Đây là hoa viên, bất kì
lúc nào cũng có người tới, để người khác thấy mình và Tả Bá Xương như thế không
phải là chuyện tốt. Tương Nhược Lan thấy Tả Bá Xương đi theo thì nóng lòng xoay
người trách mắng:
- Tả đô
đốc đừng quá vô lễ với bản cung.
Tả Bá Xương ngẩn ra, lúc
này mới ý thức đối phương đã là công chúa, hắn lui về phía sau hai bước, có
chút thất thố. Một lát sau mới nhớ ra là phải hành lễ, lập tức vái Tương Nhược
Lan một cái:
- Công
chúa.
Từ trước đến nay, mỗi lần
gặp Tả Bá Xương, Tương Nhược Lan luôn cảm thấy có một áp lực nặng nề, vô cùng
khó chịu. Giờ thấy hắn phải cúi đầu trước mình thì trong lòng không khỏi vui
sướng. Được, nàng thừa nhận nàng là người ích kỉ.
- Đô đốc
miễn lễ, bản cung biết đô đốc tính tình thẳng thắn nhưng lễ nghi quy củ không
thể bỏ. Đô đốc nên nhớ kĩ
Tương Nhược Lan ngang
nhiên ngẩng đầu cao giọng giáo huấn hắn, trong lòng sảng khoái. Khó trách mà ai
cũng muốn lên cao, thì ra dùng thịt đè người là chuyện rất thú vị.
Tả đô đốc nghe vậy ngẩng
đầu vừa lúc thấy nàng cười đắc ý, ánh mắt lóe sáng, đôi mắt đen như hắc ngọc
lấp lánh dưới ánh mặt trời, vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ.
Hôm nay nàng mặc trang
phục thanh lệ mà tiên diễm, bình thường hắn ghét nhất nữ nhân ăn mặc cầu kì, cả
người toàn trang sức chói mắt. Chỉ thấy quần áo trang sức mà không thấy người.
Nhưng vẫn là kiểu trang phục đó trên người nàng lại có vẻ thanh nhã vô cùng,
tất cả đều tôn lên vóc dáng nàng, bởi vì bản thân nàng đã là thứ rực rỡ nhất,
những trang sức đó không thể che dấu được hào quang của nàng.
Nhìn nhìn, khóe miệng Tả
Bá Xương lộ ra nụ cười khẽ, đôi mắt lạnh lùng nhất thời nhu hòa xuống
Tương Nhược Lan thấy hắn
cười thì dựng tóc gáy, khí thế dần giảm xuống:
- Đô đốc
tự nhiên, bản cung đi trước.
Tả Bá Xương vẫn cười nói:
- Cung
tiễn công chúa.
Da đầu Tương Nhược Lan tê
dại, xoay người rời đi, luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt bám theo, đến cả
xương cốt cũng tê dại.
Tử San len lén nói với
nàng:
- Thì ra
Tả đô đốc cười tươi lại đẹp như thế
Lần đầu thấy hắn cười cảm
giác thật lạ, tựa như núi băng dần hòa tan vậy
Tương Nhược Lan thấy lạ
quay đầu nhìn Tử San:
- Sao
ngươi lại cho rằng hắn cười lên là đẹp, chẳng lẽ ngươi không thấy quái đản sao?
Quỷ dị ( trên là quái đản
mà )? Tử San nhíu mày sửng sốt một hồi lâu,
có thể dùng hai tử này để hình dung sao? Xem ra tỷ tỷ vẫn thích má lúm đồng
tiền ngọt ngào hơn…
Trở lại phòng nghỉ, thấy
Định quốc công phu nhân đang tìm nàng, Tương Nhược Lan tới nói:
- Vừa rồi
định tới hoa viên thăm thú nhưng thấy có ngoại nhân nên trở lại
Định quốc công phu nhân
vội vàng nói:
- Công
chúa nếu muốn đến hoa viên du ngoạn, thần phụ có thể bảo người bảo vệ, không
cho ngoại nhân quấy rầy?
Vậy quá phiền toái? Cần
gì kinh động mọi người, Tương Nhược Lan cười nói:
- Đa tạ
hảo ý của phu nhân, nhưng giờ mặt trời đang lên, bản cung không muốn ra ngoài
Định quốc công phu nhân
thấy Tương Nhược Lan khiêm tốn có lễ, không hề kiêu căng nên rất thích, cười
dẫn nàng vào phòng nghỉ, vừa đi vừa nói:
- Ăn cơm
trưa xong, công chúa nghỉ ngơi một chút, đến chiều sẽ có tiết mục hay.
Tương Nhược Lan cảm thấy
hứng thú hỏi:
- Có tiết
mục gì vậy?
- Nghe
nói đám nam nhân muốn tỷ thí một trận, xế chiều bắt đầu, chúng ta ở lương đình
uống nước mơ, ăn điểm tâm xem bọn họ tỷ thí.
Tương Nhược Lan nghe thế
thì rất vui vẻ, Định quốc công phu nhân là người thích náo nhiệt, rất hợp ý
nàng
Đến phòng nghỉ, tiếp tục
nghe đám mệnh phụ bàn các chuyện bát quái trong hoàng thành. Có lẽ là vì Tương
Nhược Lan ở đây nên không ai nhắc đến nhà An Viễn hầu. Đều là chuyện mấy người
không quen, Tương Nhược Lan dần dần mất hứng, quay sang chơi đùa với hai con.
Giữa trưa, sau khi cùng
mọi người dùng bữa, thăm đứa cháu đầy tháng của Định quốc công, Tương Nhược Lan
vốn đã chuẩn bị một bộ trang sức để tặng nhưng vì thích tính cách của Định quốc
công phu nhân nên tháo chiếc ngọc bội phỉ thúy đang đeo tặng thêm. Định quốc
công phu nhân thấy Tương Nhược Lan nể mặt như thế thì càng vui mừng. Từ đó về
sau, bất kể có yến hội gì đều khen Tương Nhược Lan hết lời, vô hình trung đề
cao địa vị của Tương Nhược Lan trong lòng mọi người
Xế chiều, đợi đám mệnh
phụ nghỉ ngơi rồi, có nha hoàn dẫn bọn họ đến hậu hoa viên xem đám nam nhân tỷ
thí.
Hậu hoa viện có một mảnh
đất trống, xung quanh là một lương đình rộng rãi và hành lang dài. Lương đình
và hành lang đều chuẩn bị bàn, đám mệnh phụ ngồi ở đó, Tương Nhược Lan đương
nhiên là ngồi ở vị trí tốt nhất
Giữa bãi đất có hai tấm
bia, xem ra là đám nam nhân sẽ tỷ thí bắn tên
Tương Nhược Lan cảm giác
có chút nhàm chán, nàng muốn xem quyền cước đánh nhau nhưng xem ra nguyện vọng
không thành rồi.
Đợi đám mệnh phụ ngồi
xuống rồi, đám nam nhân mới đi vào. Trong đó có nhiều người là vị hôn phu hay
huynh đệ của những mệnh phụ này. Bởi vì là hoạt động rảnh rỗi nên nữ nhân ở đây
đều không quá câu nệ, đều vung khăn vẫy vẫy phu quân mình
Nam nhân nào cũng đều hơi
vái phía nữ nhân, rất có lễ nghĩa
Mà ánh mắt Tương Nhược
Lan không tự chủ nhìn về phía một nam tử mặc cẩm bào màu lam thẫm, thân hình
cao lớn, diện mạo tuấn mỹ. Nam nhân đó như cảm giác được ánh mắt của Tương
Nhược Lan nên quay lại nhìn thẳng về phía nàng.
Tương Nhược Lan không né
không tránh, mỉm cười. Nam tử đó cũng cười lại, nụ cười dưới ánh mặt trời càng
thêm chói mắt.
Bọn nhỏ bên cạnh phát
hiện ra nam tử thì đều vui mừng, nháy nhót gọi phụ thân, giọng nói rất lớn
khiến cho mọi người chú ý. Mọi người nhìn qua quả nhiên thấy là Cận Thiệu
Khang, mọi người đều biết chuyện của Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang, nếu
đổi lại là trước kia thì đã bàn tán một hồi. Nhưng giờ Tương Nhược Lan đã thành
công chúa, ai nấy đều coi như không có chuyện gì.
Giữa sân, cũng có một nam
nhân cao lớn khôi ngô, hơi thở lạnh lùng. Tả Bá Xương nghe tiếng bọn nhỏ vui
mừng kêu thì sắc mặt trở nên rất khó coi.
Hắn lạnh lùng nhìn về
phía Cận Thiệu Khang. Trước mặt mọi người, Cận Thiệu Khang đi về phía hai đứa
con, cùng Tương Nhược Lan chào hỏi, ôm hai cậu bé, quay lại chỉ về chiếc bàn ở
bãi đất trống, hỏi:
- Có
thích tượng gỗ kia không?
Nghe hắn nói, lúc này
Tương Nhược Lan và bọn trẻ mới để ý tượng gỗ trên bàn. Đó là tượng gỗ hình con
cọp, điêu khắc rất tỉ mỉ, thủ công tinh tế, trông rất sống động. Xem ra, đó
chính là phần thưởng của cuộc tỷ thí
Không phải là rất quý,
chỉ là đồ chơi trẻ con, người thắng mang con cọp nhỏ này về để nở mày nở mặt
với con mình.
Hai cậu bé vừa nhìn đã
thích, vỗ tay nói muốn. Cận Thiệu Khang cười nói:
- Được,
phụ thân nhất định lấy về cho các người
Nói xong nhìn Tương Nhược
Lan cười cười, ánh mắt động tác đều rất tự nhiên, không khiến người khác có cảm
giác đường đột. Người ngoài nhìn thấy đều nghĩ, xem ra Hòa Thuận công chúa muốn
trở lại bên An Viễn hầu.
Giữa sân, Tả Bá Xương yên
lặng nhìn cảnh này, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Cận Thiệu Khang trở lại
giữa sân, Tả Bá Xương đi tới gần hắn, nhàn nhạt cười nói:
- Hầu
gia, nhắc mới nhớ, đã lâu rồi chúng ta chưa tỷ thí, trước tại hạ không bằng Hầu
gia, chẳng biết lần này kết quả thế nào?
Cận Thiệu Khang nhìn hắn
cười cười, chậm rãi nói:
- Chỉ cần
ta muốn thắng thì nhất định sẽ thắng
Tả Bá Xương ngừng cười
nói:
- Tả mỗ
cũng vậy, muốn thắng thì chưa bao giờ thua, lần này, Tả mỗ cũng rất muốn thắng.
Cận Thiệu Khang nhàn nhạt
cười nói:
- Vậy đều
có bản lĩnh rồi
Cận Thiệu Khang xoay
người sang chỗ khác, phía sau truyền đến tiếng lạnh lùng của Tả Bá Xương:
- Hầu
gia, không muốn trở thành đối thủ của ngươi nhưng lần này, Tả mỗ không muốn
buông tay
- Ta chưa
bao giờ buông tay. Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng nói.
Tổng cộng có hơn ba mươi
người, phần lớn đều là võ quan, được chú ý nhiều nhất đương nhiên là An Viễn
hầu danh tiếng như cồn và Tả đô đốc mới nổi.
Hơn 30 người chia làm hai
nhóm tỷ thí, mỗi người đều được bắn. Bắn trúng hồng tâm thì được hoan hô, bắn
lệch thì đều bị mọi người cười trêu, không khí rất thoải mái.
Mỗi người lần lượt bắn ba
lần, qua một vòng, Cận Thiệu Khang và Tả Bá Xương thành tích cao nhất, đều ba
mũi trúng hồng tâm. Nhưng vật thưởng chỉ có một, bất đắc dĩ, Định quốc công
đành để hai người tỷ thí thêm lượt nữa.
Khó mà được thấy hai võ
tướng giỏi nhất quyết đấu, bất kể là nam hay nữ đều vô cùng hưng phấn. Đám nữ
nhi ồn ào bàn tán xem ai sẽ thắng.
- Đương
nhiên là Tả đô đốc, Tả đô đốc tính tình dù khó chịu nhưng rất có bản lãnh, nếu
không sao từ một kẻ bình dân lại lên được chức quan cao?
- Ta thấy
là An Viễn hầu. Năm đó An Viễn hầu bình định nội loạn rất uy phong, Tả đô đốc
cũng là thuộc hạ của hắn
- Ngươi
nói là chuyện năm đó, cũng không nghĩ lại xem mấy năm nay An Viễn hầu bệnh tật
quấn thân, sao còn oai võ năm đó? Tả đô đốc thì không thể, vẫn luôn chinh chiến
trên sa trường, cả người đều có sát khí vây quanh khiến ai nấy đều run sợ.
Lời này mọi người đều tán
đồng, đều gật đầu, dường như đã nhận định Tả Bá Xương nhất định sẽ thắng.